Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 260: CHỚ QUÁ THAM LAM


Dịch giả: Luna Wong


Hoàng thư lại đưa quần áo dính máu cho nàng.


Đỗ Cửu Ngôn giũ ra y phục Vệ Chính An mặc đêm đó, đi tới trước mặt hắn, nói: “Căn cứ ngươi mới vừa rồi nói, vết máu trên y phục các ngươi, là cứu người di chuyển mới bị nhiễm?”


“Đúng!” Vệ Chính An nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngoại trừ di chuyển người bị hại ra, còn làm chuyện khác không, thí dụ như rút kéo cắm trên người nàng?”


“Không có!” Vệ Chính An nói.


Đỗ Cửu Ngôn hài lòng nói: “Tốt!” Lúc nói chuyện, nàng chỉ vào vết máu trên vạt ở phần ngực, “Như vậy ngươi tới nói cho ta biết, những vết máu lớn này làm sao nhiễm lên?”


“Ta nói, là di chuyển người bị hại bị dính phải.”


“Hay cho một chữ dính!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như vậy ta tới phổ cập một chút cho ngươi, cái gì là dạng vết máu phun tung toé! Điển hình vết máu dạng phun tung toé, là ở trong diện tích nhất định phân bố đều đều, vết máu dạng chấm tròn, khổ diện tích có liên quan đến khổ lớn nhỏ của huyết mạch bị vỡ, tương phản khoảng cách xa gần. Cách càng gần, diện tích càng nhỏ điểm máu càng lớn, ngược lại, cách càng xa điểm máu càng nhỏ, diện tích càng lớn.”


Vệ Chính An mục trừng khẩu ngốc, hắn chưa từng nghe nói qua thuyết pháp phân rõ vết máu như vậy.


Thi Đại cũng ngẩn ra, gọi Thi Thường Dương, “Ghi lại!”


Bọn họ cũng có, nhưng không có tổng kết tốt như nàng vậy.


“Vệ Chính An, ngươi nói ngươi không có giết người cũng không có lấy kéo trên người người bị hại ra, những thứ này rõ ràng vết máu phun ra cự ly gần, giải thích thế nào?”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Hoàng thư lại, “Làm phiền, lấy y phục Lộ Thủ Chính cho ta.”


Hoàng thư lại vội vàng đưa tới.


Trên y phục tay phải của Lộ Thủ Chính có điểm máu lớn phun tung toé, mà vạt áo ngực điểm máu lại nhỏ một chút.


“Màn đêm buông xuống Lộ Thủ Chính dùng ngọc chẩm đập đầu người bị hại, nên vết máu trên tay áo của hắn cùng với vạt áo, không chỉ trên người của hắn, mà đầu giường cùng với màn của người bị hại đều có.”


“Nên, vết máu trên người ngươi, khả năng duy nhất chính là, trong nháy mắt người bị hại bị kéo đâm, ngươi ở bên cạnh.”


Đỗ Cửu Ngôn cầm quần áo nhét vào trước mặt của Vệ Chính An, “Cố sự này không thành lập, hiện tại ta cho ngươi thời gian, cho ngươi biên thêm một cố sự hay nữa.”


Vệ Chính An cúi thấp đầu nắm chặt tay Ngũ Tuấn Phong, cả người hai người băng lãnh, sắc mặt trắng bệch.


“Đỗ Cửu Ngôn!” Tiết Nhiên nói: “Ngươi đây là uy hiếp người thỉnh tụng của ta!”


Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Tiết Nhiên, thiêu mi nói: “Hắn mời ta dùng chứng cứ bác hắn, hiện tại ta phản bác, Tiết tiên sinh cho là thế nào?”



“Vẫn chưa xong!” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên nắm lấy cổ tay của Ngũ Tuấn Phong, lộ ra vết thương trên cánh tay hắn, “Nói sạo cũng phải có chút thường thức. Các ngươi nói lúc vào phòng, người bị hại nửa hôn mê, nhìn thấy ngươi tưởng đồng bọn, đứng lên cắn ngươi. Ta cho ngươi biết chiều sâu kéo đâm ở giữa tim nàng, máu dẫn ra ngoài, áp lực trái tim quá lớn mà vô pháp cung cấp máu ra ngoài, dù là người bị hại không lập tức mất mạng, cũng nhất định sẽ bởi vì não thiếu dưỡng mà chết.”


“Nói ngắn gọn, chính là người bị hại nhận được một đao vào tim, mặc dù không phải lập tức tử vong, cũng không có khả năng hồi quang phản chiếu đứng lên cắn ngươi một cái.”


Đỗ Cửu Ngôn hất cánh tay của Ngũ Tuấn Phong ra, nhìn hai người nói: “Quần áo dính máu dạng phun tung toé, cùng với vết thương trên cánh tay Ngũ Tuấn Phong, cũng đủ chứng minh hai người các ngươi chính là hung thủ giết người.”


“Thế nào, đã đến giờ này rồi, ngươi nghĩ ra lý do cùng cố sự mới chưa?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Vệ Chính An, “Rất tốt a, theo dõi theo đuôi mưu hại giá họa cưỡng gian giết người thanh lý hiện trường phản cung tại chỗ, một bộ này ngươi làm tương đối thành thục, để kẻ khác rất bội phục!”


Ta không có!” Vệ Chính An nói.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dùng lời lúc nãy của ngươi ta nói với ngươi, dùng chứng cứ phản bác ta. Chỉ dựa vào một cái miệng tùy thời có thể phản cung của ngươi, không có độ tin cậy!”


“Đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay với Quế vương, nói: “Theo《 Chu Luật, Hình Luật, Phạm Gian 》, người cưỡng dâm người sát hại phụ nữ, thủ phạm bêu đầu thị chúng, cùng phạm tòng!”


“Thỉnh đại nhân y theo luật minh biện, tòng xử phạt nặng!”


Quế vương vỗ kinh đường mộc, nói: “Tốt!”


“Học sinh có lời!” Tiết Nhiên tiến lên một bước, nói: “Giống như ngươi nói, thủ phạm bêu đầu thị chúng. Như vậy ngươi cũng biết ba người hắn, chính là bạn cùng trường năm xưa.”


“Từ biện tụng vô tội đến có tội rất có tâm kế, từng bước một công thủ nhiều mặt, không hỗ là Tiết tiên sinh a!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thế nào, bắt đầu đàm chuyện cũ, ta đây đàm với ngươi!”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ba người lúc xưa đúng là cùng trường, nhưng là như nước với lửa, cũng không hữu nghị của cùng trường!”


Tim của Tiết Nhiên nhảy một cái, bởi vì Đỗ Cửu Ngôn đã chặn đường hắn muốn đi.


“Lúc đầu, hai người bọn hắn theo Lộ Thủ Chính gặp tiệm tạp hóa Tất ký, ba người cùng trường, trước sau tiến nhập hiện trường án phát, trước sau áp dụng gian chiêm, nếu muốn bàn về dẫn đầu, cũng nên là Lộ Thủ Chính dẫn đầu!” Tiết Nhiên nói.


Hắn chưa nói qua có tội hay vô tội, chỉ cần vụ án này có thể thắng là được.


Đây mới là mục đích thực sự của hắn ngày hôm nay.


Đỗ Cửu Ngôn làm biện tụng có tội, nhưng kết quả cuối cùng nếu như Lộ Thủ Chính vẫn như cũ bị chém đầu, như vậy nàng chính là thua, mà Vệ Chính An và Ngũ Tuấn Phong có thể cuối cùng bị xử giảo giám hầu, cũng là hắn thắng.


“Không phải đàm chuyện cũ sao, đàm tiếp a.” Đỗ Cửu Ngôn căn bản không tiếp lời của hắn đầu, “Năm đó, Lộ Thủ Chính không ngoan ngoãn đọc sách ở thư viện, ngồi cùng bàn với bạn học Ngũ Tuấn Phong, hắn đánh hắn ít nhất ba lần, còn từng tè lên túi mẫu thân hắn tự tay may cho hắn.”


“Mâu thuẫn như thế, đông đảo học sinh của thư viện Thanh Sơn đều nhớ như in, cũng đều biết, Ngũ Tuấn Phong canh cánh chuyện này trong lòng.”


“Tiết tiên sinh, quan hệ cùng trường như vậy, ngươi cùng ta nói bọn họ cùng phạm tội? Không bằng ngươi nói giết người mưu hại càng có sức thuyết phục hơn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Người thỉnh tụng của ta trời sinh tính mềm yếu, tâm địa thiện lương, hắn đã sớm không hề nhớ chuyện năm đó, cho nên khi hắn đi theo Lộ Thủ Chính, chỉ là ôn chuyện cũng không phải là trả thù càng không nói đến mưu hại.”


“Chân trước sau, Vệ Chính An thậm chí thay Lộ Thủ Chính chà lau sạch sẽ vết chân hiện trường, hành vi giải quyết tốt hậu quả, phân minh chính là một bọn.” Tiết Nhiên nói.


Bookwaves.com.vn

“Tiết tiên sinh đi nhà xí chưa? Ta đi trước rồi, Tiết tiên sinh mới đi, có phải xem là chúng ta cùng đi nhà xí hay không?”



Tiết Nhiên cười lạnh một tiếng, “Ngươi đã không ủng hộ thuyết pháp này, ta đổi phương hướng khác, chỉ hỏi ngươi, nếu như Lộ Thủ Chính không tiến nhập tiệm tạp hóa Tất ký, không ủng hộ và Vệ Chính An có thể vào hay không?”


Bởi vì án kiện do Lộ Thủ Chính chủ đạo, người thỉnh tụng của ta chỉ theo, như vậy quan hệ chính là đồng bọn.” Tiết Nhiên nói.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cái gì là chủ đạo? Là trong quan hệ tương hỗ sống nhờ vào nhau, phát huy tính năng động chủ quan. Lộ Thủ Chính màn đêm buông xuống căn bản chưa từng thấy qua hai người Ngũ Tuấn Phong, tương hỗ sống nhờ vào nhau từ đâu tới, tính năng động chủ quan từ đâu tới?”


Hai người bọn hắn ngươi tới ta đi, đối chọi gay gắt, hai bên trái phải mọi người nghe mục trừng khẩu ngốc.


“Lão gia, Đỗ tiên sinh… Sẽ thắng chứ?” Vương thị nói.


“Sẽ!” Lộ Lệ Vân nói: “Đỗ tiên sinh tuổi còn trẻ, ý nghĩ rõ ràng ăn khớp chặt chẽ, nhất định sẽ thắng.”


Bên cạnh hắn, huynh trưởng Vệ Chính An Vệ Chính Bình cười lạnh một tiếng, “Một thủ phạm, còn không biết xấu hổ nói đến thắng, thắng các ngươi có mặt mũi sống sao?”


“Ngươi từ chỗ nào chui ra? Phu thê ta đang nói chuyện, ngươi lấy đâu ra tư cách xen mồm!” Lộ Lệ Vân nói.


Vệ Chính Bình gắt một cái, “Nếu không phải là nhi tử nghiệp chướng nhà các ngươi, Chính An của chúng ta cũng sẽ không làm sai, đều tại các ngươi.”


Xôn xao!


Người của hai nhà đánh nhau, ngoại dường như huyện nha dường như thọc tổ ong vò vẽ, dưới tiếng ông ông ầm ĩ là tiếng thét chói tai và gào thét chửi rủa.


Bách tính vây xem hỉ hả ngồi chồm hổm ở một bên nhìn, hô: “Đánh đi, đánh chết một người ít một tai họa.”


“Qua một bên đánh, đừng chậm trễ chúng ta nghe tụng.”


“Cút!” Lưu thẩm chống nạnh vừa quát, “Cản trở nghe tụng nữa, lão nương cho các ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”


Người đánh nhau bị ném sang một bên, Lộ gia người đông thế mạnh, một chọi hai, hai nhà Ngũ Vệ binh binh binh bên tai không dứt.


“Nói, suỵt!” Ngoài nha môn, mọi người tiếp tục nghe biện tụng bên trong.


“Ngươi lén đổi khái niệm.” Tiết Nhiên nói.


“Khái niệm của ta chính là khái niệm của ngươi.”


“Như vậy, màn đêm buông xuống Lộ Thủ Chính không tiến tiệm tạp hóa Tất ký, án kiện này sẽ phát sinh không?”


“Kết quả là, chuyện Lộ Thủ Chính chưa từng làm, hai người bọn hắn làm rồi!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Tồn tại nhân quả, nên Lộ Thủ Chính là thủ phạm, Ngũ Vệ hai người là tòng phạm!”


“Hai nam nhân tuổi gần hai mươi có công danh trong người thân thể khoẻ mạnh, ý nghĩ bọn họ thanh tỉnh, học thức uyên bác, hiểu được lẩn tránh luật pháp thậm chí công nhiên nói sạo phản cung trên công đường, người kiện toàn trí lực cao như vậy, không có khả năng theo người khác phạm tội giết người!”



“Nên, hai tội giá họa mưu hại, thanh thanh sở sở rõ ràng, sẽ không bởi vì ngươi già mồm át lẽ phải nữu khúc luật pháp, có thể che đậy được!”


Tiết Nhiên nói: “Cái đó không hề quan hệ với người phạm tội có học thức uyên bác hay không, màn đêm buông xuống hai người uống rượu say chuếnh choáng, chính mắt thấy Lộ Thủ Chính phạm án, hai người bọn họ theo không kỳ quái.”


“Được!” Đỗ Cửu Ngôn đột nhiên thoại phong nhất chuyển, nói: “Dù là hai người theo, nói như vậy ngươi chính là thừa nhận hai người bọn hắn cưỡng gian rồi giết chết người bị hại, phải thế chứ?”


Rốt cục rơi vào trong hố của hắn rồi, hắn nói: “Cũng không phải. Hai người bọn hắn căn bản không khả năng gian(chiêm)!”


“Bởi vì, hai người bọn hắn chính là đoạn tụ! Người đoạn tụ làm sao gian chiêm nữ nhân, nữ nhân ở trong mắt bọn hắn, như nước với lửa!” Tiết Nhiên nói: “Nên, việc gian chiêm người bị hại, căn bản là một mình Lộ Thủ Chính gây nên!”


Người đánh nhau ngoài cửa bỗng nhiên an tĩnh lại, hai nhà Ngũ Vệ nhìn đối phương, bỗng nhiên không biết là ai hô một tiếng, “Đánh bọn họ, là Vệ Chính An bọn hắn làm hư Tuấn Phong của chúng ta.”


“Thả rắm!” Chính An của chúng ta là hài tử chính phái, là Tuấn Phong của các ngươi ẻo lả làm hư hắn.”


“Đánh!”


Hai nhà lại đánh nhau.


Lộ Lệ Vân và Vương thị vốn có đánh rất hăng say, bỗng nhiên bị đối thủ vô tình bỏ qua ở chiến trường. Phu thê hai người mang theo sai vặt và bà tử nhìn đối diện, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.


“Lão gia, còn đánh nữa thôi?” Vương thị hỏi.


Lộ Lệ Vân phất tay áo, nói: “Đánh cái gì, một đám bại hoại!”


Phu thê hai người lại trở về tiếp tục nghe tụng.


Bookwaves.com.vn

“A, đoạn tụ?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Vệ Chính An, lại nhìn Ngũ Tuấn Phong, cuối cùng quay về nhìn Tiết Nhiên, “Đoạn tụ thì sao? Sinh lý của hai người bình thường chứ, lên không?”


Mặt Tiết Nhiên đỏ lên, nhưng lại không thể quát lớn nàng, vì vậy trọng tâm câu chuyện là hắn nói ra, hắn chỉ có thể nhịn.


“Ngươi lên không?:?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Vệ Chính An,


Vệ Chính An siết Ngũ Tuấn Phong, nói: “Phải!”


Đầu ngón chân của Đỗ Cửu Ngôn khẽ động, đang muốn hỏi Ngũ Tuấn Phong. Ngũ Tuấn Phong đã chịu không nổi, khóc nói: “Phải, đúng vậy, đúng vậy!”


“Vậy là đúng rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiết Nhiên, nói: “Bọn họ tất cả bình thường, sao lại không thể gian chiêm, Tiết tiên sinh, nếu như ngươi bây giờ cùng thảo luận tâm lý của bọn họ, ta từ phản ứng sinh lý nói cho ngươi biết, bọn họ có thể làm được!”


“Tâm lý trong án kiện này, là vấn đề không cách lảng tránh nào, quan hệ đến người thỉnh tụng của ta có thuần khiết hay không.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có chứng cứ nói tâm lý gì?” Lúc nói chuyện, nàng nói với Lộ Thủ Chính: “Ngươi nói, ngươi ra cửa lúc nào?”


Lòng của Lộ Thủ Chính đã nâng lên rơi xuống vô số lần, “Giờ hợi ta từ nhà xuống phố.”


“Hàn thị, Lộ Thủ Chính rời đi lúc nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Hàn thị ở sát vách trả lời: “Giờ hợi chưa tới phân nửa.”


“Từ Lộ phủ đi tới tiệm tạp hóa, trên đường ít nhất phải dùng nhất thời gian uống cạn chun trà.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn dư lại trong vòng một chén trà nhỏ đến thời gian uống cạn chun trà, Lộ Thủ Chính phải hoàn thành rất nhiều chuyện, hắn phải vào tiệm tạp hóa, ăn cắp ngân lượng, quan sát hậu viện xoay người lại đóng cửa lên lầu và đả thương cái trán của người bị hại, cởi y phục của nàng!”


“Đồng thời, hắn còn phải trong khoảng thời gian ngắn này, chí ít phát sinh ba lần gian chiêm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiết tiên sinh từng đôn luân chưa, coi như là một người có bệnh, cũng vô pháp ở trong thời gian ngắn như vậy, làm nhiều chuyện như vậy còn phải thành như vậy số lượng thương tổn người bị hại!”


“Nên, duy nhất có thể làm những chuyện này, chỉ có thể là Vệ Chính An và Ngũ Tuấn Phong trên lầu một khắc đồng hồ.”



Tiết Nhiên muốn mở miệng nói, Đỗ Cửu Ngôn cắt đứt hắn, “Nói đến tâm lý, như vậy chúng ta tới đoán đêm đó hai người đoạn tụ, sao phải làm thế?”


“Đây là một cố sự ái tình để kẻ khác ruột gan đứt từng khúc, nhưng ta cũng không muốn ca tụng ái tình của bọn họ. Vào lúc ban đêm, Ngũ Tuấn Phong thấy người chết khuôn mặt đẹp, sinh lòng ganh tỵ, nếu hắn là nữ nhân thì tốt biết bao nhiêu, vì vậy hắn hỏi Vệ Chính An, nữ nhân có tư vị gì, vì sao nam nhân nhất định phải yêu nữ nhân?”


“Hắn muốn biết tư vị nữ nhân, muốn so xem đến cùng hắn tốt hay người chết tốt.”


“Nên người chết đang hôn mê trở thành công cụ nếm thử bọn họ muốn. Bọn họ như là thượng phẩm một món ăn trên tiệc rượu, khiêm nhượng tham quan hoc tập lẫn nhau, thậm chí bọn họ còn thảo luận phương pháp và tâm đắc mỹ vị thế nào, cộng đồng hưởng dụng.”


“Trong quá trình này, người bị hại cầu xin tha thứ, giãy dụa, cố nén đau xót của đầu vai và cái trán, giùng giằng, chạy trốn, bọn họ đuổi theo dùng kéo đâm vào ngực nàng, tiếp tục phẩm thường!”


“Quá trình này bọn họ tĩnh táo dị thường, qua đi, bọn họ dùng khăn lau lau khô mặt đất, chỉ để lại tất cả vết tích Lộ Thủ Chính lưu lại trong lúc vội vội vàng vàng.”


“Qua đi, bọn họ thong dong xuống lầu gõ cửa của Hàn thị, xác nhận nàng không có đi ra cũng không có thấy bọn họ, sau đó bọn họ mới ly khai!”


“Đúng không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm ánh mắt của Ngũ Tuấn Phong, “Ta nói đúng không?”


“Dám làm không dám nhận, ngươi cho rằng ngày hôm nay các ngươi có thể chạy trốn chế tài của luật pháp? Không làm được.”


“Đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói với Quế vương: “Định án đi. Tòng xử nặng, không nên buông tha bất kỳ một hung thủ nào.”


Tiết Nhiên giận dữ, mắng: “Đỗ Cửu Ngôn, sự tình chưa biện luận rõ ràng, ngươi chớ quá kiêu ngạo cuồng vọng.”


“Tiết Nhiên!” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Tiết Nhiên, “Ngươi thua rồi! Dù là ngươi đứng ở chỗ này, nói thê, ba ngày ba đêm ngươi cũng không thắng được vụ án này.”


“Biết tại sao không?” Đỗ Cửu Ngôn rất không cần khách khí chỉ ngực của hắn, “Bởi vì lòng ngươi quá tham, người quá tham cuối cùng cũng không được hảo báo.”


“Đỗ Cửu Ngôn.” Trước mắt Tiết Nhiên biến thành màu đen, đỡ cánh tay của Khu Hằng, “Ngươi bất quá được Lưu đại nhân bao che thiên vị giúp đỡ!”


Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, “Tiết Nhiên, ngày hôm nay ta ngươi biện tụng, Lưu đại nhân chưa từng mở miệng!” Nàng quay người lại nhìn ngoài cửa, nhìn tất cả mọi người, “Các ngươi nghe được Lưu đại nhân nói chuyện không?”


Mọi người lắc đầu, “Không có!”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Tiết Nhiên, “Trận biện tụng này ai thua?”


“Tây Nam Tiết Nhiên!” Mọi người đồng nói.


Đỗ Cửu Ngôn gằn từng chữ: “Ta muốn khi dễ ngươi, căn bản không cần Lưu đại nhân thiên vị giúp đỡ, bởi vì bách tính toàn bộ Thiệu Dương, cũng sẽ giúp ta.”


“Nếu ngươi không phục, thì nhịn!”


Đỗ Cửu Ngôn nói xong, phất tay áo không nhìn Tiết Nhiên nữa.


Cổ họng Tiết Nhiên ngọt, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Tiểu nhi vô sỉ!” Gục trên người của Khu Hằng.


—— lời nói ngoài ——


Trường bình ta buổi trưa xem, thưởng cho tựu từ tài khoản xem có thể thấy! Sao sao đát, sở hữu viết trường bình tiểu tiên nữ cực khổ!


Cảm giác bởi vì các ngươi nhắn lại đa, vé tháng đa, trường bình đa, lễ vật đa, cái này văn khả dĩ C vị xuất đạo, ha ha ha ha. Trùng áp, cửu gia.


Ái các ngươi, bút tâm!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận