Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 208: TIỀN XA CHI GIÁM


Dịch giả: Luna Wong – vết xe đổ


Đỗ Cửu Ngôn đến Quách gia, Quách phu nhân và Quách Đình đều rất kinh ngạc.


Quách Đình nói: “… Chiều hôm qua vương gia mang Mã thị vào cung, ta cũng rất kinh ngạc, lúc đó còn tưởng rằng là ngươi để vương gia làm như thế.”


“Vậy ngươi bây giờ là dự định lên đường?” Quách phu nhân nói: “Ngươi không phải nói không lên tốt hơn lên sao?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thối mà cầu thứ hai, Quế vương gia ở chúng ta cũng chỉ có thể đi tiệp kính.”


“Nếu như vương gia thật có thể hỗ trợ, vậy khẳng định tiện thêm một chút với chúng ta.” Quách phu nhân nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Ta ở nhà chờ các ngươi trở về.” Quách phu nhân đứng ở cửa tiễn bọn họ.


“Được!” Đỗ Cửu Ngôn và Khương thị và năm người Đào thị đi, “Đi thôi.”


“Vâng!” Năm người cười xác nhận, tâm tình tốt lắm theo sau lưng Đỗ Cửu Ngôn.


“Đỗ tiên sinh, ngày hôm nay còn phải cởi y phục không?” Kim Dung hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không cần. Cũng không cần các ngươi lên đường.”


“Vậy sao còn phải khóc?”


“Khóc a, khóc thê thê thảm thảm bi bi thương thương!” Đỗ Cửu Ngôn nói với Khương di nương: “Người khóc dễ nghe nhất, đến lúc đó người dẫn đầu.”


Khương di nương che mặt cười, nói: “Tiên sinh cứ thích pha trò thiếp thân.”


“Ta cũng có thể.” Kim Dung nói: “Mấy ngày nay ta chăm chỉ học di nương.”


Năm người vừa nói vừa đi Đại Lý tự.


Đại Lý tự kích trống thăng đường, bách tính Yến kinh đều đứng ở ven đường, nghị luận án kiện, đợi kết quả.


Phảng phất chuyện này thành một chuyện cuối cùng trong năm nay, xong xuôi, thì qua tết.


“Cần hạt dưa không?” Bỗng nhiên, hai tiểu hài tử gánh đồ ăn vặt xuất hiện, một người tám chín tuổi mi thanh mục tú, một người bốn năm tuổi trắng trắng nộn nộn, “Một bao chỉ cần hai văn tiền. Ngồi chồm hổm ở chỗ này rất buồn chán, giết thời gian a.”


“Hài tử này thực sự là có khả năng, nhỏ như vậy liền biết buôn bán kiếm tiền.”


Hai người sinh ý rất tốt, lập tức bán xong hàng mang tới, đang phải ly khai, bỗng nhiên có người nói: “Quế vương gia tới.”


Mọi người, đều tránh ra một bên, nhìn theo Quế vương long hành hổ bộ vào Đại Lý tự.


“Không phải nói đã tìm được vị Đỗ tụng sư kia rồi sao, vì sao còn chưa xuất hiện?” Mọi người vừa dứt lời, bỗng nhiên không biết là ai hô một tiếng, “Tới rồi… Đó chính là tụng sư tới từ Bảo Khánh Đỗ Cửu Ngôn.”


“Phía sau hắn còn mang thêm ai?”


“Là nữ nhân Lý phủ của bản án đi, ta nghe nói trong phòng Lý Chấp có rất nhiều thiếp thất.”


Đỗ Cửu Ngôn lần đầu tiên xuất hiện ở, trong tầm mắt bách tính Yến kinh, nàng một đường chắp tay, gật đầu: “Tại hạ Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn, các vị buổi sáng tốt lành.”


“Đỗ tiên sinh hảo.”



“Đỗ tiên sinh, ngươi ngày hôm nay có tự tin không?”


“Có a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thiên đạo có công, nhất định sẽ cho chúng ta một kết quả rất tốt.”


“Bất quá, sau này mọi người ở trong cuộc sống ngày thường, gặp một ít chuyện khổ sở, tận lực dùng thủ đoạn ôn hòa giải quyết. Tỷ như tìm tụng sư.”


“Tụng sư là lương hữu chuẩn bị trong cuộc sống của các vị.”


“Đỗ tiên sinh thật hài hước a. Sau này người đều ở Yến kinh sao?”


“Ta nhất định sẽ còn trở lại. Nếu như sau này các vị đi Bảo Khánh, cũng có thể đi tìm ta, Đỗ mỗ nhất định nhiệt tình chiêu đãi.”


Mọi người cười hì hì đáp vâng, tuy rằng nhất định là sẽ không đi, dù là đi thật cũng không có khả năng đi tìm Đỗ Cửu Ngôn, thế nhưng nghe nàng nói như vậy, tất cả mọi người thật cao hứng.


“Đỗ tiên sinh, chúc người mã đáo công thành!”


“Vụ án này nhất định sẽ thắng, Mã Ngọc Nương quá đáng thương. Lý Chấp chết chưa hết tội/| Mọi người nói.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, mang theo đám người Khương thị vào Đại Lý tự.


Thời gian vừa vặn, ba vị đại nhân cùng vương gia đang ngồi ở công đường, bốn cái bàn vây công đường Đại Lý tự vây thành một nửa cung tròn kỳ quái, Quế vương vừa nẻ hạt dưa, vừa quan sát Đỗ Cửu Ngôn.


Mã Ngọc Nương quỳ gối phía dưới.


Hạ Thành làm huyện lệnh, khuôn mặt xanh tím sưng vù, đứng ở dưới đường.


“Học sinh Đỗ Cửu Ngôn, bái kiến vương gia, ba vị đại nhân.”


Ngô đại nhân quét nàng một mắt. Hắn hiện tại bắt đầu hoài nghi Đỗ Cửu Ngôn có phải tự trốn hay không, bằng không ngày hôm qua binh mã ti tìm lật trời cũng không có tìm được, vì sao hết lần này tới lần khác Quế vương đan thương thất mã tìm được rồi?


Theo tram Quế vương quen biết Đỗ Cửu Ngôn.


Ngô đại nhân đang muốn mở miệng, Quế vương đã mở miệng nói trước hắn: “Ân, bắt đầu biện tụng đi.”


“Vâng!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay xác nhận.


Ngô đại nhân ngẩn ra, nhìn Quế vương khóe miệng run, lại không dám nói gì, chỉ phải theo ở phía sau nói một câu, “Biện đi.”


“Các vị đại nhân, quá trình án kiện và chứng nhân, trong hồ sơ đã ghi rất rõ ràng, hôm nay học sinh không muốn nói thêm, để tránh khỏi làm lỡ thời gian của các vị đại nhân.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía các vị chắp tay, nói: “Học sinh chỉ nói hai chuyện.”


Lúc nói chuyện, hắn giũ một tấm giấy ra, đưa cho Hạ Thành, “Làm phiền Hạ đại nhân giúp ta một chút.”


Hạ Thành mất hứng hơn nữa, nhưng vẫn là ứng.


Hai người hợp lực, mở giấy Tuyên Thành to lớn ra, chỉ thấy phía trên là vân tay rậm rạp chằng chịt, còn có kí tên.


“Trên tờ giấy này, là dấu vân tay của bách tính Bảo Khánh, nguyện thỉnh lệnh cho Mã Ngọc Nương, cầu triều đình xử nhẹ!”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tổng cộng có bảy trăm mười hai người ấn tay, cũng là tiếng lòng của 712 bách.”


“Thỉnh các vị đại nhân xem qua.”


Đỗ Cửu Ngôn đưa đồ lên, ba vị đại nhân còn chưa lên tiếng, chợt nghe Quế vương nói: “Cảm động, thực sự là quá cảm động!”


Ba vị đại nhân kinh ngạc nhìn Quế vương.


Cảm động là cảm động, nhưng người cũng không cần khoa trương như vậy a.



Bookwaves.com.vn

“Xem ra Mã Ngọc Nương ở Bảo Khánh rất được thiện duyên, bằng không sẽ không có nhiều người như vậy giúp nàng.” Quế vương nói xong còn lấy tay áo lau khéo mắt, “Thật sự là người đáng thương a.”


Nội đường, vắng vẻ không tiếng động.


Tất cả mọi người nhìn Quế vương, không giải thích được, kinh ngạc và chân tay luống cuống…


“Vâng.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Vương gia người tâm địa thiện lương, nhìn thấy được tự nhiên cũng là một mặt quang minh trên đời này. Người nhất định sẽ phúc thọ an khang, phúc khí nhiều hơn.”


Ngô đại nhân và Tiền thị lang lần đầu tiên vứt bỏ hiềm khích lúc trước, nhìn nhau một mắt…


Quế vương thiện lương, nên cảm động khóc, nói ngược lại, bọn họ không khóc chính là không thiện lương?


“Ân.” Quế vương như một lão thái thái nghe hí bi tình, lau nước mắt, “Ngươi tiếp tục.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thứ hai, năm vị chứng nhân Lý phủ, bây giờ có thể sống sót, bình an đứng ở chỗ này, là bởi vì Mã Ngọc Nương bảo hộ. Mà, vào lúc ban đêm là Lý Chấp động thủ, nhắc tới, Mã Ngọc Nương bất quá là hành sự xung động khi bị ngược đãi, nên tội giết người của nàng, vô luận là từ nhân tình hay luật pháp, đều nên cho nàng thái độ khoan dung, không nên chỉ nhận định nàng giết người, mà không hỏi đến vì sao nàng giết người, sau khi giết người có mang đến ảnh hưởng tích cực hay không.”


“Giết người, sao lại có ảnh hưởng tích cực?” Đô Sát viện Tạ đại nhân nói.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, trả lời: “Ảnh hưởng này, chính là nói cho nam tử thiên hạ biết, người làm nhục thê nhi sẽ phải chịu công phẫn của người trong thiên hạ, dù là không có luật pháp có thể chế tài, nhưng hắn nhất định sẽ có được báo ứng nên có.”


“Tháng trước, ta ở huyện nha Thiệu Dương nói qua Lý Chấp làm nhục thê thiếp, thủ đoạn đòn hiểm tàn bạo bất kham với các nàng. Mọi người nghe lộ ra vẻ kinh ngạc, vì sao?”


“Bởi vì Lý Chấp đang liều mạng che, vì che lấp, hắn thậm chí hạ lệnh không cho thê thiếp thê thiếp trong nhà lui tới với người cùng quê nhà. Hắn sợ chuyện hắn làm nhục gia bạo bị đồng liêu, bị bằng hữu phát hiện. Vì sao Lý Chấp chẳng biết xấu hổ, mặt người dạ thú, còn phải che giấu?”


“Bởi vì hắn biết rõ, hắn làm không đúng, hắn biết đây là sỉ nhục!”


“Cho nên, sau khi vạch trần da mặt của Lý Chấp, bách tính Bảo Khánh, đào thi thể của hắn từ mộ phần, lấy roi đánh thi thể, tỏa cốt, dương hôi!”


Có người phát sinh tiếng kinh hô.


Tỏa cốt dương hôi, ai cũng không muốn chuyện như thế.


“Hiện tại, tên Lý Chấp của hắn bị cắm trong lòng Bảo Khánh thậm chí người trong thiên hạ, đời đời kiếp kiếp, chỉ cần nhắc đến Lý Chấp, sẽ nghĩ tới hắn là mặt người dạ thú, hắn đáng chết!”


“Đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay với mấy vị, “Đây là ảnh hưởng của bản. Thời gian không có luật pháp có thể chế tài người gia bạo, chỉ có thể để cho bọn họ cảm thấy sợ, cảm thấy thẹn, để cho bọn họ cả ngày lẫn đêm lo lắng, có một ngày tội nghiệt của hắn cũng bại lộ, cũng sẽ bị người tỏa cốt dương hôi.”


“Lý Chấp ngày hôm nay, chính là ngày mai của người mặt người dạ thú, hắn chính là tấm gương cho những người này!”

“Người làm nhục thê nhi, gia bạo, cuối cùng sẽ không được chết tử tế!” Đỗ Cửu Ngôn gằn từng chữ.


Bên ngoài có nữ tử cúi đầu hô một tiếng. “Đỗ tiên sinh nói rất đúng!”


Lập tức có người vỗ tay, “Hay! Nghĩa sĩ Bảo Khánh làm đúng, nếu như ta ở ta cũng tỏa cốt dương hôi hắn, cho chó ăn.”


Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, Ngô đại nhân cau mày, đang muốn mở miệng, Quế vương bỗng nhiên đứng lên, hai tay vỗ ba ba, cao quát một tiếng, “Hay, đúng, đặc sắc!”


“Người gia bạo chết, bổn vương muốn thưởng nghĩa sĩ tỏa cốt dương hôi.”


Ngô đại nhân một hơi thở cũng hít không thông, ho khan.


“Thái tổ lấy pháp trị quốc, cũng từng định phương pháp gia bạo, phàm nam tử gia bạo thê nhi phụ mẫu, người nhà đến cáo lấy hình phạt thương thế tình tiết, từ trượng hình đến chém đầu các loại.”


“Nếu như luật pháp không có huỷ bỏ, Lý Chấp đã sớm chết một trăm lần.” Quế vương lớn tiếng nói.



Sắc mặt của Ngô đại nhân cực kỳ khó coi, Tiền thị lang trái lại thật cao hứng… Ngày hôm nay đường thẩm này quá thú vị.


Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, phân minh đã sớm lên kế hoạch xong, nên ở chỗ này kẻ xướng người hoạ.


Đến bây giờ, Ngô đại nhân đến cơ hội mở miệng cũng không có.


Thú vị, thật sự là thú vị a.


“Đúng vậy, vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Người nói rất đúng!”


Ngô đại nhân muốn vỗ kinh đường mộc, Quế vương bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Ngô đại nhân: “Còn đứng ngây đó làm gì, kết án a.”


“Vương gia.” Ngô đại nhân nói: “Người… Người đây là quấy rối a.”


“Bổn vương đang giúp đỡ chính nghĩa, ngươi nói bổn vương quấy rối? !” Quế vương cả giận nói: “Ngô Đồng Nghĩa, ngươi có phải cũng gia bạo thê nhi hay không, ngày mai ta phải đi nhà ngươi tra. Nếu như tra được, bổn vương cũng tỏa cốt dương hôi ngươi, răn đe!”


Ngô đại nhân giận sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ.


“Nên tra!” Tiền thị lang nói thầm.


Ngô đại nhân giận dữ, nhìn chằm chằm Tiền thị lang.


“Ngô đại nhân, ” Tiền thị lang chỉ chỉ bách tính phía ngoài, “Ngươi có cái gì phản đối?”


Ngô đại nhân ngẩn ra, bên ngoài tiếng vỗ tay vẫn ở đó, thậm chí có người hô, “Mã Ngọc Nương không chết, Mã Ngọc Nương vô tội.”


“Thánh thượng nhân từ, thánh thượng là minh quân!” Có người hô.


Ngô đại nhân nhất thời mục trừng khẩu ngốc, hắn. . . Nếu như phản đối, chẳng phải là hại danh tiếng của thánh thượng sao?


“Vẫn là kết án đi.” Tiền thị lang ha hả cười, đứng lên nói: “Mã Ngọc Nương mặc dù giết chồng có tội, nhưng chịu đủ làm nhục nhiều năm, dưới cực kỳ áp bách và sợ hãi, làm ra hành trình phản kháng. Án phát màn đêm buông xuống, người chết Lý Chấp dùng canh gà nóng hổi tạt Mã Ngọc Nương, đã cho thấy người chết có sát ý rõ ràng. Nhũ mẫu cứu chủ Kiều thị chết, đủ để chứng minh.”


“Mã Ngọc Nương dưới bi phẫn, giết chết Lý Chấp. Sau khi giết người nàng lập tức đầu thú báo quan, thái độ nhận tội cũng tốt.”


“Này đây, kinh qua tam ti thẩm tra, niệm thương cảm bất đắc dĩ tuyệt vọng, y theo đề nghị của tụng sư bị cáo Đỗ Cửu Ngôn, ba mươi gậy bồi ngân mười lượng.”


Ngoài Đại Lý tự, truyền đến tiếng hoan hô sôi trào.


“Nhưng, án này hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nên ngoại lệ một lần. Chúng không thể học theo.”


“Cũng lấy án này cảnh kỳ nam tử thiên hạ, người vô dụng mới dùng thê nhi phát tiết, người như vậy tất thụ thế nhân hèn hạ, luôn luôn sẽ có một ngày báo ứng gia thân, chịu nghiêm phạt nên chịu.”


Bookwaves.com.vn

Dứt lời, ngoài cửa bỗng nhiên có mấy người đầu lĩnh hô to, “Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!”


Dưới sự dẫn dắt của bọn họ, tất cả bách tính phục đất, hướng về phía hoàng thành bắc diện quỳ lạy, hô to vạn tuế.


Thanh to, trong hoàng thành cũng nghe chân chân thiết thiết.


Mã Ngọc Nương nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, trong mắt là không dám tin tưởng và vui mừng.


“Tạ ân.” Đỗ Cửu Ngôn, cùng Mã Ngọc Nương khấu tạ thánh ân!


Tiền thị lang khẽ mỉm cười, đắc ý nhìn về phía Ngô đại nhân, nói: “Án này, vẫn chưa xong, kế tiếp là án tử Lý đại nhân tham ô nhận hối lộ.”


Ngô đại nhân ngẩn ra, hé mắt.


“Đây có sẵn nhân chứng.” Tiền thị lang nhìn về phía Mã Ngọc Nương, “Mặc dù nữ tử không thể lên công đường, nhưng thủ phạm chính đã chết, lời chứng của nàng cực kỳ quan trọng a.”


Ngô đại nhân cười lạnh một tiếng, “Chúng ta đây chờ xem!”


Lúc nói chuyện, phẩy tay áo bỏ đi.


Quế vương đắc ý dựa vào ghế, hạt dưa trong miệng bị nẻ nát đầu kêu một tiếng.



“Mã Ngọc Nương, mau đi lĩnh phạt, sau khi chấm dứt ngươi liền có thể đi.” Tiền thị lang nói.


Hai tròng mắt của Mã Ngọc Nương rưng rưng thấp giọng xác nhận, Đỗ Cửu Ngôn đỡ nàng nằm trên băng ghế dài, ba mươi trúc bản không nặng, sau khi kết thúc Đỗ Cửu Ngôn thay nàng nộp mười lượng bạc, liền đỡ nàng đi ra.


Hạ Thành đứng tại chỗ, đầy đầu mồ hôi lạnh.


Hắn rất hồ đồ. . . Hắn rốt cuộc là làm sai, hay là đúng?


“Đỗ Cửu Ngôn.” Hạ Thành đuổi tới, lạnh lùng nói: “Mục đích của ngươi, chính là tam ti hội thẩm có phải hay không?”


Chuyện không có không thể nói với người khác, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phải.”


“Vụ án này, ngươi từ vừa mới bắt đầu đã biết, đi một con đường luật pháp là không thể thực hiện được, chỉ có đến kinh thành, mới có thể?” Hạ Thành hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phải!”


Trên luật pháp, tội Mã Ngọc Nương dù là xử nhẹ cũng chạy không thoát một cái chết, cho nên nàng mới ngay từ đầu kinh thế hãi tục, thí dụ Lý Chấp như con bò, chính là khiến cho trong triều tranh luận, hoàng đế quan tâm.


Chỉ có như vậy, các nàng mới có cơ hội.


Pháp là quy tắc, tình là căn cơ.


Ở hiện đại, việc này không dám nghĩ, nhưng ở dưới sự thống trị của hoàng quyền, lại có thể tranh thủ.


“Tốt, rất tốt.” Hạ Thành nói: “Đều là người đọc sách, ngươi lại vì một vị phụ nhân, xem thường tính mệnh của người đọc sách. Ảnh hưởng của án này, nhất định sẽ cho ngươi hối hận.”


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, nói: “Án này, ảnh hưởng với đại nhân, mới để cho đại nhân hối hận đi.”


“Ngươi, miệng lưỡi bén nhọn.” Hạ Thành phẩy tay áo bỏ đi.


Đỗ Cửu Ngôn tiến lên đỡ Mã Ngọc Nương, “Phu nhân còn có thể chịu được không?”


“Chịu được.” Mã Ngọc Nương kích động cầm tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Ân cứu mạng của tiên sinh, Mã thị. . .”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đây là phúc báo của phu nhân, không liên quan đến ta. Bất quá, suốt đời này, Cửu Ngôn làm hậu bối đi quá giới hạn một câu, tính tình của phu nhân phải kiên cường quả đoán một chút.”


“Tiên sinh nói phải.” Mã Ngọc Nương nói: “Mấy ngày nay trong tù, ta thường thường hồi ức cả đời này. Trước đây gia phụ trước khi lâm chung, thiên đinh ninh vạn dặn, để ta không nên theo tâm nguyện của Lý Chấp, ta lại không nghe.”


“Bây giờ suy nghĩ một chút, hắn đã ở rể Mã gia ta, liền chính là người của Mã gia ta, để hắn đọc sách hay theo thương, đều ta quyết định.”


“Sau đó, hắn làm quan, ta lại vì thanh danh của hắn lần nữa tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nhưng hắn lại không để ý đến sống chết của ta.”


“Bởi vì ta mềm yếu, hại nữ nhi của ta, hại Kim Tú bọn họ, hại các vị di nương.” Mã Ngọc Nương cười thảm, “Lý Chấp như vậy, ta có trách nhiệm không giai được.”


Đỗ Cửu Ngôn cười cười, nói: “Việc đã đến nước này, phu nhân nghĩ lại một phen là được, cũng không cần canh cánh trong lòng. Đi người đi rồi, người sống phải sống thật tốt, như vậy mới không làm người quan tâm người thất vọng.”


“Đúng.” Mã Ngọc Nương nói: “Tiên sinh tuổi còn nhỏ lại thông thấu như vậy, mà ta tuổi gần năm mươi lại đần độn, thật sự là quá xấu hổ.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phu nhân quá khiêm nhượng.”


Hai người ra ngoài, phía ngoài bách tính cũng không có thối lui, mọi người chen lên qua đây đều chắp tay, nói: “Chúc mừng Đỗ tiên sinh thắng trận quan ti này, chúc mừng phu nhân giải được oan tình, trọng sinh.”


“Đa tạ!” Mã Ngọc Nương nói lời cảm tạ, nha hoàn di nương bên người nàng đều trào lên đỡ nàng, mới vừa rồi các nàng không có lên đường, nên vẫn ở ngoài đường, hiện tại đều đã khóc thành người nước mắt.


Bọn họ đỡ Mã Ngọc Nương, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mau về nhà bôi thuốc cho nàng. Các khác, chờ ta ta rồi mới nói.”


Mọi người xác nhận, đỡ Mã Ngọc Nương lên xe ngựa chờ ở một bên của Quách phu nhân, tung tăng đi về nhà.


“Đỗ tiên sinh, người sẽ ở lại kinh thành chứ? Kinh thành có Yến kinh tụng hành, lợi hại hơn Tây Nam ở Thiệu Dương.”


—— lời nói ngoài ——


Mã Ngọc Nương sống sót, tuy là ta đây một tác giả YY kết quả, nhưng làm tác giả ta lược lược ra miệng ác khí.


Ân, không biết nói cái gì, chúc tất cả mọi người gia đình hạnh phúc, chúc hòa bình thế giới!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận