Q1 – CHƯƠNG 245: TRA THÁM ĐẦU MỐI
Dịch giả: Luna Wong
Tất Kiến Hùng sửa sang lại danh sách tròn một trang giấy, hắn lau nước mắt nói: “Những thứ này đều là mấy năm qua này đến nhà của ta cầu hôn, xa gần đều có.”
“Mấy cái dùng chu sa quanh lại này, là bởi vì chuyện này nháo mâu thuẫn với ta.”
“Quanh hai vòng, còn lại là thường xuyên đến nhà của ta mượn lý do mua đồ, dây dưa Vi Vi.” Lúc nói chuyện Tất Kiến Hùng lúc khóc lên, “Vi Vi của ta a, cha có lỗi với ngươi a.”
Hắn ngồi chồm hổm dưới đất, hung hăng tát mình mấy bạt tai.
Nhìn ra được, hắn thật thương tâm cũng thực sự tự trách.
“Đoạt thủ như thế!” Quế vương nhận lấy danh sách trọng điểm nhìn mấy người quanh chu sa, “Không phải ở Thiệu Dương, có thể tra sau, tra bổn địa Thiệu Dương trước.”
Đỗ Cửu Ngôn nhận đồng cái nhìn của hắn, “Vậy đi từng nhà từng nhà.” Dứt lời nhìn Quế vương, “Đại nhân muốn đích thân điều tra?”
“Yêu dân như con, thân lực thân vi, bổn quan là một quan tốt.” Quế vương phất tay áo, cầm danh sách xoay người ra ngoài, đi mấy bước lại căn dặn Tất Kiến Hùng, “Bảo lưu hiện trường, ai cũng không thể lên lầu.”
Tất Kiến Hùng xác nhận, chắp tay thi lễ, “Đại nhân, nhất định phải tìm được hung thủ thiên đao vạn quả này a!”
“Đi, đi.” Quế vương kéo tay của Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn trở tay nắm chặt, túm tay hắn trong tay mình, cười híp mắt nói: “Đại nhân muốn dắt tay, tốt nga!”
“Di!” Quế vương hất tay của nàng ra, “Ẻo lả.”
Lúc nói chuyện, đưa tay lau lâu trên người mình, đi ở phía trước.
“Thiếu thu thập.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi theo phía sau hắn, mang theo bốn bộ khoái tiểu ca ra ngoài.
Quế vương đi mấy bước quay đầu lại nhìn nàng, “Có đói bụng không?”
“Đại nhân mời ăn cơm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đi làm vì bước, cơm ngươi phải bao.”
Quế vương dừng lại ven đường, hai văn tiền một khối bánh nướng, hắn mua mười hai khối, chia cho bốn bộ khoái tiểu ca, mỗi người hai khối.
“Đồ nướng cũng không mời?” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ không ngớt.
Quế vương cắn một cái, nhai, râu dê núi run lên run xuống, còn rớt chút vụn bán dính vào râu mép, Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy rất buồn nôn, kéo lấy cổ áo của hắn, “Đừng nhúc nhích.”
“Chớ, chớ động kinh a, chọc giận ta ta giết chết ngươi thật.” Quế vương nói.
Hắn nói xong, chỉ thấy Đỗ Cửu Ngôn vươn một tay nhỏ bé, khảy hai cái trên râu mép của hắn, khảy một mảnh vụn bánh nướng, ghét bỏ nói: “Ngươi có râu mép, tướng ăn đẹp mắt một chút, khó coi.”
Quế vương nhìn chằm chằm tay nàng, tép tép miệng nói: “Tướng ăn của ta rất đẹp mắt.”
Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn, khó khăn gặm bánh nướng.
“Ai nha, ” Quế vương nói: “Ẻo lả, có phải lại rớt một khối hay không, ngươi xem một chút.”
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn, thật đúng là rớt một khối, cười, nói: “Đại nhân a, người là quan phụ mẫu. Tới tới lui lui với ta như thế không rụt rè trang trọng, để người nhìn thấy không tốt.”
“Mau tới, xử lý râu mép cho đại nhân các ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn gọi tiểu bộ khoái.
Tiểu bộ khoái muốn lên, Quế vương vừa quay đầu, nhãn phong của mắt xếch quét tới.
Hai bộ khoái sợ đến nhất thời lui về phía sau mấy bước.
Bookwaves.com.vn
“Ngươi tới.” Quế vương đưa mặt lại gần, “Giữ lại mảnh vụn bánh nướng, sẽ làm bổn quan không trang trọng.”
Đỗ Cửu Ngôn lôi râu mép của hắn, lấy mảnh vụn xuống, thấp giọng cảnh cáo nói: “Ngươi còn là thêm lần nữa, ta cắt râu mép của ngươi.”
“Keo kiệt.” Quế vương tiếp tục ăn bánh nướng, ven đường đông gia quầy vằn thắn hô: “Đỗ tiên sinh, người… Người cùng đại nhân đi ra ban sai a, là án tử của nha đầu Tất gia sao?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Nhiệt tình như vậy?” Quế vương quét lão bản quán vằn thắn , “Rất kính trọng?”
Lão bản chắp tay, nói: “Đại nhân, ta và Đỗ tiên sinh là người quen cũ.”
“Mời hắn ăn cơm đi, gần đây hắn không có tiền, đói bụng.” Lúc nói chuyện Quế vương ngồi xuống, lão bản cười xác nhận, “Mời, mời. Đại nhân và Đỗ tiên sinh còn có các vị bộ khoái tiểu ca mời ngồi.”
Bọn họ ngồi xuống lão bản dọn sáu tô vằn thắn, Quế vương trả tiền cho mình mình và bốn vị bộ khoái, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn lão bản nói với lão bản nói: “Ngươi mời hắn.”
“Đại nhân, thứ này của ta không bao nhiêu tiền, tiền của người cùng các vị tiểu ca cũng không cần trả.” Lão bản muốn trả lại tiền, Đỗ Cửu Ngôn đè lại, lại cười nói: “Đại nhân yêu dân như con, tiền không thu chính là không cho đại nhân mặt mũi, đại nhân sẽ tức giận.”
Quế vương nhìn lướt qua tiền trên bàn, đi.
Đỗ Cửu Ngôn cũng để lại tiền của mình, cáo từ lão bản.
Hai người xuyên qua một ngõ nhỏ, dừng lại ngoài một gian Chu phủ. Cửa Chu phủ dán chữ hỷ đại hồng mới tinh, ngoài cửa còn có pháo.
Bộ khoái gõ cửa, mở cửa là một bà tử.
Nói rõ ý đồ đến bà tử dẫn bọn họ đi vào, đương gia Chu gia Chu lão gia chạy ra: “Đại nhân, nhà của chúng ta ngày hôm qua làm hỉ sự, nhi tử ta ngày hôm qua thành thân. Đây không phải trong nhà còn dán chữ hỷ sao.”
“Năm ngoái đi Tất gia cầu thân. Thế nhưng Tất Kiến Hùng công phu sư tử ngoạm, muốn một nghìn lượng sính lễ, ta ra không được liền cãi mấy câu với hắn. Cãi xong còn chưa tính, lại nói thân sự một lần nữa, đây không phải thành thân rồi sao?”
Lúc nói chuyện, còn muốn gọi nhi tử và nhi tức mới vừa vào cửa ra.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cáo từ đi ra, đổi nhà khác.
Liên tiếp thăm viếng mấy nhà có gút mắt bị khoanh chu sa một lần, nhà nào cũng đều có thời gian chứng minh rất rõ ràng, Quế vương rất không nhịn được, “Có phải trong đó có người ở nói sạo hay không?”
“Ta thấy không giống.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Những người này lúc nói chuyện đa số đều đang mắng Tất Kiến Hùng, nói hắn bán nữ nhi, nếu như trong lòng có quỷ, không sẽ chủ động biểu lộ bất mãn với Tất Kiến Hùng.”
Quế vương cảm thấy có vài phần đạo lý, nhưng lại không phục, “Ngươi nói, làm sao bây giờ, cứ tính như vậy?”
“Liền nhìn Bả gia bên kia có thu hoạch hay không.” Bả Tử đi thăm dò trộm cắp cùng với nơi xuất xử ngọc trâm, nàng cảm giác được, từ cái phương hướng này, thu hoạch có khả năng lớn hơn một chút.
Quế vương hừ một tiếng, “Một đạo sĩ thúi, còn Bả gia!”
Hắn liền phát hiện, Đỗ Cửu Ngôn ở bên ngoài gọi Bả Tử là Bả gia, đây rõ ràng chính là cho đạo sĩ thúi mặt mũi.
“Ta cao hứng gọi gì thì gọi đó.” Đỗ Cửu Ngôn đi ở phía trước, Quế vương đuổi vài bước sóng vai mà đi với nàng, Quế vương nói: “Đạo tặc gây án, hai người đi chung nhiều, hay đơn độc hành động nhiều?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vấn đề này của ngươi rất có tính kiến thiết. Thiệu Dương có thể rất nhiều đạo tặc, thế nhưng, hai người cùng nhau gây án chắc chắn sẽ không nhiều.”
“Tính kiến thiết?” Quế vương nhận định là khen hắn, hắn cười nói: “Đương nhiên, ta chẳng những có dung mạo còn có đầu óc.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, chắp tay nói: “Đại nhân, đi thôi.”
Hai người trở về nha môn, Bả Tử để người đi thăm dò ngọc trâm, hắn đang tra đạo tặc đăng ký trong danh sách mấy tháng này của Thiệu Dương, thấy hai người bọn họ tiến đến, không khỏi dừng lại, hỏi: “Là có thu hoạch?”
“Đại nhân nói, nếu như là hai người gây án, số lượng đạo tặc có phải ít chút hay không?”
Bả Tử nhìn thoáng qua Quế vương dương dương đắc ý, gật đầu: “Hai người cùng gây án, Thiệu Dương tổng cộng có bốn đôi. Ta đây đi tra bọn họ một chút trước.”
Lúc nói chuyện, hắn lấy kiếm xuất môn.
Bookwaves.com.vn
Quế vương ngáp một cái, phất tay nói: “Bổn quan mệt chết được, về nghỉ nửa canh giờ, ngươi tự tiện đi.”
Đỗ Cửu Ngôn cũng mệt, dựa vào ghế ngủ gật, chờ lúc tỉnh lại, Quế vương đang ngồi ở trắc diện nàng, đánh giá nàng. Nàng ngồi thẳng, nói: “Đại nhân, ngươi càng ngày càng mê luyến ta. Ngươi tiếp tục như vậy, sẽ càng không thể vãn hồi.”
“Mặc dù ta cảm thấy ái tình chẳng phân biệt giới tính, nhưng ngươi phải suy nghĩ tâm tình của mẫu thân ngươi một chút.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai Quế vương, “Nên thu liễm kiềm chế tình cảm của mình một chút.”
Quế vương mắng một câu: “Bệnh không nhẹ.” Lại nói: “Đều chờ ngươi đấy, Bả gia của ngươi đã trở về.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Có thu hoạch?”
“Không biết.” Quế vương đi ra.
Tất cả mọi người ở gian phòng cách vách công đường uống trà, Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn cùng nhau tiến đến.
Mọi người thả trà và điểm tâm đứng dậy hành lễ với Quế vương.
“Đều tra được cái gì?” Quế vương hỏi.
Bả Tử trả lời: “Ta sờ soạng một lần trộm cắp ở Thiệu Dương rồi, trong đó có hai người tối hôm qua đi trộm, cũng tìm được tang vật, nhưng không thừa nhận đi qua Tất gia, cũng không biết cây trâm.”
“Nhưng có một thu hoạch.” Bả Tử nói: “Đông gia của ngọc thạch điếm nói, cây trâm này là năm mới bọn hắn bán ra.”
Nhãn tình của tất cả mọi người sáng lên, hỏi: “Bán đi đâu?”
Bả Tử nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.
“Làm sao vậy?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Người mua trâm ta quen?”
Bả Tử gật đầu, thấp giọng nói: “Thái Trác Như.”
“Thật đúng là quen, bất quá Thái Trác Như quay về Tân Hóa, không ở Thiệu Dương.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có thể hắn làm mất trâm hay tặng cho người khác hay không?”
Quế vương chặn câu chuyện, nói: “Thái Trác Như? Tiểu tử kia không phải là người tốt, bắt về!”
“Năm mới hắn quay về Tân Hóa rồi không có đến Thiệu Dương. Hơn nữa, ta nhìn ngươi đến mời hắn cũng vô dụng, đi Lộ gia hỏi một câu, nói không chừng có thể biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương hừ một tiếng, nói: “Bằng hữu ngươi thật đúng là nhiều, người nào đều che chở, ngươi che chở được hết sao?”
Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy hắn mạc danh kỳ diệu, hư híp mắt đang muốn nói, Tiêu Tam đứng dậy chắp tay, nói: “Nhị vị, ta đây đi Lộ phủ hỏi một câu.”
Lúc nói chuyện, lôi kéo Bả Tử và Oa Tử còn có Thi Đại, “Đi, đi, chúng ta mau đi làm việc.”
Bả Tử liếc nhìn Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng nói: “Thời gian không còn sớm, ngươi về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Được, ngươi cũng về sớm một chút.” Đỗ Cửu Ngôn cũng đứng dậy theo, Quế vương cũng theo nàng đứng lên, “Buổi trưa ta mời ngươi ăn cơm, buổi tối đến phiên ngươi. Huống chi, ngươi còn thiếu ta năm bữa cơm.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Đại nhân, như ngươi vậy rất đáng ghét a.”
“Ta không như vậy sẽ không đáng ghét.” Quế vương không sao cả.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Đi, ta mời ăn cơm, người mời trước.
Hai người đi tiệm đồ nướng đối diện.
“Lão bản, lấy chút rượu!” Quế vương liếc nhìn Đỗ Cửu Ngôn, khiêu khích nói: “Có dám uống rượu hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn qua đây theo dõi mặt của hắn, tự tiếu phi tiếu nói: “Đại nhân muốn chuốc say ta?”
“Ngươi nói, có dám hay không?” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ta sợ có người khinh bạc ta, nên không uống rượu với người rắp tâm bất lương, đây là thường thức cơ bản.”
Quế vương mất hứng không để ý tới nàng.
Hai người vừa ăn vừa chờ, bất quá ăn vài miếng, Oa Tử vội vã một đầu mồ hôi chạy trở về, nói: “Đại nhân, Đỗ tiên sinh, có tình huống.”
—— lời nói ngoài ——
Ngày hôm nay có canh tư!