Q1 – CHƯƠNG 246: LẠI GẶP THỦ CHÍNH
Dịch giả: Luna Wong
Trong Lộ phủ, Lộ Diệu ngồi ở giữa Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, đối diện còn lại là Lộ Lệ Cần, sắc mặt của mọi người đều không phải là rất tốt.
“Thế nào còn chưa tìm được?” Quế vương không nhịn được liếc Lộ Diệu, “Ngươi đi xem.”
Lộ Diệu nhìn Quế vương. Thảo nào đều nói Lưu huyện lệnh rất kỳ quái, ngày hôm nay ở chung một chút, còn thật là phi thường kỳ quái.
“Vâng!” Lộ Diệu ồ một tiếng, ra ngoài phân phó người, “Lại đi giục.”
Sai vặt chạy ra ngoài.
“Lộ Thủ Chính không phải nhốt tại trong thư phòng lão thái gia đọc sách sao? Thả ra rồi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Lộ Lệ Cần xua tay, cười khổ nói: “Nói ra sợ các ngươi chê cười. Phụ mẫu hắn mỗi ngày đến nháo, tuy nói có thể không phản ứng, nhưng thật sự là quá phiền.”
“Năm mới đó, để hắn đi về nhà.” Lộ Lệ Cần nói: “Cây trâm là ngay trước mặt ta, Thủ Chính từ trên tóc Trác Như lấy ra, Trác Như cũng không có dây dưa với hắn, đơn giản đưa cho hắn.”
“Tiểu tử này nếu là… thật đúng là di thiên đại họa.” Lộ Lệ Cần đã nghe nói chuyện Tất Vi bị giết, “Nhắc tới, năm ngoái làm mai cho hắn, từng nghĩ đến cô nương Tất gia, nhưng sau này hỏi thăm, nói Tất gia muốn sính lễ quá cao, phụ mẫu hắn cũng liền thôi.”
“Thủ chính quen Tất cô nương không, chúng ta cũng không biết.” Lộ Lệ Cần nói.
Đỗ Cửu Ngôn liền nghĩ đến thái độ của cả nhà Lộ Thủ Chính. Chuyện lần này không có quan hệ gì với Lộ Thủ Chính cũng thôi, nếu có… Tiểu tử kia quả thực thiếu giáo huấn.
“Thêm phiền toái cho ngươi rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hy vọng, chỉ là một hiểu lầm.”
Lộ Lệ Cần gật đầu xác nhận, quyết định đổi đề tài, “Củ cải nhỏ từ kinh thành trở về, còn tặng ta một lọ thuốc hít, hài tử kia thật là có tâm.”
Lại là lọ thuốc hít? Củ cải nhỏ mua rất nhiều lọ thuốc hít
Đỗ Cửu Ngôn quét Tiêu Tam một mắt.
Tiêu Tam sờ sờ lọ thuốc hít trong lòng, khịt khịt mũi.
Củ cải nhỏ có lòng, cư nhiên tặng hắn giống hệt Lộ lão gia.
“Cố ý đi mua. nói mua đồ cho người, nhưng chọn tới chọn lui cũng không biết mua cái gì, nên chọn lọ thuốc hít.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người tốt với hắn như vậy, hắn đi ra ngoài một chuyến mua lễ vật tặng người là nên mà.”
Lộ Lệ Cần thật cao hứng, gật đầu nói: “Hắn có thể nhớ ta, ta đã rất cao hứng.”
Vừa nói chuyện, Oa Tử và Bả Tử đã trở về.
Bả Tử ngưng mi nói: “Người nhà hắn kiên trì nói Lộ Thủ Chính không ở, ta mạnh mẽ lục soát một lần, quả thực không ở nhà.”
“Không có khả năng!” Lộ Diệu nói: “Sáng sớm hôm nay hắn còn tới phía bên ngoài viện tổ phụ ta du đãng một vòng. Người khẳng định ở, ta mang bọn ngươi đi lục soát.”
Lộ Lệ Cần hô: “Diệu Diệu. Lục soát hay không đại nhân sẽ có phán đoán, không cho phép ngươi thêm phiền.”
“Cửu ca.” Lộ Diệu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Có đi không, ta đi với ngươi.”
Quế vương đứng dậy, nói: “Cùng nhau!”
Đoàn người hạo hạo đãng đãng đi, Quế vương nhíu mày nhìn Lộ Diệu chân chính dán Đỗ Cửu Ngôn.
Rất không vừa mắt.
Lộ gia nhị phòng không rộng mở khí phái bằng nhà Lộ Diệu bên này, viện tử tam tiến, cây cối hoa cỏ được tu sửa, nhưng chính đường bài biện đều là vật mới.
Lộ phủ ở Thiệu Dương có người nói mấy đời rồi, nhà người như thế, vật dùng đương nhiên là càng lâu càng có nội tình và tài sản.
Hiện tại Lộ Ấn ngồi ở ghế mới tinh, nhìn mọi người.
Quế vương chắp tay đi nhanh đi ở phía trước, Lộ Dũ nhìn thấy huyện lệnh tới, thì không thể không đứng lên, hành lễ nói: “Tham kiến Lưu đại nhân.”
“Ân.” Quế vương ngăn Lộ Dũ, ngồi ở chủ vị.
Lộ Dũ ngẩn ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lưu huyện lệnh.
Cư nhiên… Có người tới nhà người chơi còn đoạt chủ vị ngồi, vị Lưu huyện lệnh này còn thật giống tin đồn đặc biệt ngang ngược.
“Lộ Thủ Chính đi nơi nào?” Quế vương nhìn Lộ Ấn, “Cho ngươi nửa canh giờ, nếu là hắn sống, liền giao người ra đây, nếu là chết ngươi phải đi đào mộ phần.”
Bookwaves.com.vn
“Đại nhân…” Lộ Ấn muốn giải thích, Quế vương cắt đứt hắn, “Hiện tại bắt đầu tính thời gian, qua thời gian không có câu trả lời thuyết phục, cả nhà ngươi tự trói, đến nhà môn chờ.”
Tiêu Tam rất phối hợp, dọn luôn tiểu lậu khắc ở Đa Bảo các tới đây, bày trên bàn vuông.
Nửa canh giờ, tính theo thời gian bắt đầu rồi.
“Đại nhân, ngày hôm qua Thủ Chính đi ra cửa đến nhà ngoại tổ hắn, ta đây đã phái người đi Hạ Hà trấn tìm hắn, cho dù tìm được, nửa canh giờ cũng chạy về không kịp a.” Lộ Ấn nói.
Quế vương không để ý tới hắn.
Mấy người Đỗ Cửu Ngôn cũng đều tự tìm một chỗ ngồi xuống, Đỗ Cửu Ngôn dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Quế vương thấy nàng như vậy cũng nhắm mắt lại.
Tiêu Tam và Bả Tử liếc nhau, cũng đều tự nhắm mắt lại.
Như vậy, trong chính đường của Lộ Ấn, hai bàn chủ, sáu ghế khách, thêm Lộ Diệu cùng sáu người động tác nhất trí dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Điếm thảm bọc trên sáu cái ghế có độ dày và màu sắc bất đồng.
Lộ Ấn đứng một mình, nhìn người này lại nhìn người kia, tức giận râu mép run phất tay áo đi ra.
Quản sự hỏi: “Nhị lão thái gia, làm sao bây giờ?”
“Đi tìm a.” Lộ Ấn quả thực không biết Lộ Thủ Chính đi nơi nào, một ngày không thấy hắn, “Đi mấy chỗ hắn thường đi.”
Quản sự xác nhận, mang người đi tìm Lộ Thủ Chính.
Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, Lộ Thủ Chính chưa có trở về.
“Đại nhân, hài tử kia thực sự không ở Thiệu Dương a.” Ánh mắt của Lộ Ấn lóe lóe, thái độ hơi có chút bất đồng với lúc nãy.
Quế vương ngủ gật, ngủ không ngon cũng có chút khí rời giường, “Tiêu Tam. Mang đi.”
“Đại nhân, người nào?” Tiêu Tam hỏi.
Quế vương nói: “Cả nhà!”
Đoàn người ly khai, Lộ Ấn, Lộ Lệ Vân cùng với mẫu thân của Lộ Thủ Chính Vương thị, và hai nha đầu thông phòng trong phòng của Lộ Thủ Chính, đều dẫn theo ra ngoài, kéo hết đi nha môn.
“Ta đi tìm.” Bả Tử nói: “Nếu sáng hắn còn ở, hiện tại cũng chưa đi xa.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn còn ở Thiệu Dương.” Lại nói: “Thái độ của Lộ Ấn trước sau bất đồng, hiển nhiên quản sự nhà hắn tìm được người rồi.”
“Vậy liền mang theo quản sự đi tìm, không chịu tìm thì đánh chết, bổn quan tính ngươi vô tội!” Quế vương nói.
Bả Tử nhìn Quế vương, nói: “Được!”
Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nói với Bả Tử: “Ngươi đừng điên cùng hắn. Hắn đánh chết người không có việc gì, ngươi đánh chết người lại không được.”
“Ta ra ngoài, Quế vương nói: “Nói nhỏ, nói cái gì?”
Bả Tử ra ngoài, một lúc lâu sau, từ trong nhà một gái mại dâm, tìm ra Lộ Thủ Chính.
“Các ngươi buông ta ra, con rùa con, bắt ta làm gì.” Lộ Thủ Chính vừa đi vừa mắng, bị bắt vào hậu nha.
Vừa vào cửa, Lộ Thủ Chính đánh mắt liền thấy Đỗ Cửu Ngôn, thì càng kích động, chỉ nàng nói: “Đỗ Cửu Ngôn lại là ngươi, là ngươi hại ta có phải hay không?”
“Ngươi tên khốn kiếp này, ngươi không được chết tử tế!” Lộ Thủ Chính mắng.
Quế vương vỗ bàn một cái, “Đạo sĩ thúi, ngươi còn đứng ngây đó làm gì.”
Bả Tử một cước đá lên cái mông của Lộ Thủ Chính, đạp hắn quỳ rạp trên mặt đất, không đợi hắn đứng lên, tiện chân đạp phía sau lưng hắn, lạnh lùng thốt: “Mắng thêm câu nữa, cắt đầu lưỡi.”
“Đau, đau.” Lộ Thủ Chính nói: “Ta tuổi còn nhỏ, ngươi không thể đối xử với ta như thế.”
Đỗ Cửu Ngôn theo dõi hắn dùng vải bông trắng bao quanh tay trái, nói: “Năm ngoái mười bốn, năm nay đã có thể mười lăm rồi.”
“Sinh thần của ta là tháng sáu, còn chưa tới mười lăm.” Lộ Thủ Chính nói.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lộ Thủ Chính, tay trái của ngươi, làm sao vậy?”
“Chó, chó cắn.” Lộ Thủ Chính nói.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiêu Tam.
Tiêu Tam đi tới nắm tay hắn, một tay gỡ vải trắng ra.
Mọi người liền thấy, vị trí tay trái của Lộ Thủ Chính thiếu một khối thịt lớn, mỗi chữ mỗi câu của Tiêu Tam hỏi: “Thương thế kia, làm sao bị?”
“Chó cắn!” Lộ Thủ Chính hô: “Các ngươi ý gì. Ta bị cắn, chẳng lẽ còn là lỗi của ta?”
Tiêu Tam nói với Oa Tử: “Để Thi Đại lấy thịt tới.”
Một lát sau, Thi Đại lấy thịt cạy trong miệng Tất Vi tới, Lộ Thủ Chính vừa nhìn thấy khối thịt kia, luống cuống, liều mạng giấu tay.
Tiêu Tam siết chặt, so sánh thịt một chút.
Khổ hợp không hơn, thế nhưng nhan sắc thịt phi thường gần.
Đỗ Cửu Ngôn cầm khối thịt kia nhìn kỹ, cảm thấy giống lại lại cảm thấy không giống, rất kỳ quái.
“Nói đi.” Quế vương nói: “Tự ngươi khai, chúng ta sẽ không đánh ngươi, ngươi không nhận tội, đánh tới khi ngươi khai mới thôi.”
Lộ Thủ Chính chỉ vào Quế vương nói: “Ngươi không phải là một huyện lệnh sao, có gì đặc biệt hơn người. Ta muốn gặp cha ta, ta muốn thỉnh tụng sư.”
“Ta cho ngươi biết, cha ta và tri phủ Ngô đại nhân có quan hệ rất tốt. Ngươi bây giờ đánh ta, ngươi chờ mất chức đi.”
Hắn nói xong hung tợn nhìn chằm chằm Lưu huyện lệnh.
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, Quế vương bất mãn nhìn nàng.
“Thể hư!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Thất lễ, thất lễ!”
Quế vương hừ một tiếng.
“Ta nói chuyện các ngươi không nghe được sao?” Lộ Thủ Chính trừng Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi ẻo lả bất nam bất nữ này, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.”
Quế vương chỉ vào Lộ Thủ Chính, một chữ ‘đánh’ chưa nói ra, Bả Tử đã bang bang đạp hai chân.
Thiếu chút nữa đập Lộ Thủ Chính đứt hơi.
“Cha nương ngươi đã nhốt trong tù rồi.” Dưới đối lập, Tiêu Tam cảm thấy hôm nay mình là một người khiêm tốn, nói đều không tự chủ được nhu hòa một ít, biểu hiện hắn tính tình tốt, không giống với Quế vương còn có Bả Tử.
Lộ Thủ Chính biến sắc.
“Thật đáng tiếc.” Tiêu Tam ôn ngôn tế ngữ nói: “Ngươi vẫn là đàng hoàng một chút tương đối khá, không thôi một hồi ta cũng ngăn không được, ngươi còn phải bị đánh.”
Khóe miệng Lộ Thủ Chính run lên, nhìn Tiêu Tam khóc lên.
Tiêu Tam khuyên Quế vương và Bả Tử, “Tuổi còn nhỏ, để hắn khóc một hồi, khóc xong khẳng định nói.”
Bả Tử quét mắt Tiêu Tam một lần nữa ngồi xuống, chờ đến lúc Tiêu Tam không giả bộ được nữa.
Lộ Thủ Chính gào hai tiếng, quả nhiên mở miệng nói: “Ta, ta đêm qua đi nhà Tất Kiến Hùng trộm sáu lượng bạc, còn. . . Còn. . . Còn thiếu chút nữa ngủ với nữ nhân kia, thế nhưng ta ngủ không thành, tay đau không chịu được.”
“Không ngủ?” Tiêu Tam hỏi: “Nói đàng hoàng, ngươi làm sao đi vào, làm sao ra ngoài? Ở bên trong làm cái gì, tế tế nói một lần.”
Lộ Thủ Chính lau nước mắt, nói: “Ta muốn uống nước, một ngày ta sợ không ăn cơm được, ta đói bụng.”
Đầu Tiêu Tam ầm một cái, tính tình tốt của cả đời hắn đều dùng hết rồi, hắn vỗ quát dẹp đường: “Cho ngươi mặt mũi còn không biết xấu hổ, ta mẹ nó liền trực tiếp gia hình.”
“Lên.” Quế vương nói: “Có ý hình cụ đều dùng một lần.”
—— lời nói ngoài ——
Thủ chính cũng không chính hùng hài tử hựu đi ra. Cha nương hắn không dạy tốt, xã hội bây giờ dạy hắn.
Nói lên hùng hài tử thật đúng là một đống cái rãnh năng thổ hắc, nhưng thực đối với chúng ta có hài tử gia trưởng mà nói, có đôi khi cũng là xấu hổ. Tỷ như nhà của ta khuê nữ cố định thiết cơ bản mang theo thư ở trong bao, ngồi xuống sẽ xem, mãi cho đến hạ trạm, có tòa vị tựu tọa không có tựu đứng. Nhưng là bởi vì hùng hài tử tin tức nhiều lắm, tựu đưa đến có hài tử bắt đầu, rất nhiều vị hôn vị dục ca ca các tỷ tỷ dùng đề phòng ánh mắt của quan sát tiểu bằng hữu, có đôi khi nhiều người tiểu bằng hữu không cẩn thận va chạm, tiểu ca ca tiểu các tỷ tỷ đầu tới ánh mắt mang theo sát khí.
Cũng không phải sở hữu hài tử đều hùng, hùng vẫn là cực một số ít.