Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 231: MIỆT THỊ CÔNG ĐƯỜNG


Dịch giả: Luna Wong


“Nằm mơ, mơ một đám chó lợn bị lạc đông tây nam bắc nháo bên tai ta, thật là làm ta tức giận, liền tỉnh.” Lúc nói chuyện, hướng về phía La Thanh Miêu cười.


Nụ cười này để La Thanh Miêu tức giận trước mắt tối sầm, cười lạnh nói: “Có thể là tên Tam Xích đường này không tốt, bất quá ba thước môn đầu có chút quá thấp. Thấp rồi thì người sẽ cảm thấy áp lực, bị đè nén nằm mơ mấy giấc mộng linh tinh đi.”


Còn nói Tam Xích đường môn đầu thấp, lại ám nói vóc dáng Đỗ Cửu Ngôn thấp, người bên cạnh đều đã hiểu.


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Tiểu tiểu thụ miêu(tên ông La cũng có nghĩa là mầm nhỏ) mặc dù thấp nhưng tiền đồ không thể hạn lượng, trời xanh cây khô tuy cao cũng đã là quá cáo sẽ có khuynh rũ xuống.”


“Ngươi!” La Thanh Miêu tức giận nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn phất tay, “Nhìn ngươi không vừa mắt, chớ không có việc gì giả thân thiện dính sát.”


“Không có khí lượng.” La Thanh Miêu nói: “Tây Nam bỉnh huấn, trên công đường là đối thủ, dưới công đường là hảo hữu đồng ngành. Cũng không giống có số người, đánh một trận biện tụng liền kết thù, không phải là người độ lượng nên có.”


Đuôi lông mày của Đỗ Cửu Ngôn giương lên, lại cười nói: “Tốt, một hồi biện tụng kết thúc, chúng ta đi uống rượu a. Gọi luôn đám người Khu Hằng tới, cùng nhau đi, ta mời khách.”


La Thanh Miêu còn muốn nói nữa, Đỗ Cửu Ngôn đã phất tay áo tiến lên, “Đại nhân hảo.”

“Ân.” Lưu huyện lệnh hơi gật đầu, cúi đầu xem hồ sơ.


Đỗ Cửu Ngôn đứng ở một bên.


“Đại nhân, canh giờ đến rồi.” Hoàng thư lại nhắc nhở.


Lưu huyện lệnh gật đầu, vỗ kinh đường mộc, “Dẫn đám người kia, thăng đường.”


Dương Trường Cung và Dương Pha đều bị dẫn lên. Mấy ngày không gặp, cả người Dương Trường Cung ốm da bọc xương, ánh mắt không trạng thái tinh thần sáng láng trong trẻo như trước, Dương Pha lại vừa vặn tương phản, hắn thẳng lưng như gà trống đang chuẩn bị chiến đấu, vận sức chờ phát động trong ánh mắt lộ ra biểu tình thấy chết không sờn.


“Nguyên cáo nói.” Lưu huyện lệnh lên tiếng nói.


La Thanh Miêu tiến lên, chắp tay nói: “Lần trước, Đỗ tiên sinh định luận Dương Trường Thắng chính là tự sát, vì mưu hại Dương Trường Cung giết người. Bởi vậy suy luận ra án trong án, Dương Pha chính là đồng lõa, vì vu oan, đặt gói thuốc đoạn trường thảo ở trong hậu viện nhà Dương Trường Cung, đến nỗi tiểu tôn tử của Dương Trường Cung trúng độc mà chết.”



“Về Dương Trường Thắng tự sát, Đỗ tiên sinh mượn phụ luận lấy ra chứng cứ tương quan, gói thuốc đoạn trường thảo bị dính vết nôn. Đã ra kết luận Dương Pha đồng lõa.”


“Hôm nay, học sinh muốn hỏi Đỗ tiên sinh mấy vấn đề.” La Thanh Miêu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh làm sao xác nhận, hai hài tử là ở hậu viện tìm được thuốc bột đoạn trường thảo, mà không phải tiền viện hay nơi khác?”


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, nói: “Bởi vì ở tường viện cùng với trên mặt đất hậu viện, có thuốc bột rơi.”


Cư nhiên không nhắc tới lời hài tử nói, La Thanh Miêu nói: “Nhưng điều này cũng không có thể nói rõ, thuốc bột phát hiện ở hậu viện. Có lẽ là hài tử ở tiền viện hay nơi nào đó lấy được?”


“Ngươi muốn nói cái gì? Ở nơi nào cầm kỳ thực không vấn đề, bởi vì tất cả địa phương trong nhà Dương Trường Cung, đều đã cẩn thận điều tra.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Tiêu Tam, “Tiêu Tam, có phải thế không?”


Tiêu Tam gật đầu, nói: “Chúng ta mười mấy người phân ba lần, lục soát vòng bốn, dù chưa đào ba thước đất, nhưng tuyệt không có quên bất kỳ địa phương nào.”


“Nói tiếp đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


La Thanh Miêu liền nghĩ đến lời của Tiết Nhiên căn dặn hắn, không nên biện luận với nàng, phải trực tiếp xuất ra chứng cứ, chỉ có chứng cứ mới có thể làm cho nàng á khẩu không trả lời được.


“Đại nhân.” La Thanh Miêu chắp tay nói với Lưu huyện lệnh: “Ta có chứng nhân.”


Lưu huyện lệnh gật đầu, nói: “Truyền!”


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn cũng nhìn hướng ra phía ngoài, liền thấy Tiếu Nhị cúi thấp đầu đi vào cửa, phù phù quỳ nói: “Tiểu dân Tiếu Nhị, bái kiến đại nhân.”


Ngươi người nào?” Lưu huyện lệnh hỏi.


Tiếu Nhị trả lời: “Tiểu dân là người Nguyễn thôn Lộ Khẩu trấn Thiệu Dương, ta và xích cước đại phu Dương Trường Đường Dương gia trang là quan hệ thân thích, biểu muội đích thân của ta gả cho Dương Trường Đường. Dương Trường Đường là biểu muội phu của ta.”


“Ân, nói rõ ràng.” Lưu huyện lệnh nói: “La Thanh Miêu, ngươi nói đi.”


La Thanh Miêu tiến lên, hỏi: “Tiếu Nhị, ngươi và Dương Trường Đường là thân thích, ngươi thường đi Dương gia trang không?”


“Tiểu nhân không có thú thê, phụ mẫu lại đi rồi. Nên thường đến nhà Dương Trường Đường ở mấy ngày, tết năm ngoái còn đón ở nhà hắn.” Tiếu Nhị nói.


La Thanh Miêu gật đầu, chỉ vào Dương Trường Cung, “Ta hỏi ngươi, ngươi ở Dương gia có từng gặp qua hắn chưa?”



Không chỉ gặp qua chúng ta còn quen biết a.” Tiếu Nhị nói với Dương Trường Cung: “Đúng không, Trường Cung đại ca?”


Dương Trường Cung gật đầu, trả lời: “Hồi đại nhân, ta và Tiếu Nhị mặc dù không thân, nhưng quả thực quen biết.”


“Mười ba tháng giêng, ngươi đang ở đâu?” La Thanh Miêu hỏi.


Tiếu Nhị trở về nói: “Mười hai tháng giêng ta ở Dương gia trang a. Ngày đó biểu muội phu ta đi Chu gia trang đổi thuốc, lúc đi còn căn dặn ta trong viện dược thảo phơi trong viện giúp hắn. Bất quá ta dậy có chút muộn, vẫn ngủ thẳng đến qua nửa trưa.”


“Sau khi tỉnh, ngươi làm cái gì? Thấy cái gì?” La Thanh Miêu hỏi.


Tiếu Nhị suy nghĩ một chút, trả lời: “Ta không làm cái gì, thế nhưng lúc ta ra khỏi phòng, thấy Trường Cung đại ca từ trong hiệu thuốc đi ra, ta còn hỏi hắn làm gì, có phải muốn tới mua thuốc hay không. Hắn hôm qua lúc chơi đùa ném tẩu hút thuốc trong tiệm thuốc, nên ngày hôm nay qua đây lấy.”


Dương Trường Cung ngẩn ra, bỗng nhiên nhìn về phía Tiếu Nhị, nói: “Ngươi nói bậy, ngày đó căn bản không có đo hiệu thuốc.”


“Vậy ngươi làm gì?” Tiếu Nhị nhìn hắn.


Dương Trường Cung ngẩn ra, trả lời: “Ta trong xưởng rượu làm việc, mãi cho đến buổi tối ta mới vừa về.”


“Trong xưởng rượu?” La Thanh Miêu nói: “Có người làm chứng không?”


Ánh mắt của Dương Trường Cung lóe ra, lắc đầu nói: “Không có.”


“Vậy là được rồi. Tiếu Nhị, lúc đó ngươi ngoại trừ thấy Dương Trường Cung lén lút ra ngươi còn thấy cái gì.” La Thanh Miêu nói.


Tiếu Nhị trả lời: “Ta cảm thấy kỳ quái, vừa lau mặt đi sang một bên hiệu thuốc, liền một ngăn kéo thấy phía trên nhất mở ra. Dương Trường Đường rất tỉ mỉ với thuốc, hắn sẽ không mở ngăn kéo không liên quan.”


“Ta lúc đó không nghĩ nhiều, sợ hắn nói là ta làm, ta đẩy ngăn kéo vào.”


“Đã biết.” La Thanh Miêu gật đầu, nói với mọi người: “Tiếu Nhị qua lại tiết nguyên tiêu liền đi về nhà, nên chuyện đã xảy ra ở Dương gia trang hắn cũng không biết. Ngay mấy ngày trước đây hắn đã trở về, liền chủ động tìm ta nói việc này.”


“Ngươi có chịu trách nhiệm với mỗi một câu nói của ngươi trên công đường hôm nay hay không?” La Thanh Miêu nói: “Bảo chứng ngươi không nói dối nửa câu?”



Tiếu Nhị gật đầu xác nhận.


La Thanh Miêu nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, trong ánh mắt có đắc ý.


“Để hắn đồng ý.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Hoàng thư lại.


Hoàng thư lại ghi lại lời chứng của Tiếu Nhị trên giấu, cho Tiếu Nhị ấn vân tây.


Bookwaves.com.vn

Đồng ý thì đã có sao, trận này có chứng nhân này cũng đủ phủ định tất cả suy luận phía trước của ngươi.


“Nên, ngày mười hai tháng giêng đó, Dương Trường Cung lấy được đoạn trường thảo, mà không phải như Đỗ Cửu Ngôn suy luận, đoạn trường thảo là người chết Dương Trường Thắng trộm.”


“Như vậy, có chứng điểm này, đủ có thể nói, Dương Trường Thắng chết không phải tự sát mà là hắn giết, mà Dương Pha cũng căn bản không căn bản không chuyện đồng lõa giấu độc ngộ sát nhi tử của Dương Tam Cường.”


La Thanh Miêu nói: “Nên, thỉnh đại nhân y theo luật xử Dương Trường Cung tội cố sát, lại vì tình tiết ác liệt, khiến hài đồng trong nhà tử vong vẫn như cũ cự không nhận tội, xử trảm lập quyết.”


“Nói có lý.” Lưu huyện lệnh gật đầu, vỗ kinh đường mộc, nói: “Chứng từ của Tiếu Nhị, quả thực cực kỳ quan trọng. Dương Trường Cung, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn gì để nói.”


Dương Trường Cung dập đầu, trả lời: “Đại nhân, tiểu dân ngày đó căn bản không có đi qua nhà Dương Trường Đường, càng không có gặp phải Tiếu Nhị, hắn đang nói láo.”


“Như vậy, lúc đầu ngươi đi làm cái gì?” Lưu huyện lệnh hỏi.


Dương Trường Cung ngưng mi, trả lời: “Ngày đó ta ở xưởng rượu, ta…chỉ một mình ta.”


“Mười hai tháng giêng xưởng rượu đã khai trương, vì sao cả ngày chỉ có một mình ngươi? Đây không hợp lý.” La Thanh Miêu nói.


Dương Trường Cung trả lời: “Nhưng ta thật là ở xưởng rượu, tiểu dân không có nói sạo.”


“Không ai chứng liền không thành lập.” Lưu huyện lệnh nói: “Dương Trường Cung bổn quan sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi khai thật, bằng không, bổn quan sẽ dụng hình.”


Dương Trường Cung dập đầu hô: “Đại nhân, tiểu dân không có nói sạo a.”


“Cửu ca.” Đậu Vinh Hưng thấp giọng nói: “Lưu đại nhân đây cũng quá rõ ràng, làm sao bây giờ?”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đứng thẳng, đánh giá Lưu huyện lệnh không nói chuyện.


“Ai lên đường cũng sẽ nói như vậy.” Lưu huyện lệnh bưng trà uống, nói: “Kêu oan vô ích, ngươi phải có chứng cứ.”



La Thanh Miêu và Lý Đống ở một bên liếc nhau.


Hai người cũng rất cao hứng, Lưu huyện lệnh thật giống như quên tồn tại của Đỗ Cửu Ngôn.


Căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện.


Cảm giác nhìn Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc như một kẻ ngu si, thật là làm cho cả thân người lẫn lòng đều thoải mái.


Đúng lúc này, đất bằng phẳng vang lên một thanh âm.


Phanh!


Mọi người sợ vừa nhảy, một miệng trà của Lưu huyện lệnh phun trên bàn.


Chỉ thấy cánh cửa gỗ nha đường ngã xuống, loảng xoảng đập xuống bên ngoài, văng lên bụi đầy đất.


“Đỗ Cửu Ngôn!” Lưu huyện lệnh chùi miệng, “Trên công đường, ngươi cư nhiên đá cửa?”


Đỗ Cửu Ngôn hắt hơi một cái, hư hư đỡ khuông cửa đứng vững, phủi phủi bụi, nói: “Xin lỗi đại nhân, vừa rồi hắt hơi một cái, không nghĩ tới động tĩnh lớn như vậy.”


Khóe miệng của Tiêu Tam run lên quay mặt đi. Hắn phân minh liền thấy người này không biết xấu hổ đá cửa, hiện tại cư nhiên nói khoác bản thân nhảy mũi.


“Ngươi ở đây gạt bổn quan? Một cái hắt hơi là có thể chấn cửa rơi xuống, ngươi thử một lần nữa, chấn rơi luôn bên kia xuống xem.” Lưu huyện lệnh nói.


Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, “Khó có được một lần, vừa khớp mà thôi.”


“Đại nhân, hắn đây là là cố ý gây ra hỗn loạn miệt thị công đường, phải trị tội.” La Thanh Miêu nói.


Lưu huyện lệnh quát dẹp đường: “Quả thực, miệt thị triều đình, bổn quan phải trị tội ngươi.”


Ngoài cửa, bách tính nghe tụng tức giận không thôi, có người chọn một sọt, rổ trứng gà, từng người từng người chia ra, mỗi người cầm mấy cái trong tay. Lưu thẩm cầm tận sáu trứng gà, cộng thêm hai cải trắng hư thúi, thấp giọng nói với tỷ muội bên người: “Một hồi mọi người nghe ta hiệu lệnh, ta nói xông thì xông.”


“Đi vào đánh xong lập tức đi ra, ai cũng không được ngừng lại. Đỗ tiên sinh trước đây nói, nháo xong việc mau chạy, nghìn vạn lần không nên lưu lại.”


Mọi người đều gật đầu xác nhận, vận sức chờ phát động nhìn chằm chằm triều đường, cừu thị trừng Lưu huyện lệnh.


—— lời nói ngoài ——


Vé tháng rơi thứ sáu lạp, có còn hay không phiếu phiếu a… Khoái trở mình trở mình túi tiền.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận