Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 178: ĐÁY NỒI RÚT CỦI

Dịch giả: Luna Wong

Mười hai tháng chín, nha môn dán công văn, án Nghiêm Trường Điền giết Phó Vũ lần thứ hai thăng đường.

Quế vương mang mũ quan, ngồi ở trên công đường, Phó Nguyên Ngô làm nguyên cáo đến cùng Đỗ Cửu Ngôn, Quý Trọng Ngạn một mình tại đường, Nghiêm Trường Điền quỳ gối dưới đường, ngoài nha môn dân chúng chen chen nhốn nháo.

Sát vách, Tiết Nhiên chưa có tới, chỉ có Lưu Vanh Cần mang theo các vị học sinh qua đây, Phương Hiển Nhiên và Khâu Thính Thanh cũng ở trong đó, hưng phấn mà ghé vào trong khe hở, nhìn ngoài công đường.

“Là Cửu Ngôn.” Phương Hiển Nhiên thấp giọng nói: “Lần trước chúng ta không đến thực sự là quá đáng tiếc, nghe nói lần trước đặc biệt đặc sắc.”

Khâu Thính Thanh gật đầu nói: “Ngày hôm nay phỏng chừng không có gì nghe nữa, dù sao cũng kết án rồi.” Dứt lời, quay đầu lại nhìn Lưu Vanh Cần, “Tiên sinh, lần sau có án tử nữa, người còn có thể dẫn chúng ta đến nghe không?”

“Chỉ cần các ngươi muốn đến, mà Vương tiên sinh của các ngươi cũng đồng ý, đương nhiên có thể.” Lưu Vanh Cần nói.

Khâu Thính Thanh và Phương Hiển Nhiên hôm nay ở tổ chữ đinh trong tụng hành quán, nhưng bởi vì tư lịch cạn bài danh gần cuối, nên mỗi ngày vẫn là ở học phủ đọc sách, không có cơ hội nhận tụng án.

“Được.” Khâu Thính Thanh hưng phấn không thôi, Phương Hiển Nhiên suỵt một tiếng, “Bắt đầu rồi.”

Chợt nghe sát vách truyền đến thanh âm của kinh đường mộc, “Lưu huyện lệnh” nói: “Nghiêm Trường Điền, ngươi có nhận tội?”

“Đại nhân!” Quý Trọng Ngạn thay Nghiêm Trường Điền nói, nói: “Chúng ta không dị nghị chứng từ cùng án tình của bổn án, chỉ cầu xin đại nhân lúc cân nhắc mức hình phạt, có thể xem xét tình huống Nghiêm Trường Điền phụng dưỡng kỳ phụ, xét cân nhắc mức hình phạt.”

“Ngươi nói, bổn quan nên cân nhắc mức hình phạt thế nào?” Quế vương nói.

Quý Trọng Ngạn chắp tay, nói: “Theo luật, giảo giám hầu!”

Giáo giám hầu đến thu thẩm tám chín phần mười sẽ không chết.

“Một cố sát, giảo giám hầu có chút nhẹ a.” Đỗ Cửu Ngôn đã mở miệng, nhìn Quý Trọng Ngạn, “Quý tiên sinh cân nhắc mức hình phạt, quá thiên hướng nhân tình. Nếu như tử tế với Nghiêm Trường Điền, như vậy đối với Phó Vũ đã chết đi, làm sao ăn nói?”

“Phó Vũ chết là ngoài ý muốn, Nghiêm Trường Điền không ngờ căn bản không nghĩ để nàng chết. Thế nhưng ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta nguyện ý gánh chịu hậu quả này. Giống như Đỗ tiên sinh nói, chúng ta nên trả giá cho bộ phận ngoài phạm vi phục vụ. Mà Đỗ tiên sinh nói lấy mạng đền mạng, đây, xem xét thực tế, Nghiêm Trường Điền quả thực còn có lão phụ cần phụng dưỡng, nên cân nhắc mức hình phạt.”

Đỗ Cửu Ngôn a một tiếng, chắp tay nhìn về phía Quế vương, “Đại nhân, cái này quả thực rất khó, bất quá học sinh có biện pháp, có thể giúp đại nhân phân ưu.”

Tiểu tử thối, chỉ biết cố lộng huyền hư! Quế vương nhịn cười, sờ sờ chòm râu, nói: “Đỗ tiên sinh, ngươi có biện pháp nào, cứ nói bổn quan nghe.”

“Được, đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, bỗng nhiên giũ ra một tấm đơn kiện, nói: “Nếu Nghiêm Trường Điền bởi vì phải hiếu kính phụ thân sống quãng đời còn lại, mà không thể phục hình, như vậy… Chúng ta để phụ thân của hắn chết sớm một chút đi, như vậy hắn cũng không cần phụng dưỡng lão phụ nữa.”

Phốc! Sát vách có người phun trà, phun đến ướt giấy, lập tức một đầu ngón tay quỷ quỷ túy túy đâm một lỗ, lộ ra một con mắt, tích lưu lưu nhìn.

Khóe miệng của Quế vương run run, suy nghĩ một chút cúi đầu hắt xì, tiếp tới nhân cơ hội lau nước mũi cười một lúc lâu.

Ngoài cửa mọi người một trận kinh ngạc, bộc phát ra cười to, có người nói: “Đỗ tiên sinh luôn là như vậy, không đứng đắn, thực sự là đáng ghét.”

“Không đứng đắn thú vị hơn, sự tình xử lý để người nghe say xưa.”

“Ta thích Đỗ tiên sinh không đứng đắn như thế.”

Bookwaves.com.vn

Mọi người ha ha cười, trong đại đường, sắc mặt Quý Trọng Ngạn trầm xuống, quát hỏi: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi thân là tụng sư, cầm luật pháp làm lợi khí, trên công đường tùy ý làm bậy, khẩu xuất cuồng ngôn, thật sự là để kẻ khác khinh thường!”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Để kẻ khác khinh thường không phải ta, mà là Nghiêm Trường Điền cùng với phụ thân của hắn.”

“Ngươi cho ta khẩu xuất cuồng ngôn? Xin lỗi, ta không chỉ khẩu xuất cuồng ngôn, ta còn muốn nhất cuồng đến đáy!” Lúc nói chuyện nàng lấy đơn kiện trong tay ra, “Sáu năm trước án cử nhân Mã Dịch bổn huyện, đêm vào Nghiêm phủ mà bị loạn đánh chết, chấn động một thời. Vì vậy án tử này, để bách tính Thiệu Dương biết, nguyên lai ban đêm không mời mà vào nhà người khác, là sẽ bị loạn côn đánh chết.”

“Nếu bằng hữu ngươi ban đêm mời ngươi đến nhà hắn chơi, nghìn vạn lần nhớ kỹ để bằng hữu của ngươi đưa thiệp mời, bằng không, bằng hữu ngươi muốn lật mặt, một khắc ngươi vào cửa kia, nhặt gậy gộc lên đánh chết ngươi. Cũng là không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào.”

Dân chúng đều nhớ tới chuyện sáu năm trước, ngay lúc đó chấn động quả thực không nhỏ, nhưng vì luật pháp phán định, mọi người thổn thức qua đi, dần dần cũng liền quên mất.

“Đỗ Cửu Ngôn, án tử đã sáu năm trước, ngươi bây giờ nói ra là ý gì, nếu ngươi dự định lật lại bản án, mời ngươi trình đơn kiện, khai đường khác tái thẩm. Lúc này nhắc tới không hợp quy củ.” Quý Trọng Ngạn nói.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương.

“Bổn quan nói hợp quy củ thì là hợp quy củ, có trách nhiệm gì bổn quan gánh chịu. Ngươi bớt dong dài với ta!” Quế vương chỉ vào Quý Trọng Ngạn.

Quý Trọng Ngạn tức giận phất tay áo, lui về phía sau hai bước.

“Đại nhân, thỉnh mời bị cáo Nghiêm Trí cùng với nguyên cáo Thái thị của bản án lên.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương gật đầu phân phó Tiêu Tam, “Đi mời người tới!”

Tiêu Tam xác nhận đi, qua một khắc, Nghiêm Trí và Thái thị đều được mời vào nội đường.

Thái thị ở trên đường lôi kéo bộ khoái hỏi cũng không có kết quả, hiện tại vẫn là như lọt vào trong sương mù, chẳng biết nguyên nhân gì. Nàng đi vào nội đường, ánh mắt đảo qua, bỗng nhiên liền thấy thanh niên nhân ngày đó tìm đến, nhất thời kích động nói kích động nói: “Là, là ngươi!”

“Bà bà, tại hạ họ Đỗ, người gọi ta Cửu Ngôn là được.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.

Thái thị nhất thời cả kinh, ngay cả nàng không thường xuất môn, cũng biết gần đây trong Thiệu Dương thành, người người đều nhớ Đỗ Cửu Ngôn, nàng bất chấp ở công đường, kích động qua đó dắt tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, ngươi. . . Ngươi thực sự muốn giúp nhi tử ta lật lại bản án?”

“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta muốn giúp nhi tử của người lật lại bản án!”

Cặp mắt của Thái thị đỏ lên, lệ tuôn rơi, gật đầu, nói: “Được, được, ta chờ được rồi, ta có mặt mũi đi gặp cha con bọn họ rồi, vậy là ta ngâm sáu năm không uổng công, tốt, tốt.”

Lúc nói chuyện, nàng quỳ xuống dập đầu, “Dân Thái thị khấu kiến khấu kiến.”

“Ân.” Quế vương gật đầu.

Nghiêm Trí vốn có cho rằng thỉnh hắn đến, chỉ là cho hắn biết Nghiêm Trường Điền bị phán hình, làm thế nào cũng thật không ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy Thái thị. . . Nữ nhân này lại còn sống?

Hắn xoay chuyển ánh mắt, mặt mũi hiền lành treo dáng tươi cười dễ gần như cũ, nói: “Tiểu dân Nghiêm Trí, khấu kiến Lưu đại nhân.”

Quế vương không để ý tới hắn.

Nghiêm Trí mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhất thời nhìn về phía Quý Trọng Ngạn.

Bookwaves.com.vn

Quý Trọng Ngạn biết Đỗ Cửu Ngôn muốn làm gì, cũng biết kế tiếp nàng sẽ làm như thế nào, thế nhưng vụ án này hắn không biết trước, chân tướng và có bao nhiêu chứng cứ hắn cũng không có điều tra.

Lưu huyện lệnh và Đỗ Cửu Ngôn đây là phạm quy.

Nhưng Lưu huyện lệnh lại thiên vị, tất cả hậu quả hắn sẽ gánh chịu, như vậy làm tụng sư, hắn không có quyền can thiệp cảnh cáo nữa.

“Đại nhân.” Quý Trọng Ngạn nói: “Thái thị là phụ nhân, theo luật, không được lên công đường!”

Quế vương ngạc nhiên nhìn hắn, “Nàng là nguyên cáo, ngươi tới nói cho ta biết, không cho nàng lên công đường, lẽ nào ngươi tới làm nguyên cáo sao?”

“Đại nhân. . .” Quý Trọng Ngạn còn muốn nói nữa, Đỗ Cửu Ngôn đã mở miệng, “Đầu mùa xuân sáu năm trước vào một buổi trưa, Mã Dịch cùng thê tử Từ thị ra khỏi thành đạp thanh, lúc đó cây liễu mới mọc cành mời, hoa thơm trận trận đón xuân, hai phu thê hắn mặc dù thành thân nhiều năm, nhưng ân ái như lúc ban đầu. Dù là Từ thị bị chẩn đoán không sinh được, Mã Dịch như trước bất ly bất khí, thậm chí phát thệ trước Phật tổ, cuộc đời này chỉ tương y tương thủ với mỗi mình Từ thị, ân ái đầu bạc.”

“Vào ngày hôm đó, chân núi xuân ấm hoa nở, Mã Dịch quan được Nghiêm Trường Điền cũng tới đây du ngoạn. Hai người cùng là cử nhân, niên kỷ xấp xỉ, nhất thời nhất kiến như cố trở thành bạn tri kỉ!”

Nghiêm Trường Điền nghĩ đến tình cảnh ngày đó, sắc mặt trắng bệch.

“Từ đó trở đi, hai người thường xuyên qua lại, Mã Dịch thích cùng Từ thị xuất nhập thành đôi, như vậy Nghiêm Trường Điền cũng thường mời phu nhân Liễu thị cùng đi, một đoạn thời gian, đối với bốn người bọn họ mà nói, cũng đều là rất khó quên.”

“Có một ngày, thọ thần của Nghiêm Trường Điền, làm bạn tốt của Nghiêm Trường Điền, Mã Dịch tự nhiên phải dắt gia quyến đi mừng thọ, vào ngày hôm đó. . .” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống, nhìn Nghiêm Trường Điền, “Ngày đó chuyện gì xảy ra?”

Nghiêm Trường Điền đầy đầu mồ hôi lạnh, nói: “Không, không có việc gì. Ngày đó rất náo nhiệt, thọ yến làm rất tốt.”

Lúc nói chuyện hắn lau mồ hôi trán.

“A! Xem ra ngươi là quên mất.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, nhìn mọi người, lớn tiếng nói: “Vào ngày hôm đó, làm trưởng bối, tuổi gần năm mươi, Nghiêm Trí đối với phu nhân của bạn tốt của nhi tử hắn, nhất kiến chung tình, từ đó nhớ mãi không quên!”

“Ông trời của ta!” Có người kinh hô một tiếng, “Đây. . . Đây cũng quá rối loạn đi.”

Đỗ Cửu Ngôn cười cười, nói: “Đúng vậy, ta cũng thấy rất loạn. Lúc đó ta nghe đến sự kiện này, ta cũng khiếp sợ tột đỉnh.” Nàng nhìn Nghiêm Trí, “Nghiêm đại lão gia, nghe xong cố sự này, cuộc đời này ta đại khái đều không thể vận dụng cái từ nhất kiến chung tình này nữa, nó làm ta buồn nôn, làm ta phẫn nộ, làm ta khinh thường.”

“Từ đó trở đi, Nghiêm Trí lúc nào cũng mời phu phụ Mã Dịch đến nhà làm khách, chỉ vì có thể liếc mắt nhìn Từ thị.” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Tiếp sau đó, chỉ là xa xa liếc mắt nhìn, đã không thể thỏa mãn dục vọng của hắn, vì vậy. . . Hắn nghĩ tới một biện pháp cực kỳ ác độc, hắn muốn cho Mã Dịch chết!!”

“Hắn làm, lại rất hoàn mỹ, cẩn thận.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một lần cuối cùng Mã Dịch đến Nghiêm phủ làm khách, Nghiêm Trí và Mã Dịch hẹn nhau, để hắn đêm ngày một tháng tám, giờ tuất qua đi vào nhà làm khách, hắn có việc thương lượng với hắn.”

“Mã Dịch nhớ kỹ, đồng thời đúng hẹn mà đến. Hắn từ trắc môn hờ khép đi vào, vốn tưởng rằng là trưởng bối hắn tôn kính giữ hắn lại, nhưng không ngờ, không đợi hắn đứng vững, nghênh đón hắn là một trận loạn côn.”

“Mã Dịch bị đánh chết tại chỗ, mà Nghiêm phủ lại dựa theo điều lệ《 Chu Luật, Hộ Luật, Dạ Nhập Nhân Gia 》, thuận lợi chui khe hở, được xử vô tội! Sau khi Mã Dịch chết, phụ thân của hắn vì chịu không nổi đả kích, vừa bệnh thì không dậy nổi, nửa tháng sau qua đời. Như vậy, Mã gia chỉ còn lại có mẫu thân của Mã Dịch Thái thị và thê tử Mã Dịch Từ thị!”

“Nghiêm Trí, khẩn cấp triệu kiến Từ thị, muốn an ủi vị thê tử của thê tử của nhi tử này, thỉnh nàng nhập chính đường, ngay trong chính đường của hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Nghiêm Trí, gằn từng chữ: “Vị trưởng bối mặt mũi hiền lành để kẻ khác tôn kính này, cưỡng gian Từ thị!”

—— lời nói ngoài ——

Vì vé tháng, ta hựu giàu to rồi vé tháng tiền lì xì, hắc hắc. . .

Sở dĩ, có vé tháng nhớ kỹ chém giết tiền lì xì, một tấm phiếu một tiền lì xì.

Xem ta cố gắng như vậy cầu phiếu, có nhất định cho ta a a a a

PS: Vụ án này, chính là giới thiệu vắn tắt thượng án kiện. Về người mang tội giết người về nhà thừa tự phụng dưỡng phụ mẫu, đãi phụ mẫu trăm năm hậu tái đi tiếp thu khảm đầu sự, là minh thanh luật pháp quả thực tồn tại điều lệ. Trừ thử bên ngoài, bài này sở hữu luật pháp đều không phải là ta bịa đặt, nếu có hứng thú khả dĩ đảo lộn một cái minh thanh luật pháp, rất nhiều hành vi phạm tội xử phạt phi thường nặng cũng phi thường hà khắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui