Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 265: ĐI HAY LÀ NGỦ


Dịch giả: Luna Wong – chào tháng 9, để chúc mừng đại lễ 2/9 ta sẽ bão chương liên tục 3 ngày: 1,2,3/9 luôn hen


Vốn có kế hoạch một ngày đi về, bởi vì mất ngựa mà cưỡi ‘lừa’, kéo đủ một canh giờ rưỡi mới vào thành.


Quế vương dắt ngựa, Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trên ngựa.


“Dẫn ngựa.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi không thể đi nhanh chút?”


Quế vương liếc nàng một mắt, như trước đi không nhanh không chậm.


“Đỗ tiên sinh, ” bỗng nhiên, trên đường có đại thẩm chào hỏi Đỗ Cửu Ngôn, “Người đến Bảo Khánh a, là tới thăm Mã nương tử sao?”


Đỗ Cửu Ngôn hàm tiếu xác nhận, “Đúng vậy.”


“Đỗ tiên sinh, thiếu niên dắt ngựa cho người thật là đẹp mắt.” Đại thẩm đi tới, nhìn chằm chằm Quế vương, “Thiếu niên, ngươi đã có gia đình chưa a, người ở nơi nào a? Phụ mẫu còn không?”


Quế vương tránh ra, mất hứng nói: “Ngươi tránh ra chút, tính tình ta không tốt!”


“Thiếu niên này, nào có tự nói tính tình bản thân không tốt.” Đại thẩm nói: “Như ngươi vậy sẽ không thú được tức phụ.”


Quế vương đen mặt, liếc đại thẩm nói: “Ta khí vũ hiên ngang, dung mạo tuấn mỹ, nếu như ta muốn, một lần có thể thú về hai mươi phòng!”


“Mười bốn phòng!” Đỗ Cửu Ngôn nói với đại thẩm: “Hắn đã có mười bốn phòng thiếp thất, đại thẩm người nghìn vạn lần không nên gả khuê nữ cho hắn, sẽ hại cả đời khuê nữ.”


“Mười bốn phòng?” Đại thẩm đánh giá Quế vương, không dám tin tưởng, Đỗ Cửu Ngôn tiếp lời nói: “Nên hắn mới gầy yếu như vậy, đại thẩm người hiểu chứ?”


Đại thẩm hiểu lắm, tối mị cười nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Vẫn là Đỗ tiên sinh tốt, giữ mình trong sạch!”


“Vâng!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Làm người phải giữ mình trong sạch.”


Quế vương tức giận vỗ ngựa, “Đi nhanh chút.”


Đại thẩm bị bỏ lại phía sau.


“Ấu trĩ.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi mệt chết đi, không đợi đến Mã phủ đã đi xuống ngựa, đi ở phía trước, “Ngươi buộc ngựa”



Quế vương dắt ngựa đến ngoài cửa phủ, bà tử đi ra dắt ngựa đi.


Hai người vào nội viện, Mã Ngọc Nương mang theo cả nhà năm nữ nhân cộng thêm nữ nhi và nữ tế ra đón, phu phụ Quách Đình theo ở phía sau.


“Vương gia, Đỗ tiên sinh!” Đoàn người Mã Ngọc Nương muốn dập đầu, Đỗ Cửu Ngôn tránh ra, Quế vương phất tay nói: “Đều đứng lên đi!”


Mã Ngọc Nương kiên trì dập đầu, đứng dậy cười nói: “Không nghĩ tới vương gia và Đỗ tiên sinh ngày hôm nay sẽ tới. Đêm nay chớ đi, ta đây để người đi mua thức ăn.”


“Ta đi mua thức ăn.” Khương thị nói: “Vừa đi nửa năm, đêm nay nhất định phải một bữa cơm ở Bảo Khánh, cho vương gia còn có Đỗ tiên sinh nếm thử.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Khổ cực tỷ tỷ.”


Lý Chấp đã chết, nơi này là Mã phủ, dĩ nhiên là không tồn tại di nương.


Mặt Khương thị đỏ lên, nói: “Đỗ tiên sinh vẫn là không điều như vậy, lấy ta ra trêu đùa.” Dứt lời, lôi kéo Kim Dung đi theo nàng mua thức ăn.


“Một đường cực khổ rồi, mau vào trong phòng nghỉ ngơi.” Quách Đình đi về phía hành lễ nói.


Mọi người đi chính sảnh ngồi xuống, Kim Ấn pha trà, Kim Tú cắt dưa và trái cây bưng lên xong giống như Đào thị cùng đi trù phòng chuẩn bị.


“Hết thảy đều vẫn thuận lợi chứ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Quách Đình gật đầu, “Quan ti là Tiền thị lang nắm trong tay, có Lỗ các lão làm hậu thuẫn, mặc dù mưa gió cuồn cuộn mấy ngày, nhưng cuối cùng vẫn là như nguyện.”


“Chính là đáng tiếc, không đẩy được Nhâm các lão.” Quách phu nhân tiếc nuối nói.


Quách Đình bật cười, “Cái này như chiến tranh thiên quân vạn mã, ngươi muốn giết chủ soái, sẽ phải đều giết tất cả binh sĩ trước mặt hắn mới được.”


“Ai.” Quách phu nhân vừa nói vừa nở nụ cười, “Rốt cuộc là lòng ta quá to. Ngọc nương bình an trở về như vậy đủ rồi, đại sự trong triều, dù là ta quan tâm tức giận bất bình hơn nữa cũng vô ích.”


Đỗ Cửu Ngôn bật cười, nói: “Bão cát đen, cũng đều là từng hạt cát bụi một ngưng tụ thành, đám cát bụi đều đang đợi một trận gió đến, liền có thể phát huy ra lực lượng không ai bằng. Phu nhân tức giận bất bình là hữu dụng.”


Bookwaves.com.vn

“Vẫn là Đỗ tiên sinh nói êm tai.” Quách phu nhân che mặt cười, “Quách đại nhân cũng chỉ sẽ nói ta quan tâm phí công.”


Quách Đình cười ha ha, nói: “Nếu ta có thể có một nửa tâm tư và khẩu tài như Đỗ tiên sinh, ta không phải là Quách Đình nữa, nên là Quách tiên sinh.”


“May là không có.” Quế vương nói: “Không thôi cũng không có Quách phu nhân.”



Mọi người sửng sốt, lập tức cười ha ha, Đỗ Cửu Ngôn và Quách Đình, Quách phu nhân cùng với Mã Ngọc Nương nói: “Vương gia đây là đang cười nhạo thân phận người không vợ của ta.”


“Vương gia, Đỗ tiên sinh là thiếu niên có tài có mạo, không lo không thú được nữ tử tốt.” Mã Ngọc Nương nói: “Huống chi, hắn còn có củ cải nhỏ đứa bé hiểu chuyện khả ái như vậy, nữ tử thế gian này, đều nguyện ý gả cho Đỗ tiên sinh.”


Quách phu nhân ngay trước mặt Quách Đình rất không khách khí gật đầu, “Hài hước, khôi hài còn săn sóc ôn nhu với nữ nhân chúng ta. Ta không có nữ nhi, bằng không nhất định phải đoạt Đỗ tiên sinh làm nữ tế.”


“Phu nhân quá khen.” Đỗ Cửu Ngôn cười xua tay.


Quế vương nói: “May là không có, không thôi nhìn nữ nhân đầy đường của Thiệu Dương, sẽ xảy ra nhân mạng.”


“Đỗ tiên sinh được người thích, các nữ tử cũng nguyện ý cùng Đỗ tiên sinh lui tới.” Mã Ngọc Nương nói.


Quế vương bưng trà uống, không nói chuyện.


“Cầu đại nhân đi Hồng Lư tự ngươi biết chưa?” Quách Đình hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Lúc vương gia tới có nói chuyện này với ta. Còn phải đa tạ Quách đại nhân người nâng đỡ, không thôi Cầu đại nhân khốc mù cũng vô dụng.”


“Ta bất quá dẫn tiến, vẫn là Cầu đại nhân tự có bản lĩnh.” Quách Đình nghĩ đến bản lĩnh của Cầu Chương, nhịn không được bật cười, “Nhắc tới, lấy bản lĩnh của Cầu đại nhân, hôm nay mới thăng ngũ phẩm, để kẻ khác vô cùng kinh ngạc.’


Mọi người đều cười lên.


Kỳ thực người biết nghiên cứu hơn nữa, cũng phải có người cho cơ hội. Trong triều lui tới người nhiều như vậy, không có môn lộ dù là lăn lộn bên trong, cũng không làm nên chuyện gì.


Mọi người hàn huyên thật lâu, Khương di nương cười tiến đến, nói: “Cơm nước xong rồi, đi ăn cơm thôi.”


“Vương gia, Đỗ tiên sinh, thỉnh!” Quách Đình nói.


Mọi người nói giỡn đi phòng khách Mã phủ, một bàn thức ăn bốc hương thơm, chờ mọi người ngồi xuống, lại là một vòng mời rượu, Đỗ Cửu Ngôn hỏi Mã Ngọc Nương, “Phu nhân và các vị tỷ tỷ, tương lai có tính toán gì không?”


“Chúng ta cũng không biết.” Mã Ngọc Nương lại cười nói: “Phản chính đã trở về, việc này chúng ta từ từ suy nghĩ đi.”


Lý Minh Châu nói: “Ta và Minh Lan mỗi tháng sẽ lấy tiền về, mua thêm chút cửa hàng, cuộc sống hẳn là không vấn đề lớn lao gì.”


“Chúng ta đây vẫn là thành người ăn không ngồi rồi.” Khương di nương cười nói: “Mấy người chúng ta có một ý tưởng, vẫn ngại không nói ra…”



Mọi người đều nhìn các nàng.


“Chính là tùy tiện nghĩ, các ngươi nghìn vạn lần không nên cười nói chúng ta.” Khương di nương ngượng, “Trong nhà nhiều viện tử là trống không, chúng ta muốn làm chút chuyện tốt, tiếp tế một số hài tử về ở.”


“Chúng ta phúc lớn, còn có thể sống được, nhưng là có hài tử vẫn như cũ nước sôi lửa bỏng.” Mã Ngọc Nương tiếp lời nói: “Nếu có thể làm chút chuyện hữu dụng với người khác, giúp được người khác, chúng ta cũng không tính là nhận không trợ giúp của các vị.”


Quách Đình hỏi: “Cách nghĩ rất hay, nhưng phải nuôi nhiều người như vậy, bạc chi tiêu sẽ không nhỏ.”


Vấn đề này là vấn đề lớn, Mã Ngọc Nương nói: “Ta có kinh nghiệm buôn bán, dùng ít tiền làm chút ít buôn bán trước, từ từ tích lũy, tuy nói ngày có thể sẽ khổ chút, nhưng nhất định sẽ chậm rãi khá hơn.”


“Đi Quảng Tây a.” Quế vương gõ bàn, nói: “Các ngươi có chí hướng như thế, đi Quảng Tây vừa vặn, rất nhiều hài tử cần các ngươi phải chiếu cố.”


Mọi người kinh ngạc nhìn hắn, đều cho rằng Quế vương buông tha Quảng Tây, không nghĩ tới hắn còn băn khoăn.


“Đi Quảng Tây không bằng đi mỏ a.” Đỗ Cửu Ngôn thả ly rượu, nói: “Tân Hóa bên kia có một Diêm sơn, Diêm sơn có mỏ.”


“Bên kia rất nhiều người, dự định xây một làng. Nếu các ngươi làm việc, không bằng đi Diêm sơn, giúp mọi người xây làng, đến lúc đó lấy danh nghĩa thôn thu dưỡng hài tử.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ở nông thôn dưỡng dục hài tử, thành phẩm thấp hơn ở trong thành một chút.”


“Các ngươi có thể tự cung tự cập, cũng có thể giúp người trong mỏ nấu cơm giặt quần áo, có thể nhận tiền công. Mọi người cùng có lợi, ta cảm thấy không tệ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bookwaves.com.vn

Nhãn tình của Quách phu nhân sáng lên: “Tốt!”


“Ta cảm thấy Đỗ tiên sinh đề nghị hay nhất.” Quách phu nhân nghĩ nhỏ hơn Đỗ Cửu Ngôn một ít, nếu là mỏ vậy khẳng định rất nhiều nam nhân… Mấy người Kim Tú đều vẫn là khuê nữ, cũng không thể cả đời ở thế, nếu như có thể gặp phải một nam nhân biết nóng biết lạnh, vậy khẳng định tốt hơn sống một mình.


“Đi, đi!” Quách phu nhân với với Mã Ngọc Nương, “Lần này, ngươi phải nghe lời ta.”


Mã Ngọc Nương ngạc nhiên, cùng năm nữ nhân trong nhà ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, có chút không nắm được chủ ý.


Đỗ Cửu Ngôn cũng rất kinh ngạc, nhìn về phía Quách phu nhân, chỉ thấy nàng hướng về phía bản thân nháy mắt, nàng sửng sốt nhất thời hiểu được, không khỏi bật cười, theo gật đầu, nói: “Phải! Mỏ quả thật không tệ, cần các vị đi.”


Một chỗ chỉ cần có nữ nhân, cái chỗ này sẽ bằng tốc độ kinh người phát sinh cải biến, càng đổi càng tốt.


“Đúng không.” Mã Ngọc Nương nhìn về phía hai nữ nhi, Lý Minh Châu cũng nắm không chắc, “Nương, nếu như người muốn đi, cũng không cần nhớ thương ta và Minh Lan, chúng ta đều có thể chiếu cố tốt cho bản thân.”


Khương di nương trước hết gật đầu, nói: “Đỗ tiên sinh nói rất đúng, chúng ta chỉ là muốn làm chút chuyện, không đến mức để cho mình đần đồn qua hết đời này.”


“Vậy đi mỏ hay ở lại Bảo Khánh kỳ thực không có gì khác nhau.” Khương di nương nói: “Hơn nữa, mỏ kia còn là của Đỗ tiên sinh.”


Lời này đến điểm then chốt rồi, Mã Ngọc Nương nhất thời gật đầu, “Được, chúng ta đi Tân Hóa!”


“Tốt!: Quế vương nâng ly, “Vì các ngươi có thể đi Tân Hóa, cạn ly!”



Mọi người đều theo hắn uống rượu trong ly.


“Rót rượu!” Quế vương nói.


Kim Tú vội rót rượu cho từng người.


“Quách Đình.” Quế vương nói: “Ngươi nên cảm tạ Đỗ Cửu Ngôn, nếu không có hắn ngươi cũng không có thể thăng chức thụ ngợi khen!”


Quách Đình vội vàng đứng dậy mời rượu, Đỗ Cửu Ngôn uống.


“Vương gia cũng phải kính!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Quế vương, “Từng người từng người tới, kính rượu vương gia nha.”


Mọi người lại là một vòng, kính rượu Quế vương.


“Sáng mai nha môn còn còn phải thăng đường.” Quế vương loạng choạng đứng lên, lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn, “Không phải đi về một ngày sao, đi a!”


Đỗ Cửu Ngôn tà liếc nhìn hắn, nói: “Vương gia khổ cực, ngựa tặng ngươi, ngươi cưỡi về đi.”


“Ngươi không trở về?” Quế vương cau mày nói.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đường đêm bất tiện, ta muốn đi ngủ.”


“Vậy ta cũng không trở về.” Quế vương đắp vai Đỗ Cửu Ngôn, cùng nàng ra cửa, “Ngủ ở đâu?”


Hắn nháy con mắt, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn quay đầu quan sát hắn, mặt trắng noãn ngũ quan xinh xắn mâu quang trong suốt sáng sủa, sạch sẽ như là bảo thạch rửa nước, nàng đưa tay nắm mặt của hắn kéo ra, “Vương gia a, dung mạo này của người thật đúng là vô địch, không nên nhìn ta như vậy. Đây thuộc về phạm vi sắc dụ!”


Quế vương lại nháy mắt hai cái.


“Ngủ, ngủ!” Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn ra, đi viện tử Kim Tú và Kim Ấn các nàng thu thập xong, ở đây trước kia là Khương thị và Đào thị ở. Xế chiều hôm nay vừa thay đồ dùng trên giường sạch sẽ.


“Đỗ tiên sinh người ngủ căn bên phải này, vương gia ngay sát vách người. Hai người nghỉ một lát, nô tỳ đi múc nước đến.”


Kim Tú và Kim Ấn đi lấy nước nóng.


Hai người rửa mặt, Đỗ Cửu Ngôn đi tịnh thất một chuyến, ngáp lung lay lắc lư trở về, thổi tắt đèn lên giường.


“Vật gì vậy?” Vừa nằm xuống, nàng chạm đến một thứ mềm mềm, cả kinh tỉnh rượu phân nửa ngồi dậy.


—— lời nói ngoài ——


Vật gì vậy? Sai sai ni.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận