Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 220: THẬT SỰ BẬN RỘN


Dịch giả: Luna Wong


Bả Tử ôm củ cải nhỏ, ở cửa thành chờ nàng, thấy nàng thuận lợi đi ra thở phào nhẹ nhõm.


Vừa muốn mở miệng, thủ vệ sai dịch đón Đỗ Cửu Ngôn cùng nàng hàn huyên.


Đỗ Cửu Ngôn cười nói hàn huyên nửa ngày, mới thuận lợi xuất môn.


“Bả gia, người ôm hài tử đứng ở cửa chờ Đỗ mỗ, tựa như hòn vọng phu vách núi a.” Đỗ Cửu Ngôn cười trêu ghẹo nói: “Đỗ mỗ cảm thấy rất ấm áp.”


Bả Tử rất không khách khí nói: “Ngươi bây giờ rất bành trướng.”


“Bành trướng nho nhỏ, dù sao ta cũng là phàm phu tục tử a.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Ngẫm lại, phải đi mỏ ở vài ngày mới tốt.”


Thân phận cao thanh danh lớn còn có tiền…


Bả Tử hỏi: “Tu thân dưỡng tính tìm về bản thân?”


“Không phải, tiếp tục hưởng thụ cảm giác có người ái mộ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bả Tử bị tức nở nụ cười.


“Cửu ca, có phải ở bên trong thành Bảo Khánh người ngăn cản hay không?” Đậu Vinh Hưng ở trong xe ngựa ngủ gật, lúc này đẩy mành ra lộ ra một gương mặt xinh đẹp, còn buồn ngủ nhìn nàng.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng vậy. Vừa rồi Bả gia phê bình ta, nói ta ly khai kinh thành xong bành trướng.”


Mọi người đều cười lên.


“Cha a, ” củ cải nhỏ nhỏ giọng nói: “Không có quan hệ, tiếp tục bành trướng.”


Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của nhi tử, nói: “Hài nhi của ta hiểu ta.”


Tới gần Thiệu Dương, tinh thần của mọi người đều chấn phấn, cuối tháng mười ly khai, gần ba tháng, phảng phất thật lâu.


“Oa Tử thúc thúc.” Củ cải nhỏ đứng ở đầu xe gọi Oa Tử ở cửa thành nói chuyện, nhãn tình Oa Tử sáng lên hướng về phía bọn họ phất tay, nói: “Bả gia, Đỗ tiên sinh, Tiền tiên sinh… Các ngươi đã trở về a.”



Bả Tử nói: “Gần đây nha môn tốt chứ?”


“Đều rất tốt. Chính là ngươi không ở, chúng ta phá án đều bận rộn rất nhiều.” Oa Tử nói: “Tam gia ở nha môn đó, ngày hôm nay ngươi muốn đi điểm danh không, hay mai đi?”


Bả Tử trả lời: “Về nhà trước thu thập một chút mới đi tìm các ngươi.”


“Được, buổi tối các huynh đệ chờ ngươi.” Lúc nói chuyện Oa Tử chắp tay với mấy người Đỗ Cửu Ngôn, “Ngày khác đón gió tẩy trần cho các vị.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Không cần khách khí, ngày khác ta ở Đức Khánh lâu thỉnh các huynh đệ.”


Oa Tử cười xác nhận.


“Là Đỗ tiên sinh.” Ven đường có vị đại thẩm bán hoa quế cao hô: “Đỗ tiên sinh, người rốt cục về rồi a.”


Đỗ Cửu Ngôn cười xuống ngựa, hoàn lễ.


Rất nhiều người trào lên chào hỏi nàng, hỏi tình huống của án tử Mã Ngọc Nương, đều chúc mừng nàng.


“Đỗ tiên sinh!” Bỗng nhiên, có thiếu niên vọt tới trước ngựa, gục quỳ, “Đỗ tiên sinh, rốt cục ta đợi được người về rồi.”


Trong đám người một trận tiếng động lớn xôn xao, có người nói: “Đây không phải là Dương Tam Cường Dương gia trang ngoài thành sao? Chuyện của cha ngươi tìm Đỗ tiên sinh đây không phải là hại Đỗ tiên sinh sao!”


“Đúng đó. Đỗ tiên sinh có bản lãnh đi nữa, cũng không có thể biến người mang tội giết người thành vô tội a.”


Dương Tam Cường cũng không quản, dập đầu trên mặt đất, nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đỗ tiên sinh, cha ta hắn không có giết người, hắn không có khả năng giết người.”


“Đứng lên trước mới nói.” Đỗ Cửu Ngôn hư đỡ hắn dậy, “Cha ngươi. . .đã định tội rồi?”


Dương Tam Cường nói: “Ta cầu xin tam gia, nói chờ Đỗ tiên sinh người trở về tái thẩm. Ta dám lấy đầu của ta đảm bảo, cha ta nhất định không có giết người.”


“Lưu đại nhân nói chờ người đến cuối tháng, nếu như người không trở lại, hắn cũng không đè ép được.” Dương Tam Cường nói: “Hai mươi mốt tháng giêng xảy ra chuyện, cha ta hiện tại nhốt tại trong tù. Đỗ tiên sinh ta không có lừa người, nếu như ta lừa người, ta không được chết tử tế, thiên lôi đánh xuống đoạn tử tuyệt tôn.”


“Ngươi đây không phải là ép Đỗ tiên sinh sao.” Có người theo phía sau mắng, “Có nhận vụ án của ngươi hay không, Đỗ tiên sinh sẽ quyết định. Ngươi nói như vậy, Đỗ tiên sinh chẳng phải là bắt buộc nhận sao?”


Dương Tam Cường mắt lom lom nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Bookwaves.com.vn

“Như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đi tìm hiểu một chút trước mới cho ngươi trả lời thuyết phục được chưa?”



Dương Tam Cường gật đầu xác nhận, “Vâng, vâng. Vậy ta chờ trả lời thuyết phục của tiên sinh người, ta, ta ngày mai đi Tam Xích đường tìm người?”


“Được, ngày mai ta ở Tam Xích đường chờ ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


Dương Tam Cường lần nữa hành lễ, vội vả chạy về nhà, phải đi về nói cho người nhà biết.


“Đỗ tiên sinh, ” Còn chưa hoãn khẩu khí, lại có vị đại thẩm qua đây, nói: “Đỗ tiên sinh, ta có án tử muốn thỉnh tụng, người có rảnh không?”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Đại thẩm là chuyện gì?”


“Tiểu tôn tử nhà nàng đùa giỡn với hài tử sát vách, đập mù một con mắt của một người qua đường.” Có người nói.


Đại thẩm có chút mất hứng, trừng người nọ một mắt, cười nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Sự tình đúng là như vậy. Người nọ cũng không bẩm báo nha môn, chỉ là để hai nhà chúng ta thường tiền.”


“Dù sao người bị thương, thường tiền là phải, nhưng là bây giờ Hạ gia không chịu cùng chúng ta thường tiền, nói là tôn tử của ta nhặt đá đập, không quan hệ với nhà bọn họ. Người nói một chút xem đây là đạo lý gì, nếu không phải tiểu tử Hạ gia và Bảo nhi nhà của ta chơi, Bảo nhi làm sao có thể nhặt tảng đá đập.”


“Bảo nhi nhà của ta có trách nhiệm, nhưng Hạ gia bọn họ cũng không phải chút trách nhiệm cũng không có a. Đỗ tiên sinh người nói có đúng hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn không trả lời, hỏi: “Hai hài tử bao lớn?”


“Tôn tử nhà của ta năm nay năm tuổi, liền bằng. . .bằng củ cải nhỏ. Tiểu tử Hạ gia sáu tuổi, đều là hai hài tử không hiểu chuyện.” Đại thẩm nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Như vậy, chúng ta ngày hôm nay vừa trở về, đến nhà còn chưa về, ngày mai người đi Tam Xích đường, chúng ta tinh tế xem qua nhờ một chút, người xem được không?”


“Được, được. Ta tin Tam Xích đường.” Lúc nói chuyện, đại thẩm hướng về phía mấy người Tiền Đạo An chắp tay, “Vậy phiền phức các vị tiên sinh.”


Lúc nói chuyện liền đi.


Đỗ Cửu Ngôn cười chào hỏi với mọi người, Bả Tử trả xe cho Vương gia, mấy người Tiền Đạo An trở về Tam Xích đường.


Gõ cửa, Nháo nhi chạy vội ra, “Cửu ca, Bả Tử ca, củ cải nhỏ, Hoa Tử. . .” Lúc nói chuyện cặp mắt của hắn đỏ lên, ôm củ cải nhỏ từ trên xe xuống dùng sức hôn một cái, “Các ngươi rốt cục đã trở về.”


“Cao hơn a.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai Nháo nhi, “Phỏng chừng đến cuối năm còn cao hơn ta.”


Bả Tử lộ ra biểu tình đương nhiên, nói: “Nháo nhi, là nam hài tử!”



“Cũng phải.” Đỗ Cửu Ngôn nhéo nhéo mặt của Nháo nhi, “Nam hài tử, tiên sinh đâu?”


Trần Lãng đã từ trong nhà đi ra, cười khanh khách đứng ở cửa, nói: “Ta thấy, ngươi cũng cao hơn.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đa tạ tiên sinh cho ta bậc thang.”


Trần Lãng nở nụ cười, nhận lấy củ cải nhỏ, hai người thấp đầu thân thiết một lúc lâu. Củ cải nhỏ không kịp chờ đợi lấy bao phục nhỏ của mình ra.


Trong bao phục từ lúc về đến nay hơn một tháng, hắn ngày đêm không rời thân.


“Tiên sinh, ta xin chữ của Lỗ các lão cho người.” Củ cải nhỏ lấy chữ của Lỗ các lão ra, Trần Lãng ngẩn ra, “Ngươi nhìn thấy Lỗ các lão?”


Củ cải nhỏ gật đầu, “Ta chúc tết hắn muốn nịnh bợ hắn, thuận tiện mặt dày cầu hắn xin chữ. Không nghĩ tới hắn đặc biệt tốt, để ta đi nhà hắn, viết chữ cho ta.”


“Cảm tạ củ cải nhỏ.” Trần Lãng đặt hắn ở trên ghế, củ cải nhỏ mở giấy ra, Trần Lãng thấy hai câu thơ phía trên, nhất thời chóp mũi nóng lên cúi đầu nhìn củ cải nhỏ, ngồi xổm xuống hỏi: “Là nghe ta niệm qua, liền nhớ kỹ?”


“Đúng vậy, ta cũng không biết yêu cầu chữ gì, nên đã đem hai câu này nói cho Lỗ các lão.” Củ cải nhỏ hỏi: “Thơ không hay, người không vui sao?”


Trần Lãng gật đầu, “Thích, rất thích.”


“Vậy là tốt rồi. Bọn họ nói chữ của Lỗ các lão rất khó cầu rất trân quý.” Củ cải nhỏ tranh công nói.


Bookwaves.com.vn

Trần Lãng nói: “Chữ của Lỗ các lão quan trọng hơn đi nữa, cũng không có quan trọng bằng tấm lòng của củ cải nhỏ. Cảm tạ!”


“Tiên sinh, ngươi đừng cảm động như thế.” Củ cải nhỏ ôm cổ của Trần Lãng, “Ta tốt với người là phải.”


Trần Lãng nở nụ cười, sờ sờ đầu của hắn, một lúc lâu khôi phục tâm tình, cười nói: “Hai câu thơ này ta bất quá niệm một lần, ngươi liền nhớ kỹ. Có thể thấy được trí nhớ rất tốt, bắt đầu từ ngày mai, cũng Hoa Tử mỗi người trả năm bài thơ, bổ túc công khóa của ba tháng này.”


Hoa Tử nằm úp sấp ở một bên, lau sạch nước mắt khanh khách cười, “Củ cải nhỏ, ta bị ngươi liên lụy rồi!”


Tất cả mọi người khẽ cười, lấy lễ vật và đồ một đường chọn mua ra.


Chủ yếu tặng lễ vật củ cải nhỏ muốn tặng.


“Hiện tại nhà của chúng ta nhân tình lui tới, chủ yếu nhờ hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Năng lực giao tế của củ cải nhỏ, tương đương tốt.”


Củ cải nhỏ đứng ở trên cái băng, vừa nói thầm, “Đây là của Thái thúc thúc, đây là của Diệu di di, đây là của Tam gia. . .” Đếm một vòng người, liến đại thẩm cửa hàng bánh bao đối diện cũng có một trâm gài tóc mặc dù không mắc thế nhưng rất đẹp.


“Ngươi đều nhớ a.” Nháo nhi cầm một hộp chỉ, “Thật lợi hại a. Nếu như ta khẳng định quên mất.”


Củ cải nhỏ lắc đầu, “Ta mua từng người từng người, đều nhớ, sẽ không sai a.” Lúc nói chuyện nhìn Trần Lãng, “Tiên sinh, người xem mấy ngày nay ta sẽ rất bận, có thể đọc ít sách chút hay không?”


Trần Lãng nói: “Buổi sáng đọc sách, buổi chiều bận chuyện riêng của ngươi.”



Củ cải nhỏ thở dài, nhất phó hao tổn tâm trí.


“Ta đi nha môn.” Bả Tử rửa mặt chải đầu thay đổi bộ khoái bào phục, cầm kiếm đi ra cửa, Đỗ Cửu Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.


Bả Tử không phủ nhận hắn rất có tiền. . . Có tiền như vậy, còn làm bộ khoái.


Quả nhiên người chân chính có tiền đều rất điệu thấp a.


Buổi tối người một nhà đi Đức Khánh lâu ăn cơm.


“Đổng gia gia!” Củ cải nhỏ chạy tới, ôm lấy Đổng Đức Khánh người cao mã đại, “Ngươi có nhớ ta hay không a?”


Đổng Đức Khánh nhìn củ cải nhỏ, ôm hắn lên, “Nặng không ít a, vóc dáng cũng cao hơn.”


“Gia gia, đây là lễ vật cho người.” Củ cải nhỏ từ trong lòng ngực sờ soạng một bình sứ xinh đẹp, nhãn tình của Đổng Đức Khánh sáng lên, “Còn có lễ vật của ta?”


Củ cải nhỏ gật đầu, “Là lọ thuốc hít. Người bán nói, nếu như người nhảy mũi không được, ngửi một cái là được. Nếu như người tính sổ ngủ gà ngủ gật, ngửi một cái tỉnh ngay.”


“Củ cải nhỏ thực sự quá tri kỷ.” Đổng Đức Khánh nhìn bức tranh trên bình sứ thuốc hít khóe miệng run lên, một vị sĩ nữ đồ nửa thân trần, hắn vội thu, “Ra ngoài còn nhớ rõ mua lễ vật cho gia gia.”


Củ cải nhỏ ôm cổ của Đổng Đức Khánh, “Đúng vậy đúng vậy, mỗi ngày ta đều nhớ người.”


“Đổng chưởng quỹ.” Đỗ Cửu Ngôn đi tới, “Ta cũng rất nhớ người.”


Đổng Đức Khánh nhìn Đỗ Cửu Ngôn, lại nhìn củ cải nhỏ, nhất thời rũ vai, gọi hỏa kế trong điếm, “Mang thức ăn lên cho Đỗ tiên sinh, hôm nay ta mời!”


“Quá khách khí quá khách khí.” Đỗ Cửu Ngôn phất tay nói: “Tùy tiện chừng mười món trước là được.”


Đổng Đức Khánh tốn hơi thừa lời, “Nghĩ đẹp, làm tiền còn lựa chọn.”


Nhưng cuối cùng trên bàn, vẫn là tám món một canh, Đỗ Cửu Ngôn lúc đi vẫn là tính tiền.


Đổng Đức Khánh thật nhanh thu, chỉ vào hắn nói: “Danh dương tứ hải xong, quả nhiên bắt đầu sĩ diện a.”


“Chưởng quỹ có thể có hiểu lầm, đây là tiền cơm tháng này.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn cười ha hả mang theo mọi người đi, củ cải nhỏ xoa bụng nhỏ, thiên chân vô tà vẫy tay với Đổng Đức Khánh.


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay canh ba, ngày mai mới tiến nhập phá án nước chảy.


Nói, ta gần nhất một mực vé tháng bảng đệ ngũ, hắc hắc. . . Hảo khai sâm, ái các ngươi, sao kê ái!


Nơi này sơn đạo mười tám loan, nơi này thủy lộ cửu liên hoàn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận