Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 264: CƯỠI LỪA TÌM NGỰA


Dịch giả: Luna Wong


Mao đạo sĩ đánh giá Bả Tử, nam tử chừng hai mươi, dung mạo rất tốt, một đôi mắt nội liễm ám trầm, chính là đáng tiếc cái chân, hắn nhìn xong lại nhìn Quế vương, “Không biết.”


“Không phải đồ đệ ngươi Tôn Đạo Viễn?” Quế vương nói.


Mao đạo sĩ lắc đầu, “Không phải. Tôn Đạo Viễn hóa thành tro ta đều biết.”


“Thật không phải là đạo sĩ?” Quế vương nhìn Bả Tử.


Bả Tử hướng về phía Mao đạo sĩ hơi gật đầu, lại cùng Quế vương nói: “Vẫn luôn không phải. Chỉ là vương gia người không tin mà thôi.”


“Gặp quỷ.” Quế vương hừ một tiếng, “Mao đạo sĩ, hắn cũng tìm người làm da mặt, ngươi không phải nói chỉ có sư đồ các ngươi biết làm sao?”


Mao đạo sĩ sửng sốt, nhìn chằm chằm Bả Tử, “Ngươi biết Tôn Đạo Viễn?”


“Không biết.” Bả Tử nói: “Trên đời này, không chỉ sư đồ các ngươi biết làm da mặt.”


Lúc nói chuyện hắn chắp tay, “Cáo từ.”


Bả Tử đi xa, Quế vương nhìn Mao đạo sĩ, “Còn có ai?”


“Sư phụ ta.” Mao đạo sĩ nói: “Thế nhưng hắn mười năm trước đã mọc cánh thành tiên rồi.”


Vẻ mặt Quế vương ghét bỏ, “Chính là Ngọc đạo nhân giựt giây phụ hoàng ta luyện đan, sau đó bị phụ hoàng ta đuổi ra ngoài?”


“Khụ khụ…” Mao đạo sĩ nói: “Không kém bao nhiêu đâu, hắn bị tiên đế đuổi đi xong, đại triệt đại ngộ liền thăng tiên.”


Quế vương gật đầu tiến viện, “Vậy cũng chúc ngươi sớm ngày mọc cánh thành tiên.”


“Vương gia, tâm tình của tốt chút rồi?” Mao đạo sĩ nhìn hắn.


Quế vương vừa quay đầu lại, cười lạnh một tiếng, “Tâm tình của bổn vương rất tốt!”


“Tâm tình vương gia tốt, tâm tình bần đạo không tốt. Thiệu Dương này bần đạo không muốn lưu lại!” Mao đạo sĩ ủ rũ cúi đầu nói.


Vì vậy, lại đem chuyện bị củ cải nhỏ lừa, lên án một lần với Quế vương, “Thái hậu nương nương làm chủ để người thu nghĩa tử, chính là hài tử này?”


“Có thành kiến?” Quế vương hỏi.


Mao đạo sĩ lắc đầu, “Không có. Chính là tức giận, quá khi dễ người.”



“Đến tiện nghi của tiểu hài tử cũng muốn chiến, đáng đời ngươi bị lừa!” Quế vương nghĩa chánh ngôn từ nói.


Mao đạo sĩ trừng mắt, hối hận đến cáo trạng với Quế vương.


Vương gia của bọn họ thay đổi rồi.


Quế vương đến cơm tối cũng không ăn, rửa mặt đi ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng hắn mơ, mở thấy Đỗ Cửu Ngôn tựa ở trong ngực hắn gọi hắn tiểu yêu tinh, còn xê gần cái môi phấn nộn muốn hôn hắn, hắn cư nhiên cũng không tránh, thật cao hứng bị nàng hôn.


Quế vương tỉnh lại, trước mắt hiện ra tràng cảnh của hai người Ngũ Tuấn Phong và Vệ Chính An sinh tử vẫn hôn từ biệt.


“Điên rồi!” Quế vương đả tọa, bắt đầu niệm kinh. Kinh gián đoạn không thành câu, nhưng nội tâm bình tĩnh rất nhiều, bất tri bất giác trời đã sáng, Kiều Mặc ở cửa nói: “Gia, Đỗ Cửu Ngôn tìm đến người.”


Quế vương bỗng nhiên mở mắt ra, trong cơ thể có cái gì, cọ một chút nhảy lên.


Hắn trầm mặt đến tiền nha, Đỗ Cửu Ngôn đang cùng Hoàng thư lại cười khanh khách trò chuyện, gương mặt đó nhìn cũng rất thiếu đòn.


“Tìm ta làm gì.” Quế vương qua đây, ở chủ vị ngồi xuống.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân, có tin tức của Quách đại nhân, nói Mã Ngọc Nương các nàng ngày hôm trước quay về Bảo Khánh Ta chuẩn bị ngày hôm nay đi Bảo Khánh một chuyến!”


“Ngươi muốn đi thì đi đi, nói với ta làm gì?” Quế vương nói.


Hoàng thư lại vừa nhìn bầu không khí không đúng, âm thầm lui xuống, đóng cửa.


“Có phải người mộng xuân một đêm không thấy được cô nương hay không, nên vẻ mặt muốn tìm bất mãn tức giận bất bình?” Đỗ Cửu Ngôn tà liếc nhìn hắn.


Khóe miệng Quế vương run lên, chỉ nàng nói: “Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa?”


“Ngươi đoán ta có thể nói nữa hay không?” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, nói: “Ta đến nói cho ngươi biết, là bởi vì chuyện của Mã Ngọc Nương ngươi giúp rất nhiều, nàng muốn cảm tạ, ngươi nên là xếp hàng thứ hai, nên ta xuất phát từ đạo nghĩa đến nói một tiếng với ngươi.”


“Lời không hợp hơn nửa câu, không nói không nói nữa.” Đỗ Cửu Ngôn xoay người muốn đi.


Bookwaves.com.vn

Quế vương cả giận nói: “Vì sao ta thứ hai?”


“Bởi vì ngươi chính là thứ hai a.” Đỗ Cửu Ngôn mở rộng cửa ra ngoài, tìm Bả Tử lấy một con ngựa, chuẩn bị đi Bảo Khánh một ngày rồi về.


Vừa đến cửa thành, liền thấy Quế vương mặc cẩm bào chu hồng sắc, cưỡi con ngựa trắng chờ ở cửa thành.


“Ngươi làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Ta đi chịu cảm tạ của người ta.” Quế vương nói.



Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, nói: “Tư thái này của ngươi bày rất thấp a, còn tới cửa để người cảm tạ, người nên cho đòi bọn họ đến Bảo Khánh cảm tạ a.”


“Ta cao hứng!” Quế vương giục ngựa đi tới.


Đỗ Cửu Ngôn vung roi, chạy cực nhanh. Quế vương hừ một tiếng, chạy trước mặt nàng.

Đỗ Cửu Ngôn tiến lên.


Quế vương đuổi theo, vượt lên trước nàng!


“Ngươi có bị bệnh không.” Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, Quế vương ngao một tiếng, đánh móc sau gáy, lôi kéo nàng nhảy xuống ngựa, hai người nhanh như chớp lăn ở ven đường.


Quế vương đè Đỗ Cửu Ngôn xuống dưới.


Đỗ Cửu Ngôn bị té choáng váng đầu hoa mắt, lên gối, thừa dịp Quế vương tách ra né, nhéo lỗ tai của hắn, làm hắn bị đau xoay người đứng lên, cưỡi ở trên người của Quế vương, cả giận nói: “Tiểu yêu tinh, ngày hôm nay ngươi ăn hỏa dược đúng không, có phải muốn đánh nhau hay không, ta phụng bồi!”


Đỗ Cửu Ngôn bộp một quyền vào mặt của hắn, Quế vương đau kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ nàng nói: “Đánh người không đánh mặt, ngươi không có quy củ!”


“Đã đánh nhau còn chú ý quy củ, ngươi có phải sỏa hay không?” Đỗ Cửu Ngôn kéo lấy mặt của hắn, lôi kéo hai bên.


Quế vương dùng đầu gối đập sau lưng của nàng, Đỗ Cửu Ngôn đau tê một tiếng, bóp cổ hắn, Quế vương cũng bóp…


“Các ngươi xem, hai người kia làm gì?” Ven đường, có hai người dừng lại xem náo nhiệt, “Đánh nhau sao?”


“Tấm tắc, đây là có bao nhiêu thù a, dự định bóp chết một người sao?”


“Bọn họ có phải nhất thời khó hoà giải hay không?”


“Nhất định phải.”


Hai người liếc nhau, rất có ăn ý, phóng đi bên ngựa của Quế vương, phóng người lên ngựa, roi vung bỏ chạy.


Một người đang muốn đi kéo Đỗ Cửu Ngôn.


Nhưng nhìn lại, Đỗ Cửu Ngôn đã đứng dậy chạy tới chỗ hắn.


Hắn bỏ chạy.


“Trộm ngựa, muốn chết!” Một cước Đỗ Cửu Ngôn đá người nọ nằm trên mặt đất, xoay người đuổi theo ngựa, Quế vương đi tới dùng cây mây trói người nọ lại cột vào trên cây, vừa quay đầu lại hô: “Chờ ta một chút.”


Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ không ngớt, lôi hắn.



“Ngươi có ý gì?” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vị trí phía trước, “Không ngồi?”


“Ta, ngồi trước ngươi? Ngươi xác định ngươi còn có thể thấy phía trước sao?” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, lúc nàng mang theo củ cải nhỏ và Hoa Tử cưỡi ngựa, đều là bọn hắn ngồi trước, “Vậy ngươi ngồi phía sau?”


“Nhất định.” Quế vương xoa mắt xoay người đi lên, đoạt dây cương.


Đỗ Cửu Ngôn lùn hơn hắn rất nhiều trong một đôi cánh tay dài của hắn, hắn cúi đầu nhìn đỉnh tóc của Đỗ Cửu Ngôn, nhướng mày, câu thần cười rộ lên, ánh mắt bị đánh hồng cười thành trăng khuyết.


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, nhìn cánh tay như mái chèo ha bên, chịu đựng cả giận nói: “Vương gia, ngươi cưỡi ngựa, không phải lừa!”


“Ân, làm sao vậy?” Quế vương nói.


“Chạy a!” Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy dây cương kéo, ngựa liền chạy, “Không nỡ chạy, là bởi vì đau lòng đồng loại?”


Quế vương tâm tình rất tốt, nói: “Đúng vậy, chúng ta đều là đồng loại.”


“Kẻ trộm ngựa chạy rồi!” Đỗ Cửu Ngôn rất căm tức, “Ngươi ăn cơm khô(bất tài vô dụng) lớn lên sao?”


Quế vương lắc đầu, “Sáng sớm uống bát cháo, buổi trưa và cơm tối ăn cơm khô.”


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn vặn cánh tay của hắn một cái.


“Đỗ Cửu Ngôn, được một tấc lại muốn tiến một thước đúng không.” Quế vương nói.


“Ta thử xem da thịt của người ăn com khô lớn lên có phải càng dày chút không.”


Quế vương đau kéo khóe miệng, vươn một tay ra chỉ đầu của Đỗ Cửu Ngôn, “Ẻo lả chết tiệt, hiện tại véo người véo đến nghiện rồi đúng không?”


“Ngươi tin bổn vương một tay có thể bóp chết ngươi hay không?”


“Ngươi còn véo, bổn vương bóp chết ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn lại nhéo một cái, Quế vương ngao kêu một tiếng.


“Hoan nghênh đến bóp.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương hừ một tiếng, giục ngựa đuổi theo kẻ trộm ngựa.


Bọn họ làm trễ nãi thời gian, lại là hai người cưỡi một con ngựa, căn bản không chạy nhanh bằng đối phương.


Đuổi gần nửa canh giờ, không nhân ảnh.


“Người trói trên cây nên kéo theo cùng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.



“Liên lụy, trói hắn hai ngày là được.” Quế vương không phải đặc biệt hận hai kẻ trộm ngựa, “Ẻo lả, có phải ngươi len lén bôi hương lộ hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn xuất ra mười phần kiên trì, ngồi ở trên lưng ngựa so với lừa còn chậm hơn, “Ẻo lả đều tự có hương thơm, vương gia, ngươi rất không có kiến thức a.”


“Ngũ Tuấn Phong không có.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, là nguyên nhân gì để người nhớ mãi Ngũ Tuấn Phong không quên?”


“Ta không có.” Quế vương phản bác.


“Vương gia, ngươi gần đây nửa đêm tỉnh mộng có phải thường thường mơ tới tuồng cảm tình ngày đó hay không, có phải nhân sinh của người sinh ra phá vỡ trùng kích hay không, có phải bên trong cơ thể ngươi thức tỉnh tà ác đến chính bản thân ngươi cũng không biết hay không?” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại quét hắn một mắt.


Quế vương cả giận nói: “Không có!”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười hai tiếng, lắc đầu nói: “Vương gia, ngươi phải thanh tỉnh chút a. Ái tình tuy rằng chẳng phân giới tính, thế nhưng như trước không được thế nhân bao dung a, ngươi xem thanh âm bên ngoài bây giờ nghị luận, đây là hai người tiến tù chờ chết, bằng không, dù là thả ra rồi cũng phải bị buộc chết.”


“Vương gia, ngươi phải khắc chế a! Chỉ có khắc chế người mới có thể thành đại sự.” Đỗ Cửu Ngôn ngữ trọng tâm trường nói.


“Ngươi làm gì? Bổn vương lại không có ái tình như vậy, còn cần ngươi khuyên sao?” Quế vương khinh thường nói.


“Vậy thật sự là quá tốt.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay cười, “Vương gia không nên quên, mẫu thân thân ái của ngươi, còn đang tha thiết chờ đợi ngươi thành thân lần thứ hai, sinh cho nàng một tôn tử.”


Quế vương hừ một tiếng.


“Thành gia lập nghiệp, vương gia ngươi sớm thành thân đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có nhà, ngươi sẽ biết tốt đẹp của cái nhà.”


Quế vương phát hiện mình rơi xuống hạ phong, nhất thời cười nhạt ở bên tai nàng nói: “Ta có nhi tử là củ cải nhỏ, được rồi.”


“Nói cứ nói, thổi cái gì mà thổi!” Con đường này thế nào dài như vậy, Đỗ Cửu Ngôn muốn đẩy Quế vương xuống.


Nhãn tình của Quế vương sáng lên, “Ngươi sợ ngứa? Ngươi cư nhiên sợ ngứa?”


Hắn nhất thời hít một hơi, dùng sức thổi bên lỗ tai Đỗ Cửu Ngôn.


Vù vù vù!


Đỗ Cửu Ngôn che cái miệng của hắn.


Quế vương cắn tay nàng.


“Triệu Đỉnh!” Khuỷu tay của Đỗ Cửu Ngôn thúc sau vào bụng của hắn, Quế vương đau hừ, không thả lỏng miệng.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi tuổi chó?”


Quế vương thả lòng tay nàng, “Ngươi là lừa, thích đá chân sau.”


“Ác tâm!” Đỗ Cửu Ngôn lau tay ở trên người hắn, Quế vương cúi đầu nhìn tay của nàng ma sát bộ ngực mình, trong lòng rung động.


(Luna: Buồn cười quá đi, thật mong đến ngày ổng biết sự thật)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận