Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 190: PHU THÊ THÀNH THÙ


Dịch giả: Luna Wong


“Đỗ tiên sinh, vị tiên sinh kia mới vừa rồi quý tính(họ gì)?” Quách phu nhân có chút hoảng hốt, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn đúng là họ Trần, tên một chữ Lãng.”


Quách phu nhân có chút hồ đồ, lắc đầu nói: “Vậy kỳ quái… Trên đời này sao có người giống hệt như vậy?”


“Chẳng biết phu nhân tìm đến Đỗ mỗ, là có chuyện gì không?” Đỗ Cửu Ngôn cũng không muốn sau lưng Trần Lãng hỏi thăm chuyện riêng của hắn, nói hay không là tự do của hắn, cũng như nàng cũng có bí mật không nói với mọi người.


Lòng của mỗi người, luôn luôn một chỗ không muốn bị bất luận kẻ nào đụng vào và biết đến.


Tôn trọng lẫn nhau, chừa không gian cho nhau mới là giao hữu chi đạo.


“Nga.” Lúc nói chuyện Quách phu nhân đỏ mắt lên, “Lần trước ta nghe quan nhân của ta nhắc tới, ở ngoài Tân Hóa thành quen Đỗ tiên sinh, lúc đó hắn còn giao phó người chiếu cố một vị Lý phu nhân, người còn nhớ không?”


Đỗ Cửu Ngôn liền nghĩ đến vị Lý phu nhân đi đứng có chút vấn đề kia, gật đầu.


“Hôm nay ta tới, chính là vì nàng mà đến.” Quách phu nhân lau lau nước mắt, thấp giọng nói: “Mười ngày trước, nàng giết phu quân của mình, tri châu phủ nha Lý đại nhân!”


Đỗ Cửu Ngôn ngẩn ra, lúc này mới kéo được liên quan đến chuyện nàng biết Lý phu nhân và Lý đại nhân, “Lý đại nhân bị phu nhân giết, chính là phu quân của bằng hữu ngươi?”


“Đúng vậy. Ta và Ngọc nương đều là người Nam Dương, hai nhà chúng ta ở sát vách. Ngọc nương lớn hơn ta một tuổi, vẫn luôn rất chiếu cố ta.” Quách phu nhân nói: “Thế nhưng nàng không có huynh đệ, nên lúc mười chín tuổi chiêu một nữ tế tới cửa, người này chính là Lý đại nhân, người… Người không biết, Lý Chấp này là một súc sinh!”


Đỗ Cửu Ngôn mơ hồ cảm thấy, vụ án này rất phức tạp, nàng cắt đứt lời của Quách phu nhân: “Lý phu nhân nhận tội chưa? Xử tội gì?”


“Nhận. . .nhận rồi, bị phán lăng trì.” Quách phu nhân vừa nói vừa lòng chua xót không ngớt, “Nhưng. . . Nhưng nàng bất đắc dĩ a, nàng không giết Lý Chấp, nàng không sống nổi.”


Đỗ Cửu Ngôn nhấp một ngụm trà. Trầm mặc một chút. Nói: “Phu nhân, người. . . Là tới tìm ta làm tụng sư cho Lý phu nhân?”



“Đúng!” Quách phu nhân gật đầu, “Người ở Bảo Khánh phủ đại danh đỉnh đỉnh, tất cả mọi người nói người có năng lực, đặc biệt tốt với nữ nhân chúng ta, sẽ vì chúng ta tranh thủ quyền lợi, nên, ta liền đến tìm nguời.”


“Chỉ có người có thể giúp Ngọc nương.” Quách phu nhân đứng dậy, hành lễ với Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy né ra, hoàn lễ, nói: “Phu nhân trước không nói nguyên nhân gây vu án và ân oán đã qua, chỉ với Lý phu nhân thừa nhận giết người, ta biện tụng nữa, cũng không đạt được kết quả người mong muốn.”


“Coi như là biện hộ có tội, cũng giảm không được mấy phần tội trạng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quách phu nhân cũng không phải phụ nhân vô tri, tướng công nàng là Quách Đình, quan ti tranh chấp nàng cũng đã gặp, cũng biết loại vụ án xách nhận giết người này, có bao nhiêu khó cãi, hầu như không có tụng sư nguyện ý.


Nhất là đối phương còn là mệnh quan triều đình, thê giết tướng công, loại này nhất định là lăng trì hoặc trảm lập quyết, đến thu thẩm đều không cần chờ.


“Ta biết, ta biết. Nhưng ta không có cách nào, ta không thể để cho Ngọc nương chết như vậy. Nàng vì tên súc sinh kia mà chết quá không đáng.” Quách phu nhân nói: “Đỗ tiên sinh, người. . . Người trước hết nghe ta nói chuyện của Ngọc nương, người nghe qua, mới quyết định được không?”


“Được.” Đỗ Cửu Ngôn giao chung trà cho Quách phu nhân, Quách phu nhân không có uống, mà là để trước mặt, mở miệng nói: “Lý Chấp đến Mã gia là một tiểu tử nghèo đến cơm ăn cũng không đủ no, Ngọc nương thấy hắn có vài phần tài văn chương, liền đồng ý để hắn vào cửa.”


Bookwaves.com.vn

“Mấy năm đầu phu thê hai người cảm tình cũng không tệ lắm, Lý Chấp có ăn có uống có người hầu hạ, mà bắt đầu đọc sách. Lúc đó ta và Mã bá phụ đều khuyên Ngọc nương, đừng cho hắn đọc sách. Một ngày hắn thi đậu, đến lúc đó hắn quay đầu lại nhìn thân phận ở rể của bản thân, sẽ canh cánh trong lòng, đến lúc đó chính là gia môn bất hạnh.”


“Nhưng Ngọc nương nói hắn có chí khí, nếu tương lai hắn thực sự thi đậu, đi nha môn sửa lại hộ tịch, nàng theo họ Lý Chấp cũng không có gì không thể.”


“Tám năm sau Lý Chấp đậu tiến sĩ, ở một huyện Sơn Đông làm huyện lệnh, phu thê tách ra sáu năm, lúc đó Lý Chấp ở Sơn Đông một mình nạp một thiếp thất.”


“Sau này Lý Chấp báo cáo công tác, đến Bảo Thân phủ cách nhà hơi gần làm tri châu, cùng năm, Mã bá phụ qua đời. Trước khi đi hắn dặn dò, để Ngọc nương không nên tùy Lý Chấp đi nhậm chức, coi chừng gia nghiệp nuôi lớn hai nữ nhi.”


“Nhưng Ngọc nương nàng. . . Nàng lại nghe Lý Chấp dụ dỗ, một năm sau bán sản nghiệp trong nhà lấy tiền mặt phân cho hai nữ nhi một ít, liền mang theo mấy hạ nhân tới Bảo Khánh. Đến lúc này. . .” Quách phu nhân khóc lên, “Lý Chấp thay đổi hộ tịch trước, để Ngọc nương theo họ hắn, thành Lý Mã thị, lại ngại Ngọc nương không có nối dõi tông đường cho Lý gia cho hắn, buộc Ngọc nương đồng ý, cho hắn nạp hai phòng thiếp thất.”


“Thế còn chưa đủ, hắn nói năm đó ở rể Mã phủ, hạ nhân Mã phủ vũ nhục hắn, hắn bao nhiêu năm đều không ngốc đầu lên được. Nên hắn trả thù Ngọc nương, để. . . Ngọc nương bưng trà dâng nước cho hắn và thiếp, thậm chí ban đêm để Ngọc nương gác đêm bên giường hắn.”


“Chỉ cần Ngọc nương không đồng ý, hắn nhẹ thì quyền đấm cước đá, nặng thì nước sôi bàn ủi, một chân của Ngọc nương cũng là bởi vì hắn đánh, nên xương bị gẫy không thể đi bình thường.”



“Cái này cũng chưa tính, hắn không chỉ đánh Ngọc nương, đến Kiều ma ma, bốn nha hoàn Ngọc nương mang đi, hắn giận không thuận khí cũng đánh, Kim Nghệ năm kia bị hắn cầm một băng ghế đập chết. Trước sau hắn thú hai phòng thiếp vào cửa hai năm đều không sinh dưỡng, hắn dẫn theo một nữ nhân thanh lâu trở về.”


“Nữ nhân kia cậy thế tác uy tác phúc, xem Ngọc nương như nha hoàn mà sai sử.” Quách phu nhân khóc nói: “Mười ngày trước, hắn cũng không biết bị ủy khuất ở nơi nào, lúc Ngọc nương hầu hạ ăn cơm, dùng nồi canh gà nóng hổi, tạt Ngọc nương, Kiều ma ma ôm Ngọc nương ngăn cản, nồi nước tưới từ đỉnh đầu Kiều ma ma xuống, lúc đó Kiều ma ma tại chỗ bị bỏng một lớp da, ban đêm không qua khỏi liền đi.”


“Ngọc nương nàng nhất thời chịu không nổi nãi nương chết thảm, ngày đó ban đêm thừa dịp Lý Chấp ngủ, siết chết hắn.”


Quách phu nhân nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh. . . Người như vậy chẳng lẽ không đáng chết sao? Hắn làm nhiều chuyện ác như vậy, vì sao Ngọc nương giết hắn còn phải bị chém đầu, hắn nên chết, nên chết nghìn lần vạn lần a!”


“Mã thị không phải luật pháp, không phải đao phủ đao, nàng không có cách nào xem xét quyết định sinh tử của người nào.” Đỗ Cửu Ngôn đưa trà cho Quách phu nhân, Quách phu nhân uống một ngụm, mong đợi nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Lẽ nào. . . Lẽ nào một điểm khả năng cũng không có sao??”


“Ngọc nương nhất định phải chết sao?” Quách phu nhân nói.


Đỗ Cửu Ngôn cũng tự nhấp một ngụm trà. Ở thời đại tam cương ngũ thường lấy phu làm trời, nàng không cần nhìn bản án, cũng có thể đoán được, tất nhiên là răn dạy Mã thị giết phu thiên địa bất năng dung, tội ác tày trời. Huống chi, nàng giết còn là quan viên triều đình.


Án này, tất xử lăng trì.


“Ta có thể đi Bảo Khánh gặp Mã thị một lần, xem lại hồ sơ huyện nha. Cũng mười ngày rồi phỏng chừng hồ sơ đã đưa đi, muốn lật lại bản án phúc thẩm, trắc trở trọng trọng.”


“Để. . .để phu quân nhà của ta chu toàn một chút trong đó, chỉ cần Đỗ tiên sinh người nguyện ý, ta đây truyền tin cho phu quân ta.” Quách phu nhân nói: “Chuyện khác hắn có thể không có biện pháp can thiệp, thế nhưng để hình bộ ép án kiện ba năm ngày nhất định có thể hoàn thành.”


“Được!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi viết thư cho Quách đại nhân, ngày hôm nay ta liền đi Bảo Khánh. Thế nhưng phu nhân người không thể làm người thỉnh tụng, phải đẻ hai nữ nhi nữ tế của Mã thị viết đơn kiện.”


Quách phu nhân gật đầu, “Được, được! Đêm nay ta sớm đi Bảo Khánh, sáng mai ta ở của Lý phủ chờ người.”


“Được!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta cũng chuẩn bị một chút.”


Quách phu nhân hành đại lễ, đi mấy bước lại nghĩ tới cái gì, từ trong tay bà tử nhận hà bao đưa cho Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, đây là một bộ phận tụng phí, phiền người đi một chuyến. Ta biết nhận loại án này đối với người mà nói là chuyện xấu, thắng là sẽ không thắng, thua lại sẽ ảnh hưởng danh dự của người, nhưng là. . . Nhưng là không tìm người, ta thực sự nghĩ không ra còn có ai có nắm chắc hơn.”



Đỗ Cửu Ngôn không có nhận, nói: “Xem qua hồ sơ và gặp qua Mã thị xong, ta quyết định xem có nên nhận án tử hay không, đến lúc đó sẽ bàn chuyện tụng phí với người.”


“Được!” Quách phu nhân hiểu, đại tụng sư như Đỗ Cửu Ngôn, đều có nguyên tắc và yêu cầu nhận án của bản thân, “Ta cáo từ.”


Đỗ Cửu Ngôn tiễn Quách phu nhân tới cửa.


Bookwaves.com.vn

Trần Lãng ngưng mi nói: “Nghe là rất bi thảm, nhưng có thể giết rốt cuộc vẫn là người, không tồn tại oan uổng. Án này ngươi nếu là biện tụng, chỉ sợ là trắc trở trọng trọng.”


“Ta nể mặt mũi của Quách đại nhân đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người hành tẩu trong giang hồ, luôn có nhân tình lui tới. Như vậy, Quách đại nhân thiếu nhân tình của ta cũng trả không hết.”


Trên đời này người đáng thương quá nhiều, người giết người cũng chỉ có lý do và nổi khổ của mình. Nếu như chỉ là xem như nghe một câu truyện, Đỗ Cửu Ngôn đồng tình Mã Ngọc Nương, nhưng nếu là nàng đến nhận án biện cho Mã Ngọc Nương, cách nghĩ của nàng phải tuân thủ một số điều.


“Ngươi a.” Trần Lãng nói: “Miệng chua ngoan tim đậu hủ.”


Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, “Tiên sinh nói càng ngày càng bén nhọn.”


Trần Lãng bất đắc dĩ nở nụ cười.


Hai người cũng không có nói Trần Hoài An Quách phu nhân vừa nhắc tới.


Buổi chiều, Đỗ Cửu Ngôn thu thập một phen, đi Nghiêm phủ.


Liễu thị một thân đồ tang, nghênh ở như ý môn, “Đỗ tiên sinh.”


Liễu thị khí sắc hồng nhuận, ngay cả nếp nhăn trên mặt tựa hồ cũng ít đi mấy nếp, nhìn qua lại có vài phần thiếu nữ xinh đẹp.


“Phu nhân ngày gần đây khỏe chứ?” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay.


Liễu thị gật đầu, nói: “Ngờ phúc của tiên sinh, sống rất tốt. Chính là thân thích trong nhà lui tới nhiều một chút, có chút uể oải.”


Nghiêm Trí chỉ có một nhi tử là Nghiêm Trường Điền, thế nhưng chính hắn vẫn còn huynh đệ tỷ muội đã chia nhà. Nên hiện tại hai phụ tử một người chết một người sắp chết, ngưu quỷ xà thần của Nghiêm gia trong nháy mắt xuất hiện.


Liễu thị cũng không phải đèn cạn dầu, nếu nàng đi bước này, đã nghĩ xong tất cả cục diện.



Nàng có nhi tử, cái gì cũng không sợ.


“Vậy chúc mừng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đến, là có chuyện muốn mời phu nhân hỗ trợ!”

Liễu thị gật đầu, “Đỗ tiên sinh có việc, cứ việc nói.”


“Đồ của Nghiêm Trí còn đó, ta muốn thư lui tới giữa hắn và Lý Chấp.”


Ngoài ngàn dặm, hình bộ nhận được án kiện Bảo Khánh phủ ra roi thúc ngựa đưa đến, tính chất của án này ác liệt, nhất thời ở trong triều đưa tới sóng to khuếch đại.


Bởi vì Lý đại nhân là quan viên ngũ phẩm, chính tích liên tục bình ưu, tuy là thả ra ngoài có thể đem lại tiền đồ bất khả hạn lượng, quan trọng nhất, năm đó hắn bái môn hạ của đại học sĩ nội các Võ Anh điện Nhâm Duyên Huy.


Chuyện như vậy càng được trợ giúp, trở thành đề tài câu chuyện của chúng thần.


Lúc này, trong ngự thư phòng, Quế vương chính dựa nghiên vào ghế, nửa hí mắt buồn ngủ.


Quách Đình quỳ gối ở giữa, nhất nhất hồi báo chuyện trên đường cho Triệu Dục nghe.


Triệu Dục năm nay hai mươi có tám(là 28 tuổi), da không trắng ngũ quan đoan chính, vì từ nhỏ được lập làm thái tử, lại đăng cơ nhiều năm, người thượng vị đã lâu, uy nghiêm quanh thân, có một loại khí thế không giận mà uy.


Hắn ngưng mi nghe xong Quách Đình nói, dư quang quét hướng Quế vương, chỉ thấy đối phương đã ngáp, nhất phó không tim không phổi, không khỏi thở dài, nói: “Hoàng!”


“Ân.” Quế vương mở mắt ra nhìn lướt qua Triệu Dục, “Các ngươi nói xong rồi? Vậy ta đi thỉnh an mẫu hậu, dọc theo con đường này mệt không nhẹ, phía sau lưng còn mọc mục nhọt.”


Triệu Dục dở khóc dở cười, “Đây đều đầu mùa đông rồi, ngươi làm sao mọc mục nhọt?”


—— lời nói ngoài ——


Tiểu yêu tinh xuất hiện, ngày mai còn có hắn! Cảm thụ án tử tiền, tiên theo tiểu yêu tinh nhận thức một chút hoàng đế và thái hậu!


PS: Mỗi ngày tam sự kiện, nhắn lại, đầu phiếu, đoạt tiền lì xì!


Nhắn lại rất nhiều, thật cao hứng! Ái các ngươi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận