Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 137: CHUYỆN CŨ KINH KHỦNG


Dịch giả: Luna Wong


Chu Tiếu ngồi xuống nói: “Ta nghe Hoàng thư lại trong nha môn nói, Lưu huyện lệnh đã đến phủ thành, phỏng chừng rất nhanh thì sẽ đến Thiệu Dương, hắn vừa đến Phó đại nhân không thể tọa đường nữa.”


Đúng là tin tức xấu, Phó Thao án tuy có chút vô cùng nhân tình vị, nhưng hắn không thiên không tham, là một người chính trực, nhưng Lưu huyện lệnh thì không biết, còn phải chuẩn bị thích ứng một lần nữa.


“Tin tức tốt chính là, kinh thành bên kia có tin tức, nói để Bảo Khánh phủ toàn lực tập nã chúng phỉ Du Đại, giết không cần hỏi.” Chu Tiếu nói.


Đỗ Cửu Ngôn thật cao nâng đầu lông mày lên, đây đúng là tin tức tốt, biểu hiện này của hoàng đế, nói rõ hắn rất tức giận, cảm thấy năm lần bảy lượt của Quế vương rất quá phận.


Ngoài mấy trăm dặm, Quế vương vỗ bàn quát dẹp đường: “Nếu như ta công thành, còn có cơ hội cho các ngươi đưa tấu chương trở về.”


“Thực sự là buồn cười.” Quế vương hỏi: “Tra ra chưa, là ai ở sau lưng ngầm chơi gia?”


Đê tiện! Hèn hạ để hắn rất tức giận.


“Sự tình là một án tử Vương Lại giết người dẫn tới…” Cố Thanh Sơn thuật lại chuyện nghe được một lần, “Vào lúc ban đêm Du Đại trốn, nha môn Thiệu Dương phát truy bắt lệnh, Bảo Khánh phủ nha từng tầng một truyền lệnh bên trên xuống, biến thành cục diện ngày hôm nay.”


“Du Đại ở Bảo Khánh phủ chiếm cứ vài chục năm, sản nghiệp thuộc hạ rất nhiều, huynh đệ cũng rất nhiều, không chịu thúc thủ chịu trói, liền cùng quan phủ giơ đuốc cầm gậy đánh nhau, náo cũng không tính lớn, thế nhưng chung quanh đều là cái sọt.”


“Sớm không có việc này, hết lần này tới lần khác lại lộ ra vào lúc này.” Quế vương suy nghĩ một chút, hỏi: “Án tử của Vương Lại thỉnh tụng sư?”


“Vâng, tụng sư được thỉnh là Đỗ Cửu Ngôn!” Cố Thanh Sơn nói.


Quế vương hít một hơi thật sâu, tốn hơi thừa lời nói: “Đó chính là Đỗ Cửu Ngôn. Ngoại trừ hắn không ai có thể làm ra loại chuyện hèn hạ này, chờ cho gia, xem gia không chỉnh chết ngươi.”



“Vậy làm sao bây giờ?” Cố Thanh Sơn hỏi.


Quế vương trừng mắt Cố Thanh Sơn, đang muốn nói, bên ngoài có người đưa thư đến, Cố Thanh Sơn đưa cho Quế vương, “Gia, nhìn phong thư, chắc là thái hậu nương nương đưa tới.”


“Còn cần ngươi nói?” Quế vương nhận lấy thư ném lên bàn, đi hai vòng lại mở ra, trong thư viết ba trang giấy bi bi thương thương, ý tứ đại khái, chính là vì nương nhớ ngươi, thân thể ngày càng không như trước, ngươi tốc tốc trở về thăm nương một cái, không thôi lần cuối sợ không gặp được.


Con a, ngươi từ nhỏ mặc dù nháo mặc dù nghịch, nhưng lại là cực thông minh hiểu chuyện, vì sao ngươi bây giờ biến thành như vậy, nhàn vương thật tốt không làm, cứ đi thâm sơn cùng cốc chịu khổ gặp cảnh khốn cùng.


Mau trở về, xin lỗi huynh trưởng ngươi, sau này sống ở kinh thành thật tốt, cho dù vi nương chết, cũng có thể nhắm mắt.


Con a, vi nương nhớ ngươi a, tốc tốc trở về đi.


Quế vương vỗ thư lên bàn, rất không nhịn được đi thêm hai vòng, Cố Thanh Sơn hỏi: “Gia… Trở về hay không về?”


Trở về, phỏng chừng muốn đi nữa cũng khó khăn, nhưng không quay về, chưa chừng thánh thượng thực sự phái binh tới. Nhưng là, binh lực và tài lực của bọn họ bây giờ, khẳng định không có biện pháp đối kháng đại quân, nhiều lắm ba tháng, bọn họ sẽ không chịu nổi.


Quế vương dựa vào ghế, cả giận: “Cứ như vậy trở về, thật mất mặt!”


Cố Thanh Sơn thở dài, chuyện này hắn không khuyên được, vương gia tự có quyết định của chính mình.


Bookwaves.com.vn

“Gia!” Ngoài cửa, thuộc hạ của hắn hồi bẩm nói: “Hoàng phu nhân tới, nói đến nhặt xác cho ca ca của nàng Hoàng tướng quân.”


Hoàng tướng quân, chính là vị lần trước bị Đỗ Cửu Ngôn giết chết ở mỏ kia, Cố Thanh Sơn tiểu tâm dực dực nhìn Quế vương.


“Đến nhặt thì nhặt đi, nói với ta làm gì, chẳng lẽ còn để ta đi tiếp đãi?” Quế vương ghét bỏ nói: “Đem tro cốt của hắn cho nàng, để cho nàng mau đi.”


Người bên ngoài có chút do dự, nhắc nhở một câu: “Gia, để cho nàng về liền sao?”



“Sao nào, bồi chơi một ngày? Muốn đi ngươi đi, gia không rảnh. . .” Hắn dựa vào ghế, gõ bàn, không biết đang suy nghĩ gì, “Nếu ngươi không muốn bồi, thì tiễn về.”


Bên ngoài đáp lời xác nhận, đang muốn đi, Quế vương nhớ tới lại bổ sung một câu, “Chào hỏi đám người có liên quan, ai còn dám để tỷ tỷ mình đến trước mặt làm ta chán ghét, ta giết chết cả nhà người đó.”


Người bên ngoài xác nhận đi.


“Gia, theo thủ hạ, người nên gặp Hoàng phu nhân một lần, huynh trưởng nàng đã chết, người gặp nàng một lần, cũng là trấn an, mọi người đều đang nhìn.” Cố Thanh Sơn nói.


Quế vương không giải thích được nhìn Cố Thanh Sơn, “Vì trấn an, ngươi dự định bảo ta bán đứng nhan sắc? Sao ngươi không đi?”


“Gia, kia là thiếp của người!” Cố Thanh Sơn cười khổ, “Lúc đó là người để người nâng qua đó, còn phong phu nhân.”


Quế vương ngưng mi, nói: “Ngươi trái lại nhắc nhở ta. Ngươi nói với những nữ nhân kia, để các nàng một tháng giao một trăm lượng tiền thuê và hỏa thực phí. Mỗi ngày ăn không ngồi rồi lại không làm việc.”


Cố Thanh Sơn thầm nghĩ, người có thể đi ngủ a. . . Nhiều mỹ nhân như vậy, ngươi để đó phơi khô, còn để người giao tiền thuê hỏa thực phí.


Lời này, truyền đi sẽ phá hủy danh tiếng của người.


“Đây. . . Khẳng định lại muốn náo loạn.” Cố Thanh Sơn đau đầu, Quế vương mặc kệ, đều là hắn đi xử lý, những nữ nhân kia có thể nháo, líu ríu, mỗi lần đi đều như chết qua một lần, quan trọng nhất, cho các nàng đi các nàng còn không chịu đi.


Nói là trở về nhà cũng sẽ giết chết các nàng, còn không bằng ở tại chỗ này, mỗi ngày cùng tỷ muội đánh bài đấu võ mồm, có ăn có uống thoải mái.


“Việc này ngươi để người đi làm, hiện tại gia đi ra ngoài một chuyến.” Quế vương xuất môn, bước đi ở phía trước, Cố Thanh Sơn theo ở phía sau, “Gia làm gì?”


Quế vương cũng không quay đầu lại nói: “Tìm Mao lão đạo, để hắn làm cho ta mấy tấm da người!”


Cố Thanh Sơn ai thán một tiếng, cúi đầu theo ở phía sau hầu hạ.



Mười ngày sau, tin của kinh thành lại đến nữa rồi, Quế vương nằm ở trên giường cầm đèn đọc thư, vẫn là ba trang giấy phong phú, lần này ngoại trừ thân thể không tốt ra, còn viết thêm một thứ, đại thể đang nói, tuổi ngươi cũng không nhỏ, lúc huynh trưởng ngươi hai mươi mốt tuổi, chất nhi ngươi đã bốn tuổi rồi.


Năm đó để ngươi thú tức phụ, ngươi động qua một lần phòng liền đi, hôm nay tức phụ không rõ tung tích, nhân gia cũng là cô nương kiều tích tích, gả cho ngươi thật tốt, ngươi hại người không nói, còn để ta không ôm được tôn tử.


Lúc rảnh rỗi ngươi đi tìm một chút.


Nếu như thực sự tìm không được, vậy chỉ có thể thú thêm một người, lúc này đây nương nhất định để tự ngươi chọn một người mình thích. Ngươi thành gia có người đứng đắn chiếu cố ngươi, nương chết cũng có thể yên tâm a.


Ở cuối thư, thái hậu dùng bút cực nhỏ, viết một câu. Con ơi, mau trở về, huynh đã nộ, muốn giết!


Quế vương nhìn đọc lại lần nữa, bỗng nhiên đứng dậy mở cửa, hô: “Cố Thanh Sơn!”


“Gia, có thuộc hạ.” Cố Thanh Sơn khoác y phục từ sát vách đi qua, Quế vương hỏi: “Ta. . . Từng thành thân?”


Mí mắt và khóe miệng của Cố Thanh Sơn cùng nhảy, “Gia, đầu năm người mười tám đại hôn a, người không nhớ rõ?” Lại nói: “Ngày thứ hai đại hôn người liền mang theo chúng ta rời bến, hai năm sau trở về, người liền trực tiếp ở Quảng Tây, những thứ này. . . Người đều không nhớ rõ?”


Bookwaves.com.vn

“Hình như là có chuyện như vậy.” Quế vương tựa hồ nghĩ tới, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra mặt của nữ nhân kia, “Nương ta viết thư đến, nói nữ nhân kia mất tích, còn để ta đi tìm, ta tìm cái gì, cũng không biết là ai.”


“Quên đi, mặc kệ, ngươi dọn dẹp một chút, ngày mai chúng ta hồi kinh!” Vừa nói vừa trên giường nằm, Cố Thanh Sơn kinh ngạc một chút, “Gia, thật trở về a. Vậy cần chuẩn bị cái gì không, ta phỏng chừng lần này trở về lại đi liền không dễ dàng.”


“Gia tự có sắp xếp, ngươi thu dọn đồ đạc thì tốt rồi, để huynh đệ chờ, một tháng mới xong quay về, gia vẫn là gia!” Quế vương nói.


Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu xác nhận.


Quế vương thổi đèn, trở mình lại trở mình, hồi ức đêm thành thân các loại, có hình ảnh không thèm nghĩ nữa căn bản không tồn tại, nhưng là một ngày chạm đến, sẽ bừng lên trong não.


Đêm đó, hắn và tôn tử của thái hậu cược, tựa hồ còn làm chút chuyện gì. . .


“Hỏng rồi!” Quế vương đứng dậy, đi chỗ Mao đạo sĩ, một cước đá văng cửa, “Thức dậy, ta có việc hỏi ngươi.”


Mao đạo sĩ đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc, vội ôm lấy chăn ngồi dậy, một bộ râu mép dài giận đến run, chờ nhìn người tới nhất thời vai rũ xuống, “Vương gia của ta, da người không phải cho người rồi sao, bần đạo nhiều ngày ngủ không ngon, người xin thương xót, để bần đạo ngủ một đêm đi.”



“Chết rồi tìm cho ngươi một chỗ non xanh nước biếc, ngủ hơn một nghìn năm.” Lúc nói chuyện, Quế vương ghét bỏ quan sát vai và cái chân đầy lông của Mao đạo sĩ lộ ra ngoài một mắt , “Ngươi ngủ, không mặc quần áo?”


Mao đạo sĩ co rụt chân lại, che kín chăn, đề phòng nói: “Gia, người không thích nữ nhân không sao, nhưng nam nhân đẹp mắt cũng rất nhiều, bần đạo năm nay đều sáu mươi rồi, thật sự là vừa héo vừa khô vừa xấu a.”


Quế vương xua tay, nói: “Lần trước ngươi nói với ta, chuyện ta không phải đồng tử, ngươi còn nhớ rõ không?”


Mao đạo sĩ không giải thích được gật đầu, “Thế nào nhắc tới cái tra này?”


“Ngươi xác định ta không phải đồng tử?” Quế vương hỏi.


Lần trước Mao đạo sĩ luyện đan cần nước tiểu đồng tử, Quế vương người có địa vị cao xuống nước cúi người cho hắn, bị Mao đạo sĩ ghét bỏ lấy lý do hắn không phải đồng tử mà cự tuyệt.


Quế vương không phục lắm, vẫn canh cánh trong lòng.


Mao đạo sĩ xác định gật đầu, “Bần đạo xác định, vương gia người đã không phải là đồng tử.”


“Thua thiệt rồi!” Quế vương cọ một chút đứng lên, một cước đã ngã cái ghế, “Chờ, gia phải tìm ra nữ nhân kia diệt khẩu, thứ quỷ gì, thậm chí ngay cả gia cũng dám ngủ.”


Mao đạo sĩ bị động tác của hắn làm sợ hết hồn, xoa xoa cái trán, nói: “Vương gia, chẳng lẽ không phải ngươi ngủ với nàng sao? Bằng không, nữ nhân nào dám động người?”


Quế vương rất không cao hứng, phất phất tay nói: “Không nói với ngươi, nhìn ngươi liền nghĩ đến nữ nhân kia. Ta phải hồi kinh một chuyến, ở đây giao cho ngươi.”


Lúc nói chuyện, nổi giận đùng đùng đi.


Mao đạo sĩ sờ sờ râu mép, hướng về phía bên ngoài hô: “Cái gì gọi là thấy bần đạo liền nghĩ đến nữ nhân? Vương gia ngươi nói rõ a.” Dứt lời thở dài, bọc chăn xuống đất, lộ ra hai cái đùi đầy lông, “Cũng không đóng cửa, ai!”


Màn đêm buông xuống, Quế vương liền mang theo Cố Thanh Sơn, hồi kinh.


—— lời nói ngoài ——

Vương gia rất kinh khủng, hồi kinh tìm chân tướng đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận