Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 259: ĐẾN NGA BIỆN ĐI


Dịch giả: Luna Wong


“Lộ Thủ Chính!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Lộ Thủ Chính, đá hắn một cước, Lộ Thủ Chính không dám cãi lại, trái lại bị nàng đá, “Xem như người quen cũ của tại hạ.”


“Năm ngoái, thụ người thỉnh tụng nhờ vã, hỗ trợ tra xét một cộc án kiện trộm cướp ngân lượng, tra được đạo tặc, chính là tiểu nhi này.”


“Sinh thần hắn vào tháng sáu, năm ngoái mười bốn, hôm nay mười lăm còn kém hai tháng rưỡi!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiểu nhi mười mấy tuổi như thế, lại là làm toàn chuyện xấu, ở Thiệu Dương nhắc tới hắn, người người chán ghét.”


“Cửa hàng lớn nhỏ ở Thiệu Dương, không có nơi nào hắn chưa từng hạ thủ trộm đạo.” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lộ Thủ Chính, hỏi: “Ta hỏi ngươi, từ khi ngươi bắt đầu trộm đạo, ngươi còn nhớ rõ ngươi tổng cộng trộm qua bao nhiêu lần không?”

Lộ Thủ Chính cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Không, không nhớ rõ.”


“Hắn không nhớ rõ, nhưng ta lại có thể đại khái tra ra, phụ mẫu người nhà của hắn, trong mấy năm này, từ nha môn chuộc hắn ra, có mười bốn lần. Cơ hồ là hàng năm hai lần.”


“Hắn chính là một tiểu hài tử không có giáo dưỡng, người người kêu đánh người đánh người chán ghét!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Ngoài nha môn, mọi người gật đầu xác nhận, Lộ Thủ Chính quả thực rất để người chán ghét, tuổi còn nhỏ một chút chuyện tốt không có, dính dáng đến hắn đều là chuyện xấu.


Ăn uống cờ bạc đàn điếm gái gú, không có loại nào không dính đến hắn.


“Lúc đó ta từng hỏi phụ thân của hắn, hắn từng nói qua. Năm đó Lộ Thủ Chính ba tuổi thì ở bên ngoài chơi, trộm một miếng lê ở sạp nhỏ. Phụ thân hắn nâng hắn lên thật cao, khen hắn khôn khéo biết làm việc!”


“Từ đó về sau, mỗi lần Lộ Thủ Chính trộm đồ về, đều sẽ được của người nhà biểu dương, thẳng đến hắn đến bảy tuổi, người nhà ý thức được vấn đề này, đã muộn, thói quen khó sửa đổi! Nên còn thỉnh các vị đang ngồi ở đây, giáo dưỡng tử nữ nhớ kỹ, tiền ngựa lương thảo chỉ là vật ngoài thân, phẩm hạnh hài tử mới là bùa hộ mệnh và căn bản của cách làm người một đời của hắn!” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói.


Ngoài cửa, có người đáp lại nói: “Đỗ tiên sinh người nói chúng ta nhớ kỹ.”


“Lấy Lộ Thủ Chính làm giám, ghi nhớ kỹ ghi nhớ kỹ!” Đỗ Cửu Ngôn dứt lời, Tiết Nhiên cắt đứt lời của nàng, nói: “Đỗ Cửu Ngôn, đây không phải án đài thư viện, ngươi nói những thứ này đó là lãng phí thời gian của đại nhân và mọi người chúng ta.”



Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đỗ mỗ không nói nhảm, Tiết tiên sinh chớ nóng!”


Tiết Nhiên mặt lạnh muốn nói, nhưng Đỗ Cửu Ngôn đã nói tiếp nói.


“Chính là một thiếu niên như vậy, buổi tối mùng bốn tháng ba, sau khi tỉnh dậy không buồn ngủ nữa, nên không chuyện làm hắn như trước du đãng trên đường phố. Bình thường hắn sẽ làm gì chứ?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lộ Thủ Chính, “Lúc trước mỗi lần như vậy, ngươi sẽ làm cái gì?”


“Hoặc là bài bạc, hoặc là đi Hồng lâu, nếu như không có tiền ta sẽ… Sẽ trộm đồ.” Lộ Thủ Chính nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Trộm đồ! Tên trộm này, hắn lảo đảo, từ Lộ phủ đến Thiệu An nhai, đi ngang qua dưới Đức Khánh lâu, lúc này, Phạm Lập thư viện Thanh Sơn đang mở tiệc chiêu đãi bạn học của mình ăn cưới.”


“Lộ Thủ Chính từng bị thư viện Thanh Sơn đuổi ra ngoài, cũng không có chú ý tới. Hắn không mục đích đi tiệm tạp hóa Tất ký, cư nhiên phát hiện, cửa tiệm tạp hóa không đóng, vì vậy lòng trộm của hắn nổi lên, vào tiệm tạp hóa!”


“Tất Kiến Hùng, màn đêm buông xuống tiệm tạp hóa thiếu bao nhiêu bạc?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tất Kiến Hùng nói: “Sáu lượng!”


“Lộ Thủ Chính, ngươi có trộm tiền không?”


Lộ Thủ Chính gật đầu, “Có trộm, trộm sáu lượng.”


Bookwaves.com.vn – Luna: Kỳ thực ta còn thắc mắc, nếu đi đường tắt vậy phải biết rõ LTC muốn đi đâu, hai người kia chỉ nhìn thấy hắn đi, đâu biết hắn muốn đi đâu đâu mà quẹo đường tắt chứ. Đây có xem như sạn không ta, có ai thắc mắc như ta không?


“Nhưng đêm nay lại đặc thù, hắn trộm bạc sau, lại muốn đến hậu viện của chủ nhà, nghĩ tới vị mỹ nhân rất nổi danh ở Thiệu Dương kia, nghĩ tới sự kiện xấu hắn từng muốn cầu hôn lại bị Tất phủ nâng cao sính lễ hù dọa.”


“Hắn vòng trở lại, khép hờ cửa tiệm tạp hóa.”


“Trực tiếp đẩy cửa lầu các ra, lên lầu hai, mở căn phòng của người bị hại ra.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “; Làm một kẻ trộm quen tay, hắn vô luận là mở khóa hay đẩy cây cắm cửa, đều đã cưỡi xe nhẹ đi đường quen.”



“Người bị hại đang ngủ, hắn tiến lên dâm loạn ý muốn gây rối. Người bị hại giật mình tỉnh giấc kêu to, hắn che miệng người bị hại bị nàng cắn rơi một miếng thịt.”


“Lộ Thủ Chính dưới hoảng loạn, dùng ngọc chẩm đầu giường đập cái trán người bị hại. Người bị hại mắng hắn một câu rồi ngất đi.”


“Lộ Thủ Chính sợ, hắn rời khỏi phòng, bởi vì bị tiếng mèo kêu dọa sợ hết hồn mà thiếu chút nữa ngã sấp xuống đỡ tay vịn cầu thang, bởi vậy để lại dấu tay máu.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đại nhân, nên, màn đêm buông xuống người thỉnh tụng của ta có hai tội, một, tội trộm đạo, hai, dâm loạn ý muốn gian chiêm mà bị sau khi phản kháng đả thương người.”


“Hai tội này, đủ có thể xử hắn giảo giám hầu, còn thỉnh đại nhân không nên thủ hạ lưu tình.”


Đỗ Cửu Ngôn nói xong, hơi chắp tay, lui về phía sau.


“Đã biết!” Quế vương gật đầu.


Lộ Thủ Chính ngạc nhiên, lập tức hiểu cái gì, cúi thấp đầu lau nước mắt.


Ngoài cửa, Lộ Lệ Vân quát lớn Vương thị, nói: “Nếu ngươi còn khóc, ta liền hưu ngươi, câm miệng!”


“Lão gia, vậy… Vậy phải làm sao bây giờ.” Vương thị khóc nói.


Lộ Lệ Vân cả giận nói: “So sánh với trảm hình, cái nào nặng?”


Tiếng khóc của Vương thị hơi ngừng, thì thào nhìn bên trong nói không ra lời.


Ở bên cạnh họ, là người nhà Ngũ Tuấn Phong và Vệ Chính An, người của ba nhà một đôi mắt đều là phẫn nộ, đều dời đi.



Bên trong cánh cửa, Tiết Nhiên bắt đầu nói, “Đại nhân, trải qua hiện trường chứng cứ, cùng vớ chứng cứ bên nguyên cáo cung cấp vừa nãy, quả thật có thể chứng minh người thỉnh tụng của ta từng đến hiện trường án phát, nhưng cũng không thể chứng minh hai người bọn hắn áp dụng cưỡng gian rồi giết chết.”


“Vệ Chính An, ngươi như thực chất khai ra, màn đêm buông xuống hai người ngươi rốt cuộc làm cái gì?” Tiết Nhiên hỏi.


Bookwaves.com.vn

Vệ Chính An rất trấn định lau miệng, trả lời: “Đêm đó, hai người chúng ta ở trên lầu Đức Khánh lâu thấy Lộ Thủ Chính đi ngang qua, muốn cùng hắn ôn chuyện một phen, nên leo tường ra, đi hẻm nhỏ, thấy hắn tiến nhập tiệm tạp hóa Tất ký, chúng ta nhất thời kinh khủng cũng theo hắn tiến nhập phòng nhỏ sát vách gian phòng án phát, nghe được hắn cùng với người bị hại tranh chấp, đợi sau khi hắn rời đi, chúng ta lẻn vào gian phòng, mới phát hiện hắn giết người, dưới hoảng loạn chúng ta thử hơi thở của người bị hại, thậm chí muốn di chuyển thi cứu nàng, nhưng cũng không có thành công.”


“Đến tận đây, hai người chúng ta mới bắt đầu sợ. Chúng ta xuống lầu, còn cầm khăn lau sách vết chân của chúng ta.”


“Chúng ta lúc đó vẫn chưa suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại thật sự là hối hận đến cực điểm.” Vệ Chính An dập đầu nói.


Hắn nói xong, Đỗ Cửu Ngôn khẽ cười một tiếng, nói: “Vừa bị đá nha, đảo mắt quên mất rồi?”


“Không phải, lúc chúng ta di động người bị hại, nàng cho là chúng ta là đồng bọn, nên cắn Tuấn Phong.” Vệ Chính An nói.


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, “Bị đâm ngực lại không có lập tức chết, còn có thể ngưng hơi thở vọt lên cắn cánh tay của Ngũ Tuấn Phong?”


“Vệ Chính An, ngươi cho rằng lời ngươi nói tin được không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Thần sắc Vệ Chính An trấn định, mặt không thay đổi trả lời: “Đỗ tiên sinh nếu như cảm thấy không tin, có thể dùng chứng cứ phủ định ta.”


“Hắc!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Tiết Nhiên, “Đây thật giống như cuộc thi, thuận miệng biện ly do, sau đó để cho ta tới phủ định. Nhớ kỹ, lát nữa ta phủ định!”


Lúc nói chuyện, nàng lảo đảo trở về.


Thần sắc Tiết Nhiên chăm chú, trầm giọng nói: “Sự thật tình huống chính là như vậy, người thỉnh tụng của ta khi tiến vào hiện trường án phát, người bị hại đã bị Lộ Thủ Chính giết chết, bọn họ tiến nhập hiện trường thuần túy là bởi vì hiếu kỳ mà thôi.”


“Nên, ta cho là nếu như nhị vị thỉnh tụng ta có tội, cũng chỉ là hai tội biết chuyện không báo, đêm vào nhà người ta. Thỉnh đại nhân minh biện!”


Tiết Nhiên nói xong, chắp tay lui về phía sau.


“Tiết tiên sinh nhận định Lộ Thủ Chính là hung thủ?” Đỗ Cửu Ngôn nói.



Tiết Nhiên mặt không thay đổi nói: “Đó là tự nhiên, người thỉnh tụng của ta nói rất rõ ràng, khi bọn họ tiến nhập hiện trường án phát, người bị hại đã chết, ngoại trừ Lộ Thủ Chính, còn có thể là ai?”


Đỗ Cửu Ngôn cười cười, không tới Hoàng hà tâm không chết. Thủ pháp này của Tiết Nhiên cũng là đặc biệt, vừa đi vừa lùi, ngươi lui hắn tiến, ngươi tiến hắn lui để ngươi sờ không trúng ranh giới cuối cùng của hắn ở nơi nào.


“Nếu như thế, vậy truyền chứng nhân đi.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói với Quế vương: “Đại nhân, ta muốn truyền chứng nhân!”


“Truyền!” Quế vương nói.


Tiết Nhiên khẽ run, chứng nhân này hắn không biết.


Hàn thị bị đưa đến sát vách, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Hàn thị, nghe nói chuyện sau khi thức giấc vào đêm đó, thanh âm nghe được ra một lần.”


“Vâng!” Hàn thị nói: “Đêm hôm đó ta nguyên bản ngủ, sau này bảo bảo của ta tỉnh, ta cho bú sữa, bỗng nhiên chợt nghe trên lầu truyền tới tiếng kêu sợ hãi.”


“Ta tưởng đại tiểu thư gặp ác mộng không có để ý, dụ dỗ bảo bảo. Nhưng cách một hồi, lại nghe động tĩnh rầm một tiếng.”


“Ta sợ triệt để tỉnh táo lại, muốn đi ra ngoài xem, nhưng ta vừa đi bảo bảo sẽ khóc, vì vậy ta ôm hắn len lén đi ra, đúng lúc này bảo bảo đột nhiên khóc lên, ta sợ, bịt miệng của hắn.”


“Sau đó, ta ở trong khe cửa thấy một nam nhân chạy đi. Ta… Ta cho rằng không sao, đang muốn đi lên lầu xem đại tiểu thư, bỗng nhiên lại nghe được trên lầu truyền tới tiếng bước chân và thanh âm đánh nhau, còn có tiếng người nói chuyện.”


“Thanh âm không lớn, thế nhưng tất huyên náo ta đều nghe được. Ta sợ những người đó sẽ tới chỗ của ta, ta chạy về khóa cửa, ôm bảo bảo trốn ở trong phòng.”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Cách bao lâu, người trên lầu xuống t gõ cửa của ngươi?”


“Có ít nhất một khắc đồng hồ hơn, bởi vì lúc bọn họ đi đã sắp giờ tý.” Hàn thị nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Như vậy, lúc Lộ Thủ Chính ly khai, đến lúc người trên lầu xuống gõ cửa của Hàn thị, đủ một khắc đồng hồ hơn, xảy ra chuyện gì?”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Vệ Chính An, “Xảy ra chuyện gì? Ngươi không nói, ta đây khổ cực chút vậy.”


“Đưa y phục dính máu đưa cho ta!” Đỗ Cửu Ngôn nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận