Q1 – CHƯƠNG 239: BẢO THỦ BÍ MẬT
Dịch giả: Luna Wong
Sau khi Dương Pha bị bắt, Dư thị không có ăn uống, bên cạnh bàn bày cơm nước lạnh ngắt, các vị trục lý(chị em dâu) không cùng chi, cố ý bỏ công việc trong tay, cùng nàng thiêu thùa may vá nói chuyện.
Chỉ sợ Dư thị luẩn quẩn trong lòng.
Thần sắc Dư thị bình tĩnh làm châm tuyến, khoảng cách ngẩng đầu lên, thấy Đỗ Cửu Ngôn ở cửa, sắc mặt cứng đờ, kim đâm vào tay, giọt máu nhỏ lên trên áo liệm.
“Đỗ tiên sinh hảo, “Ba vị trục lý không cùng chi trong phòng đứng dậy, “Đỗ tiên sinh người ngồi, chúng ta đi châm trà cho người.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Không cần, ta chỉ đi ngang qua tiến đến xem, liền đi.”
Ba người liếc nhau, đáp lời vâng đi ra cửa.
Dư thị cúi đầu vá tiếp y phục trong tay, một lát sau, giọng nói của nàng bình tĩnh nói: “Ta nhắc nhở Dương Pha, để hắn một vừa hai phải. Nhưng hắn không nghe ta, cha con bọn họ tính cách như nhau, mặc kệ làm chuyện gì, cứ thích để tâm vào chuyện vụn vặt.”
“Dương Pha thật vất vả sinh một nhi tử, sau này phu thê hai người không thể sinh nữa.”
“Nên. . . Dương Trường Cung trù đâm đến chỗ đau của cha con bọn họ.” Dư thị thủy chung không có ngẩng đầu, châm tuyến trong tay làm cũng không nhanh, “Ta nói với hắn rồi, để hắn nghĩ thông chút, Đỗ tiên sinh tới vụ án này nhất định sẽ tra rất rõ ràng, đến lúc đó lấp thêm hai cái mạng vào cũng không giết được một mình Dương Trường Cung.”
“Không có lời!” Dư thị nói.
Đỗ Cửu Ngôn lẳng lặng nghe không có mở miệng.
“Đỗ tiên sinh, ” Dư thị đưa qua châm tuyến dùng xong, “Có thể giúp ta xỏ kim này hay không, ta nhìn không thấy.”
Đỗ Cửu Ngôn xỏ cho nàng ba cây kim, cắm ở trên đệm, lại thêm trà cho Dư thị, “Ngay từ đầu ta đang suy nghĩ, vì sao có người làm áo liệm, sẽ làm vào mùa dông?”
Áo liệm chẳng phân biệt được đông hạ.
“Sau này ta đến lúc ăn cơm, Dương Pha và người có thái độ xa cách, ta mới nghĩ đến.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phu nhân sẽ có người chiếu cố ngươi chứ?”
Dư thị lắc đầu, “Chuyện áo liệm này vá được rồi, ta cũng không xê xích gì nhiều.” Nàng hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn cười, “Không phải tự sát, nếu tự sát ta cũng sẽ không chờ tới hôm nay, mà là thân thể này của ta đã như dầu hết đèn tắt.”
“Có người suất tang phù linh cjo phu nhân không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Dư thị lắc đầu, “Nên ta muốn hỏi Đỗ tiên sinh, nếu như ta sắp chết, có thể để Dương Pha trở về tống chung( chăm sóc người thân trước lúc lâm chung) cho ta không?”
“Ngươi thỉnh lý trưởng đi nha môn đệ đơn kiện, trình tự và luật pháp đều là cho phép.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phu nhân, trước khi đại nạn đến nên ăn thì phải ăn, nếu không chính là tự sát.”
Dư thị khom người xác nhận.
Đỗ Cửu Ngôn hất rèm cửa đi ra ngoài, đứng ở trong viện nhà Dương Trường Thắng, dùng chân đá tường viện nhà hắn, bỗng nhiên, có người qua đây châm chọc nói: “Muốn đoán cũng đã muộn rồi!”
“Không muộn a.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nhìn Quế vương mặc quan phục mắt xếch, “Chuyện muốn làm, lúc nào làm cũng không muộn.”
Quế vương quét ngực của nàng phủi.
“Còn đang ghen tỵ ta?” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn hắn, Quế vương bĩu môi, ưỡn ngực nói: “Có gì đặc biệt hơn người, của ta hiện tại cũng không nhỏ.”
Đỗ Cửu Ngôn bật cười, chắp tay ra viện tử, Quế vương theo sau nàng đi ra, Dương Trường Cung đón, chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh, người đã tới. Mới vừa rồi Lưu đại nhân đang nói người.”
“Nói ta sao?” Đỗ Cửu Ngôn quét Quế vương một mắt, “Đại nhân yêu dân như con tất nhiên khen ta.”
Dương Trường Cung gật đầu xác nhận, “Đại nhân nói người là tụng sư tốt.”
“Vậy có nói ta là người tốt hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Sắc mặt Dương Trường Cung cứng đờ, quét Quế vương một mắt, lúng túng nói: “Đỗ tiên sinh, vào nhà uống trà đi.”
“Không cần.” Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Trời sắp mưa, ta phải đi sớm một chút.”
Bình thị đi ra, tặng hai cây dù, “Đại nhân và Đỗ tiên sinh không cưỡi ngựa ngồi xe, mang dù đi.” Lúc nói chuyện, nàng nhìn Quế vương, “Đại nhân hôm nay nói một phen, dân phụ nhớ rồi, nhất định sống tốt, sau. . .”
“Trở về trở về.” Quế vương phất tay, “Bổn quan chưa từng nói gì với ngươi.”
Bình thị ngẩn ra, cười xác nhận, đi về nhà.
Bookwaves.com.vn
“Ôi!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương nhìn từ trên xuống dưới, “Ngươi còn có thể khuyên người khác, lúc nào thành tri tâm ca ca rồi?”
Quế vương dùng dù giấy dầu trong tay gõ qua, Đỗ Cửu Ngôn đỡ, hai người ngươi tới ta đi, ở trên đường so chiêu, bất quá bảy chiêu dù trong tay Đỗ Cửu Ngôn bị Quế vương đâm thủng, phá thành mảnh nhỏ.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Nhớ kỹ thường tiền.”
Lúc nói chuyện, nhét dù vào ven đường, Quế vương bĩu môi, nói: “Ai bảo ngươi cười nhạo ta.”
“Vương gia, ta là khen người.” Đỗ Cửu Ngôn ngừng lại, chợt nghe viện tử nhà Dương Trường Cung phía sau truyền đến một thanh âm vang lên, tường viện hai nhà sụp đổ.
Quế vương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tép tép miệng nói: “Cây búa này, làm không tệ.”
“Vương gia, người rất hiền lành a.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay sau đít đi tới, Quế vương vác cây dù màu xám tro thật dài, sóng vai mà đi với nàng, “Ngươi muốn học tập ta?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Vương gia hiền lành quá điệu thấp, không thích hợp với ta.” “Ẻo lả.” Quế vương nói: “Ngươi rảnh tổn hại ta, vẫn là mau nghĩ xem thắng Tây Nam thế nào đi. Bất quá không có việc gì, nếu ngươi thua liền đi chăn ngựa cho ta.”
“Không đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Quảng Tây rất tốt a, tiểu hài ngươi đưa đi sống rất vui vẻ.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Vương gia tạo phản còn chưa thành công, ta chờ ngươi thành công mới đi chăn ngựa cho ngươi.”
“Ẻo lả, đừng tưởng rằng ta không biết. Ngươi trước đây đều khuyên ta hồi kinh, lúc này đây thấy ta lại khuyên ta tạo phản.” Quế vương bỗng nhiên xề gần, híp mắt nói: “Ngươi là bởi vì có ý định với ta cho nên muốn theo ta nước lên thì thuyền lên, đề cao giá trị con người.”
“Vương gia thông minh.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Nên người mau tạo phản đi, ta đi làm bật mã ôn cho người.”
Quế vương liếc nàng một cái, “Ngươi chờ xem, ta bây giờ càng có hứng thú làm huyện lệnh. Nếu như ngươi sốt ruột, không bằng tự ngươi đi tạo phản a.”
“Năng lực như thế muốn so với bẩm sinh, chờ ta đầu thai lần nữa đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương xuy cười một tiếng.
“Ngươi lúc đi ra, chuyện Lý Chấp tham ô đã định luận chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Quế vương ồ một tiếng, trả lời: “Tổng kết chính là, hộ bộ nạo một vị thị lang tam phẩm, một vị thanh lại ti Chiết Giang và một vị lang trung ngũ phẩm của thanh lại ti Giang Tây, còn có một vị tri huyện lục phẩm.”
“Hạ Thành bị tội che chở bao che, nhốt ở Đô Sát viện.”
Đó chính là nói, cuối cùng vẫn là Lỗ Chương Chi thắng. Hạ Thành thành người xui xẻo nhất, bởi vì những người khác đều là tước quan xuống chức, chỉ có hắn ngồi tù.
Quế vương tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, “Hộ bộ, lục phẩm? Không. . . Không phải là Cầu đại nhân chứ?”
“Chính là vong niên chi giao của ngươi, Cầu Chương.” Quế vương nhìn có chút hả hê nói.
Đỗ Cửu Ngôn lộ ra biểu tình tiếc nuối, “Cầu đại nhân bị ngộ thương rồi, hắn dùng hắn dùng chén sành đại hồng bào cũng vô ích a.”
“Không phải bị ngộ thương, hắn thăng chức.” Quế vương ghét bỏ nói: “Sau khi hắn bị tước chức, liền đi tìm Quách Đình, lại kéo Quách Đình mang theo thư của ngươi khóc sướt mướt đi tìm Lỗ Chương Chi.”
Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Cầu đại nhân, lại đi đu người của ta.”
“Ân, mất mặt quá mức rồi. Vì vậy Lỗ Chương Chi ném hắn đến Hồng Lư tự, ngũ phẩm!” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ném mặt một lần, ôm được một cái đùi lớn còn đạt thành tâm nguyện bình sinh. . . Không biết lúc nào Cầu đại nhân cáo lão hồi hương, ta muốn đánh cướp giữa đường, hẳn là rất có thu hoạch.”
“Để hắn tiết kiệm trước!” Quế vương lạnh nhạt nói.
Đỗ Cửu Ngôn quét hắn một mắt. “Ngươi. . . Thuận thản đi ra như thế có phải liên quan đến việc này hay không?”
“Ta muốn đi thì đi, cũng không quan hệ với ai.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn lộ ra một biểu tình bất trí khả phủ.
Bookwaves.com.vn
“Bất quá, may là coi như ngươi thông minh đi sớm, không thôi ca ta muốn lưu ngươi ở kinh thành, hắn cũng dự định hạ thủ dụ cho Yến kinh hành rồi, an bài ngươi vào đó.” Quế vương nói: “Nếu ngươi không đi, ở kinh thành thực sự mất thể diện.”
“Vương gia, người không nên suy bụng ta ra bụng người, năng lực của ta cao hơn ngươi rất nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương chẳng đáng, đang muốn nói, bỗng nhiên một tiếng sấm mùa xuân nổ tung trên lên đỉnh đầu, lập tức hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống.
“Hắc.” Quế vương ba một tiếng, bật dù ra, lung lay lắc lắc dương dương đắc ý, “Bổn vương có dù, không giống sẽ tưới ướt sũng.”
Đỗ Cửu Ngôn nắm lấy cổ tay của hắn, đoạt dù của hắn, “Ai không biết xấu hổ, đâm hỏng dù của ta.”
“Là năng lực của ngươi không được đánh không lại ta.” Quế vương bẻ cổ tay của nàng, Đỗ Cửu Ngôn hướng hông của hắn, nắm thịt vặn một cái, Quế vương ngao kêu một tiếng, tay buông lỏng một chút dù đã bị Đỗ Cửu Ngôn thừa cơ cướp đi, nàng đi nhanh ở phía trước, quay đầu lại nhìn người nào đó bị mưa tưới, “Vương gia, dính ướt có thể sắc dụ.”
Quế vương tức giận xé da trên mặt.
Lau cái mặt ướt nhẹp một cái, chỉ nàng nói: “Ẻo lả, đưa dù cho ta!”
“Vương gia thân thể cường tráng, gặp mưa không có chuyện gì.” Đỗ Cửu Ngôn không đưa cho hắn, Quế vương một quyền đánh tới, nàng tránh ra, nắm tay quét qua gò má của nàng, chờ thu tay về liền phát hiện mu bàn tay đen một khối, hắn di một tiếng, nói: “Ẻo lả, mặt ngươi sao bẩn thết.”
Lại nhìn mặt của Đỗ Cửu Ngôn, cư nhiên phát hiện mặt của nàng trắng một khối.
“Chờ một chút.” Hắn đi tới, Đỗ Cửu Ngôn ném dù cho hắn, Quế vương hoảng loạn tiếp được, lại nhìn nàng, chẳng biết từ đâu nàng đã cầm một cái khăn, che mặt.
Quế vương mị mắt nhìn nàng, vui vẻ chạy tới, “Mặt của ngươi. . .”
“Xấu!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương lộ ra nghi vấn, “Ngươi là mặt rổ, nên cố ý bôi đen che mất mấy cái rổ đó?”
Hắn chợt nhớ tới, lần đầu tiên gặp mặt ở Trấn Viễn phủ, Đỗ Cửu Ngôn đang hóa trang, gương mặt đó phân minh chính là rất trắng.
Sau này hắn quên chuyện này.
“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, đây là bí mật của hai người chúng ta, người nghìn vạn lần phải giữ bí mật cho ta a, không thôi cô nương Thiệu Dương sẽ thất vọng.”
Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Đỗ mỗ cũng không phải dung nhan thiên sinh lệ chất như vương gia người a.”
“Thương cảm như thế?” Vẻ mặt Quế vương hồ nghi.
Đỗ Cửu Ngôn run đầu lông mày, mâu quang chọc người thương hại, “Đáy lòng mỗi người, đều có một đoạn tự ti không thể nói với ai. Ta tự ti, chính là mặt của ta.” Tin ta, mau tin ta!
“Được rồi.” Quế vương nói: “Xem ngươi nói thương cảm như thế, ta tạm thời thay ngươi bảo mật. Bất quá, mặt của ngươi nếu như trắng, ngươi thật đúng là ẻo lả.”
Đỗ Cửu Ngôn âm thầm phỉ nhổ, kiên nhẫn nói: “Đúng không, đúng không. Mặt đen chút có phải thêm chút khí khái nam tử hay không?”
“Thì ra là thế.” Quế vương run vai, ưỡn ngực, đắc ý nói: “So với ta, ngươi quả thực không có khí khái nam tử gì.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nắm lấy hắn, “Vương gia quả thật có khí khái nam tử.”
Quế vương tin, gật đầu nói: “Bất quá loại vật này lau rồi không thích hợp, vẫn là da mặt tốt, chờ Mao lão đạo tới, để hắn làm cho ngươi một da mặt.”
“Có thể?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương hừ lạnh một tiếng, “Hắn làm tốt hơn của ngươi trước đây. Đủ để lấy giả đánh tráo.”
Đó là đương nhiên. Sư phụ chính là sư phụ, đồ đệ chính là đồ đệ.
“Ngươi cảm tạ ta thế nào.” Quế vương nói, “Bằng không ta chiêu cáo thiên hạ, ngươi là một sửu nhân mặt rỗ.”
—— lời nói ngoài ——
Tiểu yêu tinh, đón đoạt tán a, mưa dính trang sẽ không có. . .
Đối cửu gia bất năng thái thiện lương thoái nhượng a.