Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 146: MỞ A MỎ A


Dịch giả: Luna Wong – hôm nay mình up chương trễ rồi, đêm qua mình sốt và ớn lạnh, lại thêm chảy mũi, đau đầu, ho, đau họng, chẳng ngủ được chút nào vì thế đến giờ phút này mới cảm thấy như được sống lại. Thời tiết này không tốt, mọi người cũng giữ gìn sức khỏe nhé.


“Đi rồi?” Trần Lãng còn tưởng rằng nàng ăn cơm trưa ở nhà nữa.


Củ cải nhỏ thấy Đỗ Cửu Ngôn đi, lập tức thả sách chạy về phòng, nhìn các ngõ ngách trong phòng một lần, chỉ cần là hắn chạm qua hay thả thứ gì, người khác đụng một cái, hắn sẽ biết.


Mà Đỗ Cửu Ngôn, cực ít chỉnh lý hoặc là thu thập, nên ngọa thất đối với nàng mà nói chỉ dùng để ngủ, không có việc gì cũng không vào lục lọt đồ.


“Dấu ở nơi nào rồi?” Củ cải nhỏ nhìn màn trên đỉnh, lại nhìn tủ quần áo, cũng không có, hắn vuốt cằm tựa ở cửa, lại rời khỏi gian phòng đứng ở cửa nhìn, nhất thời nhãn tình sáng lên chạy bên giường, tháo trụ dựng giường ra.


Đây là làm bằng trúc, bên trong là rỗng, hắn vừa mở ra, lập tức liền thấy ngân phiếu được cuộn lại.


Đếm, tổng cộng bốn trăm lượng.


“Thật đúng là có tiền a.” Củ cải nhỏ chua chát bĩu môi, lại nhét tiền về, ngồi ở trên giường đờ ra, Trần Lãng đẩy cửa ra, kỳ quái nhìn hắn, “Làm sao vậy, rầu rĩ không vui?”


Củ cải nhỏ than thở, “Tiên sinh a, ta cảm thấy nương ta không thân với ta.”


“Khụ khụ…” Trần Lãng hỏi: “Nói như thế nào?”


Củ cải nhỏ nói cho hắn biết, Trần Lãng nghe trong lòng nín cười, sờ sờ đầu của đứa bé khổ não, “Chuyện này, ngươi cảm thấy là lỗi của ngươi, hay nương ngươi?”


“Mỗi người phần nửa.” Củ cải nhỏ kiểm điểm bản thân, “Sau này ta cách vài ngày, cho ta nương một chút tiền xài, nàng có tiền cũng sẽ không muốn tàn trữ nữa.”


Trần Lãng cười ha ha, “Còn có thể nghĩ lại, không tệ a.” Dừng một chút lại nói: “Ngươi nói đúng, kỳ thực nương ngươi có khái niệm mỏng với tiền tài , nàng chỉ cần không thiếu tiền là được.”


“Cũng không có thể không thiếu.” Củ cải nhỏ nói: “Như vậy nàng sẽ không cầu tiến.”


Không có tiền, mới muốn kiếm tiền.


Trần Lãng ôm hắn lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của hắn, “Thật là vì nương ngươi mà phiền lòng rồi.” Các mặt đều phải nghĩ, còn phải độ lượng tâm tư và tâm thái của Đỗ Cửu Ngôn.


Không dễ dàng.



Củ cải nhỏ thở dài, “Tiên sinh, ta cũng rất không dễ dàng, đúng không.”


“Ân, củ cải nhỏ của chúng ta rất không dễ dàng, vô cùng khổ cực.” Trần Lãng nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn, ôm hắn đi chính sảnh ngồi xuống, “Mau học bài, tương lai làm đại quan.”


Củ cải nhỏ chỉ vào chữ Lỗ Chương Chi, “Tiên sinh, ta muốn làm đại quan giống như hắn.”


“Đại Chu hơn hai trăm năm, chỉ có bốn người trúng tam nguyên*. Lỗ đại nhân chính là một trong số đó.” Trần Lãng nói: “Nên ngươi phải cố gắng a.”


(* thời xưa chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên)


Củ cải nhỏ gật đầu, “Vậy còn có ba vị kia thì sao?”


Trần Lãng ngẩn ra, sờ sờ đầu của hắn, lại cười nói: “Còn có ba vị suốt đời không có thành tựu, cũng không nhắc lại, chỉ có Lỗ đại nhân mới là người ngươi nên học tập.”


Củ cải nhỏ gật đầu bất điệt, “Ta muốn đi gặp Lỗ đại nhân học tập.”


Trong khách sạn Đông An, Trần Hưng Ba giận đùng đùng trở về, tỷ muội Trần gia hỏi: “Thế nào, Tây Nam nhận vụ án này không? Trước đây bọn họ không tiếp là cảm thấy quan ti quá nhỏ, hiện tại đều là vụ án giết người, bọn họ khẳng định nhận chứ.”


“Không tiếp.” Trần Hưng Ba tức giận ngồi xổm cửa phiền não, “Nói vụ án này đã không có cần phải tố tụng nữa, coi như là biện hộ có tội, cũng không có cách nào giảm bớt mức hình phạt.”


“Còn nói tình tiết quá ác liệt, dù là chúng ta ra bao nhiêu tiền, bọn họ cũng sẽ không nhận.”


Tỷ tỷ Trần gia vừa tức vừa gấp, cả giận nói: “Những tụng sư này đều là ăn cơm khô, một án oan, thế nào thì không thể tố tụng.”


“Đều do Dư Kha kia, nếu không hắn lời thề son sắt nói nhất định không có việc gì, chúng ta thế nào cũng sẽ đi Tây Nam tìm tụng sư, người này quả thực quá ghê tởm.”


“Hắn ở đâu, tìm được chưa?”


“Chưa.” Trần Hưng Ba lắc đầu, cảm giác mình bị lừa, đối phương cầm năm mươi lượng tụng phí của hắn, “Cầm tiền, ở công đường đối mặt Đỗ Cửu Ngôn rắm cũng không thả được một cái. Hồ lý hồ đồ đã bị định án. Ta đã để người đi tìm, đợi khi tìm được hắn, ta lột da hắn.”


“Đầu năm nay, lừa gạt nhiều lắm.”


“Vậy làm sao bây giờ, không người nào nguyện ý nhận tụng án, chúng ta mắt mở trừng trừng nhìn tiểu đệ chết a?”


Mọi người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, bỗng nhiên có vị tỷ tỷ nói: “Nghe nói Lưu huyện lệnh sắp đến, bằng không chúng ta đi đả thông một chút? Nói không chừng còn có thể có chuyển cơ.”


“Có thể thử xem.” Trần Hưng Ba nói.



Mọi người ngồi vây quanh với nhau, thương lượng làm sao đả thông Lưu huyện lệnh.

“Đại lão gia.” Bỗng nhiên, sai vặt Trần gia tiến đến, trả lời: “Ở ngoài thành tìm được Dư Kha.”


Trần Hưng An đứng dậy, mang theo sai vặt liền đi, “Không đánh chết hắn không được.”


Bookwaves.com.vn – Luna: Đám người nhà này sao ko bị bắt hết cho rồi, rõ ràng em nó nhận tội nó còn đi đỗ cho người ta, ức chế thiệt


Ngoài Thiệu Dương thành, Dư Kha đeo bao phục, cùng bằng hữu vừa khắc khẩu vừa hôi đầu thổ kiểm chạy trốn.


“Bảo người đừng đến Thiệu Dương ngươi cứ không nghe, nơi này có Tây Nam, còn có Tam Xích đường, chúng ta tới nào có nơi sống yên ổn.”


“Hai hổ tranh chấp, ta cho rằng có thể đắc từ đó, ai biết. . .” Dư Kha rất không muốn đi, nhưng không đi không được, lúc này đây tụng án thật mất thể diện, nếu như hắn ở lại Thiệu Dương, không chỉ trở thành trò cười của mọi người, còn có thể nhận không được tụng án.


“Năm đó mấy người Tam Xích đường, không phải là bốn năm năm không nhận được tụng án sao?” Một người khác nói: “Chúng ta nhận được là tốt.”


Dư Kha không muốn nói chuyện.


“Bọn họ ngâm năm năm, nhưng nếu không có một Đỗ Cửu Ngôn, ai biết bọn họ sẽ ngâm thêm mấy năm. Nói những thứ vô dụng này, đi nhanh lên, đổi chỗ khác, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội.”


Ba người chạy đi, chợt nghe phía sau có xe ngựa đuổi theo, nhìn lại chỉ thấy Trần Hưng Ba ngồi trên xe, chỉ vào bọn họ nói: “Tên lừa đào, ngươi đứng lại đó cho ta!”


“Chạy!” Ba người hoảng không chọn đừa, quẹo một cái cua chạy trong đường nhỏ, Trần Hưng Ba xuống xe, mang người dẫn theo gậy gộc đuổi ở phía sau.


Trong Tây Nam tụng hành, Khu Hằng kinh ngạc nhìn các vị sư đệ tới tìm hắn, “Chạy rồi?”


“Ân, đeo bao phục bị người Trần gia đuổi một đường.” Lúc nói chuyện Mã Dịch, cả giận nói: “Còn trông cậy có chút tiền đồ, không nghĩ tới đánh một trận bỏ chạy.”


Khu Hằng lắc đầu, nói: “Tình thế của Thiệu Dương hôm nay, tụng sư khác có tới cũng không nơi sống yên ổn, hắn đi vậy mà lại sáng suốt.”


“Sư huynh, chẳng lẽ sợ hắn thật sao?” Tiêu Thanh Phong nói: “Chúng ta không được, nhưng khẳng định có sư huynh lợi hại hơn hắn, huống chi, chúng ta còn có nhiều tiên sinh ở đây như vậy.”


Mọi người vô ý thức gật đầu, nhớ tới lại nhìn Mã Dịch, Khu Hằng nói: “Không thể hồ đồ, lấy bối phận của Đỗ Cửu Ngôn, há có thể đánh đồng với các vị tiên sinh.”



“Ta nói sai, nói sai rồi.” Tiêu Thanh Phong rất xấu hổ, thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Nhưng tiểu nhi đó thực sự quá cuồng vọng, biện tụng với người khác, cư nhiên không để ý tới đối thủ, thật muốn nửa đêm đánh hội đồng hắn một trận a.”


Mã Dịch bĩu môi, nói: “Được rồi, hắn rất mạnh, còn không biết ai đánh ai đó.”


Vài người đều không nói, Khu Hằng lớn tuổi nhất, cảnh cáo nói: “Thua thiệt lần trước các ngươi chớ quên, ghi nhớ kỹ không nên hành sự lung tung, để các tiên sinh tức giận quở trách.” Lại nói: “Ngày hôm nay Lưu tiên sinh còn nói với chúng ta, để chúng ta sửa sang lại án kiện của Trần Hưng An, tinh tế nghiên cứu một chút.”


“Chờ chúng ta làm xong, cầm đi học phủ cho các ngươi xem.”


Mọi người gật đầu xác nhận.


Mấy ngày sau, vụ án giết người của Trần Hưng An hồ sơ đưa đi nha môn đốc phủ, nhưng ngày gần đây Bảo Khánh nhiều chuyện, hồ sơ vẫn đặt ở trên bàn, Phó Thao cũng bề bộn nhiều việc, Lưu huyện lệnh mất tích, tin tức hoàn toàn không có, thực sự để người sốt ruột.


Khí trời dần dần mát mẻ, Bả Tử bận rộn nửa tháng, không tìm được Lưu huyện lệnh, Ngô Điển Dần báo lên triều đình.


Cách ngày, tin tức Quế vương đã hồi kinh truyền đến, quan viên toàn bộ Bảo Khánh phủ từ trên xuống dưới đều thật dài thở phào nhẹ nhõm, ngầm hẹn ước, chúc mừng một phen.


Bookwaves.com.vn

Ngày chín tháng tám sáng sớm, Đỗ Cửu Ngôn tìm hai chiếc xe ngựa, người một nhà lên xe, đi Tân Hóa.


Củ cải nhỏ rất hưng phấn, lần đầu tiên ngồi xe ngựa đi xa nhà, ghé vào trên cửa sổ nhìn ra ngoài, “Cha a, chúng ta phải đi bao lâu, buổi tối ở tại khách sạn sao?”


“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn chỉnh chỉnh y phục cho hắn, “Nếu ngươi không muốn ở khách sạn, chúng ta có thể ngủ ngoài trời.”


Củ cải nhỏ suy nghĩ một chút, ngồi xuống nói: “Cũng không phải là không thể được a, như vậy chúng ta có thể. . .” Hắn còn chưa nói hết, đã bị Đỗ Cửu Ngôn bụm miệng, “Đây là chuyện người lớn quyết định, tiểu hài tử không có quyền lên tiếng.”


Củ cải nhỏ bỉu môi, tựa ở trên người Đỗ Cửu Ngôn, đối diện Nháo nhi khẽ cười, “Cửu ca, kỳ thực củ cải nhỏ cũng không keo, ngày hôm qua hắn trả lại cho ta mua tuyến.”


“Mua tuyến cho ngươi không tốn bao nhiêu tiền.” Đỗ Cửu Ngôn biết nhi tử mình, mỗi ngày keo kiệt sau đó sẽ tiêu chút tiền lẻ mua được nhân tâm, thời gian lâu dài, mọi người không chỉ không cảm thấy hắn keo, còn cảm thấy hắn thông minh, biết tiết kiệm.


Tiểu hài này, ngoại trừ thiếu đòn không còn cái khác.


“Không phải a, kim tuyến rất đắt tiền, mua một cuộn dùng hai lượng bạc đó.” Lúc nói chuyện Nháo nhi tiểu tâm dực dực lấy kim tuyến trong bao quần áo ra, “Ta đều không nỡ dùng, thực sự là rất đắt.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn y phục trong tay Nháo nhi, “Quần áo ngươi làm cho ai, mà cần dùng kim tuyến?”


“Nga, làm áo bông cho ngươi, ta nghĩ thêm một viền kim tuyến, trên cái loại kim ti này, rất quý khí.” Nháo nhi nói, đưa y phục trong tay lên người Đỗ Cửu Ngôn ướm thử, “Khổ cũng hợp.”


“Ta đã có rất nhiều quần áo, chính là thiếu mặc ta có thể đi mua, nào cần ngươi tốn thời gian làm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xe ngựa xóc nảy, tia sáng không tốt, ngươi đừng làm.”


Nháo nhi cười híp mắt nói: “Ta làm y phục một điểm cũng không xem như lãng phí thời gian, phản chính ngoại trừ việc này, ta cũng sẽ không làm cái khác.”



“Hơn nữa, còn là làm y phục cho các ngươi, ta cao hứng. Mua y phục cũng không có tốt như ta làm.” Nháo nhi nói.


Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu Nháo nhi, hỏi: “Ngươi có thiên phú như thế, có muốn theo sư phụ học nghệ không?”


“Sư phụ cũng không thu nam đồ đệ, hơn nữa tú nương đều là nữ tử, ta đi mọi người sẽ chê cười ta.” Nháo nhi cười nói: “Ta ở nhà đẽo gọt, Cửu ca nếu là có cơ hội thấy sách dạy may thêu, mua cho ta một quyển là được.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Được, ta nhất định giúp ngươi lưu ý.”


Xe không nhanh không chậm tiêu sái đi, buổi tối mọi người nghỉ chân ở khách sạn trước đây thường nghỉ chân, hỏa kế trong điếm đã quen nàng, nhiệt tình cho bốn gian hảo hạng, sáng sớm hôm sau chạy đi, lúc xế chiều đã vào Tân Hóa thành.


Cửa thành, Đỗ Cửu Ngôn không nhìn thấy Ngô thống lĩnh thành, các nàng một đường đi qua Tân Hóa thành xuống xe, đã đến Diêm sơn.


“Chính là chỗ này a.” Củ cải nhỏ như con chim nhỏ, xuyên quan núi, vừa chạy vừa hô: “Mỏ a, mỏ a. . .”


Hoa Tử và Nháo nhi dù sao cũng còn con nít, cũng theo phía sau củ cải nhỏ hưng phấn chạy.


Đỗ Cửu Ngôn theo ở phía sau, chợt nghe một tiếng kinh thán của củ cải nhỏ, “Ông trời của ta, thật nhiều mỏ a.”


“Hắn cũng không biết cái gì là mỏ.” Đỗ Cửu Ngôn xoa trán, “Tiên sinh, lúc người dạy hắn học, giảng một khóa liên quan đến kim tiền đi.”


Trần Lãng bật cười, nói: “Ta cảm thấy hắn như vậy tốt vô cùng. Người không phích không thể giao, mặc dù hắn vơ vét của cải lại hiểu một vừa hai phải, thí dụ như hắn biết tiền của ngươi dấu ở nơi nào, không có việc gì liền lấy ra kiểm tra một lần, nhưng hắn lại không có chiếm làm của riêng.”


“Cửu Ngôn, ngươi giáo dưỡng củ cải nhỏ rất tốt.” Trần Lãng nói: “Hài tử này, tiền đồ bất khả hạn lượng.”


Đỗ Cửu Ngôn nghi vấn nhìn Trần Lãng, “Tiên sinh, có phải người có ngộ giải gì với tiền đồ bất khả hạn lượng hay không?”


Trần Lãng cười ha ha.


“Ta cảm thấy tiên sinh nói không có sai. Đại khái cũng chỉ có một mình ngươi ghét bỏ hắn.” Bả Tử nhìn củ cải nhỏ nhìn phía xa, trong ánh mắt tất cả đều là ôn nhu, “Ngươi cảm thấy hắn không tốt, là bởi vì ngươi chưa từng thấy qua hài tử khác, không có so sánh, ngươi tự nhiên không biết.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Được, ngươi mang đi, miễn phí mang đi.”


“Ta không cần mang đi, hắn bây giờ đang ở bên cạnh ta.” Bả Tử liếc nàng một cái, ba người lên núi, củ cải nhỏ bọn họ đang chạy dưới chân núi, vừa chạy vừa gọi: “Ngân Thủ thúc thúc.”


“Ngân Thủ ca!”


Thanh âm thanh thúy quanh quẩn ở trong núi, lập tức truyền đến thanh ngạc nhiên đáp lại của Ngân Thủ, “Củ cải nhỏ, là củ cải nhỏ tới!”


—— lời nói ngoài ——


Củ cải nhỏ được như nguyện, đi tới mỏ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận