Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 200: LỘ TRÌNH NHẸ NHÕM


Dịch giả: Luna Wong


Ngày thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn cáo từ Tiêu Tam, lại đi qua,, một đường cáo biệt, trong ánh mắt mọi người lưu luyến không rời, đi cửa thành.


“Đỗ tiên sinh, người còn có thể trở về chứ?”


“Đỗ tiên sinh, kinh thành cho dù tốt cũng không bằng quê hương a, người nhớ kỹ nhất định phải trở về.”


“Khẳng định phải trở về.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trên ngựa, “Qua năm sẽ về. Đỗ mỗ chúc tết cho mọi người.”


Trong tiếng nói chuyện, đoàn người ra khỏi cửa thành, mà lúc này một chiếc xe khác lướt qua sát bọn họ, chờ vào cửa thành, liền có thật nhiều học sinh còn có đám người Tiết Nhiên, hô: “Đại tiên sinh, người đã trở về.”


“Đại tiên sinh.”


“Hội trưởng.”


Người trong xe ngựa lên tiếng, nói: “Nói không cho các ngươi tới đón rồi mà. Trở về rồi hãy nói.”


Mọi người xác nhận, theo xe ngựa trở về Tây Nam.


Phó Hoài Cẩn hai mươi tiến Tây Nam, từ tụng sư nho nhỏ từng bước một đi tới vị trí hội trưởng, trải qua hai triều, trước sau ba mươi hai năm.


Hắn chẳng những có năng lực tốt, càng là một người biết kinh doanh.


Tây Nam dưới sự hướng dẫn của hắn, công việc vặt tài sản lộn mấy vòng, số lượng học sinh nhiều hơn trước đây, không chỉ như thế, địa vị của Tây Nam ở trong triều, cũng đề cao không ít so với trước đây, không giống như trước nữa, bách tính kinh thành nhắc tới tụng hành chỉ biết Yến kinh, lại không người nào biết Tây Nam.


Phó Hoài Cẩn xuống xe, hành lễ với Trình Công Phục, lại cười nói: “Ta không ở mấy tháng này, sư huynh cực khổ.”


“Ngươi cực khổ, ta cả ngày ở trong nhà, nói chuyện gì khổ cực.” Trình Công Phục nói.


Phó Hoài Cẩn vóc dáng không cao, nhưng sống lưng thẳng, nhìn xa xa cũng không giống một vị qua tuổi năm mươi, nhìn qua tuổi chênh lệch không bao nhiêu với học sinh tuổi trẻ đầy sân.


“Nhắc tới, lúc ta vào thành, dân chúng đều đang tiễn ai? Nhìn lưu luyến không rời. Là huyện lệnh mới nhậm chức? Sao ta nhớ Lưu huyện lệnh mới đến không bao lâu, mà Phó Thao đã đi nhậm chức rồi.”


“Đại tiên sinh, là Đỗ Cửu Ngôn.” Có học sinh hô: “Từ trước đến nay hắn cao điệu đường hoàng, ngay cả xuất môn một chuyến, đều phải để dân chúng tiễn.”



Phó Hoài Cẩn hơi gật đầu, “Ở trên đường nghe nói, vừa ở Bảo Khánh biện án của Mã Ngọc Nương, hôm nay ra khỏi thành xác nhận đi kinh thành.”


“Vâng! Hắn cũng dám đi, vụ án kia toàn bộ hành trình hắn đều tranh thủ đồng tình, đặc biệt không có tiêu chuẩn.”


Phó Hoài Cẩn nói: “Biện tụng có tội, chứng cứ vô cùng xác thực, tranh thủ đồng tình là lựa chọn tốt nhất. Vụ án này hắn làm rất tốt.”


Chung quanh sẽ không có nói Đỗ Cửu Ngôn nữa.


Phó Hoài Cẩn lại cười nói: “Tất cả giải tán đi, buổi trưa lúc ăn cơm chúng ta trò chuyện tiếp.”


Mọi người liền tất cả giải tán.


Buổi trưa Đỗ Cửu Ngôn đến Bảo Khánh, bên này bọn họ hợp với củ cải nhỏ là tám người, lại thêm năm vị Lý phủ và Diêu Khải Tân, trước sau mười bốn người, ba chiếc xe ngựa lại thêm mười một con ngựa hạo hạo đãng đãng dừng ở ngoài của huyện nha.


Bookwaves.com.vn

Hạ Thành từ bên trong đi ra, thấy nhiều người như vậy nhất thời ngẩn ra, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi, ngươi đi làm công sự hay đi du ngoạn? Đây. . .đây còn thể thống gì!” Hắn nói xong, từ trong xe ngựa lộ ra một gương mặt tiểu hài tử, hướng về phía cười.


Mí mắt của Hạ Thành nhảy.


“Không ảnh hưởng công việc.” Lại cười nói: “Có thể xuất phát chưa?”


Hạ Thành hừ lạnh một tiếng, không có tiếp lời, một lát sau Mã Ngọc Nương từ trong huyện nha đi ra, nàng mặc quần áo tù đơn bạc, tóc loạn tao tao búi ở trên đầu, trên chân mang hài đơn, gió thổi qua nàng lập tức rùng mình một cái.


“Lên xe!” Hạ Thành nói.


Một chiếc xe chở tù nhân từ bên cạnh đi ra, con lừa kéo, bốn bề gậy gỗ, bên trong trải rơm rạ.


“Phu nhân!” Mấy người Khương thị cầm y phục đệm chăn qua đây, “Đại nhân, trời lạnh như thế này, phu nhân chúng ta ở trong xe như vậy, không cần nửa ngày sẽ sinh bệnh.”


Hạ Thành lạnh lùng nói: “Một tử tù như nàng để cho nàng có xe ngồi đã là hậu đãi rồi.”


“Nhưng là. . .” Khương thị còn muốn nói nữa, Đỗ Cửu Ngôn đã cười khanh khách mở miệng, nói: “Hạ đại nhân, nếu như Mã Ngọc Nương chết ở trên đường, người đoán đến kinh thành, ai tương đối xui xẻo?”


Hạ Thành mị mắt nhìn nàng, “Ngươi cố ý đối nghịch với ta? Ngươi chỉ là một tụng sư, không có tư cách nói những thứ này với ta.”


“Đại nhân, chúng ta một đường đồng hành gần một tháng.” Đỗ Cửu Ngôn cười khẽ, nói: “Trời giá rét đất đông lạnh, mặt đất trơn trợt, cưỡi ngựa ngồi xe đều cũng có nguy hiểm.”



Lúc nói chuyện, nàng nhìn lướt qua xe ngựa Hạ Thành chuẩn bị.


“Ngươi có ý gì?” Hạ Thành trừng nàng, “Uy hiếp bổn quan?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, uy hiếp ngươi, ngươi làm khó dễ ta.” Lúc nói chuyện, nàng chắp tay đi tới trước mặt Hạ Thành, tự tiếu phi tiếu nói: “Bây giờ không có ở công đường, ta có cần tôn xưng ngươi một tiếng Hạ đại nhân hay không, toàn dựa vào cao hứng của ta.”


Lúc nói chuyện, chỗ nàng cách Hạ Thành không xa, thấp giọng nói: “Một tụng sư muốn giết người vô hình, có chính là biện pháp.”


Sau khi nói xong Đỗ Cửu Ngôn một bước, ưu tai du tai nhìn Hạ Thành.


Hạ Thành không dám tin nhìn nàng, Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn khẳng định gật đầu.


“Giỏi, ngươi rất giỏi!” Hạ Thành nói: “Ngươi không nên rơi ở trong tay ta, bằng không ta cho ngươi sống không bằng chết.”


Đỗ Cửu Ngôn giật mình không thôi, “Lời nói của một ngụy quân tử cũng có thể ác như vậy? Thật là làm cho ta kinh ngạc a.” Dứt lời, phất tay áo nói với mấy người Khương thị: “Đại nhân từ bi, đồng ý cho phu nhân và các ngươi ngồi cùng xe với các ngươi, các ngươi chiếu cố tốt.”


“Tạ ơn đại nhân.” Khương thị hành lễ, đỡ Mã Ngọc Nương lên xe. Mã Ngọc Nương nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Đỗ tiên sinh ta không sao ta không sao, người nhắm vào hắn như thế, sẽ thua thiệt.”


Đỗ Cửu Ngôn đỡ Mã Ngọc Nương lên xe, lại cười nói: “Mặc kệ ta nhắm vào hắn hay không, hắn cũng sẽ không để ta chiếm tiện nghi. Nên, không bằng ta đảo khách thành chủ, để hắn ăn thiệt thòi.”


Mã Ngọc Nương nghĩ sâu xa một khắc, bỗng nhiên gật đầu, phụ thân nói: “Đỗ tiên sinh nói có lý.”


Có người chán ghét ngươi, mặc kệ ngươi làm cái gì hắn cũng sẽ chán ghét.


Nên, không nên nỗ lực lấy lòng một người chán ghét ngươi,


Đoàn người đang muốn xuất phát, xe ngựa của Quách phu nhân theo sau, “Đỗ tiên sinh, ta và các ngươi cùng đường đi kinh thành.”


“Vậy đường đi náo nhiệt rồi.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Buổi tối đến trạm dịch, chúng ta có thể góp thành hai bàn mã điếu.”


Quách phu nhân che mặt cười nói: “Trạm dịch đều có mã điếu. Đỗ tiên sinh người nghìn vạn lần chuẩn bị thêm ít bạc a.”


“Vâng, vâng!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay.


Quách phu nhân nhìn Hạ Thành, hơi gật đầu, nói: “Đại nhân thiện tâm nhân từ, để Mã Ngọc Nương ngồi ở trong xe ngựa, không đến mức một đường xóc nảy bị đau. Ta ở đây đa tạ đại nhân, chờ nhìn thấy Quách đại nhân, sẽ để hắn tự mình tạ ơn với ngươi.”



“Không dám, không dám!” Hạ Thành một bụng lửa không chỗ phát, hiện tại lại thêm Quách phu nhân, hắn càng không dám làm gì, chỉ phất tay, nói: “Khởi hành.”


Nhóm hơn mười người ra khỏi thành.


“Có lạnh hay không?” Bả Tử nhìn tay của Đỗ Cửu Ngôn đông hồng thông, đưa cái bao tay cho nàng, “Ngựa ta lái, ngươi đi vào trong xe.”


Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc, “Ngươi còn có bao tay? Từ đâu tới?”


“Còn có những thứ này.” Bả Tử từ trong đáp liên lấy ra da lông, áo da còn có cái bao đầu gối cùng với bì ngoa(giày da) chuẩn bị cho nàng, “Chịu không nỗi thì thay vào, không ai chê cười ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Để Bả huynh phí tâm, đa tạ đa tạ!”


Bả Tử cười khẽ.


Bookwaves.com.vn – Luna: Bực mình ông HT ghê, lần này báo cáo công tác ổng sẽ bị gián chức cho xem, không nói tới dân chúng toàn thành, chỉ bằng vào QV với thái hậu là ổng xong rồi.


Buổi tối nghỉ ở trạm dịch, Quách phu nhân để người nấu nước nóng, mấy người Khương thị hầu hạ Mã Ngọc Nương tắm rửa, thay y phục sạch sẽ cho nàng, Mã Ngọc Nương thật dài thở phào nhẹ nhõm, vành mắt đỏ lên nói: “Thực sự là không ngờ, ta còn có một ngày tắm rửa thay y phục.”


“Phu nhân, ” Kim Tú lau tóc cho nàng, Khương thị và Đào thị dùng dầu cao bôi tay chân khô rạn nứt của nàng, “Đỗ tiên sinh nói, lần này đi chúng ta cơ hội thắng của chúng ta nhiều một chút.”


Mã Ngọc Nương hỏi: “Nói như thế nào?”


“Hắn nói, nếu như thánh thượng cùng các vị đại nhân kinh thành đều cho rằng phu nhân người nên xử nặng, cũng sẽ không để chúng ta đi kinh thành. Hiện tại loại cục diện này, chắc là hai phe tranh chấp không xong, đẩy ra phương pháp trung tính này.” Kim Tú nói.


Mã Ngọc Nương gật đầu, “Nói như vậy rất có đạo lý. Bất quá, dù là lần này đi không thể thành công, ta cũng chết cũng không tiếc.”


“Phu nhân đừng nói như vậy, chúng ta đều còn sống, còn có thể sống cực kỳ lâu.” Đào thị nói.


Mã Ngọc Nương cười gật đầu, cửa có người gõ cửa, Kim Ấn đi mở cửa, Quách phu nhân tiến đến, Mã Ngọc Nương đứng lên nghênh đón, “Tú Anh.”


“Tỷ tỷ.” Quách phu nhân nức nở nói: “Có muốn cho ngươi thỉnh đại phu đến hay không?”


Mã Ngọc Nương lắc đầu, “Vết thương trên người sắp khỏi không sai biệt lắm ròi, ngươi đừng lo lắng.” Lại nói: “Lúc này đây làm phiền ngươi, vì ta phí nhiều tâm tư như vậy.”


“Ta ngươi tỷ muội, nói những lời khách khí này làm gì.” Quách phu nhân nói: “Bất quá, lúc này đây nếu không tìm Đỗ tiên sinh, dù là ta vận động tìm người đi nữa, sợ rằng cũng vô ích.”


“Ngươi không biết, lão gia nhà ta ở kinh thành tìm bao nhiêu người, cũng không có cách nào, viết thư về cho ta, nói không được nữa hắn tìm người giang hồ cướp pháp trường, ta bị dọa, lập tức nghĩ tới Đỗ tiên sinh.” Lúc nói chuyện Quách phu nhân dừng một chút, nói: “Vạn hạnh.”


“Đúng vậy.” Mã Ngọc Nương nói: “Mặc kệ kết quả làm sao, ta cũng đủ hài lòng.”


Trên đời này, có người nhiều cảm thấy Lý Chấp đáng chết như vậy, đây đối với nàng mà nói quá trọng yếu, nàng không có làm sai. Nếu như lại lần nữa, nàng nhất định sẽ sớm động thủ hơn, giết tên súc sinh kia.


“Ngươi đừng sợ, đại nhân nhà ta ở kinh thành, có hắn và Đỗ tiên sinh, ngươi nhất định không có việc gì.” Quách phu nhân nói.



Mã Ngọc Nương khóc xác nhận.


Cách một viện tử, củ cải nhỏ ngồi ở băng ghế ngâm chân nhỏ, Kim Dung hầu hạ chà chân cho hắn, cười nói: “Tiểu công tử da thật trắng, bạch bạch nộn nộn.”


“Da của di di cũng tốt, di di còn rất đẹp.” Củ cải nhỏ nói.


Kim Dung che mặt mà cười, “Tiểu công tử thật biết nói chuyện, không hỗ là nhi tử của Đỗ tiên sinh.” Kim Dung ôm lấy củ cải nhỏ, cởi áo khoác cho hắn, “Cha ngươi đi đàm luận, có muốn nô tỳ cùng ngươi một hồi hay không?”


“Được, di di kể chuyện xưa cho ta nghe đi.”


Củ cải nhỏ nói.


Kim Dung lắc đầu, “Nô tỳ không biết kể chuyện xưa. Nô tỳ hát cho người nghe có được hay không?”


“Ân. Ân.” Củ cải nhỏ gật đầu, núp ở trong chăn nhìn Kim Dung.


Kim Dung cúi đầu hát ca, thanh âm không có trong trẻo như Hoa Tử, thế nhưng thật ấm áp, củ cải nhỏ cười híp mắt nghe lập tức ngủ.


“Khổ cực ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn tiến đến, Kim Dung lắc đầu, nói: “Tiểu công tử đặc biệt nhu thuận khả ái, Đỗ tiên sinh nếu như tin tưởng nô tỳ, đoạn đường này đẻ nô tỳ chiếu cố tiểu công tử đi.”


Đỗ Cửu Ngôn cầu còn không được, vội vàng gật đầu, nói: “Vậy làm phiền, hắn thích chơi với di di đẹp nhất.”


Kim Dung che mặt mà cười, lui ra ngoài.


“Cha a.” Kim Dung vừa đi, củ cải nhỏ kêu một tiếng bò lên, “Ta chợt nhớ tới một chuyện rất trọng yếu.”


Đỗ Cửu Ngôn rửa mặt, quay đầu nhìn hắn, “Chuyện gì?”


“Cái kia. . . Vương gia sỏa hồ hồ, ở kinh thành chứ?” Củ cải nhỏ hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tạm thời không nghe được tin tức hắn đào tẩu.”


“Vậy tiêu rồi.” Củ cải nhỏ nói: “Kinh thành là địa bàn của hắn a.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi xem trọng hắn, kinh thành không phải địa bàn của hắn.”


—— lời nói ngoài ——


Hảo hải a, ngày hôm qua nhắn lại đột phá mới ghi lại. Cho các ngươi điểm tán, lạp lạp lạp lạp!


Vé tháng cũng là, ái ngươi, siêu cấp ái! Đầu hoàn vé tháng nhớ kỹ đoạt tiền lì xì hắc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận