Q1 – CHƯƠNG 267: ĂN A ĂN A
Dịch giả: Luna Wong
“Vương gia, hạ thần không biết người đến rồi.” Ngô Điển Dần liên tiếp chắp tay, “Thực sự là xin lỗi.”
“Những người đó có mắt như mù, vương gia người đại nhân có đại lượng, nghìn vạn lần đừng nóng giận.”
Ngô Điển Dần hơn nửa đêm bị thức tỉnh, nói nha môn bắt hai nam nhân trở về, một người nói là Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn, muốn gặp hắn.
Mặt của Ngô Điển Dần cũng không rửa, y phục cũng mặc không chỉnh tề đã chạy ra.
Không nghĩ tới, Quế vương cư nhiên đã ở.
“Không tức giận.” Quế vương ngáp lên, “Thu thập hai gian phòng, bổn vương muốn nghỉ tạm!”
Ngô Điển Dần vội xác nhận, nói: “Vương gia người chờ, hạ thần phân phó ngây, lập tức xong.”
Lúc nói chuyện, chạy ra cửa, giục phân phó, “Thêm vài người cùng nhau thu thập sạch sẽ.”
Nửa đêm trong nha môn nhất thời đèn đuốc sáng trưng, mọi người cùng nhau thu thập gian phòng đệm chăn.
Vẻ mặt Đỗ Cửu Ngôn vô tội bất đắc dĩ ngồi ở bên người Quế vương.
“Thêm chút đồ ăn khuya.” Quế vương gõ bàn nói: “Sơn trân hải vị gì đó, không cần sợ không ăn hết.”
Lúc nói chuyện, xoay người lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn đi.
Ngô Điển Dần nhìn khóe miệng run, vội vàng lôi kéo thường tùy của mình, “Không phải nói vừa rồi ở trên đường đánh nhau sao, thế nào đây là….” Hắn thật sợ hai người đánh nhau a.
Một cường long, một đầu xà, cũng không dễ trêu chọc.
“Không biết a, vừa mới đến còn bóp tới vặn lui ở trên đường.” Thường tùy nhìn hai người vừa nói vừa cười phía trước, không hiểu ra sao, “Tâm tình vương gia tốt?”
Ngô Điển Dần xua tay, “Quên đi, nhanh đi chuẩn bị đồ ăn khuya, đừng để cho vương gia đói bụng.”
“Vâng!” Thường tùy xác nhận đi phân phó.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, Quế vương cũng nhìn nàng.
Trên bàn bày một bàn sơn trân hải vị, nàng hỏi: “Nhiều như vậy ăn hết sao?”
“Không ăn hết mang về.” Quế vương nói: “Ăn, đừng lãng phí.”
Đỗ Cửu Ngôn uống canh, cũng không biết canh gà đun nấm gì, đặc biệt ngon.
“Không ăn tôm?” Quế vương nói: “Rất tươi!”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không đói bụng, còn lười lột!”
Quế vương bĩu môi.
Đỗ Cửu Ngôn uống vài hớp, buồn ngủ nồng đậm thực sự không muốn bồi hắn ăn cái gì, vừa khẽ động, bên mép đưa một con không vỏ, Quế vương hướng về phía nàng hất cằm một cái, “Ăn!”
“Hạ độc?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương nộ, vòng qua bàn bóp mở miệng của nàng nhét vào, “Độc chết ngươi tên ẻo là này!”
Đỗ Cửu Ngôn nhai ba nhai ba, gật đầu nói: “Lột thêm!”
“Ngươi lặp lại lần nữa?” Quế vương nói.
Ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn đảo qua, “Đó là cua biển? Cũng lột một con cho ta nếm thử.” Tay nàng sạch sẽ đặt lên bàn, mắt nhìn chằm chằm ăn, không muốn động.
“Mặt mũi đâu, ăn luôn rồi?” Quế vương cả giận nói.
Đỗ Cửu Ngôn liếc nhìn hắn, “Cho ngươi một cơ hội, không thôi ta sẽ không ăn cơm với ngươi nữa, đi ngủ.”
“Ăn, nghẹn chết ngươi!” Quế vương bỏ thịt tom vào trong miệng nàng, bắt tay vào lột cua.
Đỗ Cửu Ngôn chống cằm, chán đến chết nhìn hắn, “Vương gia, người ham ăn tục uống, sẽ không sợ người khác hạ độc?”
“Bách độc bất xâm.” Quế vương nạo gạch cua cho nàng, “Ăn!”
Đỗ Cửu Ngôn quan sát cái thìa của hắn một mắt, lại nhìn hắn.
“Nếu ngươi không ăn ta ăn a.” Quế vương vừa thu lại cái thìa, Đỗ Cửu Ngôn ngao ô ăn, nhướng mày nói: “Không tệ a.”
Quế vương nhìn cái thìa, lại nhìn nàng một cái, để ở một bên.
Bookwaves.com.vn
“Vương gia a, cuộc sống này của người lạc thú nhiều lắm, không có một chút khổ não sao?” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy muốn nói chút gì, nên tùy tiện kéo đề tài.
Quế vương liếc nhìn nàng một cái, hí mắt nói: “Lúc ăn đồ, không nên nói chuyện. Ăn không nói ngủ không nói.”
“Quá xấu hổ!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lúc nói chuyện, có thể làm bộ chúng ta rất quen thuộc.”
Quế vương tốn hơi thừa lời, “Ăn cái gì đều không che được miệng của ngươi?”
“Hiện đang không có, tiếp tục a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương quét mắt miệng của nàng, nghĩ đến động tác ngày đó Vệ Chính An ngăn chặn miệng của Ngũ Tuấn Phong… Hắn sợ run cả người, nói: “Nóng, mở cửa.”
“Không muốn động, ta mệt chết đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ai chủ chương người đó làm.”
Quế vương ở dưới đáy bàn đá nàng.
Đỗ Cửu Ngôn tránh ra, đi mở cửa sổ, lúc trở lại thấy Quế vương dùng cái thìa ăn gạch cua, nàng cả giận nói: “Không phải cho ta sao?”
“Chân!” Quế vương ném cho nàng một cái chân, “Ăn đi.”
Đỗ Cửu Ngôn lười làm, dựa vào ghế nhìn hắn ăn.
“Đây.” Quế vương đưa cho nàng một chén thịt cua, “Nghẹn chết ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn không thấy hắn lột thế nào, thì có một chén như thế, nàng nhướng mày nói: “Vương gia, cảm tạ a!”
Nàng cũng vùi đầu ăn.
Quế vương dừng lại, đợi cơ hội dùng cái thìa gõ đầu của nàng, ghét bỏ nói: “Như héo, chỉ biết ăn.”
“Lại mở phường nhuộm?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương gõ bản thân một cái, “Cũng không đau, đại kinh tiểu quái.” Lúc nói chuyện, cũng tự vùi đầu ăn.
Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái.
“Hải sâm không tệ, lạnh không thể ăn.” Quế vương chỉ chỉ bàn, Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ăn no rồi.”
Quế vương ngưng mi nói: “Ngươi là mèo sao? Ăn một chút thế, như nữ nhân.”
“Ngươi xem người khác đều là heo như ngươi sao?” Đỗ Cửu Ngôn không muốn động, dựa vào ghế nhìn hắn, ngáp.
Quế vương cũng ăn hết nỗi, hô: “Người đến!”
Ngô Điển Dần căn bản không dám ngủ, vội vàng từ bên ngoài tiến đến, hỏi: “Vương gia, người có cái gì phân phó.”
“Đều gói kỹ cho gia, một hồi gia muốn mang về.” Quế vương quét đồ trên bàn.
Ngô Điển Dần vội xác nhận, lại nhắc nhở: “Nhưng… Nhưng mấy thứ này, người cưỡi ngựa mang theo không có tiện.”
“Bằng không, hạ thần chuẩn bị xe ngựa cho nhị vị?”
Quế vương lộ ra biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy, vỗ vỗ vai Ngô Điển Dần, thuận tiện lau tay, “Không tệ, chờ bổn vương đánh hạ được Bảo Khánh, vẫn để ngươi làm tri phủ!”
Mặt của Ngô Điển Dần trắng nhợt, ha hả cười, nói: “Vương gia… Người, người có muốn nghỉ một lát hay không, còn có một chút nữa trời mới sáng.”
“Ân.” Quế vương nói: “Gia đi ngủ.”
Lúc nói chuyện, rửa mặt nằm trên giường.
Ngô Điển Dần để người thu thập bàn đi ra cùng Đỗ Cửu Ngôn, đè thanh âm hỏi: “Vương gia đến đây lúc nào, lẽ nào… Lại làm Lưu huyện lệnh?”
Hắn cũng nghe được phong thanh của Thiệu Dương, Lưu huyện lệnh không chỉ xử hai tụng sư Tây Nam, còn giúp một vụ án giết người, có người nói tự mình ra trận tra án, rất có khí thế.
Hắn còn cảm thấy kinh ngạc, chính là không dám nghĩ đến trên người Quế vương.
Không nghĩ tới, còn thật là Quế vương.
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia tới có mấy ngày rồi.”
Ngô Điển Dần lau mồ hôi, chắp tay nói: “Ngươi và vương gia quen thân, ngươi nói sau này chức quan này của ta đây nên làm thế nào?”
Ai cũng chịu không nổi, huyện lệnh đồng phủ của bản thân là vương gia.
Việc này không tiền lệ, hắn muốn mượn gương đều không được.
“Vương gia cũng không ý tứ gì khác, thuần túy chỉ là muốn rèn luyện bản thân một chút, người nên làm như thế nào liền làm như thế đó. Tính tình của vương gia, người chỉ cần để ý chút, hắn sẽ không làm loạn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Bookwaves.com.vn
Ngô Điển Dần nghe hiểu, tính tình của Quế vương, chỉ cần sự tình không sai, hắn vẫn rất nể tình, nhưng là nếu hắn cho rằng ngươi sai, chuyện gì đều khó mà nói.
Bổn phận chút là được, vương gia cũng không có khả năng ở Bảo Khánh cả đời.
“Được, được.” Ngô Điển Dần chắp tay nói: “Ta đã biết.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Ta đây đi nghỉ một lát.”
“Được!” Ngô Điển Dần tiễn nàng vào phòng, “Lần trước chuyện của Lý Chấp, còn phải đa tạ ngươi nhắc nhở, ta đi chút quan hệ cuối cùng là gió êm sóng lặng qua đi.”
Rất có chút bản lĩnh a, người ở thiên lý trong kinh còn có người che chở hắn.
“Đỗ tiên sinh không biết, trưởng nữ ta gả vào kinh thành, nhà chồng của nàng là chi thứ Tần thị. Nữ tế ta ở trước mặt An quốc công hơi có chút mặt mũi, nên do hắn đứng ra cầu An quốc công.” Ngô Điển Dần cười khổ, “Mặc dù quan chức ta không thấp, nhưng vẫn ở ngoài, nhân mạch trong kinh quả thực đơn bạc.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân có thể hóa hiểm vi di là tốt rồi, về phần dùng phương pháp gì đi đường nào đều không có gì khác nhau, quan trọng nhất là kết quả a.”
“Đỗ tiên sinh thông thấu.” Ngô Điển Dần lại cười nói: “Ta nghe nói Tây Nam Phó Hoài Cẩn đánh cuộc với ngươi, ngươi vừa thắng một trận, chúc mừng chúc mừng.”
“Bất quá, Tây Nam là một đại tụng hành, người có thể phải cẩn thận nhiều hơn.”
Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ, nói: “Ta cũng không muốn cược, nhưng người ta ép tới cửa, mặt mũi ta cũng phải duy trì.”
Ngô Điển Dần gật đầu, “Quan ti này đánh tới cửa, nếu ngươi không đi ra, người khác còn không biết chê cười thế nào.”
Đỗ Cửu Ngôn xác nhận.
Hai người hàn huyên một hồi, Ngô Điển Dần đi về nghỉ, Đỗ Cửu Ngôn cũng trở về phòng ngủ, sau khi trời sáng nàng và Quế vương liền đi Thiệu Dương.
Ngựa hôm qua cưỡi tới hiện đang kéo xe, Ngô Điển Dần điểm bốn bộ khoái hộ tống, đoàn người đi Thiệu Dương.
Đỗ Cửu Ngôn tựa ở đệm ngủ gật, Quế vương song song dựa với nàng.
“Chân xích qua chút.” Đỗ Cửu Ngôn đá đá hắn, “Sao ngươi cao to thế!”
Chân của Quế vương dũi ra, chiếm nửa thùng xe, Đỗ Cửu Ngôn đã bị gạt sát tường.
“Triệu Đỉnh.” Đỗ Cửu Ngôn xoay người một quyền quét tới, Quế vương giơ tay lên vừa tiếp xúc, nắm lấy quả đấm của nàng, “Buông tay!”
“Ngươi không đánh ta liền buông!”
“Buông tay!”
“Không buông!”
Đỗ Cửu Ngôn dùng chân đá hắn, hai người ngươi tới ta đi ở trong xe chật hẹp, bên ngoài bộ khoái bảo vệ từng người một mục trừng khẩu ngốc.
Thế nào một hồi rất tốt, một hồi lại đánh nhau?
Đỗ Cửu Ngôn dùng đao để hông của Quế vương, ngáp lên, “Không nên cử động a, bằng không cả đời ngươi đều chỉ có thể nằm.”
Quế vương bị buộc nằm tựa xa bích, rất giận!
Đỗ Cửu Ngôn dùng đệm để giữa, lập tức ngủ.
Chờ lúc tỉnh lại, liền phát hiện trên bụng có một cái chân, nàng ghé mắt nhìn, chỉ thấy người nào đó nghiêng người nằm sang bên này, ngủ say lại trầm.
Nàng véo một cái.
Quế vương đau tỉnh, ôm đùi bất mãn trừng nàng, “Lại véo, không véo ngươi sẽ chết a.”
“Véo và đam ngươi cảm thấy cái nào tốt?” Đỗ Cửu Ngôn quơ quơ chủy thủ.
Nàng không dùng đao đâm hăn đã là khách khí rồi.
Quế vương bĩu môi, thu hồi chân lại lật thân, mặt quay xa bích, khóe miệng càng kéo càng cao!
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xếp bằng, theo dõi hắn.