Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 255: TÀI HOA DUNG MẠO


Dịch giả: Luna Wong


“Nhận thật?” Chu Tiếu hỏi: “Vì Lộ Thủ Chính?”


Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, nói: “Không sao, đợi lát nữa ai tới tìm ta trước, ta nhận tố tụng của người đó.”


“Vậy vẫn là Tất Kiến Hùng tương đối khá.” Tiền Đạo An nói: “Chí ít chứng cứ minh xác, chỉ cần biện ba người đều là tử hình thì tốt rồi.”


Bên này vừa nghị luận xong, đường huynh đệ Lộ Lệ Cần cùng Lộ Ấn đến.


“Cửu Ngôn.” Lộ Lệ Cần chắp tay nói: “Án tử của Thủ Chính, chỉ có ngươi nhận mới có thể có một điểm có khả năng đổi mới, Thủ Chính hắn mới có thể bảo trụ một cái mạng.”


“Nên, còn xin ngươi nhất định phải hỗ trợ.” Lộ Lệ Cần chắp tay nói.


Đỗ Cửu Ngôn hoàn lễ, lại cười nói: “Lộ lão gia, việc này người có nói cũng vô dụng!”


“Nhị thúc, Lệ Vân!” Lộ Lệ Cần hiểu ý tứ của Đỗ Cửu Ngôn, vội gọi hai phụ tử nhị phòng Lộ gia, Lộ Ấn trầm mặt, nói: “Chúng ta cũng không phải không hiểu pháp, vụ án này nếu là mời ngươi, chúng ta sẽ mặc cho ngươi chỉ huy, vô luận kết quả gì, chúng ta…”


Quải trượng của Lộ Ấn dậm trên đất, nói: “Chúng ta nghe ngươi, đều nhận.”


“Đỗ tiên sinh.” Lộ Lệ Vân hỏi: “Kết quả xấu nhất là cái gì?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Giảo giám hầu.”


“Giảo giám hầu?” Trước mắt Lộ Lệ Vân đen, nhưng Đỗ Cửu Ngôn lại nói: “Hắn đã có mười lăm, mặc dù sinh thần chưa tới nhưng ảnh hưởng này không lớn, định án xong giao cho hình bộ phúc thẩm, xem người của phía trên định thế nào.”


“Nếu như thành niên thì sao?” Lộ Ấn hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người giết người trảm lập quyết.”


“…Thủ Chính rốt cuộc có hay không…” Lộ Lệ Cần mặt đỏ tới mang tai mà hỏi thăm.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn không có thừa nhận gian chiêm, nhưng nhận động thủ dâm loạn bức bách, đả thương người!”


Kỳ thực, rốt cuộc có hay không nàng còn chưa thực sự xác nhận.


Chờ nhận tụng án, tất cả tra lại từ đầu.



Ba người Lộ gia lần thứ hai trầm mặc, qua một lúc lâu, Lộ Ấn nói: “Hố này không qua được rồi, liền do Đỗ tiên sinh quyết định đi.”


Lộ Lệ Vân cũng theo gật đầu, “Liền do Đỗ tiên sinh làm chủ, chúng ta phát thệ, vô luận thắng thua, kết quả gì chúng ta đều tiếp thu.”


Thái độ như vậy, Đỗ Cửu Ngôn là hài lòng. Nếu như bọn họ còn ôm may mắn, vậy tụng án nàng không thể nhận.


“Vậy ký khế ước đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tống Cát Nghệ mang công văn khế ước sẵn ra, trải ở trên bàn, Lộ Lệ Vân tiến lên ấn vân tay ký tên, nộp một nửa tụng hai trăm lượng.


“Đơn kiện ta viết xong, sẽ đưa đến phủ lấy chữ ký của người.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay với người Lộ gia, “Nếu có cần người nhà làm chứng, còn xin phối hợp.”


Lộ Lệ Vân chắp tay đáp lễ, nói: “Được! Đỗ tiên sinh có gì cần chúng ta cứ mở miệng.”


Lúc nói chuyện, hắn theo Lộ Ấn ra ngoài, suy nghĩ một chút lại quay đầu lại hướng Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Thủ Chính không tốt, đều là kết quả của người một nhà chúng ta nuông chiều. Trước đây có chỗ xung đột với Đỗ tiên sinh, tiên sinh đại nhân không ghi chuyện của tiểu nhân, Lộ mỗ ở chỗ này bồi lễ với tiên sinh.”


Đỗ Cửu Ngôn đáp lễ, nói: “Nhị lão gia không cần như vậy, ta đã nhận tụng án cũng sẽ không mang tình cảm cá nhân vào, ta có thích Lộ Thủ Chính hay không, sẽ không ảnh hưởng ta biện tụng.”


“Nên, người yên tâm, ta sẽ toàn lực ứng phó.”


Lộ Lệ Vân vô cùng cảm kích, cúi thấp đầu theo phụ thân và đường huynh xuất môn.


Bookwaves.com.vn

Lộ Lệ Cần về nhà trước, hai phụ tử Lộ Ấn mệt mỏi lực tẫn đến nhà, Vương thị chờ ở cửa, vừa thấy thấy hai người không kịp chờ đợi hỏi: “Thế nào thế nào, Đỗ tiên sinh có không? Có phải hắn ghi thù không chịu nhận án tử của Thủ Chính chúng ta hay không?”


“Đỗ tiên sinh nói, hắn chỉ là nhận tụng án mà thôi, không liên quan đến chuyện hắn thích Thủ Chính hay không.” Lộ Lệ Vân nói.


Sắc mặt Vương thị trắng nhợt, “Vậy hắn có thể không dụng tâm hay không?”


“Thả rắm!” Lộ Ấn nói: “Lúc này, ngươi ngậm chặt miệng lại!”


Lộ Lệ Vân cũng trừng Vương thị, nói: “Không nên nói bậy, tụng sư kiêng kị nhất là bị người nghị luận như vậy. Đỗ tiên sinh cũng không phải lần đầu tiên lên công đường, làm như thế nào trong lòng hắn có chừng mực.”


“Ta đã biết, ta… Chính là đau lòng Thủ Chính của ta a.”


Lúc nói chuyện Vương thị khóc lên.


“Còn khóc!” Lộ Ấn căm tức, “Để tức phụ ngươi câm miệng.”


Lúc nói chuyện trở về viện tử của mình.



Lộ Lệ Vân kéo Vương thị, thấp giọng nói: “Được rồi. Ngươi còn có mặt mũi khóc, Thủ Chính tới tình trạng hôm nay, cũng do ngươi cưng chìu. Từ mẫu nhiều bại tử.”


“Ngươi có mặt mũi gì nói ta, lẽ nào ngươi không cưng chìu hắn?” Vương thị hô: “Khi còn bé hắn ra ngoài lấy đồ của người ta về, ngươi không phải còn khen hắn biết làm việc, nói hắn cơ trí sao?”


“Hắn lấy về thì thôi, cũng không phải thật hữu dụng. Nhưng ngươi cũng không nói hắn, ngươi mặc kệ, hiện tại còn nói ta.’ Vương thị gào khóc.


Lộ Lệ Vân đánh bản thân hai cái tát, ủ rũ cúi đầu đi.


Vương thị ngồi ở trong phòng lau nước mắt, càng nghĩ càng hận, nhưng lại không biết hận ai, càng không ngừng khóc.





Đỗ Cửu Ngôn uống trà trong nha môn, Quế vương ngạc nhiên nhìn nàng, “Ngươi cư nhiên nhận Lộ Thủ Chính? Ngươi không phải rất chán ghét tiểu tử kia sao?”


“Không nên vũ nhục chuyên nghiệp của ta.” Đỗ Cửu Ngôn gõ bàn một cái nói, nói: “Từ giờ trở đi, vụ án này ta nhận, làm phiền đại nhân người cho ta bài phiếu, ta muốn đi hiện trường.”


Quế vương đánh giá nàng, “Còn muốn đi, hiện trường chẳng lẽ còn có di lưu chứng cứ? Ngươi không cho bổn quan vũ nhục chuyên nghiệp của ngươi, ta thấy ngươi lúc đó đang lừa ta.”


“Nha môn phá án không cần cẩn thận như thế, có chứng cứ và lời khai là được.” Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, “Làm phiền, đại nhân!”


Nha môn phá án tự nhiên bất đồng với tụng sư điều tra. Người trước chứng cứ và lời khai phạm nhân, có thể định án, người sau lại tính toán chi li so bì từng tí.


“Cầu người làm việc, phải có giác ngộ của cầu người làm việc.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân, làm tụng sư ta yêu cầu bài phiếu là hợp tình hợp lý hợp pháp, ta không phải cầu người làm việc.”


“Vậy chờ đi, bổn quan muốn thẩm tra một chút, mấy ngày nữa mới nói.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, thấp giọng nói: “Đại nhân, hình dạng ngạo kiều hiện tại của người, cùng hình dạng thẹn thùng lôi kéo tay áo của học sinh ngày hôm qua, thật đúng là tưởng như hai người a.”


“A! Tay áo ở chỗ này, lại cho ngươi túm túm?”


Quế vương chỉ nàng nói: “Ngươi lặp lại lần nữa?”


“Sự tình ngươi cũng làm rồi còn không cho ta nói a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương hừ lạnh một tiếng nói: “Ngày mai ta liền chiêu cáo thiên hạ, ngươi mặt rổ, là một người rất xấu rất xấu.”


“Đi đi, đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cho ngươi kiến thức một chút, cái gì gọi là có tài hoa cao hơn dung mạo!”



“Ta, là dựa vào não nghĩ và tài hoa, đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương bĩu môi, vỗ bài phiếu vào trên bàn, khinh thường nói: “Ẻo lả! Ta thấy ngươi cùng Ngũ Tuấn Phong rất có chuyện để nói.”


“Đại nhân còn chưa đi ra khỏi trùng kích phải không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Có phải ban đêm tỉnh mộng hay đều nghĩ đến hình ảnh kia không?”


Sắc mặt Quế vương cứng ngắc.


“Đi.” Đỗ Cửu Ngôn cầm bài phiếu phất phất tay ra ngoài, “Đại nhân a, mau sắp xếp thời gian, khai đường thật sớm, ta khẩn cấp muốn hòa biện một vòng với Tiết tiên sinh.”


Lúc nói chuyện, nàng đi mấy bước, nhớ tới tấu chương Trần Lãng viết xong, lại quay về.


Giũ ra ở cửa.


Liền thấy Quế vương kéo da mặt, ngưng đầu lông mày, râu sơn dương run, biểu tình thống khổ mà quấn quýt dựa vào ghế.


“Bệnh, bệnh ngứa?”


Quế vương từ khe ngón tay nhìn nàng, một cước đá qua chỗ nàng, cả giận nói: “Ngươi mới bệnh ngứa!”


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn tránh ra, đáng tiếc nói: “Một thanh niên nhân tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp quyền cao chức trọng, có bệnh không tiện nói ra thật đúng là nhiều. Một đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn là không giải quyết được.”


“Ngươi, ngươi tức chết ta. Trở về làm gì, ta thấy ngươi thì da ngứa rồi.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên không ngớt, “Vì sao da ngứa?”


“Ngại giùm ngươi, bởi vì ngươi không mặt mũi không da!” Quế vương cả giận nói.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Khổ cực đại nhân, người tiếp tục ngại đi!” Lúc nói chuyện, đưa thư cho hắn, Một trăm lượng một phong, nếu như còn cần phục vụ thêm, xin hẹn trước!”


Vẻ mặt Quế vương nghi vấn nhận lấy nhìn xong, lại đầy mặt nghi vấn nhìn nàng, “Ngươi viết?”


“Đừng động do ai viết, nói chung nhớ kỹ trả tiền!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thêm tiền công hai ngày trước, tổng cộng 110 lượng, tiểu bằng hữu Đỗ Hồng Lân sẽ tới thu nợ.”


Nàng xoay người muốn đi, Quế vương kéo nàng, “Đỗ Cửu Ngôn, sổ con nếu như ngươi biết viết, ngươi có thể đi làm thủ phụ. Nói, do ai viết?”


“Đại nhân, ta rất có tài hoa.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta tốt xấu cũng là một tú tài.”


Lúc nói chuyện, phất tay áo ra ngoài vừa đi vừa nói: “Nhớ kỹ chuẩn bị bạc.”


Quế vương cầm thư, nhìn chằm chằm bút tích này, ánh mắt híp lại, “Kiều Mặc, ngươi tới xem một chút.”


“Gia!” Kiều Mặc tiến đến, “Làm sao vậy?”


Quế vương đưa thư cho hắn, “Có cảm thấy nhìn quen mắt hay không?”



Kiều Mặc cũng cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng nghĩ không ra thấy qua ở nơi nào.


“Nghĩ ra rồi, chính là giải thích viết trong sách trong phòng ta!” Quế vương nói.


Kiều Mặc nói, “Đúng, đúng! Trong thư phòng của người có rất nhiều sách đều có giải thích, chính là bút tích này. Mặc dù khổ bất đồng, thế nhưng bút phong tuyệt đối phải.”


Quế vương như có điều suy nghĩ, nhướng mày nói: “Trần Hoài An mất tích có bốn năm hơn rồi đi?”


“Thuộc hạ nhớ kỹ là lúc năm mới, Trần hàn lâm về nhà thăm người thân, qua năm hắn không có trở về, năm sau người đại hôn, hắn không có tham gia, nguyên vốn không phải thỉnh hắn niệm chúc từ sao?” Kiều Mặc nói.


Quế vương gật đầu.


“Nguyên lai đến Thiệu Dương, dưới mí mắt của bổn vương.” Quế vương nói: “Cái nhà kia của hắn thật đúng là lớn a, chứa nhiều người như vậy.”


Kiều Mặc nghĩ đến căn nhà kia của Đỗ Cửu Ngôn, hắn cũng đi vài lần, nhưng còn gặp qua Trần Hoài An.


“Gia, không đi tìm Trần hàn lâm sao?” Kiều Mặc hỏi: “Lúc đó hắn rời đi rất kỳ hoặc, có muốn đi hỏi một chút hay không?”


Sống không thấy người chết không thấy xác, đến người nhà của hắn cũng không biết hắn đi nơi nào.


Tất cả mọi người cho là hắn bị người giết bỏ sông các loại.


“Không cần.” Quế vương nhàn nhạt nói: “Hắn muốn tìm ta tự nhiên sẽ muốn tìm ta.”


Hắn ở Thiệu Dương, Trần Hoài An đã sớm biết, nếu hắn không đến, vậy biểu hiện không muốn gặp lại hắn.


“Nhưng là, gia. . . Chúng ta không phải là. . .” Kiều Mặc muốn nói, Quế vương cắt đứt lời của hắn, “Không cần nói nữa.”


Hắn vỗ vỗ tấu chương Trần Lãng viết, “Chép lại, đưa đi cho Ngô Điển Dần!”


“Vâng!” Kiều Mặc xác nhận, ngồi ở một bên chép lại tấu chương Trần Lãng viết.


Quế vương cắn cán bút, mâu quang hơi rét. . .


“Đại nhân.” Hoàng thư lại từ bên ngoài hô: “Tiết tiên sinh Tây Nam đến thỉnh bài phiếu, còn muốn cầu kiến người thỉnh tụng hắn.”


Quế vương xoay chuyển ánh mắt, ừ một tiếng, nói: “Ngươi theo trình tự để hắn đi làm.”


“Vâng.” Hoàng thư lại xác nhận đi.


—— lời nói ngoài ——


Hàn lâm vào Minh triều chủ yếu chức trách là sáng tác, biên tu và làm thị độc cho thiên tử, thái tử, các hoàng tử, tồn tại của lão sư các khoa, mặc dù quyền không lớn thế nhưng thanh quý, hơn nữa bởi vì tính đặc thù của công tác, tiếp xúc nhiều với thiên tử cùng với hoàng trừ, nên thường làm bàn đạp thăng thiên, địa vị xã hội tương đối cao.

Đường triều Lý Bạch, Đỗ Phủ Trương Cửu Linh, Tống triều Tô Thức, Vương An Thạch, Minh triều Trương Cư Chính đều từng là hàn lâm học sĩ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận