Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 251: SƯ HUYNH SƯ ĐỆ


Dịch giả: Luna Wong


“Ngươi tên gì, năm nay mấy tuổi, người ở nơi nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Học sinh chắp tay, thanh âm cũng thanh thúy, “Học sinh Ngũ Tuấn Phong, năm nay mười bảy, người Thiệu Dương Thượng Hà trấn.”


“Đêm trước ăn cơm, ngươi ra ngoài tầm một nén nhang, làm cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Ngũ Tuấn Phong trả lời: “Đêm đó ta uống say, trước cùng Vệ sư huynh đi nhà xí, sau vẫn ngồi ở phía sau hàng lang nhà xí nói chuyện. Vệ sư huynh và ta là đồng hương, bởi vì mùa mưa sắp tới, chúng ta nghe nói bờ đê trong nhà sụp không ít, liền muồn cùng thỉnh lệnh, cầu xin đại nhân làm chủ sửa đê.”


“Vệ sư huynh là ai?” Quế vương nhìn về phía bốn người khác.


Ngũ Tuấn Phong trả lời: “Sư huynh ở sát vách, ta đi gọi hắn đến.” Lúc nói chuyện đi sát vách, chuyển đầu đưa một nam tử rất cao, dung mạo đoan chính, hắn giới thiệu: “Đại nhân, hắn chính là Vệ sư huynh.”


“Học sinh Vệ Chính An khấu kiến đại nhân.” Vệ Chính An chắp tay nói.


Quế vương nói: “Đêm đó, ngươi làm gì?”


“Học sinh không thắng tửu lực, uống nửa trận đã muốn nôn, vì vậy cùng Ngũ sư đệ đi nhà xí hậu viện, sau khi ra ngoài chúng ta ở phía sau hàng lang nhà xí nói chuyện, nói bao lâu chúng ta cũng không biết, phản chính lúc trở về, Phạm sư huynh đang tính tiền với đông gia, chúng ta trở về thư viện.”


Hai bên trái phải một vị học sinh khác nói: “Lúc các ngươi trở lại là giờ tý qua tầm một chén trà nhỏ.”


“Ta cũng không nhớ rõ, đa tạ Nhâm sư đệ.” Vệ Chính An chắp tay, lại cười nói trả lời: “Chẳng biết đại nhân và Đỗ tiên sinh còn muốn biết gì nữa? Chỉ cần ta và Ngũ sư đệ biết, nhất định tri vô bất ngôn.”


Quế vương đang muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn ở hơi đè tay hắn xuống, nàng cười khanh khách nói: “Không có gì muốn biết nữa, các ngươi về trước đi, mấy ngày nay tạm thời không cần phải ly khai Thiệu Dương, bởi vì có thể còn phải đi thư viện tìm các vị.”


“Vâng, chúng ta nhất định không ly khai.” Sáu người nói.


Tay của Quế vương đặt ở trên ghế, lúc này, Đỗ Cửu Ngôn đè trên mu bàn tay của hắn, tay nàng vừa trắng vừa nộn còn đặc biệt nhỏ, áp lên như thế, chỉ che được phân nửa.


Văn lộ cũng không nhiều, móng tay tu bổ sạch sẽ, lại là hồng nhạt.


Di? Tay phải của nàng ngón giữa bên phía ngón áp út lại có một nút ruồi, một nút ruồi đặc biệt nhỏ, tròn trịa còn thật đẹp mắt.


“Đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, tay áo cản lại, nhéo một cái lên mu bàn tay của Quế vương, Quế vương tê một tiếng, tỉnh thần qua đây bất mãn trừng mắt Đỗ Cửu Ngôn một cái, lúc này mới nhìn về phía sáu học sinh, nói: “Nghe Đỗ tiên sinh, có việc chúng ta sẽ tìm các ngươi.”



Vẻ mặt sáu người không giải thích được.


“Ý của đại nhân, các ngươi về trước đi.” Đỗ Cửu Ngôn muốn bóp chết hắn, đang phá án hắn cư nhiên thất thần, nếu không phải để hắn nói chuyện, lập tức oán giận không nể mặt hắn.


Tiêu Tam tiễn người của thư viện Thanh Sơn ly khai.


“Ngươi làm gì thế, hai tròng mắt hàm xuân mất hồn mất vía.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, “Đại nhân, người tư xuân rồi?”


Đỗ Cửu Ngôn trừng nàng, “Tư xuân?”


“Trong lòng có người a.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Một đôi mắt thủy uông uông, tấm tắc. . . Đại nhân a, người phải nắm chắc a, bằng không gương mặt này thật sự là không xứng với đôi mắt này, sẽ lộ.”


Ngực Quế vương thùng thùng nhảy vài cái, lần đầu tiên không tranh với nàng, uống nửa chung bình phục suy nghĩ miên man, “Lộn xộn cái gì. Nói đi, làm sao bây giờ?”


“Dạ tham thư viện!” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, lại nhìn về phía Bả Tử và Tiêu Tam, “Có đi không?”


Tiêu Tam từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, “Đi a.”


“Hai người kia quả thực rất khả nghi. Người khác đều là mặt hốt hoảng hiếu kỳ, chỉ có hai người kia tự thủy chí chung rất trấn định. Người khác đi mao xí đều là một người, không có chứng nhân thời gian, cũng chỉ có bọn họ là đi hai người, làm chứng nhân thời gian cho nhau.”


“Hiện tại xem ra, Ngũ Tuấn Phong này rất khả nghi.” Bả Tử nói.


Tiêu Tam gật đầu, nói: “Xem ra, chắc là Vệ Chính An đang giúp Ngũ Tuấn Phong làm chứng giả!”


bookwaves.com.vn – Luna: Ta lại nghi ông Vệ hơn, giả bộ đổi tay thuận cho nhau, làm chứng giả cho nhau


“Đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút trước, khi trời tối chúng ta cùng đi thư viện Thanh Sơn.” Đỗ Cửu Ngôn nhớ tới cái gì, hỏi: “Ta nhớ kỹ nhi tử của Lưu Nhị Trụ Lưu gia thôn ở thư viện Thanh Sơn đi?”


Tiêu Tam không quá nhớ rõ.


“Ân.” Bả Tử nói: “Hôm nay ta đi có gặp.”


Lưu Nhị Trụ chính là Lưu Nhị Trụ trong án kiện hình sự lúc đầu Đỗ Cửu Ngôn thi tụng sư bài chứng biện tụng. Thê tử Điền thị dùng rắn cho vào ruột hắn giết chết.


Phu thê hai người có nhi tử mười một tuổi Lưu Triển ở thư viện.


Quế vương nhìn lướt qua Bả Tử, nói: “Đạo sĩ, sư phụ ngươi sắp tới rồi.”



“Đại nhân, ta và Mao đạo sĩ cũng không quen biết.” Bả Tử nói.


Quế vương hừ một tiếng, “Chờ hắn tới ngươi sẽ biết.”


“Cái kia. . .” Tiêu Tam do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Ta. . . Có thể không đi được không?”


“Được!” Quế vương nói.


“Không được!” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, trừng Quế vương, “Thư viện Thanh Sơ ngươi đi qua chưa, Tiêu Tam gia không dẫn, chúng ta căn bản không biết.”


Quế vương hừ một tiếng, không nói chuyện.


Tiêu Tam khóc không ra nước mắt, lôi kéo Bả Tử đi ra, vừa đi vừa nói: “Ngươi nói, ta có thể giả bộ bệnh hay không?”


“Không có thể.” Bả Tử nói.


Bầu trời tối đen, ba người ăn xong cơm tối, đi thư viện Thanh Sơn.


Thư viện Thanh Sơn ở mặt đông Thiệu Dương thành, tới gần vị trí tường thành, lúc đầu là tư thục, sau này do quan phủ nâng đỡ biến thành thư viện bán công bán tư. Mặc dù thư viện ở trong thành, nhưng khúc kính thông u cầu nhỏ nước chảy đặt mình trong trong thâm sơn, phong cảnh vô cùng tốt.


Ba người không có đi cửa chính, mà là leo tường đi vào, dọc theo tường vây đến nơi ở của học sinh trong viện.


Trong một gian phòng sáu người ở.


Ngũ Tuấn Phong và Vệ Chính An ở tại một gian phòng, trong phòng thắp đèn, có người đang đọc sách, có người đang làm bài tập,cũng có người đang nằm nói chuyện.


“Các ngươi nói, ngày hôm nay Lưu đại nhân để chúng ta đi nha môn, rốt cuộc làm gì?”


“Ta nghe Đặng tiên sinh hỏi, bọn họ không nói. Bất quá, hai ngày này nha môn đều đang tra vụ án giết người ở tiệm tạp hóa. Nói không chừng gọi chúng ta đến đó cũng là bởi vì vụ án này.”


Có người kinh hô một tiếng, “Không thể nào. Vụ án giết người tới hỏi chúng ta, chẳng lẽ là hoài nghi giữa chúng ta có người giết nữ nhi của đông gia tiệm tạp hóa kia sao?”


“Không thôi thì sao. Đêm án phát hôm đó chúng ta đều ở Đức Khánh lâu. Không phải còn hỏi chúng ta ai từng rời tịch sao? Khẳng định chính là nguyên nhân này a.”



Đỗ Cửu Ngôn đứng ở ngoài cửa sổ nghe, phân rõ không được ai là ai, thế nhưng nàng có thể xác định Ngũ Tuấn Phong và Vệ Chính An không có tham dự.


“Vệ sư huynh, sau đó các ngươi lưu ở bên kia, Lưu đại nhân còn hỏi cái gì?” Có thiếu niên hỏi Vệ Chính An.


Vệ Chính An buông sách xuống, nói một lần nội dung buổi trò chuyện kia, du du nói: “. . . Ta cũng cảm giác liên quan đến án tử giết người. Ta nghe nói bắt được hung thủ, thế nào còn tìm chúng ta hỏi chuyện?”


“Ta cũng nghe nói, chính là Lộ Thủ Chính a. Bại hoại kia, cũng chỉ có hắn có thể làm loại sự tình này.”


Nói đến Lộ Thủ Chính, tâm tình của mọi người càng thêm kích động, có người nói: “Năm đó hắn ở thư viện, có gia cảnh tốt, hầu như mỗi người đều bị hắn đánh. Sau này tiên sinh đuổi hắn đi, thật là đại khoái nhân tâm.”


“Ngũ Tuấn Phong, lúc đó hắn còn tè vào túi của ngươi có phải hay không? Ta nhớ thanh thanh sở sở.”


Ngũ Tuấn Phong khẽ vuốt ve cánh tay trái, cúi đầu lên tiếng, nói: “Túi đó là nương ta làm, bất quá sự tình đã qua, quên đi!”


“Ngươi chính là dễ nói chuyện, chỉ để cảm thấy ngươi dễ khi dễ a.”


Ngũ Tuấn Phong cười cười Vệ Chính An cười nói: “Thời gian không còn sớm, chớ hàn huyên. Những thứ này nha môn sẽ kiểm chứng, chúng ta quan tâm cũng vô ích.”


Lúc nói chuyện, hắn lấy dụng cụ rửa mặt ra ngoài.


bookwaves.com.vn – Luna: Xem ra ta đoán sai rồi T_T


“Ta cũng đi.” Ngũ Tuấn Phong cũng đi theo ra, “Sư huynh, quan phủ thực sự còn có thể trở lại tra chúng ta sao?”


Vệ Chính An dừng lại, tiếp bồn rửa mặt trong tay hắn, cười khanh khách nói: “Tới thì tới, chúng ta biết cái gì nói cái gì, không cần sợ.”


“Vâng!” Ngũ Tuấn Phong đứng ở bên cạnh giếng, Vệ Chính An đánh nước giếng, rót cho hắn phân nửa, giúp hắn vắt khăn, hai người vừa rửa mặt vừa nhẹ giọng nói chuyện trong thư viện.


Ngũ Tuấn Phong lo lắng nói: “Vậy ngày mai có cần nói với tiên sinh hay không, Mã sư đệ luôn luôn khi dễ Lưu sư đệ. Hai ngày trước ta còn thấy, hắn đặt một con cóc vào trong túi của Lưu sư đệ.”


“Chuyện này ngươi chớ xía vào, ngày mai ta đi, nói một tiếng với Mã sư đệ.” Vệ Chính An nói.


Ngũ Tuấn Phong gật đầu, “Sư huynh ta rửa xong rồi.”


“Vậy trở về đi.” Vệ Chính An cầm chậu rửa mặt cho hắn, Ngũ Tuấn Phong thấp giọng nói: “Sư huynh, người thật không quay về sao, đính hôn ngươi không ở khẳng định không được.”


Vệ Chính An không yên lòng lên tiếng, nói: “Không nói việc này, trở về đi.”


Hai người trở về, trong phòng tắt đèn đều tự ngủ.


Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trên đá Thái Hồ đối diện ký túc xá, nhìn trường sam hôi sắc các học sinh phơi giống như ban ngày, như có điều suy nghĩ.


Quế vương nói: “Ngươi còn cảm thấy Ngũ Tuấn Phong có thể nghi?”



“Đêm nay không đến không công, chí ít chúng ta biết, Lộ Thủ Chính và Ngũ Tuấn Phong đã từng là cùng trường, giữa hai người còn có gút mắc.”


“Đi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đức Khánh lâu.”


Ba người đi Đức Khánh lâu, Đổng Đức Khánh dẫn bọn họ đi vào nhã gian các học sinh thư viện Thanh Sơn ăn cơm đên đó.


Nhã gian bình thường, là một gian bàn lớn có thể ngồi mười người. Trong một phòng to, bức tường cách giữa gian phòng là một bình phong to lớn, lúc cần, là có thể đẩy bình phong ra, xác nhập hai gian thành một gian để sử dụng.


Vào lúc ban đêm, bọn họ chính là chính là.


“Tam gia.” Đỗ Cửu Ngôn nói hai câu với Tiêu Tam.


Tiêu Tam xác nhận, xuống lầu.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đứng ở cửa sổ, một lát sau liền thấy Tiêu Tam đạp bóng đêm, lảo đảo từ nam đến bắc, từ trên đường ngoài Đức Khánh lâu đi qua, Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương, “Đi!”


“Các ngươi đi làm gì?” Đổng Đức Khánh hô: “Ta đóng cửa a, các ngươi chớ trở về ăn cơm a.”


Lúc nói chuyện, thúc giục hỏa kế, “Mau, mau thu thập một chút, đi rồi đi rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương theo Tiêu Tam, không xa không gần, Tiêu Tam quay đầu lại nhìn vài lần, cư nhiên cũng không có phát hiện.


Hắn lắc lư, đến cửa tiệm tạp hóa Tất ký, vào cửa, Tất Kiến Hùng thấy hắn sửng sốt đang muốn nói, Tiêu Tam xua tay trực tiếp đi moi ngăn kéo đặt tiền, lại ngừng một chút, cong lưng đi hậu viện.


“Tam, tam gia.” Tất Kiến Hùng vẻ mặt không giải thích được đang muốn nói, bỗng nhiên liền thấy Lưu huyện lệnh và Đỗ Cửu Ngôn tiến đến, hai người không có giống Tiêu Tam, mà là trực tiếp đi hậu viện.


Tất Kiến Hùng theo.


Tiêu Tam lên lầu.


Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn cũng theo đi tới, đẩy phòng nhỏ sát vách Tất Vi ra.


Chợt nghe Tiêu Tam sát vách kêu hai tiếng, đại khái qua một khắc đồng hồ, Tiêu Tam hoảng loạn chạy đến, xông xuống lầu, cũng không quay đầu lại đi.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương hai người mở cửa, một lần nữa vào phòng.


“Đại nhân, Đây. . .sao thế?” Tất Kiến Hùng nhìn hai người trong phòng.


Tiêu Tam lần thứ hai trở về.


“Không chứng cứ!” Tiêu Tam nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói: “Làm sao bây giờ?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận