Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Tuy Khúc Phàm luôn gọi tổ viên trong nhóm anh là một đám tiểu tử, nhưng kỳ thực tuổi cũng không nhỏ hơn anh.

Thước Nhạc vừa dọn bữa sáng lên bàn ăn, người đã tới rồi, đến cửa thùy hoa, không đợi cậu đi ra, chợt nghe “gâu gâu…”, A Phúc chạy nhanh về phía cậu .

Thước Nhạc vui vẻ ôm lấy A Phúc, “Ai nha, A Phúc đã trở lại. Ai u, sao ngươi lại béo nhiều vậy.” Ngẩng đầu nhìn, Khúc Phàm mang theo sáu người tiến vào.

“Lại đây Thước Nhạc, anh giới thiệu cho em, vị này là tiểu Trương phòng xét nghiệm của bọn anh, Trương Đông Bảo, đây là tổ viên mới Tiêu Kì, đây là Vương Hiển, chính là cậu ta chăm sóc A Phúc, hôm nay thuận đường mang lại đây, những người còn lại em đều đã biết, Trương Vân tổ bọn anh, Trâu Tuấn, còn có Triệu Phỉ.”

Thước Nhạc cười chào hỏi, “Rất cảm ơn mọi người lại đây giúp đỡ.”

Sờ A Phúc “Vương ca, thực cảm ơn anh chăm sóc A Phúc, tết qua nó cũng béo ra.”

Vương Hiển hơi ngại ngùng “Không có gì, anh cũng rất thích A Phúc.”

Trâu Tuấn vỗ vai Thước Nhạc, “Được rồi tiểu Thước Nhạc, em đừng khách khí, chuẩn bị thứ tốt đãi bọn anh là được rồi.”

Trương Vân ở bên kia ồn ào “Đúng, nhất định phải làm thịt kho tàu lần trước mang đến.” Hai người này ngày thường làm nhiệm vụ, đều là Khúc Phàm mang theo, quan hệ với anh rất tốt. So ra thì Triệu Phỉ khá trầm ổn, không quá thích nói chuyện, song tâm tư tinh tế, cũng là lớn tuổi nhất trong nhóm. Hai người khác thì cậu không quen thuộc.

“Triệu ca, sao anh cũng lại đây, thật vất vả mới được nghỉ ngơi, không ở cùng Quả Quả.” Mọi người đi tới đông sương phòng, Khúc Phàm tranh thủ hỏi Triệu Phỉ.

Triệu Phỉ nở nụ cười, “Quả Quả và mẹ nó đi viện phúc lợi, anh mới đưa họ qua, dù sao cũng không có việc gì nên tới đây.”

Trong lòng Khúc Phàm thở dài. Triệu Phỉ và vợ anh đều là cảnh sát, lúc đứa con Triệu Quả mới sinh hai người đều bận, hai người họ lại là trẻ mồ côi, không có người thân, liền đưa đứa nhỏ vào nội trú, không ngờ đứa nhỏ có chứng tự kỉ, hai người tìm rất nhiều biện pháp cũng không chữa khỏi, tất cả mọi người đều rất lo lắng.

Ăn sáng xong, Khúc Phàm mang bốn người đi lấy cây và hoa. Những người còn lại ở nhà đào đất. Hôm qua tuyết rơi, buổi sáng bị ánh nắng mặt trời chiếu liền tan, bởi vậy, đất trong vườn cũng dễ đào hơn. Vài người vừa trò chuyện vừa đào cũng dễ dàng hơn nhiều, đất đào ra không dùng cũng có thể trải ở trong viện, vì trong viện đã lâu không gieo trồng cây, đất màu bị trôi đi, cần bổ sung, ba sân ở phía tây thì dễ làm, không tốn nhiều thời gian, chỉ có hai cây hòe ở tứ viện lúc đào ra hơi phiền phức.

Làm ba sân xong, bọn họ ngồi ở đó nghỉ ngơi, Thước Nhạc đang buồn bực Khúc Phàm mang người theo sao còn chưa quay về, chợt nghe tiếng chỉ huy của Khúc Phàm, “Chậm một chút, đứng lên đi, vào rồi hãy tính.”

Cậu vừa ra bên ngoài thì thấy, sáu người nâng một gốc cây lựu, đúng là cậu lấy từ không gian ra, vỗ đầu một cái, lúc trước khi cậu chọn, là ở trong rừng tìm cây lựu thân cây ưu mĩ chút, hơn nữa vì muốn xứng đôi hai cây đều lớn đường kính khoảng 40cm, bộ rễ cũng phát triển, ở trong không gian cậu đã đem cành nhỏ chặt đi, cây thoạt nhìn trụi lủi, lại quên thân cây lớn như vậy cậu lấy từ không gian ra thì dễ, muốn nâng vào tứ hợp viện lại hơi phiền phức.

Chạy nhanh tiến lên, “Thế nào có thể vào sao? Vào không được lại chặt bớt cành.”

Khúc Phàm lau mồ hôi, “Hẳn là có thể vào, đại môn đủ lớn, nghiêng vào, có điều hơi nặng. Mấy người bọn anh nâng không nổi, không có biện pháp thì anh tới thị trường lao công tìm người.”

Cười gượng “Đều tại em quên độ lớn của cây.”

Trừ bỏ hai cây lựu, còn có một cây thủy tùng khá phiền toái, cây thủy tùng này Thước Nhạc muốn đặt ở trên sườn núi giả ở đông viên, vốn lúc đầu có một cây táo, song đã héo chết, cây thủy tùng này sinh trưởng tại khe đá phần không gian mới mở rộng, thoạt nhìn không lớn, nhưng rể cây chi chít, lộ ra mặt đất rất nhiều, cành cong rối rắm, tán cây cũng lớn. Đặt trên núi giả tạo cảnh, bất quá rể cây quá lớn, thiếu chút nữa thì không qua cửa được.

Tiễn người đưa cây đi, bọn Khúc Phàm vào hậu viện chuẩn bị trồng cây, Thước Nhạc Lâm thẩm chuẩn bị cơm trưa.

Làm việc gần một ngày, cuối cùng đều đem cây trồng lên, trong viện nhìn qua rất có sinh khí, chờ xuân về hoa nở nhất định là màu xanh dạt dào. Tiễn mọi người tới giúp đỡ, Thước Nhạc chuẩn bị không ít hoa quả cho mỗi người coi như cảm tạ.

Thước Nhạc tắm rửa nằm lên giường, vừa đọc sách vừa chờ Khúc Phàm, buổi tối Phương Chí Minh gọi điện kêu anh ra ngoài.

Ngủ mơ màng chợt cảm thấy một cơ thể hơi lạnh tiến lại, biết là Khúc Phàm, xê thân qua, “Sao giờ anh mới về.”

Bỏ màn xuống, “Uống rượu cùng Phương Chí Minh. Đi hơi xa.”

Mở to mắt, nhìn Khúc Phàm, “Còn có ai?”

“Không ai, chỉ có Phương Chí Minh còn có mấy người gặp ở mã trường lần trước.” Không nói với cậu tên Mục gì gì đó lần trước tối nay lại hỏi chuyện của cậu.

Thước Nhạc đứng dậy đi WC.

Thấy cậu còn mặc áo ngủ “Cởi quần áo đi, mặc nhiều không thoải mái.”

Thước Nhạc liếc anh một cái, liền cởi ra chỉ để lại quần lót, “Em mệt mỏi, tối nay ngủ cho tốt.”

Kéo cậu ôm vào trong ngực, “Yên tâm đi. Hôm nay nghỉ ngơi tốt.”

“Vậy đừng động tay chân.”

“Anh đâu có nhúc nhích chân.”

“Vậy anh đang cọ cái gì vậy.”

“. . .” Đêm còn rất dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui