Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 133: THÂN SINH CỦA NƯƠNG


Dịch giả: Luna Wong


Binh binh binh binh, một hồi ác đấu không có dấu hiệu nào, trình diễn ở Du Tiền thôn.

Cũng không xem như hiếm thấy, nhưng cũng rất ít có quy mô như vậy.


Tiêu Tam sư xuất có tiếng, được gọi là một tên hăng say, cà cà vung đao, cơ hồ là một đao chém một người.


Đỗ Cửu Ngôn kéo Vương Lại tới dưới tàng cây du, mặt của Vương Lại sưng lên thật cao, nói: “Cửu giam Tiêu Tam gia được không, nếu như không đánh chết Du Đại, ta chỉ có xong.”


“Hắn không chết được.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Vương Lại ngao một tiếng kêu, “… Vậy làm sao bây giờ, cửu gia, người hại chết ta rồi. Đời này của ta ở mãi trong tù không ra nữa.”


“Gọi hồn a.” Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, “Tiêu Tam không chết được, không ai có thể giết chết là được.”


Nhãn tình của Vương Lại sáng lên, tuy rằng không biết ai sẽ giết chết Du Đại, thế nhưng Đỗ Cửu Ngôn nói, hắn không hiểu cảm thấy tin tưởng.


Phản chính chủ nợ chết, sau này Vương Lại hắn từ trong tù đi ra, lại là một hảo hán.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vương Lại vỗ ngực.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thành thật ngồi tù, sinh tử xem tạo hóa của nhìn ngươi, còn tìm Quế Hương ta cho ngươi sống không bằng chết.”


“Sẽ không, sẽ không!” Vương Lại nói: “Cửu gia người yên tâm, ta không chỉ không cần tức phụ, ngay cả nhi tử ta cũng không cần.”


Đỗ Cửu Ngôn, không thể đắc tội, hắn có thể giúp ngươi chính là tạo hóa rồi, nếu muốn đụng vào hắn, thật đúng là đến chết cũng không biết chết thế nào.


Vương Lại biết rõ không phải là đối thủ của Đỗ Cửu Ngôn.


Kỳ thực Đỗ Cửu Ngôn không thể nói là bảo chứng thực giả, Quế Hương và Lộ lão tứ sẽ rời Thiệu Dương, Vương Lại đời này cũng không thể tìm được.


Ác chiến giằng co hơn nửa canh giờ, Du Đại mang theo huynh đệ tồn dư, bỏ tất cả trong đổ phường, trốn ra mặt đông bắc Thiệu Dương bỏ chạy phương hướng của Thần Châu.


Bọn họ vừa đi, tin tức được chuyển phát nhanh chuyển đi, truyền tới nha môn và phủ nha đốc phủ, lại từ từng tầng một của phủ nha hạ xuống, giới nghiêm các thành!


“Đóng cửa!” Tiêu Tam hét lớn một tiếng, gọi các huynh đệ, “Trở về!”


Mọi người hỉ hả, truyền đến từng đợt thanh âm hưng phấn vào nửa đêm, có người hô: “Đỗ tiên sinh, người lại mang chúng ta phát tài.”


“Hư!” Đỗ Cửu Ngôn nhỏ giọng nói: “Người khác nghe, hỏng danh tiếng của ta.”



Mọi người cười ha ha, “Đỗ tiên sinh đừng sợ, ngươi là huynh đệ của chúng ta, có chúng ta ở ai cũng không dám bất kính với ngươi.”


“Đa tạ trông nom, Đỗ mỗ nghe xong lá gan cũng to lớn. Tương lai, chúng ta làm phi vụ lớn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Mọi người nhiệt huyết sôi trào, “Đỗ tiên sinh, chỉ cần người gọi một tiếng, các huynh đệ dẫn đầu theo.”


Đỗ Cửu Ngôn cười chắp tay.


Tiêu Tam nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ta không nhìn ra, ngươi còn sợ danh tiếng xấu?”


“Không sợ!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đây là trừng ác dương thiện.”


Tâm tình của Tiêu Tam vô cùng tốt, dựng thẳng một ngón tay cái lên, một trận sáu huynh đệ bị thương, không ai chết!


Nhóm hơn mười người trở lại quán, trên dưới sưu một trận, sau nửa canh giờ, trên chiếu bạc lầu một một xấp ngân phiếu và bạc vụn còn có đồng tiền.


“Đóng cửa!” Tiêu Tam cười ha ha, “Các huynh đệ, chia tiền!”


Bị thương cũng không đau, chống mặt trắng bệch, trực câu câu nhìn chằm chằm tiền.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở một bên uống trà, tâm tình thoải mái.


Sáng ngày thứ hai, Phó Thao giật mình nhìn Tiêu Tam, “Ngươi nói Du Đại cấu kết Quế vương, chuẩn bị nội ứng ngoại hợp, công chiếm Thiệu Dương?”


“Vâng!” Tiêu Tam nói: “Thuộc hạ lấy được báo cáo, không kịp bẩm báo đại nhân, nên liền mang theo các huynh đệ đi bắt Du Đại, không nghĩ tới, vẫn là để cho Du Đại trốn thoát.”


Phó Thao sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm Tiêu Tam, bưng trà uống một ngụm, từ từ buông xuống, nói: “Ngươi… Thay bổn quan phân ưu.”


“Là thuộc hạ phải làm.” Tiêu Tam ngẩng đầu nhìn Phó Thao, nói: “Đại nhân…”


Phó Thao giơ tay lên, ngăn lại lời Tiêu Tam muốn nói, nói: “Không cần giải thích, ý tứ của ngươi bổn quan minh bạch, tâm ý của ngươi bổn quan cũng hiểu.”


“Hảo ý, bổn quan lĩnh là được.” Phó Thao nói.


Tiêu Tam chắp tay hành lễ, đợi một hồi thấy Phó Thao không nói gì, liền tiến lên, đưa một tấm ngân phiếu đặt trên bàn, bản thân lui ra ngoài.


Phó Thao cầm lấy ngân phiếu trên bàn mở ra, là một tấm năm nghìn lượng, hắn hít một hơi thật sâu, dừng một chút, xếp gọn ngân phiếu đặt trong hà bao.


bookwaves.com

Bên này, Đỗ Cửu Ngôn đang ngồi ở trong quán ăn cơm, kêu một bàn tiệc, nàng ăn hai chén cơm xong lau miệng, “Tam gia đã trở về, thế nào?”


“Bị ngươi nói trúng rồi, đại nhân thu.” Tiêu Tam ngưng mi nói: “Đại nhân tới Thiệu Dương sáu năm, đây là lần đầu tiên.”


Đỗ Cửu Ngôn đưa một chén xơm cho Tiêu Tam, thấp giọng nói: “Trước khi Phó đại nhân bị giáng chức, làm quan tam phẩm, hôm nay chờ một cái là sáu năm, tuổi càng lúc càng lớn, hắn cũng sẽ nóng nảy.”



Thái độ làm người của Phó Thao thanh liêm chính trực, cũng không thu hối lộ. Làm người, đây là ưu điểm, nhưng nếu chức vị muốn đi xa, cái này cũng sẽ cản tay hắn.

“Đại nhân đây là thỏa hiệp?” Tiêu Tam hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Không phải thỏa hiệp, mà là đổi cách sống khác. Tựa như ta ngươi a, tiêu sái nhiều.”


Tiêu Tam bị chọc tức, chỉ nàng nói: “Lão tử ở phía trước vừa đánh vừa giết, ngươi theo ở phía sau rắm cũng không thả, liền chờ chia tiền.”


“Dựa vào cái này a.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ đầu của mình, “Đây đáng giá lắm a.”


Tiêu Tam phi một cái, nói: “Lại nói, tại sao ngươi muốn ta báo lên, nói Du Đại cấu kết Quế binh? Không nói cái này, ta cũng có lý do báo.”


“Có xú danh của Quế binh, bất kể là đại nhân hay ngươi đều là chuyện tốt.” Đỗ Cửu Ngôn chớp chớp mắt.


Có người cõng xấu danh, không nên không cần phí thế.


Tiêu Tam suy nghĩ một chút, “Cũng đúng, cũng là ngươi có khôn khéo của người đọc sách, đầu óc của lão tử chuyển không tới. Hiện tại được rồi, đuổi Du Đại đi, sau này trong Thiệu Dương thành bớt một tai họa, ai lại mở sòng bạc gì nữa, lão tử giết chết hắn.”


“Tam gia quá có tinh thần trọng nghĩa.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


Tiêu Tam liếc nàng một cái, ánh mắt quét một vòng, nói: “Chỗ này không sai, đông ấm hạ mát, sau này thuộc về lão tử.”


“Tam gia muốn an cư?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Tiêu Tam vỗ bàn, cả giận nói: “Ngươi để nhà an ở chỗ sau lưng mao xí a?”


“Nhà ai mà không có một mao xí.” Đỗ Cửu Ngôn cười, “Chuyện còn thừa lại, tam gia nhớ làm theo lời ta nói. Đầu của Du Đại tự nhiên lấy, Tam gia cũng hào phóng chút chớ so đo, ngươi ăn thịt cũng chừa chút canh.”


“Ta mới sẽ không nhỏ mọn như vậy, ai muốn lĩnh thì người đó lĩnh đi.” Tiêu Tam ăn ngụm cơm lớn.


Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, “Ta một đêm không trở về, nhi tử khẳng định lo lắng. Ta và Bả Tử rút lui trước, có việc gọi chúng ta.”


“Đi đi.” Tiêu Tam khò khè khò khè uống canh.


Đỗ Cửu Ngôn cởi y phục bộ khoái, cùng Bả Tử đi ra Du Tiền thôn, rất nhiều thôn dân đứng ở dưới tàng cây du xem náo nhiệt, trò chuyện ác chiến tối hôm qua, vỗ tay tỏ ý vui mừng khi đoàn người Du Đại đào tẩu, cao hứng nói: “Tiêu Tam cuối cùng cũng làm được chuyện người nên làm.”


“Đúng rồi. Sớm nên thu thập Du Đại. Hiện tại Du Đại đi rồi, buổi tối chúng ta đều có thể ngủ ngon.”


Đỗ Cửu Ngôn ra Du Tiền thôn, Bả Tử nói: “Ngươi để Tiêu Tam báo Du Đại cấu kết Quế binh, là muốn kéo Quế vương vào?”


“Không biết có kéo vào được không, phản chính lúc này của Du Đại, là xuất sư có tiến, còn được bách tính hoan hô tán tụng. Không thiệt!” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Bả Tử vào trong ngõ hẻm, lấy hà bao ra, run lên, “Tiền này, đừng để cho củ cải nhỏ biết.”



“Năm nghìn lượng, ngươi muốn nuốt hết?” Bả Tử nói.


Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, “Cái gì gọi là ta muốn nuốt hết, đây chính là tiền của ta, ngươi nên biết rõ!” Dứt lời, lại nói: “Phản chính tiền của ta ngươi đừng nói, tiền của ngươi ngươi muốn cho hắn thì cho hắn.”


Bả Tử phân được năm trăm lượng, các huynh đệ bộ khoái khác mỗi người phân được hai trăm lượng.


Mà Phó Thao và Tiêu Tam cùng với Đỗ Cửu Ngôn, còn lại là ba phần đầu to, một người năm nghìn.


Số tiền này đều là trong đổ phường, ngân phiếu bóng loáng, Tiêu Tam đã hỏi, đổi tiền, một chút vấn đề cũng không có.


“Ta thấy người không có bản sự này.” Bả Tử nhìn nàng nở nụ cười.


Đỗ Cửu Ngôn không phục, thu thập xong hà bao, cùng Bả Tử trở về nhà, hai người đẩy cửa đi vào, cũng cảm giác trong nhà an tĩnh hơn bình thường, Đỗ Cửu Ngôn hô: “Tiên sinh.”


“Ở đây.” Trần Lãng cầm cái muôi từ phòng bếp đi ra, “Các ngươi đã trở về, đều không có sao chứ?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, quay trái phải tìm người, “Bọn nhỏ đâu?” Thiết Ngưu cư nhiên cũng không ở, kỳ quái a.


“Ở trong phòng, sáng sớm củ cải nhỏ thức dậy ăn cơm xong, ra ngoài đi một vòng, trở về đã nói khó chịu.” Trần Lãng nói: “Mời đại phu đến, nói tính khí có chút hư, khai chút dược ta đang đun, ngươi đi xem.”


Đỗ Cửu Ngôn vào trong phòng, củ cải nhỏ nằm ở trên giường, Hoa Tử và Nháo nhi mỗi người ngồi một bên bồi hắn nói chuyện, Thiết Ngưu đang đi loạn nhìn loạn khắp nơi, rất bận rộn.


bookwaves.com

“Làm sao vậy?” Đỗ Cửu Ngôn đến bên giường, củ cải nhỏ vẻ mặt đau khổ nói: “Chỉ là có chút đau bụng.”


Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ bụng của hắn, “Nơi này đau?”


“Ân.” Củ cải nhỏ nói: “Đại phu nói dùng hai thang thuốc sẽ không đau nữa.”


Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của nhi tử, nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon?”


“Ân, ” củ cải nhỏ ngưng đầu lông mày, tội nghiệp, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngủ không được ngon giấc.”


“Cha a, ngươi đừng lo lắng, ta bệnh nhẹ.


Tiểu hài tử sinh bệnh rất bình thường.”


Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, “Có muốn ăn gì đó hay không?”


“Không có.” Củ cải nhỏ nói: “Cha a, ta muốn ôm ôm!”


Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở mép giường, ôm hắn lên đặt vào trong ngực, củ cải nhỏ nằm ở trong ngực nàng cọ cọ, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn cười. Nụ cười này răng trắng, mắt sáng, nàng nhìn cư nhiên sinh chút đau lòng, “Có phải ta quá bận rộn không rảnh bồi ngươi hay không? Sau này ta dành chút thời gian bồi ngươi.”


“Không cần không cần.” Củ cải nhỏ phất tay, “Cha a, ngươi tốt nhất nên làm chuyện mình thích, ta không thể kéo ngươi lui về phía sau.”


Cũng sợ nàng không thể kiếm tiền, tiền nàng kiếm hôm nay, đủ tiêu một trận. . . Ai nha, không tốt.


Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, củ cải nhỏ đã tách ra khỏi nàng, lấy túi tiền xuống, Cha a, trên người ngươi đây là cái gì, đâm ta đau quá nga.”



“Nga, cha quên nói với ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn rất thản nhiên nói: “Đây là ngày hôm nay cha kiếm được, ngươi giữ đi, nhưng chớ làm mất.”


“Cha a, ” củ cải nhỏ nói: “Tiền này của người, kiếm rất khổ cực đi?”


Đỗ Cửu Ngôn cắn răng, lắc đầu nói: “Không có việc gì, cha ngươi có bản lĩnh, không khổ cực!”


“. . . Ta giữ cho người.” Củ cải nhỏ xếp ngân phiếu cho vào trong túi của mình, vừa nằm xuống, đắp chăn, “Người yên tâm, ta nhất định sẽ không làm mất.”


Bả Tử thay đổi y phục một lần nữa tiến đến, thấy Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc, thiêu mi nhìn nàng, Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, nói: “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua người đẹp sao?”


“Cơn tức lớn như vậy?” Bả Tử nhất thời hiểu rõ, đây là giao tiền rồi.


Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ đầu của nhi tử, ôn nhu nói: “Nương đi xem thuốc xong chưa, ngươi nói chuyện với Bả Tử thúc.”


“Tiểu phiến tử.” Bả Tử chủ động đưa củ cải nhỏ năm trăm lượng, “Ta đây cho ngươi, ngươi lưu năm trăm lượng cho nương ngươi mua đồ.”


Củ cải nhỏ không thu tiền của Bả Tử, “Tiền của nương ta là của ta, tiền của Bả Tử thúc phải để thú tức phụ, ta không thể lấy.” Lúc nói chuyện củ cải nhỏ dán lỗ tai Bả Tử nói, “Không có việc gì, nương ta còn có tiền riêng!”


Bả Tử thiêu mi.


Củ cải nhỏ chỉ chỉ xà nhà, “Nàng quên mất, một hồi ngươi nhắc nhở nàng là được.”


“Nương ngươi thông minh như vậy, mỗi ngày đều té ở chỗ ngươi.” Bả Tử nói.


Củ cải nhỏ cười hì hì, nói: “Nàng là bởi vì thích ta, hơn nữa cũng không thực sự muốn đề phòng ta, nên a dỗ một chút nàng sẽ cho ta.”


Quan trọng nhất, đến nương hắn cũng biết, hắn quản tiền sẽ càng tốt hơn nàng.


“Xem như ngươi biết điều.” Bả Tử đưa ngân phiếu cho hắn, “Giữ đi, ta không cần tiền, cũng không thú tức phụ.”


Củ cải nhỏ cười hì hì thu tiền, nhưng cũng không có giữ tiền của Bả Tử vào tiền tiết kiệm của mình.


Nương nói, đồ của mình tùy tiện lăn qua lăn lại, nhưng tiện nghi không nên chiếm, thì không thể chiếm.


“Bụng còn đau không?” Bả Tử hỏi.


Củ cải nhỏ gật đầu, “Đau chút chút, không có việc gì.”


“Một hồi uống thuốc.” Bả Tử ôm hắn lên, “Chớ nằm mãi, ra ngoại viện nói với nương ngươi.”


Củ cải nhỏ ghé vào đầu vai của Bả Tử, tội nghiệp đi ra, đang muốn nói, bên ngoài có người gõ cửa, Hoa Tử mở cửa ra, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy người ở cửa.


“Đỗ tiên sinh.” Lão bản cửa hàng bánh nướng hô: “Người còn mua cửa hàng không, ta thấy của người bán cửa tiệm của Liêu gia.”


Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, nhất thời thần thanh khí sảng.


—— lời nói ngoài ——

Hôm nay canh ba, ngày mai gặp!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận