Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 249: RẤT THIẾU THU THẬP


Dịch giả: Luna Wong


“Nương.” Bóng đêm thật sâu, củ cải nhỏ ghé vào trong lòng Đỗ Cửu Ngôn, nâng cằm nhìn nàng, “Ta nhớ Ngân Thủ thúc, lúc nào đi thăm hắn a?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mấy ngày nữa, xong xuôi án tử này đã.”


“Vụ án này có phải rất đáng sợ hay không, ngày hôm nay ta nghe nói, nói di di kia chết đặc biệt thảm.” Củ cải nhỏ nói: “Nên, nữ hài tử lớn lên thật xinh đẹp, nhất định phải có người bảo vệ.”


Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn, “Nên sau khi ta bị thương, ngươi dự định cắt bỏ tóc của ta, để ta xấu một chút?”


“Đúng vậy. Bất quá may là người biến thành thông minh a.” Củ cải nhỏ đánh giá mặt của Đỗ Cửu Ngôn, cười hì hì nói: “Ngươi bây giờ còn là vẫn là rất đẹp.”


Đỗ Cửu Ngôn không nói những thứ này, nắm bắt mặt của nhi tử, “Đêm nay ai dẫn ngươi đi nha môn?”


“Tiên sinh tiễn ta đi nha môn, ta đi vào xong hắn về nhà. Nương, ta nói với ngươi nga…” Củ cải nhỏ đè thanh âm, “Tiên sinh không muốn tiến nha môn.”


Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, nói: “Mỗi người đều có kiên trì và không thích riêng của mình. Tiên sinh cao hứng thì tốt rồi.”


Củ cải nhỏ gật đầu, “Ngày hôm nay ta cũng thật cao hứng. Ngày hôm nay nghĩa phụ mang theo ta chạy, hắn hỏi ta một vấn đề.”


“Ân?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Củ cải nhỏ trả lời: “Nghĩa phụ nói, có thấy qua mẫu thân hay chưa. Còn hỏi sao ngươi không thành thân.”


“Ta nói ta chưa từng thấy qua nương. Ngươi đối với nương ta cảm tình sâu nặng, không dự định thành thân.” Củ cải nhỏ nói.


Thật đúng là hiếu kỳ, cái gì đều hỏi thăm, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn nói gì đó?”


“Hắn không nói gì, sau đó cọ cọ chạy nhanh hơn.” Củ cải nhỏ nói: “Làm ta sợ muốn chết.”


Đỗ Cửu Ngôn cười khẽ, đắp kín chăn cho hắn, “Ngủ đi, ngủ quá trễ sẽ không cao lên được, vậy sau này cũng chỉ có thể củ cải thôi.”


“Không có khả năng!” Củ cải nhỏ nói: “Vóc dáng của ngươi và vương gia cũng rất cao, vóc dáng ta làm sao có thể lùn được.”


“Không cần nhắc nhở ta chuyện này, ta đang cố gắng quên.”



Củ cải nhỏ cười hì hì.


Đỗ Cửu Ngôn tắt đèn, mẫu tử hai người ngủ.


Ngày thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn đúng hẹn lần thứ hai đi tiệm tạp hóa Tất Ký.


Quế vương đã ở, hắn đang nhìn chằm chằm cửa của cửa hàng tầng trệt, Oa Tử mở ngăn tủ.


“Ngươi qua đây.” Quế vương nghe được tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại nói: “Trên cái cửa này, có phải có vết máu hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn tiến lên kiểm tra, quả nhiên thấy trên đầu cửa có một dấu ba ngón tay nhan sắc cạn phấn, nàng so một chút, nhìn Quế vương nói: “Tay trái.”


“Chờ Lộ Thủ Chính tới so với một chút.” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại hỏi Oa Tử, “Tam gia mang người ra ngoài chưa?”


Oa Tử nói: “Phỏng chừng lúc này đang đi Lộ phủ. Trên đường nhiều người, rất chen.”

Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi.


“Lý Đống và La Thanh Miêu buổi sáng dạo phố, vừa lúc đụng phải Lộ Thủ Chính, đường thoáng cái bị ngăn chặn. Ném khắp mặt đất đều là trứng gà rau lá cây, huynh đệ làm nhiệm vụ ngày hôm nay nhất định phải tức giận, buổi tối chưa chừng phải đi đánh La Thanh Miêu đánh một trận trút giận.”


Đỗ Cửu Ngôn đã quên La Thanh Miêu, “Vậy đợi lát nữa chúng ta cùng đi xem.”


Trên đường có thật nhiều người đang xem náo nhiệt, hướng về phía tiệm tạp hóa chỉ chỉ chõ chõ, chờ Quế vương vào viện tử, có người có người thấp giọng gọi Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, Lưu đại nhân lại biến tốt rồi?”


“Đúng vậy, nghiêm túc đích thân tra án này.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Mọi người tấm tắc thán, vẻ mặt đều kinh ngạc, “Tính tình của một người có thể biến hóa lớn như vậy.”


Đỗ Cửu Ngôn cười khẽ, vào viện tử.


Tất Kiến Hùng uể oải ngồi, Hàn thị ở trong phòng dụ dỗ nhi tử ngủ, thấy bọn họ tiến đến Tất Kiến Hùng đứng lên, nói: “Đại nhân, Đỗ tiên sinh, nghe nói bắt được người? Là Lộ Thủ Chính có phải hay không?”


“Trước khi chưa thăng đường định án, hết thảy đều là chờ. Ngươi cần phải làm là phối hợp điều tra, nếu như hồ ngôn loạn ngữ, ta ngay cả ngươi ta cũng bắt luôn.”


Tất Kiến Hùng nói: “Đại nhân, tiểu tử kia ăn uống đàn đúm gái gú cờ bạc, chuyện xấu làm hết. Nhất định là hắn không sai.”



Quế vương không để ý tới hắn.


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn ở trong viện tử đi một vòng, đứng ở phía dưới lầu các nhìn lên, Quế vương qua đây, hỏi: “Nhìn cái gì?”


“Đại nhân, nếu như Lộ Thủ Chính nói là sự thật, như vậy, hung thủ thứ hai vào lúc nào?” Đỗ Cửu Ngôn như có điều suy nghĩ.


Quế vương nói: “Ý của ngươi là, hắn rất có thể ở thời gian Lộ Thủ Chính hành hung, đã ở đây rồi?”


“Không bài trừ loại khả năng này.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta đi Lộ gia.”


Quế vương xua tay, “Ta xem lại hiện trường, tự ngươi đi đi.”


“Đi thôi đi thôi.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo hắn, “Đợi lát nữa đến tra, chúng ta đi tìm Tiêu Tam trước.”


Quế vương bị nàng lôi kéo cánh tay ra cửa, hắn ghét bỏ nói: “Là ngươi nói ra muốn tới hiện trường lần nữa, hiện tại lại đi xem náo nhiệt?”


“Ta muốn chứng thực mới vừa rồi ta đoán có đúng hay không.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương không giải thích được, “Ngươi cảm thấy hung thủ rất có thể trước sau tiến đến cùng Lộ Thủ Chính, hoặc là nói, hắn là tận mắt thấy Lộ Thủ Chính vào?”


“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương ngưng mi, “Giải thích một chút, có thuyết pháp gì?”


“Cái này cũng không có thuyết pháp, trực giác thuần túy.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn mang theo hắn vào trong ngõ hẻm Lộ gia, Lộ Diệu đang đứng ở cửa, thấy nàng tới vẫy tay, “Cửu ca.”


Đỗ Cửu Ngôn chào hỏi nàng.


“Nữ nhân mới nói trực giác, ngươi thật đúng là ẻo lả.” Quế vương hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Lộ Diệu, mất hứng.


Đỗ Cửu Ngôn không có tiếp lời của hắn, nói với Lộ Diệu: “Ngươi ở nơi này làm cái gì?” “Xem náo nhiệt a.” Lộ Diệu nói: “Nghe nói một hồi Lộ Thủ Chính cũng bị mang về chỉ đường. Ta ở chỗ này chờ hắn.”


Lúc nói chuyện, nàng từ bên trong cửa nhấc một rổ ra, một rổ rau nát bấy có mấy cái.



“Của ngươi đây là trứng gà luộc.” Quế vương nhìn Lộ Diệu không thoải mái: “Sau khi đập chết người, bị mang đi dạo phố chính là ngươi.”


Lộ Diệu ngạc nhiên, lại ha hả cười, nói: “Vậy, vậy ta ném lá rau là được.”


Vừa nói chuyện, Tiêu Tam dẫn Lộ Thủ Chính qua đây, sau lưng của hai người tựa như kéo một đám người trên phố.


Một thân Lộ Thủ Chính ô bẩn, trên đầu còn có lồng đỏ trứng gà, Lộ Diệu nhìn thấy cười ha ha, “Lộ Thủ Chính ngươi cũng có ngày hôm nay.”


Lộ Thủ Chính bị dọa, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Lộ Diệu, bỗng nhiên khóc lên, “Tỷ, ngươi mau mau cứu ta, ta sợ!”


“A?” Dáng tươi cười của Lộ Diệu cứng ở trên mặt. Từ khi bắt đầu biết chuyện, Lộ Thủ Chính sẽ không có gọi nàng là tỷ nữa, từ trước đến nay đều là không sợ trời không sợ đất, “Ngươi, ngươi sợ choáng váng rồi đi!”


Lộ Thủ Chính gào khóc, giọng của thiếu niên như vịt đực, đặc biệt khó nghe.


Lộ Diệu ghét bỏ trừng hắn một mắt, gọi nha đầu bà tử trở về, ba đóng cửa.


Lộ Thủ Chính khóc càng hung.


“Câm miệng!” Tiêu Tam quát dẹp đường: “Quay đầu lại, vừa đi vừa nói tất cả tình huống lúc đó ngươi nhớ được.”


Lộ Thủ Chính lau khô lệ trên mặt, vừa đi vừa nói: “Ta đi hướng bắc, cứ lắc lư như vậy, trên đường cũng không có người.”


Lộ Thủ Chính hướng bắc đi tới Thiệu An nhai rồi lại vào ngõ nhỏ, hắn nói: “Ta đến Kê Mao hạng có chút sợ, sau đó chạy chậm vài bước, lại trở về Thiệu An nhai.”


Kê Mao hạng tới gần Liêu phủ, hai huynh đệ Liêu gia đều chết hết, tất cả mọi người cảm thấy ở đây âm sâm sâm, buổi tối không dám đi.


Lộ Thủ Chính từ của huyện nha một đường hướng bắc, đi ngang qua Nghiêm phủ, và khách sạn Đông An, đi lên trước nữa chính là Hồng lâu và Đức Khánh lâu, cùng với ngõ nhỏ hai tỷ đệ Phó Vũ ở trước đây.


Tiệm tạp hóa Tất ký còn phải đi về phía trước qua ba ngã tư nữa.


“Đoạn đường này một người đều không thấy sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Lực độ cấm đi lại ban đêm ở Thiệu Dương không lớn, trời vừa tối tuy nói không cho xuống phố, thế nhưng nếu có người đi ra, nha môn cũng không quản không bắt.


Chủ yếu nếu như lực độ lớn quản người bắt người, huyện nha lại thêm rất nhiều chuyện, nhân thủ không đủ.


Loại sự tình này các vị huyện lệnh bao quát Phó Thao, đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, xem như tiết kiệm nhân lực.


“Không có.” Lộ Thủ Chính nói: “Từ sau khi các ngươi đánh đuổi đổ quán Du Tiền thôn, Thiệu Dương không chỗ bài bạc, ta ít đi ra ngoài vào buổi tối rất nhiều.”


Đỗ Cửu Ngôn như có điều suy nghĩ, Quế vương hỏi: “Ngươi đang hoài nghi trực giác của mình?”


“Không nghi ngờ, ta đang tìm chứng cứ.” Đỗ Cửu Ngôn dứt lời, dừng lại ở Đức Khánh lâu, “Ngươi đi ngang qua Đức Khánh lâu sao?”



Lộ Thủ Chính gật đầu, “Đương nhiên a, ta từ nơi này đi. Nga, đúng rồi. Lúc đó trong Đức Khánh lâu rất náo nhiệt.”


Bookwaves.com.vn

“Náo nhiệt cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có người ở uống rượu?”


Lộ Thủ Chính gật đầu, “Chắc là có người đang uống rượu, phản chính đều là thanh âm của nam nhân, nháo đằng. Ngươi có thể hỏi Đổng Đức Khánh một chút, những người đó đi trễ như vậy hắn khẳng định nhớ kỹ.”


Vẻ mặt Đổng Đức Khánh đề phòng đi ra, vừa thấy bọn hắn đang làm công vụ, vội nhiệt tình, cười nói: “Đại nhân, Cửu Ngôn, có cái gì muốn giúp một tay.”


Quế vương vẫy tay, “Ngươi qua đây.”


Đổng Đức Khánh qua đây, Quế vương hỏi: “Lộ Thủ Chính nói, ngày hôm trước tầm giờ hợi, hắn đi ngang qua cửa Đức Khánh lâu, nghe được lúc đó bên trong rất ồn ào. Ngày đó bên trong có khách nhân nào, trễ như vậy không đi, ồn ào cái gì?”


“Nửa đêm ngày hôm trước?” Đổng Đức Khánh nhớ kỹ, “Nga, học sinh của Thanh Sơn thư viện. Nói là có người về nhà thành thân, ngày hôm qua trở về thỉnh bạn trong thư viện ở chỗ này của ta ăn cơm.”


“Mở ba bàn, tiêu ba mươi lượng bạc, ăn đến qua giờ tý mới tan cuộc về nhà.” Đổng Đức Khánh nói: “Ta làm buồn bán nhỏ không dễ dàng a, mỗi ngày nấu ở phía sau, mệt chết ta.”


Lúc nói chuyện, hắn quét Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương một mắt.


“Giờ tý mới tan cuộc? Mở ba bàn, tổng cộng bao nhiêu người ăn cơm?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Trên đường có người ly khai sớm hay không?”


Đổng Đức Khánh lắc đầu nói: “Ta lúc đó ngồi ở tầng trệt tính sổ, không thấy được ai ra ngoài.”


“Ngươi mang theo hỏa kế làm nhiệm vụ đêm đó suy nghĩ lại một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nghĩ ra đi nói cho chúng ta biết.”


Đổng Đức Khánh gật đầu.


Mọi người tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến cuối cùng đứng ở cửa tiệm tạp hóa, Lộ Thủ Chính cũng không nghĩ ra trên đường còn gặp được ai, mang theo nức nỡ nói: “Ta… Ta tiến vào, cầm sáu lượng bạc vốn có muốn đi, ai biết quỷ thần xui khiến ta liền nghĩ đến Tất Vi.”


Lộ Thủ Chính hối hận không thôi, “Đều do nữ nhân kia, nàng…” Hắn chưa nói xong, Đỗ Cửu Ngôn ba một tiếng, quật đầu của hắn, “Chuyện gì cũng trách người khác, ngươi chính là thiếu thu thập.”


Lộ Thủ Chính khóc càng hung, “Ta, ta cũng không biết, sự tình nháo lớn như vậy.”


—— lời nói ngoài ——


Giải thích một chút: thời gian thời cổ, một ngày mười hai canh giờ, một canh giờ bốn khắc chung, một khắc đồng hồ chính là nửa giờ. Một chén trà nhỏ khoảng chừng mười phút.

Giờ hợi qua một chén trà nhỏ, đại khái chín giờ mười phút. Giờ hợi qua một khắc, chính là chín giờ rưỡi.

Giờ hợi hoa phân, chín giờ tối đến 11 giờ.

Về phần thời gian một nén nhang, ước chừng là nửa canh giờ cũng chính là một giờ. Còn có một cái phụ gia thời gian, gọi là “Canh hương”, chính là lúc một nén nhang đốt xong đổi một nén nhang, lúc này ước chừng là năm phút đồng hồ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận