Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Khúc Phàm lái xe vào khách sạn, từ xa đã thấy bóng Thước Nhạc, xe tới gần thì thấy cậu và một cô gái đứng đối mặt nhau, không người không biết đang nói gì, hình như cô gái đang khóc, Thước Nhạc lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Sau đó cô gái đột nhiên tiến lên ôm Thước Nhạc. Anh thấy Thước Nhạc nhà mình ngạc nhiên, dùng tay vỗ vỗ lưng cô gái, an ủi cô.

Thấy Trương Thiến ôm mình, Thước Nhạc không biết nên làm gì, chỉ có thể vỗ nhẹ lưng cô, sớm biết thế này không để Khúc Phàm tới đón, thì giờ này đã ngồi trên xe đi về rồi.

Nghe thấy tiếng còi xe, nhìn về phía đường, Khúc Phàm ngồi trong xe nhìn cậu một cách trêu tức.

Thước Nhạc cảm thấy sao việc này lại trở nên cẩu huyết (những tình tiết lặp đi lặp lại, nhàm chán) thế này chứ.

Thực vất vả khuyên Trương Thiến đi về, Thước Nhạc ngồi vào xe, Khúc Phàm tiến lại gần, “Thế này có coi là hồng hạnh xuất tường (xuất hiện đầu tiên trong bài thơ “Du viên bất trị” của tác giả Diệp Thiêu Ông đời Tống. Ý thơ trong này là dù tường có cao bao nhiêu cũng không thể che giấu nỗi 1 đóa hoa (người con gái đang ở tuổi xuân). Nhưng bây giờ câu nói này lại được hiểu theo nghĩa người phụ nữ trèo tường đi ngoại tình. Trong đam mỹ thì được tính cả cho đàn ông.) không.”

Thước Nhạc vỗ anh một cái “Cái gì nha, không phải tại anh sao, đến sớm một chút thì đã không có chuyện gì.”

Khúc Phàm cười hì hì lái xe “À, trên đường tới có một chỗ xảy ra tai nạn, kẹt xe. Sao em uống nhiều vậy? Mặt đỏ cả lên.” Không nói tiếp chuyện cô gái kia, nói nhiều không tốt.

Thước Nhạc ngồi dựa vào ghế “Uhm, hôm nay mọi người tới khá đông đủ, còn có mấy người mang theo bạn gái, bạn trai. Sớm biết thế thì em đã mang anh theo, ha ha, đã lâu không gặp rồi. Gặp lại thực thân thiết. Cảm giác mọi người đều có chút gì đó không giống.”

“Tốt, sau lần họp lớp em mang anh theo, anh uống rượu thay em.” Thuận tiện cũng đỡ có ai lại nhớ thương.

Thước Nhạc nghiêng đầu…cười “Tốt. Đến lúc đó em sẽ giới thiệu anh là bạn trai em, ha ha, dọa bọn họ một cú, ha ha.”

Khúc Phàm lắc đầu “Đúng là em uống nhiều quá rồi.”

Xe chạy tới lối vào tứ hợp viện, Khúc Phàm nhìn Thước Nhạc, đã ngủ, đắp áo lên trên cậu rồi nhẹ nhàng ôm cậu, đi vào nhà, Thước Nhạc cảm thấy hơi lạnh rụt đầu nhích gần vào người Khúc Phàm.

Lâm thẩm ngồi trên giường La Hán ở tây ốc thêu thùa, nhìn từ cửa sổ thấy Khúc Phàm ôm Thước Nhạc vào, chạy nhanh ra kéo rèm cửa, “Ai u, sao lại uống nhiều vậy.” Vội vàng dọn kháng bàn ra khỏi kháng, “Đặt lên kháng trước đã, đừng để bị lạnh.”

Khúc Phàm đặt Thước Nhạc lên kháng quay đầu nói với Lâm thẩm “Lâm thẩm làm phiền thẩm nấu canh giải rượu, nếu không mai dậy cậu ấy sẽ đau đầu.”

Lâm thẩm vẫy tay “Phiền cái gì, cậu chờ chút, mà cậu thay quần áo cho cậu ấy trước đi, để vậy nằm không được.” Xoay người đi ra ngoài.

Cởi quần áo, rồi đút cậu uống canh giải rượu, không đi tắm, Khúc Phàm dùng khăn lau cho cậu, bận rộn nửa ngày mới yên tĩnh.

Khúc Phàm lại đi ra ngoài lái xe vào bãi đỗ xe, quay về, thấy Thước Nhạc đạp mền, miệng la nóng, quần áo cởi ra hơn một nửa.

Lên giường ôm cậu, cũng không chịu yên tĩnh, luôn lăn lộn, hai tay giống như bạch tuột quấn quít lấy anh, Khúc Phàm cũng thấy có chút nhiệt huyết sôi trào, mặt Thước Nhạc hồng hồng, ánh mắt hơi híp lại, không biết là tỉnh hay không, cưỡi lên người anh miệng không ngừng cắn, một hồi mặt Khúc Phàm đã bị cậu cắn đỏ lên.

Lúc này nếu Khúc Phàm bất động vậy thì không phải đàn ông, khó được người yêu của mình chủ động thế này, dừng lại thì không là anh rồi.

Sáng sớm hôm sau Thước Nhạc rời giường cảm thấy cổ họng đau, người nhức mỏi, cảm giác ở thân sau khiến cậu nhớ tới chuyện đêm qua, mặt liền đỏ cả lên.

Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, mặc quần áo vào, thấy Khúc Phàm đang ở ngoài chơi với Quả Quả và A Phúc.

Đi ra ngoài, Quả Quả phác lên “Ba ba, ba không thoải mái sao? Sáng nay Khúc ba nói cơ thể của ba khó chịu, Quả Quả liền không đi làm phiền ba, Quả Quả rất ngoan.”

Thước Nhạc ôm lấy Quả Quả “Ừ, bảo bối là ngoan nhất.” Liếc ngang kẻ quàng tay trước ngực kia, Thước Nhạc trừng mắt căm tức.

Khúc Phàm hé miệng cười như kiếm được tám trăm vạn vậy.

Thước Nhạc để Quả Quả chơi tiếp với A Phúc, cậu vào bếp tìm thứ gì ăn, hơi đói bụng.

Thấy Khúc Phàm theo đến, Thước Nhạc rót cho mình ly sữa, “Anh được lắm, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Khúc Phàm ngồi trên ghế, “Nào có, là em chủ động đó nha.” Nói xong, kéo cổ áo xuống, trên cổ toàn dấu xanh tím, tất cả đều là đêm qua Thước Nhạc tạo ra.

Thước Nhạc đỏ mặt, cầm ly thủy tinh xoay người không để ý tới anh. Khúc Phàm ôm cậu từ phía sau, hôn hai má của cậu, không nói gì, giờ nói cậu sẽ nổi giận, “Em ăn miếng bánh ngọt trước đi, đợi một lúc ba người chúng ta ra ngoài ăn, lần trước nói đi ăn pizza, không thành, hôm nay bù lại.”

Gật đầu, cầm miếng bánh ngọt nhỏ cắn vài ngụm, “Em đi tắm, anh tìm cho Quả Quả bộ quần áo. Chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không còn chỗ.”

Đưa sữa cho cậu “Đừng gấp, uống sữa cái đã.”

Ba người họ đi ra cổng thì thấy Lâm thẩm đang giặt quần áo, “Đi ra ngoài sao?” Chào hỏi họ.

“Dạ, mang Quả Quả ra ngoài ăn.” Thước Nhạc cảm giác ánh mắt Lâm thẩm nhìn cậu có một cái gì đó nói không rõ, làm cậu chột dạ.

Đến bên ngoài, Thước Nhạc nhìn Khúc Phàm “Trên người em có gì không ổn sao, sao Lâm thẩm lại nhìn em như vậy.”

Khúc Phàm cười hì hì nói, “Không có gì không ổn.” Anh cũng không dám nói đêm qua là người nào kêu quá lớn, khiến hàng xóm đều nghe được. Buổi sáng thức dậy Lâm thẩm cũng nhìn anh như vậy thực lâu, còn nói nếu không tiện thì để Quả Quả ngủ cùng cô cũng không sao. Khúc Phàm cũng thực xấu hổ, cũng may đứa bé này ngủ rất say, không có tỉnh.

Thước Nhạc vẫn khó hiểu, nhưng Khúc Phàm không nói thì cậu cũng hỏi không ra cái gì.

Giữa trưa ba người đi ăn pizza, Thước Nhạc cảm thấy ăn không ngon bao nhiêu, nhưng Quả Quả lại ăn mì Ý rất nhiều, Thước Nhạc nghĩ sau này trở về thử làm.

Ăn xong, Quả Quả muốn lên làm bài tập vẽ, ba người không lái xe mà ngồi tàu điện ngầm về.

“Xuống đi, về đến nhà rồi.” Thước Nhạc bế Quả Quả từ trên vai Khúc Phàm xuống, đứa bé này cưỡi Khúc Phàm cả đường về.

Cậu bé không chịu xuống, nằm yên trong lòng Thước Nhạc, mắt nhắm mắt mở, sắp ngủ.

Khúc Phàm mở cửa chống trộm, kỳ quái sao cửa không khóa, bên trong có người, vội túm Thước Nhạc ra sau mình, cẩn thận mở cửa, có hai đôi giầy ở cửa, “Ba mẹ, hai người tới lúc nào.” Giật mình nhìn hai người trong phòng, Khúc Phàm giật mình nói.

Khúc mẫu thấy con về liền ra đón “Đến hồi sáng, thấy con không ở nhà, nghĩ là con đi làm, định tối nay…gọi điện cho con. Tiểu Phàm, ai vậy?” Khúc mẫu thấy Thước Nhạc và đứa bé ở phía sau Khúc Phàm.

Cha mẹ Khúc Phàm đến bất ngờ làm hai người không kịp trở tay, mà Thước Nhạc lại không ngờ lần đầu tiên gặp mặt đến sớm như vậy.

Khúc Phàm nhìn mẹ mình, còn có ba đang ngồi trên sô pha “Mẹ chúng ta vào nhà trước đã.”

Hai người ôm đứa bé vào nhà, Khúc Phàm đặt đồ trên tay xuống, quay đầu nói “Em mang Quả Quả lên lầu ngủ trước đi.”

Thước Nhạc nhìn Khúc Phàm “Em…”

Khúc Phàm chặn lời nói của cậu lại, “Đi lên đi, để anh tự giải thích.”

Lúc này Quả Quả đột nhiên túm lấy quần áo Thước Nhạc “Ba ba, buồn ngủ…” Thước Nhạc chỉ có thể vỗ lưng cậu bé, gật đầu với Khúc phụ Khúc mẫu “Bác trai bác gái, cháu xin phép, cháu mang bé lên trước.”

Lúc này cha mẹ Khúc Phàm đã cảm thấy có gì đó không đúng, khi bọn họ tới liền thấy trong nhà có không ít đồ trẻ em, hai người đều rất kỳ quái.

Khúc phụ ngồi thẳng lưng “Nói đi, đây là chuyện gì?”

Thước Nhạc ôm Quả Quả vào phòng, dỗ cậu bé ngủ. Đóng kĩ cửa, rồi đi ra ngoài, chưa kịp xuống cầu thang thì chợt nghe rầm…một tiếng, tiếng ly nước vỡ, Thước Nhạc chạy nhanh xuống lầu, thấy Khúc phụ trừng Khúc Phàm, ngón tay chỉ vào anh. Môi run run nói không ra lời. Khúc mẫu ở bên cạnh mắt đỏ lên lo lắng nhìn con.

Ngón tay Khúc phụ run rẩy chỉ vào anh, “Ngươi được lắm, đủ lông đủ cánh rồi đúng không, có chủ ý rồi đúng không.” Khúc phụ bỗng dừng lại quay người nhặt vợt bóng bàn nhỏ của Quả Quả lên, đánh ba ba lên lưng Khúc Phàm. “Ngươi vương bát dê con, ngươi chọc giận ta đúng không, ta đánh chết ngươi.”

Thước Nhạc chạy nhanh tới, che trên lưng Khúc Phàm, “Bác trai, thực xin lỗi, ngài tức giận thì đánh cháu đi. Việc này không chỉ có một mình anh ấy sai.”

Khúc Phàm kéo Thước Nhạc qua một bên “Em đừng quản. Để ba anh đánh.” Khúc Phàm biết lúc này, ba anh động thủ thì dễ giải quyết hơn. Chỉ sợ ba anh không động thủ thôi.

Thước Nhạc không biết Khúc Phàm nghĩ gì, nhưng cậu không thể trơ mắt nhìn Khúc Phàm bị đánh, huống chi vết thương của anh chưa lành bao lâu, giờ vỡ ra thì phải làm sao. Giúp anh đỡ vợt bóng bàn, đánh thật đúng là đau.

Khúc phụ thấy vợt bóng bàn đánh lên người Thước Nhạc, trừng mắt mím môi nhìn Thước Nhạc, tức giận hồng hộc, ném vợt qua một bên. Ngồi mạnh xuống.

Khúc Phàm thấy phụ thân ngồi xuống, hắc hắc nở nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui