Q1 – CHƯƠNG 268: UY VŨ HÙNG TRÁNG
Dịch giả: Luna Wong – Đành rằng 2/9 mọi người đều đi chơi lễ hết rồi, nhưng vì chúc mừng đại lễ ta vẫn bão chương hen. Cảm ơn mọi người luôn ủng hộ ta cùng Bookwaves.
Bình thường chạy đi, rất nhanh đến Thiệu Dương.
Quế vương dẫn theo hộp đựng thức ăn để người đóng gói, dưới hộp đựng thức ăn còn đặt băng, chờ buổi trưa lấy ra còn chưa tan.
Đỗ Cửu Ngôn không muốn chào hỏi hắn, chậm rãi đi về nhà.
Củ cải nhỏ ngồi xổm ở cửa chơi cục đá, vừa nhìn thấy nàng liền nhào tới, Đỗ Cửu Ngôn ôm hắn lên hôn một cái, “Chạy như bay đến, nhớ ta thế a.”
“Cha a, người không phải nói một ngày đi về sao, thế nào tối hôm qua không trở về a, chúng ta đều thật lo lắng cho người.” Củ cải nhỏ nói.
Đỗ Cửu Ngôn ôm hắn vào cửa, thở dài nói: “Trên đường làm trễ nãi một chút thời gian, buổi tối không còn kịp rồi. Trong nhà đều ổn chứ?”
“Ân, đều ổn.”
Hai người tiến đến, Trần Lãng và Hoa Tử còn có Nháo nhi đều ở trong viện tử. Trần Lãng lại cười nói: “Còn tưởng rằng ngươi ở bên kia gặp vụ án, Mã thị bọn họ cũng khỏe chứ?”
“Rất khỏe. Các nàng quyết định đi mỏ, có thể mấy ngày nữa liền đến Thiệu Dương, đến lúc đó chúng ta cùng đi Tân Hóa.”
Trần Lãng ở nơi nào đều giống nhau, liền lại cười nói: “Tốt, vậy đi Tân Hóa.”
“Vậy khi nào họ đến a?” Hoa Tử nhớ thương thật lâu, vẫn muốn đi.
Đỗ Cửu Ngôn buông củ cải nhỏ ra, nói: “Phỏng chừng mấy ngày. Hoa Tử tiểu ca, đợi vài ngày nữa được chứ?”
“Được!” Hoa Tử cười hì hì nói: “Ta đây sẽ chờ vài ngày.”
Mọi người cười ngồi xuống, Trần Lãng bưng một đĩa bánh hành chiên lên, “Đều đến nếm thử, vị đạo thế nào?”
Tất cả mọi người xích tới, mỗi người cầm một cái bánh nhai, Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngon! Vừa thơm vừa giòn vị đạo đặc biệt ngon.”
“Sau này sáng sớm chúng ta lại thêm món điểm tâm.” Trần Lãng cười nói.
Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, “Đây là ‘bột mỳ’ mấy ngày hôm trước của tiên sinh, ngộ ra được cách làm mới sao?”
“Không phải, là sáng sớm hôm nay cũng Nháo nhi đi mua thức ăn, vị Lý thẩm tử bán thịt kia nói cho ta biết. Còn bảo ta mua một chút mỡ heo, nói lúc xào thức ăn thả chút mỡ heo, càng thơm.” Trần Lãng nói: “Trong bánh này cũng có một ít.”
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi.
“Cửu ca.” Nháo nhi nhỏ giọng nói: “Tiên sinh có nhân duyên cực tốt ở chợ sớm. Chỉ cần tiên sinh đi mua thức ăn, giá, không phải rẻ hơn người khác thì số lượng cũng nhiều hơn người khác.”
Đỗ Cửu Ngôn liền chống má nhìn Trần Lãng, nói: “Tiên sinh của chúng ta lan chi ngọc thụ, nho nhã ôn nhuận, đi mấy chỗ phố phường kia, đương nhiên là phải trở thành vạn người mê rồi.”
“Lại lấy ta ra đùa, bộ dáng này của ta không kham nổi tám chữ ngươi khen.” Trần Lãng nở nụ cười.
Sau khi quen thuộc, vết sẹo trên mặt Trần Lãng, không chỉ không cảm thấy chướng mắt, trái lại nhìn rất thuận mắt.
Hình như vết sẹo này chứa rất nhiều thứ, để Trần Lãng thay đổi càng giống Trần Lãng.
“Kỳ thực, Lý thẩm tử tốt với tiên sinh như vậy, còn có nguyên nhân khác.” Nháo nhi cười nói: “Tạ Bảo nhà nàng sắp vỡ lòng, muốn đưa đi thư viện Thanh Sơn, nhưng năm nay thư viện chiêu đủ học sinh rồi, bảo nàng sang năm. Nàng không muốn lãng phí một năm, nên hỏi tiên sinh có thể thu Tạ Bảo hay không.”
“Ta không đồng ý.” Trần Lãng cười khổ nói: “Hài tử trong nhà thì thôi, hài tử của người khác,ông muốn lầm con em nhà khác.”
Hắn chính là không muốn tiếp xúc với ngoại giới, Đỗ Cửu Ngôn cũng phát hiện, lúc đó một nhà Lộ lão tứ là không có cách nào, bởi vì hàng xóm tới tới đi đi khó tránh khỏi tiếp xúc, lại đi ra bên ngoài, Trần Lãng không muốn tiếp xúc nhiều.
“Hài tử nhà nàng nhiều, gấp gáp vỡ lòng như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn ăn xong khối bánh cuối cùng, “Ta không chừa lại, còn phần của Bả Tử không?”
Trần Lãng bật cười, “Một hồi ta làm tiếp, còn bột.” Dừng một chút lại nói: “Hài tử của nàng phỏng chừng bảy tuổi đi, nghe nói trước ba tuổi đều không biết nói, tất cả mọi người tưởng là một kẻ ngu si, chờ sắp bốn tuổi, đột nhiên lên tiếng, sau đó liền thành thành đồng bảy bước thành thơ, rất nổi danh ở tây thị bên kia.”
“Vậy thì tự đọc sách đi.” Đỗ Cửu Ngôn ngáp lên, Trần Lãng nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon?”
Đỗ Cửu Ngôn một lời khó nói hết phất phất tay, “Đừng nói nữa, xuất môn với vương gia, ta tự tìm đường chết a.”
Trần Lãng bật cười.
Đỗ Cửu Ngôn ngẩn ra nhìn hắn, nói: “Tiên sinh vì sao cười?”
“Các ngươi thú vị.” Trần Lãng cười đi trù phòng.
Đỗ Cửu Ngôn đi ngủ bù.
Bookwaves.com.vn
Cách ngày, người một nhà Mã Ngọc Nương đến Thiệu Dương, mọi người cùng nhau thu thập đồ đạc đi Tân Hóa.
“Đi rồi?” Quế vương nhìn Kiều Mặc, “Ngươi xác định?”
Kiều Mặc gật đầu, “Đúng vậy, ta còn đi Tam Xích đường hỏi, mấy người bên kia đều nói như vậy. Sáng sớm hôm trước người Bảo Khánh tới, ở một đêm, sáng sớm hôm qua liền đi.”
“Không có lương tâm.” Quế vương tức giận bất bình, xé da mặt ném trên bàn, “Ngươi tới!”
Kiều Mặc muốn khóc, lắc đầu nói: “Gia, thuộc hạ căn bản không biết làm huyện lệnh, người hãy để cho thuộc hạ làm thuộc hạ thôi.”
“Ba người các ngươi người cùng nhau, còn có Mao đạo sĩ, chuyện gì đều có thể làm.” Quế vương vỗ vỗ vai Kiều Mặc, “Tin tưởng mình.”
Kiều Mặc hỏi: “Gia, người đi nơi nào?”
“Ta rất mệt.” Quế vương nói: “Cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
Ôn tuyền cũng không ngâm liền chạy đi, người không có lương tâm này, thực sự quá ghê tởm.
Lúc nói chuyện hắn chắp tay xuất môn, vừa mới gặp Bả Tử từ bên ngoài trở về, nhãn tình hắn sáng lên, nói: “Ngươi lắc lư cái gì, không công chuyện phải làm?”
“Vương gia.” Bả Tử chắp tay nói: “Có, gần đây có không ít chuyện. Vương gia, người không cần đi Hạ Hà trấn xem đê điều?”
Quế vương nhíu mày, nói: “Đúng, ngươi vừa lúc nhắc nhở ta, bổn vương mệnh ngươi đi Hạ Hà trấn xem đê điều, sau khi trở về cặn kẽ viết một công văn khảo sát cho ta.”
Không phải là không muốn để cho ta đi Tân Hóa sao! Bả Tử đánh giá Quế vương.
Quế vương cũng đánh giá Bả Tử.
“Vương gia, chuyện ngân lượng tu đê, người vẫn là phải đi công bộ, bằng không, chờ ngày nào đó đập nước vỡ, ngân lượng cũng chưa đưa tới.”
“Đến lúc đó, không chỉ bách tính tao ương, danh tiếng của vương gia người cũng chịu liên lụy.”
Quế vương hí mắt, đạo sĩ thúi này, cư nhiên tính toán hắn.
Hắn chỉ chỉ Bả Tử, “Ta sẽ không đi, ngươi cứ thế đi, quản rộng vậy làm gì.”
Lúc nói chuyện, chắp tay nghênh ngang ra ngoài.
Bả Tử xoa xoa trán, đi tìm Tiêu Tam, “Vương gia để ta đi Hạ Hà trấn xem đê điều, ta phải ra ngoài nửa tháng.”
“Đi Hạ Hà trấn một chuyến, ngươi cần nửa tháng?” Tiêu Tam kinh ngạc, “Ngươi bò hả?”
Bả Tử nói: “Tiện đường đi Tân Hóa ở vài ngày. Chờ lúc ta về, đổi cho Tam gia người nghỉ ngơi.”
“Ngươi xem các ngươi một chút, chuyện ta nhiều.” Tiêu Tam nói xong, Bả Tử ngưng mi hỏi: “Tam gia có chuyện gì?”
Tiêu Tam phất phất tay, nói: “Không có gì, ngươi đi đi.”
Bả Tử liếc nhìn Tiêu Tam ra nha môn.
Bả Tử đi Hạ Hà trấn trước, ngày thứ hai đi Tân Hóa, chờ tới Diêm sơn, Quế vương đã ở Diêm sơn.
Hai người gặp mặt, đều là cười nhạt, đầy mắt sát khí.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trên tảng đá, nhìn bọn họ, nâng cằm, nói: “A! Ta lại bắt đầu bành trướng, mị lực và lực hấp dẫn mị lực của ta qua lớn!”
Hai người quay đầu lại nhìn nàng.
“Ta rất tuấn tú?” Đỗ Cửu Ngôn chớp chớp mắt với hai người, “Như vậy, các ngươi đánh một trận ta xem một chút, ai tương đối uy vũ hùng tráng, ta sẽ xem xét đêm nay ăn cùng người đó!”
Quế vương cười lạnh một tiếng, “Có bệnh!”
“Ngươi rất rảnh rỗi sao, lúc ta tiến vào thấy chân núi xây móng, một mảnh đất làm xong rồi?” Bả Tử hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Quế vương đưa cho huyện lệnh Tân Hóa một phong mật thư, sau đó huyện lệnh đại nhân không chỉ cho mảnh đất kia, còn muốn đưa luôn đất bên cạnh cho chúng ta.” Mặc dù đều là đất hoang, nhưng là người của làm việc bọn hắn nhiều, khai hoang trồng trọt quá đơn giản.
“Ngươi mau đi xem một chút, gà vịt heo củ cải nhỏ nuôi đã rất lớn ngày hôm qua chúng ta nướng một con gà.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Bả Tử gật đầu, nhìn lướt qua Quế vương, vào núi.
Quế vương nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ngươi thoạt nhìn rất buồn chán, như một lưu manh phố phường.”
“Vương gia người không biết đi, ta từng lam khất cái.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, toái bộ nhàn rỗi đi phía trước, Quế vương theo ở sau lưng nàng, nói: “Sao không đói chết ngươi luôn đi.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu ngươi vẫn theo, ta cảm thấy ta mới có thể bị chết đói.”
Người này không chỉ keo còn rất ăn được.
Tối hôm qua một con gà, hắn ăn phân nửa.
“Ta trả tiền, nửa con gà cho hai lượng bạc!” Quế vương nói: “Ngươi đi hỏi nhi tử một chút!”
Chuyện này, Đỗ Cửu Ngôn không biết.
Thảo nào tối hôm qua củ cải nhỏ rất sảng khoái đưa cánh gà của mình cho Quế vương.
“Hai lượng, không mắc a.” Đỗ Cửu Ngôn lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt Quế vương kinh ngạc,” Hai lượng, ta có thể mua mười con gà!”
“Nghĩa phụ a.” Củ cải nhỏ chạy như bay đến bên này, bím tóc thật dài lắc lư sau ót, cười mặt mày cong cong, “Trong núi có gà rừng, chúng ta đi bắt gà rừng có được hay không a?”
Chân Quế vương động muốn né tránh, suy nghĩ một chút lại không được tự nhiên dang rộng cánh tay.
Bước chân của củ cải nhỏ hơi ngừng, đứng ở trước mặt hắn, nghễnh đầu nhìn hắn, “Có muốn bắt gà rừng hay không”|
“Không bắt!” Quế vương thu tay về, tức giận đi.
Củ cải nhỏ mạc danh kỳ diệu, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Cha a, nghĩa phụ làm sao vậy?”
“Có thể sắp biến thân, tâm tình phát tác.” Đỗ Cửu Ngôn ôm nhi tử, “Ở trong núi, không nên.”
Củ cải nhỏ gật đầu, “Đã biết đã biết.”
“Sổ sách đối chiếu xong rồi? Lời không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Củ cải nhỏ gật đầu, “Lời a, tiên sinh nói đánh giá một chút, đợi đến cuối năm người có thể sẽ chia được hai vạn lượng bạc nhiều như vậy.”
“Vậy thật đúng là có tiền.” Đỗ Cửu Ngôn tấm tắc than thở: “Mỏ này, kiếm tốt hơn tụng sư a.”
Củ cải nhỏ đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, “Cha a, làm người phải có lý tưởng, mỗi ngày dựa vào mỏ sao được. Hơn nữa, mỏ có ta là được rồi a, người vẫn là làm tụng sư kiếm tiền đi.”
“Mỏ này của ta.” Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của nhi tử.
Củ cải nhỏ bưng đầu, nói: “Cha a, chúng ta là phụ tử, không nên phân rõ như vậy, dễ tổn thương tình cảm.”
“Không cảm tình, ” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía bóng lưng Quế vương nháy mắt ra dấu, “Người nọ có một mảnh đất phong lớn.”
Củ cải nhỏ lắc đầu, thấp giọng nói: “Dùng tự do đi đổi tiền, lẫn lộn đầu đuôi a.”
Đỗ Cửu Ngôn hôn một cái nhi tử, “Đi, cha cùng ngươi đi bắt gà rừng.”
“Được a, ta đây lại có thể bán cho vương gia.” Củ cải nhỏ cao hứng không ngớt, hướng về phía mấy người Thiết Ngưu và Hoa Tử chơi đùa ở dưới chân núi hô: “Đi bắt gà rừng đi.”
—— lời nói ngoài ——
Cửu gia mỗi ngày thêu dệt chuyện đấu thế. . . Tảng đá hãy cùng tuyết cầu như nhau việt cổn càng lớn, sau đó tựu tạp bản thân chân.