Q1 – CHƯƠNG 262: VƯƠNG GIA THAY ĐỔI
Dịch giả: Luna Wong
Một quyển đoạn trích《 Tĩnh Tâm Chú 》, Đỗ Cửu Ngôn lật hai trang, nhìn về phía củ cải nhỏ, “Ngươi xem hiểu?”
Củ cải nhỏ lắc đầu, “Xem không hiểu. Ta đọc cho nghĩa phụ, hắn nói nội tâm của hắn không bình tĩnh, cần nghe kinh văn.”
“Cũng không phải đọc không, ta đọc một trang nghĩa phụ phải trả ta một lượng bạc.” Củ cải nhỏ cười hì hì nói.
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, nhìn Quế vương, “Hào phóng như vậy?”
“Nội tâm được bình tĩnh và an bình, thì không cách nào dùng tiền tài để cân nhắc.” Quế vương đoạt lấy kinh văn, “Thấy được chưa, ta cũng không có độc hại nhi tử của chúng ta.”
Hắn nói xong sửng sốt. . . Nhi tử của chúng ta?
Ai là nhi tử của ai?
Quế vương trừng mắt, chữ dưới ngòi bút triệt để rối loạn, vo thành một đoàn ném ở một bên, “Tiếp tục đọc!”
Củ cải nhỏ lại bắt đầu niệm tụng, có chữ không biết hắn tự động lướt qua, hắn nghe qua tụng khóa, nghĩ lúc đọc kinh phải có cái loại ngữ điệu bình hòa này.
Nên, hắn đang đọc nội dung gì đã không quan trọng nữa.
“Đợi lát nữa theo Bả Tử thúc về nhà.” Đỗ Cửu Ngôn không muốn tiếp tục ở tại chỗ này, liền rời đi nha môn trở về nhà.
Ngã đầu ngủ thẳng buổi chiều thức dậy, củ cải nhỏ đã ở trong viện tử chơi với Hoa Tử.
“Cha.” Củ cải nhỏ chạy tới, dường như hiến vật quý đưa tiền ngày hôm nay hắn kiếm được ra, “Mười lượng tiền công của người, mười lượng tiền công của ta.”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Vì sao không nhiều chút?”
Đây không giống phong cách của củ cải nhỏ, nàng nghĩ đến cái gì, cười nói: “Là vương gia không nỡ để cho ngươi tiếp tục đọc chứ gì?”
“Đúng, ta đọc đến trang thứ năm hắn nói thôi, hắn không nghe nữa. Thế nhưng ta vẫn kiên trì đọc hết mười trang.” Củ cải nhỏ cười hắc hắc, “Vương gia không cho cũng không được!”
Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của nhi tử, nói: “Hài nhi của ta thông minh, không ngừng cố gắng!”
Củ cải nhỏ gật đầu, nói: “Cha a, có còn tiền chưa kết toán hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Còn có một cái một trăm lượng, là tiền tiên sinh hỗ trợ viết tấu chương, có phải là hắn không có đề cập qua không?”
“Ta không biết chuyện này.” Củ cải nhỏ nói: “Ngày mai ta đi đòi hắn.”
Nháo nhi cầm một bộ y phục qua đây, “Cửu ca, ngươi thử nhìn xem có thể hay không mặc.”
Là một kiện thiên thanh sắc Đỗ Cửu Ngôn thường mặc, vạt áo và trên vạt áo dùng ngân tuyến lập lánh thêu vân văn đơn giản, nàng khoác lên người rất vừa người, “Vừa vặn. Đây là trang phục hè?”
“Phải!” Nháo nhi nhỏ giọng hỏi: “Cửu ca, ngươi có muốn mặc váy không, ta làm cho ngươi một cái váy? Làm hí phục cho Hoa Tử còn dư lại chút vải.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Không cần không cần. Tuy rằng ta rất muốn mặc đẹp, nhưng so với váy, đầu quan trọng hơn a.”
Nàng nữ giả nam trang lên công đường làm tụng sư, còn giả mạo hộ tịch của người khác, vẫn là phải khiêm tốn chút a.
“Ta đây làm cho ngươi đặt ở dưới cái rương, ngươi không mặc là được.” Nháo nhi cười nói: “Chờ ngày nào đó ngươi muốn mặc, lại lấy ra.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Nháo nhi của chúng ta quá tri kỷ.”
Nháo nhi cười đi làm việc.
“Đỗ Cửu Ngôn.” Kiều Mặc đứng ở cửa, hô: “Đại nhân mời ngươi đi Thiệu Dương y quán.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày đi ra, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng cảm giác là Hàn thị.
“Kế thất của Tất Kiến Hùng, vừa ăn đoạn trường thảo tự sát, hiện tại đưa nàng đến y quán.” Kiều Mặc nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói một tiếng với người nhà, liền đi Thiệu Dương y quán.
Bookwaves.com.vn
Tất Kiến Hùng ôm nhi tử hai tháng, vẻ mặt ủ rũ ngồi ở ngưỡng cửa, người nhìn qua già đi không ít.
“Cứu được rồi?” Đỗ Cửu Ngôn thấy được Quế vương.
Quế vương gật đầu, “Vừa ăn đã bị Tất Kiến Hùng phát hiện, cho uống máu vịt. Đại phu nói có thể sống, dưỡng một đoạn thời gian là được.” Lúc nói chuyện hắn kéo Đỗ Cửu Ngôn qua một bên, thấp giọng hỏi: “Đêm hôm đó, Hàn thị cố ý không đóng cửa?”
“Không phải. Sau khi nàng ngủ, cho rằng Tất Vi sẽ đóng cửa, nhưng Tất Vi nuông chiều từ nhỏ, căn bản nghĩ không đến việc này, đến thời gian liền trực tiếp lên lầu ngủ.”
“Nhưng giống như Hàn thị tự nói, màn đêm buông xuống nàng nghe được thanh âm, lại không có lập tức đi ra.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong nhìn thoáng qua Tất Kiến Hùng, “Nàng rất tuyệt vọng đi.”
Quế vương gật đầu, đi tới trước mặt Tất Kiến Hùng, đá đá hắn.
“Đại nhân.” Tất Kiến Hùng khom người nói: “Đại nhân có cái gì phân phó?”
Quế vương hỏi: “Còn muốn làm người không vợ không?”
“Không, không muốn.” Tất Kiến Hùng lắc đầu, “Tuổi ta hiện tại. . . Không thú được tức phụ thích hợp.”
Quế vương nói: “Vậy vì thế mà nỗ lực, hiểu không?”
“Hiểu, hiểu!” Tất Kiến Hùng gật đầu.
Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đi thôi.”
“Vương gia, rất lý giải tâm lý của người không vợ a.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn hắn.
Quế vương trên dưới quan sát nàng, “Lẽ nào ngươi không phải người không vợ?”
“Không, phu nhân của ta ở tại trong lòng ta, phát thệ cuộc đời này sẽ không thích bất luận kẻ nào, thú bất luận kẻ nào nữa.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên, ta không tính là người không vợ.”
Quế vương cười lạnh một tiếng, “Già mồm át lẽ phải. Ngươi không thú có thể gả a.”
Nói xong, chính hắn sửng sốt một chút, phất tay áo nói: “Ta đi miếu, ngày hôm nay vừa hẹn võ khóa!”
“Đại nhân muốn quy y theo phật môn? Cái này tốt, phật giáo Đại Chu cũng nên hưng thịnh rồi!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lúc nào quy y nói một tiếng, ta đi mua con heo sữa quay chúc mừng.”
“Ai quy y?” Bỗng nhiên, bên xéo nhô ra một cái đầu, vẻ mặt Mao đạo sĩ khinh bỉ nói: “Ai muốn quy y theo phật môn? Vậy không bằng theo bần đạo ta làm đạo sĩ a, đồng tu thân bất tử!”
Ba!
Quế vương một quyền đánh vào trên bụng của hắn.
Mao đạo sĩ ai u một tiếng ôm bụng, “Đại nhân, nhìn bần đạo mặt anh tuấn như thế, người cũng có thể hạ thủ được?”
“Phản ứng tự nhiên.” Quế vương lắc lắc nắm tay.
Mao đạo sĩ ôm bụng vẻ mặt thống khổ đang muốn nói, bỗng nhiên ngẩng đầu một cái liền thấy Đỗ Cửu Ngôn, ánh mắt nhỏ càng lúc càng lớn, cuối cùng trợn tròn trừng thẳng, “Đỗ Cửu Ngôn!”
Lúc nói chuyện, một tư thế nhanh như hổ đói vồ mồi, nhào qua chỗ Đỗ Cửu Ngôn.
Chân Đỗ Cửu Ngôn nâng lên muốn đá, Quế vương kéo áo Mao đạo sĩ ra, lôi ra sau, “Nhào cái gì?”
“Trả tiền!” Mao đạo sĩ chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Một vạn lượng, trả tiền, trả tiền!”
Mao đạo sĩ nhào nhào, muốn quyết nhất tử chiến với Đỗ Cửu Ngôn.
“Buông bần đạo ra!” Mao đạo sĩ hô:
“Đại nhân, ngươi buông bần đạo ra, bần đạo muốn liều mạng với hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Quế vương, “Buông hắn ra.”
Quế vương nhìn Mao đạo sĩ, “Ngươi xác định.”
“Xác định, khẳng định!” Mao đạo sĩ nói: “Bần đạo muốn quyết nhất tử chiến với hắn.”
Quế vương thả lỏng tay, Mao đạo sĩ lảo đảo xông về phía trước, lúc sắp đến trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, chỉ thấy trong tay nàng nhoáng lên một chủy thủ cong cong tinh xảo, hàn lóng lánh, hắn nhất thời dừng gót chân, tại chỗ một cái xoay người, hướng về phía Quế vương, nói: “Đại nhân, người triệu hoán bần đạo đến, là vì sao?”
“Xem như ngươi lợi hại.” Quế vương ghét bỏ không ngớt, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn nói: “Làm da mặt cho hắn.”
Mao đạo sĩ quay đầu lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, đầy mặt khó có thể phát tiết không dám phát tiết phẫn nộ, “Làm cho hắn?”
Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ đao đang trên vỏ.
“Vương gia.” Mao đạo sĩ thấp giọng hô một câu, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Bần đạo cùng hắn, với người mà nói ai quan trọng hơn?”
Quế vương nói: “Có thể so sánh?”
“Có.” Mao đạo sĩ gật đầu.
“Bổn vương muốn công chính.” Quế vương nói.
Mao đạo sĩ nói: “Bần đạo theo người mấy năm, đi theo làm tùy tùng càng vất vả công lao càng lớn, người nhìn cái mặt nệp nhăn này của ta, cũng là mệt mỏi vì ngươi.”
Quế vương đánh giá hắn.
Bookwaves.com.vn
“Tiểu tử này là đối thủ một mất một còn của người a, người nói muốn công chính, người nên giúp bần đạo a!” Mao đạo sĩ vô cùng đau đớn, “Vương gia, người thay đổi rồi!”
Quế vương nói: “Cho nên, ngươi muốn ta làm gì?”
“Đòi tiền!” Mao đạo sĩ nói: “Dùng quyền thế, bạo lực áp hắn, bức bách hắn lấy tiền ra.”
Quế vương ho khan một tiếng, nói: “Nhi tử của hắn, là nghĩa tử của ta, hiện tại ta và hắn thân thích.”
Mao đạo sĩ lắc đầu, vẻ mặt buồn khổ, “Vương gia người thực sự thay đổi rồi, lúc đó ly khai Trấn Viến, người rất đủ hứng thú, muốn lột da tiểu tử này, vì sao mới ngắn ngủi nửa năm người lại thay đổi?”
“Là cái gì để người cải biến?” Mao đạo sĩ hỏi.
“Là cái gì để người quên mất ước nguyện ban đầu?” Mao đạo sĩ hỏi.
“Là cái gì để người bỏ bần đạo?” Mao đạo sĩ hỏi.
“Là cái gì để người đến một vạn lượng ngân phiếu cũng không cần?” Mao đạo sĩ hỏi.
“Là cái gì. . .” Mao đạo sĩ còn chưa nói hết, Quế vương chẳng biết từ nơi nào moi ra cái khăn, ngăn chặn cái miệng của hắn, “Ô ô. . .”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây là khảo vấn và hò hét tới từ chỗ sâu trong linh hồn?”
“Ân ân.” Mao đạo sĩ gật đầu, run lông mi mắt lom lom nhìn Quế vương.
“Ta cũng tò mò!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương rất xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: “Ngày hôm nay trời trong nắng ấm thích hợp ngủ, bổn quan trở về ngủ bù.”
Lúc nói chuyện, mang theo Kiều Mặc và Cố Thanh Sơn Hàn Đương đến, đi.
Mao đạo sĩ nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn hảo tâm rút bỏ khăn trong miệng hắn bỏ vào trong ngực hắn, “Muốn tiền?”
“Muốn!” Mao đạo sĩ nói, nhưng là đánh không lại tiểu tử này.
Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo hắn, vừa đi vừa nói: “Ta có một đề nghị, ngươi muốn nghe hay không?”
Mao đạo sĩ đề phòng nhìn nàng.
“Ngươi mở pháp đường, cầu phúc cho mọi người, vọng năm nay bình an vượt qua mùa mưa.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đoán, dân chúng sẽ cam tâm tình nguyện quyên một ít tiền nhan đèn cho ngươi. Còn có những phú hộ này, ngươi lên cửa lừa mấy cái, cũng được.”
“Một vạn lượng thôi mà, năng lực nghiệp vụ tốt một chút, người khôn khéo chút, ba tháng kiếm được rồi.”
Mao đạo sĩ cả giận nói: “Ngươi xem bần đạo là người ngu sao? Đây là trái pháp luật, ta hiện tại chỉ muốn lấy lại một vạn lượng thuộc về bần đạo.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Đỗ Cửu Ngôn buông tay, “Vô luận cãi nhau, đi lừa gạt, đánh nhau còn có thế lực ở Thiệu Dương, ngươi cũng không bằng ta. Ngươi đoán ta có thể đem tiền trả lại cho ngươi hay không?”
Mao đạo sĩ chỉa về phía nàng, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi đây là khi dễ người.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta ngay cả vương gia các ngươi đều khi dễ, vì sao ta không thể khi dễ ngươi?”
Mao đạo sĩ rất nộ, phi thường nộ, chỉa về phía nàng bỗng nhiên di một tiếng, “Tướng mặt này của ngươi. . .”
“Tướng mặt này của ngươi.” Mao đạo sĩ đánh giá nàng, Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay nhìn hắn, “Xem tướng, lấy tiền?”
Mao đạo sĩ vây bắt nàng dạo qua một vòng, lại nhìn chằm chằm mặt của nàng, “Ngươi. . . Thật là nam nhân?”
“Nghiệm chứng một chút?” Đỗ Cửu Ngôn khiêu khích nói.
Mao đạo sĩ phất tay, “Nhưng đây không đúng a. Tướng mặt này của ngươi không có khả năng sinh trên thân nam nhân, ngươi. . . Có muội muội song bào thai không?”
“Có lẽ có.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng cái này phải hỏi cha nương đã chết của ta.”
Mao đạo sĩ rất quấn quýt, vuốt râu mép nói: “Vậy kỳ quái, cũng quá kỳ quái!”
“Từ từ suy nghĩ a.” Đỗ Cửu Ngôn muốn đi.
Mao đạo sĩ kéo nàng, “Ngươi đừng đi, đem. . .Đem lời nói rõ ràng.”
“Làm gì chứ?” Quế vương quay lại, “Đang nói nhỏ cái gì?”
Mao đạo sĩ di một tiếng, nhìn Quế vương, lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, bỗng nhiên vỗ tay một cái, a địa một tiếng, nói: “Bần đạo hiểu!”
—— lời nói ngoài ——
Hỏi: Vương gia vì sao thay đổi?