Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Thước phụ Thước mẫu vào nhà thấy Khúc Phàm ngồi ở bàn ăn thì sửng sốt, “Ai… Khúc Phàm đến đây, không phải đã nói là quay về Bắc Kinh sao?” Thước phụ nghi hoặc hỏi.

Khúc Phàm vội đứng lên “Cô chú hai người đã về, cháu tới đây bàn công chuyện, vừa hay Thước Nhạc không thoải mái nên tới xem.” Khúc Phàm không dám nói là anh cố tình đến.

Nghe Khúc Phàm nói Thước Nhạc không thoải mái, Thước mẫu vội vàng hỏi “Nhạc Nhạc làm sao vậy, khó chịu chỗ nào, đi bệnh viện không.”

Thước Nhạc thấy cha mẹ thì có cảm giác hơi mất tự nhiên như bị bắt được, nghe mẫu thân hỏi, cậu cũng không muốn cha mẹ lo lắng nói “Không sao đều rất tốt, chỉ là buổi tối hơi lạnh, hơi choáng váng đầu. Ba mẹ ăn cơm không? Sáng nay Khúc Phàm làm cháo và bánh nướng. Hai người ăn chút đi.”

Thước mẫu không yên tâm đi đến sờ trán Thước Nhạc xem cậu có phát sốt không, sau đó nói “Con xem mẹ và ba con mới đi hai ngày con liền gầy, còn khó chịu không?”

Thước Nhạc cười “Mẹ con không sao.”

Thước mẫu thấy cậu còn có thể cười thì quay đầu nói với Khúc Phàm “Thật đúng là cảm ơn Khúc Phàm, Nhạc Nhạc nhà chúng ta cũng không biết tự chăm sóc mình. Hai hôm nay ở trong núi điện thoại không có tín hiệu, may mà có cháu chăm sóc, nhưng mà không phải làm cháu về trễ, hôm nay bắt đầu đi làm đúng không.”

Khúc Phàm cảm giác ánh mắt Thước mẫu dường như có cái gì, “Dạ, thời gian này trong cục không có án gì, trước đó có gọi điện thoại, ngày mai đi làm, cô chú đã trở lại, cháu cũng có thể yên tâm về.”

Thước phụ thay quần áo xong đi vào nhà ăn ngồi xuống, “Ai nha, đây là cơm Khúc Phàm làm, làm rất ngon a, ta cũng ăn chút, hôm qua ngồi xe cả đêm, dọc đường cũng không cơm, đói bụng.”

Khúc Phàm múc một chén cháo bí đỏ, cháo rất nhiều, bánh nướng còn lại bốn cái nhỏ chỉ e là không đủ ăn, Khúc Phàm vào phòng bếp, lại làm chút bột mì, phía trước làm nhiều nhân, giờ vừa lúc nấu luôn.

Thước mẫu thay quần áo xong thấy Khúc Phàm bận việc trong phòng bếp vội tiến lên nói “Khúc Phàm, không cần làm, sơ sơ là được rồi, cháu xem lại làm phiền cháu một chuyến.”

Khúc Phàm bỏ mấy cái bánh vào chảo, quay đầu lại nói “Không sao đâu cô, cô ăn trước đi, cháu làm một lúc là xong.”

Thước Nhạc ngồi ở bàn ăn nói với Thước mẫu “Mẹ, không cần xen vào anh ấy, mẹ ăn cơm đi.”

Thước mẫu gõ Thước Nhạc một cái, “Được a, Khúc Phàm là khách, nào có đạo lý chúng ta ăn trước để cậu ấy làm việc.”

Thước Nhạc bĩu môi, nghĩ thầm chỉ sợ Khúc Phàm ước gì mẹ không đem anh ấy làm người ngoài đâu.

Ăn sáng xong Khúc Phàm lại ngồi trong nhà Thước Nhạc một hồi, liền chuẩn bị ra sân bay. Từ chối việc Thước phụ đề nghị tiễn anh ra sân bay, Thước Nhạc tiễn Khúc Phàm xuống dưới lầu.

Hai người đi đến lầu một, thấy hành lang không ai Khúc Phàm ôm Thước Nhạc, “Về đi, nghỉ ngơi tốt, chờ mười lăm, em về Bắc Kinh, gọi điện trước anh đi đón.”

Thước Nhạc gật đầu, “Em tiễn anh đến cửa khu đi.” Không phải lần đầu tiên chia tay, song đã có một chút không nỡ.

Khúc Phàm thở dài, thật muốn mang Thước Nhạc theo, chỉ có cậu tại bên người thì mới yên tâm.

Thước mẫu đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn hai người đứng sóng vai dưới lầu hơi nghi hoặc hỏi “Chí Quốc, ông nói Nhạc Nhạc và Khúc Phàm có phải hơi thân quá. Tôi thấy thế nào có chút không đúng đâu.”

Thước phụ nâng nâng kính mắt trên mũi, dời ánh mắt từ báo chí sang Thước mẫu “Sao vậy, tình cảm tốt có gì không đúng sao?”

Thước mẫu đến bên Thước phụ ngồi xuống, “Ông nói Khúc Phàm lớn hơn Thước Nhạc nhà ta chín tuổi đi, ông nói hai đứa chúng thế nào có thể thân vậy đâu, vả lại tôi nhớ mùng năm Nhạc Nhạc gọi điện thoại nói cậu ta mùng sáu ở Bắc Kinh, sao lại trở lại?”

Thước phụ lắc đầu tiếp tục xem báo “Bà nha, đa tâm làm gì, có lẽ bà nghe nhầm, người ta Khúc Phàm cứu Nhạc Nhạc nhà chúng ta, quan hệ của hai đứa tốt cũng là bình thường.”

Thước mẫu bĩu môi, ngón tay đỉnh lên đầu Thước phụ, “Ông chỉ biết đọc báo, dù sao tôi vẫn cảm thấy có chút không bình thường.”

Thước phụ lắc đầu cơ thể xê về phía khác của sô pha, “Vậy bà hỏi thử, có thể có cái gì không bình thường. Thật sự là lo lắng vớ vẩn.”

Thước mẫu trừng Thước phụ một cái, xoay người đi.

Thước Nhạc còn không biết mẫu thân của mình đã muốn hoài nghi quan hệ giữa cậu và Khúc Phàm, cũng may Thước mẫu không có nghĩ nhiều, không bao lâu liền qua.

Thước Nhạc nghỉ ngơi hai ngày, cơ thể rốt cục khôi phục bình thường, song tinh thần lực khôi phục rất chậm, không có hoạt lực, thường xuyên mệt rã rời.

Cơ thể khôi phục tốt Thước Nhạc định xem lần này hoa sen nở ảnh hưởng gì tới không gian, đóa hoa sen thứ hai tiến vào thức hải, Thước Nhạc dùng tinh thần lực “xem” một chút, bên trong một mảnh hư vô, Thước Nhạc thử bỏ đồ vào, cũng không thành công. Thước Nhạc biết hoa sen bao vây lấy thức hải, phiến hư vô này e là không phải không gian mới mở ra.

Vì tinh thần lực bị giảm, Thước Nhạc không thể dùng tinh thần lực tiến vào không gian của cậu, mùng chín cha mẹ Thước Nhạc đều đi làm, Thước Nhạc vào không gian, vừa vào không gian Thước Nhạc liền thấy bất đồng, vì cậu có thể cảm giác được không gian dường như thật hơn, một đoàn linh khí giống như đám mây du đãng trên không trung của không gian, không gian mở rộng, không phải mở rộng phía ngoài, mà toàn bộ đều mở rộng, Thước Nhạc nhìn rừng trúc xung quanh trúc ốc mở rộng gấp mười lần, hồ nước cũng mở rộng gấp mười lần.

Vì không thể dùng tinh thần lực di động, Thước Nhạc chỉ có thể đi đến bên ngoài song cũng đã giúp cậu xác định được không gian biến lớn, trong rừng trúc có rất nhiều cây trúc to dày, đó là Thước Nhạc nhổ trồng vào, ở giữa rừng trúc còn có vài cây trúc mới lớn, dường như trong một đêm, rừng trúc lớn thành biển trúc. Đi ra rừng trúc, Thước Nhạc cảm thấy tầm nhìn trống trải, trước mắt cậu là ruộng lúa mênh mông vô bờ, gần biển trúc là đất trồng rau, cũng mở rộng gấp mười, rau dưa bên trong treo đầy quả, rãnh ở giữa cũng tăng khoảng cách, rau dưa lớn lên càng to hơn, dễ thấy nhất là bí đỏ Thước Nhạc trồng, trước khi không gian biến hóa bí đỏ còn cỡ quả bóng, hiện tại từng quả đều có thể chứa người. Quả lớn nhất còn cao hơn cậu. Ở bên kia kích thước dưa và cà chua cũng không khoa trương, song lại rất nhiều, một thân có hai ba mươi cái, dây dưa đều bị áp rạp cả trên mặt đất.

Không nhìn rau dưa nữa, giờ Thước Nhạc càng lo lắng cho bãi cỏ, vội vàng tới bãi cỏ, đầu tiên đập vào mắt là nơi nuôi gia cầm, gia cầm biến hóa không lớn, chẳng qua mỗi con đều có thể xuất chuồng rồi, nhìn đều rất linh lợi.

Chờ đi tới nơi nuôi dưỡng Thước Nhạc lại kinh ngạc cười toe tóe, cậu thấy ổ gà đã bị trứng nhồi đầy, thậm chí bụi cỏ gần ổ gà cũng có một đống trứng, tới chỗ vịt ngan cũng như vậy, trứng vịt trứng ngan một đống lớn. Nhìn sơ qua phỏng chừng những quả trứng này tính không nhầm thì có mấy ngàn quả.

Đi về phía bãi cỏ quả thực giống như những gì cậu nghĩ, bò dê Thước phụ mua dùm cũng sinh sôi nảy nở, trong đó dê nhiều ra mười lăm còn bò nhiều ra bốn con.

Thấy lượng lớn gia cầm và súc vật sinh sôi nẩy nở, Thước Nhạc nghĩ có phải thời gian trong không gian và bên ngoài không giống nhau, bằng không thế nào mới vài ngày không tới thì thay đổi lớn như vậy.

Thước Nhạc dọc theo bờ sông đi đến hang thỏ, con sông rộng ra rất nhiều, dòng nước bình ổn, nước sông sâu thẳm, dòng nước trong suốt cũng không thể thấy đáy, mặt nước không có cá nhảy, Thước Nhạc biết cá trong nước sợ là cũng sinh sản không ít, song hiện tại chưa thể sử dụng tinh thần lực, không biết rốt cục bên trong có bao nhiêu.

Lúc trước Thước Nhạc vì khống chế thỏ sinh sản, chỉ để lại bốn đôi thỏ, không ngờ đời tiếp theo của chúng không khống chế, kết quả Thước Nhạc thấy lượng lớn thỏ thì khóc không ra nước mắt, có điều từ những con thỏ đang ăn cỏ Thước Nhạc phát hiện mấy con thỏ lông rậm, lông trên người kéo dài tới mặt đất, không biết là biến dị hay di truyền cách đời (hiểu sơ là chỉ một số đặc tính nào đó trong cơ thể động vật, không biểu hiện ở thế hệ tiếp sau đó, mà cách mấy đời, hoặc đến mấy chục đời mới biểu hiện ra ngoài).

Giờ cậu có thể khẳng định không gian của mình mở rộng khoảng mười lần, thu hoạch trong không gian tươi tốt hơn, song biến hóa cũng không lớn, khiến Thước Nhạc kinh hỉ là, phía nam biển trúc xuất hiện một mảnh biển hồ (ý ở đây có lẽ là một số hồ nhưng lớn gần bằng biển), hồ nhỏ chỉ sợ hơn mấy trăm tới một ngàn cái, một số hồ lớn còn có đảo nhỏ, hoặc là có thực vật hoặc là có tảng đá, thiên kì bách quái (vô cùng kì quặc), cảnh sắc tuyệt đẹp, cái hồ lớn nhất và biển trúc cách nhau mấy cái hồ nhỏ, Thước Nhạc nhìn không thấy đầu kia của hồ, chính giữa hồ nước là một hòn đảo, tạo thành từ bảy ngọn núi cao thấp hiểm trở khác nhau. Xung quanh đảo là mảng lớn hoa sen, lá xanh mượt hoa sen nở ra trắng noãn , giống như tiên cảnh.

Thước Nhạc đứng trên núi gần hồ nhìn kỳ cảnh xa xa, đáng tiếc vì lộ trình quá xa cậu không có cách đi qua, chỉ có thể chờ tinh thần lực khôi phục lại qua, hoặc là tìm phương tiện giao thông. Nếu không dựa vào đi bộ e là thực khó khăn, hôm nay đi đến đây cậu đã tốn nửa ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui