Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 219: SỞ VỊ TRƯỜNG VIỄN


Dịch giả: Luna Wong – cho nên nói đến dài và xa


Cô nương kia nhìn Bả Tử, nói: “Ta, ta cũng chỉ muốn gặp Đỗ tiên sinh, ngươi mau tránh ra.”


Lúc nói chuyện, xông về phía trước.


Quá nhiều người, Bả Tử cũng bất quá chỉ là muốn dọa lui những người này, sẽ không có nghiêm túc, nên bị bầy người xông tới nhất thời lui ba bốn bước, chỉ phải lui ôm củ cải nhỏ vào ngực nắm lấy Hoa Tử.


Trong nháy, Đỗ Cửu Ngôn bị mười mấy người vây vào giữa, ngoài cửa còn đứng ở mười mấy người,


Nữ nhân chiếm đa số, nam tính hơi chiếm nửa bên.


“Đỗ tiên sinh, người từ kinh thành trở về? Trên đường có phải rất lạnh hay không, có mệt hay không a?”


“Đỗ tiên sinh, người ở Kinh Châu mấy ngày?”


“Ở thêm mấy ngày đi, nơi này của chúng ta có phong cảnh rất tốt, còn có đồ ăn vặt nổi danh.”


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, muốn đứng lên, nhưng quá nhiều người nàng không chỗ chen mình, chỉ có thể nhất nhất đáp lại, “Trên đường rất lạnh.”


“Chỉ đi ngang qua, ăn cơm xong tiếp tục đi.”


“Lần sau đến, nhất định sẽ ở lâu vài ngày. Đa tạ đa tạ!”


Hỏa kế ở cửa hô: “Các ngươi gặp được là được, trong điếm còn có vị trí, có muốn cùng ăn với Đỗ tiên sinh không? Mau đi chiếm bàn a.”


Có người hô lạp lạp chạy xuống, vừa đoạt bàn, vừa nói: “Đỗ tiên sinh ăn cái gì, chúng ta ăn cái đó.”


“Đã biết, đã biết.” Hỏa kế cười ha hả nói.


Cô nương trong phòng không muốn đi, vây bắt Đỗ Cửu Ngôn nói, “Đỗ tiên sinh… Người mang theo củ cải nhỏ có phải rất khổ cực hay không, trong nhà còn có người nhiều phải nuôi như vậy. Y phục có người giặt hay không, com có người làm hay không?”


“Ta làm việc nhà rất nhanh, cơm nấu cũng ngon, ta…ta đến nhà ngươi làm nha hoàn cũng được.”


Cả người Đỗ Cửu Ngôn toát mồ hôi lạnh, chắp tay nói: “Đa tạ hảo ý của tỷ tỷ, người trong nhà ta cũng không cần ta nuôi, mỗi người bọn họ đều có chuyện làm.”


“Giặt quần áo làm cơm, cũng có người hỗ trợ, thực sự không dám làm phiền.”


“Đỗ tiên sinh, củ cải nhỏ thương cảm a, hắn không có nương, hài tử nhỏ như vậy không nữ nhân chăm sóc, sao được?”


Người sau, củ cải nhỏ lôi kéo Bả Tử thấp giọng nói: “Ta cũng nổi danh?”


“Người sợ nổi danh heo sợ mập!” Bả Tử nói.


Củ cải nhỏ nhíu mũi, “Bả Tử thúc đố kị ta.”



Bả Tử nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn thở thật dài.


“Được rồi được rồi.” Đậu Vinh Hưng và mấy người Tiền Đạo An nhìn không được, “Các vị, các vị, Đỗ tiên sinh đi đường đến trưa, đói khổ lạnh lẽo, đẻ hắn ăn cơm trước, được không?”


“Thấy người là được, cũng không thể để Đỗ tiên sinh đói bụng không kịp ăn cơm, đúng không?” Tiền Đạo An bất đắc dĩ khuyên.


Tống Cát Nghệ đi tới kéo cánh tay cô nương, đẩy ra phía ngoài: “Đi, đi, đi.”


“Còn chưa ăn cơm a, vậy người mau ăn, chúng ta ở dưới lầu chờ người.”


“Đỗ tiên sinh, người ăn nhiều một chút a.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đứng dậy chắp tay tiễn khách, “Các vị đi thong thả, đi thong thả!”


Đoàn người lúc này mới lưu luyến không rời thối ra bên ngoài, mọi người đi, Tống Cát Nghệ đóng cửa, nói: “Thật, thật, thật đáng sợ.”


“Ngươi không phải hiếu kỳ nữ nhân sao?” Đậu Vinh Hưng cười híp mắt nói: “Hiện tại lại sợ?”


Tống Cát Nghệ lắc đầu, “Ngoan, ngoan!”


Mọi người đều cười lên, Đỗ Cửu Ngôn móc khăn ra lau mồ hôi trán, thở dài nói: “Mị lực của ngươi quá lớn, cũng là phiền não a.”


“Cửu ca.” Đậu Vinh Hưng đổi trà cho nàng, “Ngươi vẫn là suy nghĩ xem, chút nữa làm sao xuống lầu đi.”


Đỗ Cửu Ngôn tựu nhìn chằm chằm cửa, hỏa kế cười hì hì đẩy cửa tiến đến, Chu Tiếu phải đi yên lặng đóng cửa lại, đứng ở cửa.


“Đỗ tiên sinh.” Một câu nói còn chưa dứt lời của hỏa kế, rầm một tiếng, bị người bổ nhào xuống đất, Tống Cát Nghệ cưỡi ở trên người hắn, một trận đánh đập, “Để, để, cho ngươi, ngươi, ngươi gọi, dọa, dọa, dọa, người, ta…”


Hỏa kế gào khóc kêu.


Bookwaves.com.vn

“Đánh vài cái là được, chớ đánh cho người tàn phế.” Chu Tiếu lôi kéo hắn nói.


Tống Cát Nghệ nói: “Ta, ta, ta còn, còn, còn chưa, chưa, chưa mắng xong.”


“Đại gia, lời mắng này của người cũng quá chậm.” Hỏa kế từ dưới đất bò dậy, mắng một câu đánh một quyền, hắn chuẩn bị kỹ càng. Ai biết khách quan này là người cà lăm, một câu nói cũng mắng không xong, đã đánh hơn mười quyền.


“Ta, ta, ta đánh, đánh ngươi.” Tống Cát Nghệ nói.


Hỏa kế chắp tay thi lễ với mọi người, “Kỳ thực tiểu nhân không ác ý, đã muốn chiếm danh tiếng của Đỗ tiên sinh, mời chào chút sinh ý.”


“Hiện tại toàn bộ người trong thiên hạ đều biết Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn, muốn thấy hình dáng của tiên sinh, ngày hôm nay người đi ngang qua đây, tiếp theo còn không biết ngày tháng năm nào. Nên tiểu nhân cũng có ý tứ tạo phúc quê nhà.”


Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu nói: “Nói như vậy, ta thành nhân tình của ngươi?”



“Tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải.” Hỏa kế giải thích: “Hôm nay ta làm chủ, tiên sinh bữa cơm này, tùy tiện người ăn cái gì, đều là chúng ta mời.”


“Sau này, chỉ cần Đỗ tiên sinh người đến tiệm ăn của chúng ta ăn cơm, đều tính chỗ chúng ta.”


Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, rất rộng lượng tha thứ cho hắn, “Được rồi, bày thức ăn đi.”


“Vâng, Đỗ tiên sinh.” Hỏa kế nói: “Ta lấy thêm một vò rượu cho các ngươi, đây là đông gia chúng ta tự cất, đặc biệt ngon.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy đa tạ.”


“Không dám, không dám.” Tiểu hỏa kế ra ngoài làm việc, Chu Tiếu cười khúc khích, nói: “Như vậy xem ra, đoạn đường này chúng ta rất có thể, ăn cơm không cần tốn tiền.”


Củ cải nhỏ thoáng cái nhảy dựng lên, “Có thể tiết kiệm thật nhiều bạc nga.”


“Ngày hôm nay không trả bữa này, nhưng tiền nên trả vẫn phải trả.” Đỗ Cửu Ngôn đón lấy hắn, “Tiết kiệm về tiết kiệm, nhưng không thể thấy chỗ tốt thì cọ. Vô công bất thụ lộc, nào thể không biết xấu hổ vẫn chiếm tiện nghi.”


Củ cải nhỏ gật đầu, sờ sờ ngân phiếu trong bọc nhỏ, cười hì hì nói: “Cha a, ta có chừng mực.”


Buổi trưa, một bữa cơm rất phong phú, hỏa kế mời chưởng quỹ tới, lúc đi còn tặng hai bình rượu, tự mình hộ tống mọi người ly khai Kinh Châu.


“Thật nhiệt tình a.” Củ cải nhỏ ghé vào đầu xe than thở: “Thế nào phía trước cũng không có gặp phải như vậy?”


Bả Tử bật cười, nói: “Bởi vì này sự kiện mới truyền tới nơi này.”


Củ cải nhỏ như có điều suy nghĩ gật đầu.


Buổi tối, ngủ ở khách sạn, củ cải nhỏ vừa vào cửa hô: “Đỗ Cửu Ngôn cha, củ cải nhỏ ta đói bụng.”


Đông gia khách sạn vừa nghe, ngẩn ra hỏi: “Đỗ, Đỗ tiên sinh?”


“Đúng vậy, cha ta là Đỗ Cửu Ngôn, ta là củ cải nhỏ.” Củ cải nhỏ nhéo nhéo mặt mình, kéo kéo hướng lên trời, “Giống củ cải trắng không?”


Đông gia khách sạn vội kích động nói: “Mới nghe nói Đỗ tiên sinh đến Kinh Châu, không nghĩ tới hôm nay người đến tiệm chúng ta. Đỗ tiên sinh… Có thể xin người chút chữ hay không? Ta, ta ta treo trong đường, cũng dính dính chút danh khí của Đỗ tiên sinh người.”


“…Cho chữ tiền phòng có rẻ hơn chút nào không?” Củ cải nhỏ nói.


Đông gia nhìn bọn hắn nhiều người như vậy, gật đầu, nói: “Đương nhiên. Ta thu các ngươi một nửa giá.”


Chữ của ta không dễ nhìn, ” Đỗ Cửu Ngôn lúng túng nói: “Đông gia người dùng nhiều tiền, sẽ thiệt.”


Đông gia khách sạn phất tay, “Không thiệt, không thiệt. Đỗ tiên sinh bây giờ danh khí lớn như vậy, thế nào cũng sẽ không thiệt.”


“Vậy ta bêu xấu.” Đỗ tiên sinh viết một bài thơ, hạ ấn, đông gia như nhặt được chí bảo cầm để hỏa kế treo lên.


Đỗ Cửu Ngôn nói với củ cải nhỏ: “Cha ngươi, cư nhiên cũng có người đi cầu chữ.”



“Giống Lỗ đại nhân, ” củ cải nhỏ thấp giọng nói: “Người một nhà a.”


Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn.





Trong Bảo Khánh phủ, Phó Hoài Cẩn cầm thư trong tay đưa cho mấy người bên dưới xem, Xuất hồ ý liêu, quan ti này hắn thắng.”


“Trận này biện tụng xong, người trong thiên hạ chỉ biết Thiệu Dương có Đỗ Cửu Ngôn.”


Trình Công Phục xem qua đưa cho Lưu Công Tể, hắn trả lời: “Bàn đến, cũng là thiếu chính đạo. Nhưng bất đắc dĩ, ngày nay thiên hạ người không coi trọng nội tình chân chính và thực lực, mà là chỉ lo trận này hắn biện tụng có thống khoái hay không.”


“Nếu như chỉ cầu thống khoái, bất luận tụng sư gì cũng có thể làm được.”


“Nhưng không biết, ngành tụng sư này không phải chỉ có một mình Đỗ Cửu Ngôn, nếu hắn vì tên của bản thân mà năm lần bảy lượt cường làm náo động, thì đường càng đi càng hẹp.” Trình Công Phục thở dài, nói: “Người trẻ tuổi này, chưa vào phủ học, quả thực kém một ít.”


Lưu Vanh Cần nói: “Trận án tử này rất có tính tượng trưng và ý nghĩa.”


Hắn mơ hồ cảm thấy trận này sẽ mang đến cái gì, thế nhưng kiến thức và thứ từng học của hắn trước mắt, hắn còn nghĩ không ra.


Thế nhưng, đây không trở ngại chờ mong của hắn.


Bookwaves.com.vn

Tiết Nhiên phản bác: “Cái gì tượng trưng và ý nghĩa? Bất quá là khơi mào sự cố mà thôi, cái gì nữ tử và nam tử như nhau, cái gì sinh mệnh bình đẳng, hắn đề xướng những lý luận này, bất quá là biết bách tính thích nghe những thứ này mà thôi.”


“Chân chính lấy lòng mọi người, không gì hơn cái này.”


Trong đầu lòng của Tiết Nhiên chận một khí, trận quan ti này cư nhiên thật để cho hắn đạt thành.


Một tiểu tụng sư, cư nhiên để hắn đi tới hôm nay, mỗi khi nhớ tới, trong lòng hắn đều chận một nhất khẩu ác khí.


“Nhưng hắn thắng.” Lưu Vanh Cần không ủng hộ Tiết Nhiên, trước đây ít nói, lần này Phó Hoài Cẩn trở về, hắn liền nguyện ý thử biểu đạt quan niệm của mình.


Tiết Nhiên đang muốn nói, Phó Hoài Cẩn đã lại cười nói: “Thiên hạ này người đương quyền đều là nam tử, mặc dù hắn được ủng hộ nhất thời, nhưng lại cũng không phải là kế lâu dài. Để bách tính ủng hộ bất quá là sắc màu rực rỡ không có kỳ biểu, còn chân chính quyết định số phận và tương lai của ngành tụng sư, là những người cùng ý với lời nói đùa của hắn.”


“Nên, người này tuy có tài, lại thiếu trông rộng, tương lai không lâu nhất định sẽ có hại.” Phó Hoài Cẩn nói.


Trình Công Phục gật đầu, nói: “Yến kinh sẽ ổn, là bởi vì bọn hắn am hiểu sâu môn đạo, nên nhiều năm qua bọn họ vững vàng đương đương không vội không nóng nảy, mới để cho người cảm thấy nội tình bọn họ rất nặng.”


“Chờ hắn trở lại ta gặp một lần.” Phó Hoài Cẩn nói: “Tụng sư tương lại và đại cục, thiết không thể đùa bỡn a.”


Tụng sư hưng khởi bất quá hơn trăm năm, trước lúc này địa vị của tụng sư thấp bất quá hạ cửu lưu.


Nếu như lại chơi đùa đắc tội người không nên đắc tội, tương lai nghề này có thể trở về hạ cửu lưu hay không, cũng chưa biết chừng.


Mọi người xác nhận.


Chức trách của tụng sư chân chính là cái gì? Là giữ gìn luật pháp công bình và chính nghĩa. Mà không phải là vì lâu dài, quên sứ mệnh và chức trách của tự thân. Nếu như thế đó chính là lẫn lộn đầu đuôi, có gì khác biệt với chính khách trong triều? Lưu Vanh Cần cúi đầu uống trà không mở miệng nữa.





Hai mươi tháng hai, đã thấy Bảo Khánh phủ, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các ngươi ra khỏi thành ở cửa thành chờ ta một hồi, ta đi phủ nha bái kiến Ngô đại nhân xong ra tìm các ngươi.”



“Là bởi vì Hạ Thành?” Tiền Đạo An hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Hạ Thành thua thiệt, báo cáo công tác không được. Ta cảm thấy hắn có thể sẽ cắn lung tung, nếu ta biết, đương nhiên phải thông khí cho Ngô đại nhân.”


“Vậy ngươi đừng vội, đi lại nhiều với Ngô đại nhân.” Chu Tiếu nói: “Ngô đại nhân ở kinh thành có thể bé nhỏ không đáng kể, nhưng ở Bảo Khánh phủ, vẫn có thể che chở chúng ta.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay với Chu Tiếu, nói: “Chu huynh hiểu ta.”


Chu Tiếu cười ha ha, mọi người cùng nhau đi qua Bảo Khánh về Thiệu Dương, củ cải nhỏ ghé vào trên vai Bả Tử đứng ở đầu xe, “Cha a, ngươi phải cố gắng ôm đùi bự a.”


“Ân, nỗ lực.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Nàng giục ngựa chạy đi phủ nha, sai dịch thủ vệ rất kinh ngạc quan sát nàng vài mắt, cấp tốc đi vào thông, một lát sau chạy ra, nói: “Đỗ tiên sinh, đại nhân đang ở phòng trực chờ người.”


Làm phiền.” Đỗ Cửu Ngôn đi vào, Ngô Điển Dần đứng dậy đón nàng một bước, nói: “Đỗ tiên sinh nhanh như vậy đã về, còn tưởng rằng phải chờ tới giữa năm.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay hành lễ, nói: “Kinh thành cho dù tốt, cũng không như Bảo Khánh phủ a. Do đại nhân trì hạ, học sinh ngủ đều ngon hơn.”


“Đều nói Đỗ Cửu Ngôn có thể nói lời tốt, hài hước khôi hài. Lần trước làm công sự còn chưa từng lãnh hội, ngày hôm nay rốt cuộc thấy được.” Ngô Điển Dần thỉnh nàng ngồi, nói: “Án tử của Mã Ngọc Nương, bổn quan đã biết, chúc mừng Đỗ tiên sinh, nhất chiến thành danh.”


“Thành danh còn xa, cũng liền cho nhi tử chút nhân duyên tốt, tương lai nhi tức dễ vào cửa a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Ngô Điển Dần cười ha ha, lắc đầu, chờ sai vặt dâng trà đóng cửa lại, hỏi hắn: “Đỗ tiên sinh hôm nay cố ý qua đây, là có việc muốn nói với bổn quan?”


“Cũng không biết đối với đại nhân người mà nói có hữu dụng hay không, học sinh nói đại nhân người nghe một chút, nhưng nghìn vạn lần không nên cảm thấy học sinh lắm mồm, không thích học sinh a.” Đỗ Cửu Ngôn ai oán nói.


Ngô Điển Dần xua tay, “Đường đường Đỗ Cửu Ngôn, bổn quan chính là muốn không thích cũng không được a.”


“Lúc đó học sinh đến kinh thành…” Đỗ Cửu Ngôn nói ra chuyện trong kinh với Ngô Điển Dần, “Hạ đại nhân bên kia, học sinh lúc đi không có nhìn thấy, cũng không biết hắn sẽ có trạng huống gì. Đều nói khác nghề như cách núi, học sinh thật sự là không hiểu từng đạo cong cong trong chính sự.”


“Đỗ tiên sinh khiêm nhường, người nói những câu đều là trọng điểm, có thể thấy được chính sự của ngươi, vẫn rất có thiên phú.” Ngô Điển Dần nét mặt cười, nhưng trong lòng lại là lạnh sưu sưu, Đỗ Cửu Ngôn nói Hạ Thành đưa hồ sơ lên rơi ra một phong thư của Lý Chấp, Tiền thị lang tán dương, còn nói Hạ Thành và Ngô đại nhân Đại Lý tự cùng đi ngự thư phòng cáo Tiền thị lang.


Hạ Thành này, lúc này đây báo cáo công tác, tất nhiên sẽ không thành, thậm chí còn, cái mạng này có thể giữ được hay không, còn không rõ ràng lắm.


Những thứ này hắn đều không quan tâm, trong kinh những đại nhân muốn làm cái gì, cũng không phải tri phủ bên ngoài như hắn có khả năng can thiệp.


Nhưng hắn cảm thấy, thư trong hồ sơ rơi ra ngoài, Hạ Thành rất có thể kéo lên trên người của hắn.


Xem ra, hắn phải cẩn thận hỏi thăm vận tác một chút mới tốt, bằng không ngày nào đó mất chức bỏ mệnh, hắn đều vẫn là quỷ hồ đồ.


“Đại nhân, người nhà của học sinh còn ở ngoài thành chờ, học sinh sẽ không quấy rầy đại nhân nữa.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy cáo từ, lời này dẫn tới là được. Đều là chỉ điểm một câu nghĩ được mười câu là người tinh minh, nàng cũng không cần phí sức nữa.


“Đỗ tiên sinh về Thiệu Dương trước, ngày khác bổn quan đi Thiệu Dương, lại tìm Đỗ tiên sinh nói chuyện.” Ngô Điển Dần tự mình tiễn nàng tới cửa, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay ra phủ nha.


Ngô Điển Dần đứng ở cửa, đầu lông mày hơi ninh, sắc mặt nặng nề, về thư phòng liền viết thư lên kinh thành.


Đỗ Cửu Ngôn ở cửa lấy ngựa, vừa ở trên đường đi mấy bước, nghe được có người kích động hô: “Đỗ tiên sinh, người đã trở về!”


—— lời nói ngoài ——


Giá trị thủ hướng bất đồng. Có người cảm thấy đây là thiên hạ tụng sư đại cục, trước hết để cho tụng sư nhóm sẽ không tái rơi đến hạ cửu lưu, nữa đàm tụng sư chức trách. Có người kiên trì, mặc dù rơi đến hạ cửu lưu, vậy cũng yếu biện hảo trong tay quan ti.


Cạc cạc, cảm giác vấn đề này rất cao sâu, bất năng sâu hơn hàn huyên, hội bại lộ ta không học thức chân diện mục!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận