Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 159: BẮT NGƯỜI GIÁ HỌA


Dịch giả: Luna Wong


Một hơi thở, ba một tiếng cắm ở trong tim của Tiết Nhiên.


Đầu hắn choáng nhìn về phía Quế vương, nói: “Đại nhân, cuộc thi không chỉ thi tri thức học sinh, ít nhiều cũng có một chút thành phần vận khí bên trong, việc này chưa nói tới diệt, đại nhân nói quá lời.”


“Sáu mươi người, vận khí đều rất kém cỏi?” Quế vương nhìn Tiết Nhiên.


Khóe miệng Tiết Nhiên run lên, cứng rắn cười nói: “Đúng…đúng thế.” Hắn lại không thể nói tài nghệ của học sinh mình không bằng người, lại không thể nói Đỗ Cửu Ngôn lợi dụng sơ hở ăn gian, người trước là học sinh của hắn, người sau còn lại là đang chất vấn tính công chính cuộc thi của Tây Nam.


Khổ này, trước hắn không có nói với bên ngoài, bây giờ cùng sau này cũng sẽ không nói với bên ngoài.


Hơn nữa, Lưu huyện lệnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không phải nhằm vào Đỗ Cửu Ngôn sao, vì sao đột nhiên chuyển lời nói chỗ đau của hắn.


Quế vương rất coi thường trừng Tiết Nhiên một mắt, quay đầu nhìn Vương Đàm Linh, “Nghe nói một đệ tử của ngươi bị hắn đánh không ngốc đầu lên được, còn vu hãm học sinh ngươi làm giả?”


“Đại nhân… Công đường chỉ có chân tướng và công chính, học sinh của học sinh thua là tài nghệ không bằng người, không có không ngốc đầu lên được, cũng không tồn tại chuyện làm giả.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, thật muốn đâm đầu Quế vương, hỏi một chút vì sao hắn ấu trĩ như thế.


Gây xích mích ly gián đều minh mục trương đảm không che lấp như thế.


“Đỗ Cửu Ngôn, học sinh của hắn có làm giả hay không?” Quế vương hỏi Đỗ Cửu Ngôn.


Mặt của Vương Đàm Linh cứng đờ, chợt nghe Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, nói: “Đại nhân, có làm giả.”


“Đỗ Cửu Ngôn, ” Vương Đàm Linh quay đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi làm càn!”


Đỗ Cửu Ngôn thở dài một tiếng, nói với Vương Đàm Linh: “Đừng nóng giận, Lưu đại nhân đang khích bác ly gián, không nên bị hắn lừa.”


“Ngươi!” Vương Đàm Linh tức giận ngực đau, ngươi biết Lưu đại nhân đang khích bác ly gián, vậy ngươi đánh thái cực là được a, ta chưa từng nói ngươi vô sỉ, ngươi lại còn phụ họa Lưu đại nhân, nói học trò ta làm giả.



Ngươi rốt cuộc có điểm mấu chốt và chuẩn tắc làm người hay không?


Vương Đàm Linh giận, nói không ra lời.


Bookwaves.com.vn

“Bao nhiêu cái hè nóng bức, con muỗi đốt không dám để quyển sách trên tay xuống, bao nhiêu trời đông giá rét, tay chân lạnh cứng không dám chừng chờ. Hiện tại tiền đồ bị mất, phụ mẫu, sư trưởng thất vọng đau khổ bao nhiêu, chẳng lẽ ngươi không thất vọng đau khổ?” Quế vương thở dài nói.


Vương Đàm Linh tức giận cực luôn, hắn quay đầu lại nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn. Đỗ Cửu Ngôn thở dài một tiếng, nói: “Nhớ ký, hắn đang khích bác ly gián, ngươi coi như không có nghe thấy.”


“Đại nhân!” Lưu Công Tể nhìn không được, chắp tay nói: “Nếu là đại nhân không có khác phân phó, chúng ta liền cáo từ.”


Hai người kia là đấu khí sao? Phân minh chính là kết phường trêu đùa bọn họ.


Quế vương nhìn Lưu Công Tể, “Bài thi một nửa của hắn, điểm hình như cao bằng ngươi, một vô lại như thế cùng ngươi đứng đệ nhất, ngươi nói ngươi, có phải nên kiểm điểm lại bản thân mình chút hay không?”


Lưu Công Tể muốn phẩy tay áo bỏ đi, Lưu huyện lệnh này quá không đáng tin cậy. Hắn rốt cuộc có biết hắn đang nói cái gì hay không?


Vô lại thi cùng điểm với hắn, vì sao hắn phải phản tỉnh bản thân?


“Khẳng định hắn ăn gian, ngươi hẳn là tra một chút.” Quế vương chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn đang ngồi thật cao, “Tuyệt không khả năng nuông chiều loại tiểu nhân này.”


Lưu Công Tể đang muốn nói, chợt nghe Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta tán thành, Tây Nam nên tra một chút, rốt cuộc có người ăn gian hay không?”


“Đỗ Cửu Ngôn.” Lưu Công Tể không thể đấu võ mồm với “Lưu huyện lệnh”, nhưng hắn nhưng hắn khách khí với Đỗ Cửu Ngôn, hơn nữa cũng có thể chỉ tang mắng hòe Lưu huyện lệnh chú ý nghiêm từ, “Thân là tụng sư, ngươi nên biết, mỗi tiếng nói cử động đều phải có trách nhiệm, ngươi bây giờ rốt cuộc có biết bản thân đang nói cái gì hay không?”


“Biết.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Lưu tiên sinh, ta tiếp lời của Lưu đại nhân, người xem, hắn nói ta không tiếp, vậy thì quá thất lễ.”


Đầu lông mày của Lưu Công Tể nhảy một cái, chắp tay nói: “Đại nhân, bốn vị chúng ta còn có việc, nếu như đại nhân không chuyện khác, chúng ta liền cáo từ.”


Mấy người Tiết Nhiên cũng theo đứng lên, theo Lưu Công Tể vòng qua cái ghế của Đỗ Cửu Ngôn, thịnh nộ đi.


Trong chính đường, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương mắt lớn trừng mắt nhỏ.


“Ngươi cứ ấu trĩ như vậy, chơi loại thủ đoạn này, thú vị không?” Đỗ Cửu Ngôn cư cao lâm hạ nhìn Quế vương.



Quế vương gác chéo chân, cười lạnh nói: “Bổn vương cao hứng. Có bản lĩnh ngươi đừng đến a.”


“Được, vương gia người quyền cao chức trọng, Đỗ mỗ cũng không so đo với ngươi. Người nếu không có gì phân phó, ta cũng cáo từ.”


“Gấp cái gì.” Quế vương liếc nhìn nàng, nói: “Bằng hữu kia của ngươi đi tìm Lưu huyện lệnh, tìm được chưa?”


Mắt của Đỗ Cửu Ngôn khẽ híp một cái, lập tức thiêu mi cười nói: “Vương gia, người cũng không thể giết Lưu huyện lệnh. Đây nếu để cho huynh trưởng ngươi biết, chỉ sợ hai cái đùi này của ngươi, thực sự là không giữ được.”


“Vậy cũng phải tìm được người trước a.” Quế vương nói: “Một ngày ngươi tìm không được, một ngày bổn vương chính là Lưu huyện lệnh. Có bổn vương ở, tụng sư này của ngươi liền thất bại.”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Vừa lúc, gần đây Thiệu Dương gió êm sóng lặng, ta cũng vui vẻ thanh nhàn. Bất quá vương gia người phải cẩn thận, chớ ổ của mình để người đào.”


“Người có bản lĩnh này còn chưa sinh ra.” Quế vương chắp tay đứng lên, giẫm bước chân đi tới trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, thiêu mi nói: “Ngày hôm nay mang thuốc bột đê tiện vô sỉ của ngươi đến?”


Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, rất thành thực gật đầu, “Nên ngươi cách xa ta một chút.”


“Bổn vương cũng có.” Lúc nói chuyện Quế vương quơ quơ bộc giấy trong tay, “Không phải Lưu gia ao ngoài Thiệu Dương thành sao, có chút chuyện đó thôi.”


Hắn cư nhiên cũng đi lấy thuốc bột của Lưu gia ao, người vô sỉ này, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy xem ra, sau này có xung đột nữa, phân đoạn này ta có thể hủy bỏ, dù sao tát thuốc bột cho nhau, không phải nam nhân.”


“Được a.” Quế vương gật đầu, “Phân đoạn này thủ tiêu. Lấy một tháng làm hạn định, bổn vương muốn làm cho thân bại danh liệt.”


“Lấy một tháng làm hạn định, cho ngươi lần thứ hai cút về trở lại kinh thành, làm mami boy của ngươi.”


Quế vương nghễnh đầu, “Một lời đã định!’


Lúc nói chuyện, hắn phẩy tay áo bỏ đi, chợt nghe Đỗ Cửu Ngôn hỏi sau lưng hắn: “Vương gia, rảnh lại đưa ba mươi lượng đến nhà của ta a, vừa lúc gần đây kẹt tiền, tiền này của vương gia thực sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a.”


“Bổn vương là có tiền.” Quế vương ngồi xuống, “Chờ lột da của ngươi, bổn quan sẽ thả vào quan tài chôn cùng ngươi.”


“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn nhảy xuống, kéo cái ghế đi ra ngoài, Quế vương nghe chói tai, hận không thể ra ngoài đánh nàng.



Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách trả lại cái ghế cho lão nhân quét rác ngoài cửa, “Đa tạ a.” Lúc nói chuyện, cho đối phương chút tiền.


Ưu tai du tai ra nha môn.


“Đỗ tiên sinh, không có sao chứ?” Oa Tử ở cửa nha môn chờ nàng, Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Bốn vị tiên sinh Tây Nam đi rồi?”


Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy Quế vương rất có thể còn có hậu chiêu.


“Đi rồi. Từ nơi này ra cửa, ngồi hai chiếc xe ngựa. Ta thấy sắc mặt không tốt lắm.” Oa Tử nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đã biết, ta đây đi trở về.”


Thực sự là buồn chán a, thái hậu rốt cuộc sinh nhi tử thế nào, làm sao có thể dạy dỗ ra quần áo lụa là như thế.


Đỗ Cửu Ngôn lo lắng, xuất môn không quay về Tam Xích đường, mà là đi bộ đến Tây Nam. Cửa của Tây Nam đang đóng, nàng ở cửa đứng một hồi liền đi.


Bookwaves.com.vn

Sáng sớm hôm sau đi Tam Xích đường, năm người vừa ngồi xuống, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa bang bang, có người ở ngoài cửa hô: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi đi ra cho ta.”


Làm sao vậy?” Tiền Đạo An ngưng mi, “Người nào tìm ngươi, thế nào nghe không giống một người?”


Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, đứng ở cửa nghe, thanh âm ngoài cửa rất ầm ĩ, quả thật có rất nhiều người.


“Có, có cần mở cửa hay không?” Đậu Vinh Hưng hỏi.


Bang bang bang!


“Đỗ Cửu Ngôn, giao tiên sinh chúng ta ra đây.”


“Ngươi tên bại hoại này, giao tiên sinh chúng ta ra.”


Đỗ Cửu Ngôn kéo Đậu Vinh Hưng, lắc đầu, Đậu Vinh Hưng kinh hãi, “Cái gì gọi là giao tiên sinh ra, ngươi… Ngươi bắt cóc tiên sinh Tây Nam?”


“Không có.” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Là Lưu huyện lệnh tiểu nhân hèn hạ kia.” Ngày hôm qua cảm giác của nàng là đúng.


Dứt lời, viện môn truyền đến thanh âm két két, lung lay sắp đổ, sau một khắc rất có thể cũng sẽ bị xông vào.


“Chạy!” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Đậu Vinh Hưng, nói với mấy người khác: “Mang đồ mềm nhẹ, mau.”



Vài người lắc đầu, “Không, không có đồ mềm nhẹ.”


“Vậy đi mau.:” Đỗ Cửu Ngôn mang theo vài người chạy đi hậu viện, thêm cây thang, năm người cấp tốc bò tường vây ra ngoài, Chu Tiếu thay đổi không sợ hãi gợn sóng thường ngày, khẩn trương nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tây Nam làm sao sẽ đòi tiên sinh với ngươi?”


“Tống Cát Nghệ, Đậu Vinh Hưng, các ngươi đi nhà của ta, chớ để cho bọn họ làm người nhà ta bị thương.” Đỗ Cửu Ngôn lại cùng Tiền Đạo An và Chu Tiếu nói: “Tìm chỗ trốn, đừng để người của Tây Nam phát hiện.”


Lúc nói chuyện, nàng chạy ra ngoài ngõ nhỏ, tốc độ cực nhanh, không đợi bốn người mở miệng hỏi ra nghi hoặc.


“Cửu ca nói Lưu huyện lệnh đang hãm hại hắn, chúng ta đừng hỏi, đi tìm củ cải nhỏ trước.” Đậu Vinh Hưng nói.


Bốn người đi đường vòng qua nhà Đỗ Cửu Ngôn, liền thấy mười mấy học sinh Tây Nam, đang cùng mười mấy láng giềng cãi nhau.


“Đỗ tiên sinh làm sao có thể bắt tiên sinh của các ngươi, hơn nữa, một mình hắn có thể bắt được bốn tiên sinh của các ngươi sao?”


“Tiên sinh các ngươi nói không chừng đi nơi nào chơi quên về, các ngươi lại nói Đỗ tiên sinh bắt.”


“Hiện tại Tây Nam thực sự là càng ngày càng bỉ ổi, ở công đường biện không lại Đỗ tiên sinh, liền tát nước dơ lên người hắn, các ngươi có còn khí khái của người đọc sách hay không?”


Học sinh Tây Nam kêu: “Cái gì gọi là chúng ta vu hãm, chúng ta nhận được thư uy hiếp của hắn, hắn bắt cóc tiên sinh chúng ta, viết thơ diễu võ dương oai với chúng ta.”


“Các ngươi ngốc phải không, nếu Đỗ tiên sinh thật bắt cóc tiên sinh các ngươi, còn viết thư cho ngươi, còn giữ nhi tử ở chỗ này chờ các ngươi khi dễ sao?”


“Đúng đó, việc này vừa nhìn liền biết không phải Đỗ tiên sinh làm, có người hãm hại hắn.”


Học sinh Tây Nam nói: “Chính là hắn, tiên sinh chúng ta từ trước đến nay không trở mặt với ai, hiện tại Thiệu Dương cũng chỉ có Đỗ Cửu Ngôn.”


“Đúng rồi! Dù là không phải hắn làm, đó cũng là có liên quan đến hắn, là hắn hại tiên sinh chúng ta.”


Mọi người kỷ kỷ tra tra, bên trong cánh cửa, củ cải nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Trần Lãng nói: “Tiên sinh, làm sao bây giờ, cha ta sẽ không trở về chứ?”


“Sẽ không, ngươi nhất định đi nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.” Trần Lãng nói.


Củ cải nhỏ thở dài, ngưng đầu lông mày lo lắng nói: “Thực sự là thời buổi rối loạn a.”


—— lời nói ngoài ——


Tây nam các vị tiên sinh, tức giận, tức giận!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận