Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 269: CHIA CÁCH NGHÌN DẶM


Dịch giả: Luna Wong


Mã Ngọc Nương tới hai ngày, nắng ăn đen không ít, nhưng nguyên bản trên mặt tái nhợt, bắt đầu có sáng bóng, nàng ngồi ở tảng đá lớn may vá y phục, Quế Hương đi ngang qua đưa cho nàng một khối miếng dưa, “Mã nương tử người ăn một miếng, ngọt lắm.”


“Mới cuối tháng ba đã có dưa ngọt?” Mã Ngọc Nương thả y phục nhận lấy, cắn một cái gật đầu nói: “Thực sự rất ngọt.”


Quế Hương mập lên không ít, người vừa đen vừa khỏe, nàng ha ha cười, nói: “Đây là biện pháp Ngân Thủ tiểu ca nghĩ ra, hắn đào một cái hố, sau đó đắp một tầng giấy dầu ở phía trên, mùa đông chúng ta còn có rau xanh ăn.”


“Các ngươi thật đúng là thông minh a.” Mã Ngọc Nương cười nói: “Ta thấy ngươi bận rộn cho tới trưa, nghỉ ngơi một hồi đi.”


Quế Hương lắc đầu, “Không mệt, ta nghỉ ngơi cả người sẽ khó chịu. Mã nương tử người không biết, trước kia ta sống mặc dù không có nặng như vậy, nhưng suốt ngày nói chuyện cũng không dám, hiện tại tốt rồi, một ngày mệt nơi nào cũng đau, thế nhưng nằm lên giường liền ngủ, đặc biệt thực tế.”


“Ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy phải.” Mã Ngọc Nương cười khẽ, “Không biết có phải vì trong núi không, ta lên giường liền ngủ, nhiều năm như vậy cũng không ngủ sâu như hai ngày này.”


Quế Hương gật đầu, “Còn là do nhiều người nữa a, nhiều người như vậy cái gì cũng còn không sợ, trong lòng kiên định thì ngủ ngon thôi.”


Mã Ngọc Nương cười khẽ gật đầu.


“Quế Hương tỷ, ta đi nấu nước, trên lò có lửa ngươi nhìn một chút.” Kim Tú hướng về phía bên này hô.


Quế Hương ứng, đi trù phòng.


Mã Ngọc Nương tiếp tục thiêu thùa may vá, lúc ngẩng đầu nhìn người làm việc trong mỏ một chút, không khỏi bật cười.


“Toàn ca Toàn ca.” Mấy thanh niên vây bắt Lưu Đại Toàn, “Ngươi ngửi thử xem, y phục trên người ta đều thơm.”


Lưu Đại Toàn đá một cước, “Còn không mau đi khiên đá, tiên sinh nói, bảo chúng ta nỗ lực, cuối năm có thể vào ở nhà mới.”


“Dám chắc được!” Mọi người hò hét ầm ỉ, sức mạnh đầy đủ hơn trước, Lưu Đại Toàn cảnh cáo nói: “Cũng không cho phép có tâm tư lệch, nếu như dọa mọi người chạy, chúng ta đến cơm cũng khỏi ăn, càng đừng nghĩ đến y phục thơm.”


Tất cả mọi người hiểu, cười ha hả gật đầu, “Ngươi cứ yên tâm đi, tất cả mọi người có chừng mực.”


“Phản chính lời ta nói để ở chỗ này, nếu ai làm chuyện ngu xuẩn, ta liền trực tiếp đào hố chôn người đó.” Lưu Đại Toàn nói.


Biết không phải là nói đùa, nên tất cả mọi người xác nhận.



“Uống nước đi.” Kim Ấn và Khương di nương mang thùng lớn đựng trà được pha, lại từ trong rổ lấy chén ra, “Đều qua đây uống nước mới làm việc tiếp.”


Mọi người ngại trực tiếp nhìn các nàng, đều xấu hổ tiến lên uống trà, lại cúi thấp đầu nói lời cảm tạ, sau đó trở về làm việc.


Quế vương nghiêm trang ngồi ở bàn đối diện, Trần Lãng đang đánh bàn tính, hắn trầm giọng nói: “Đường đường hàn lâm học sĩ thi đậu tam nguyên, cư nhiên làm ở trướng phòng?”


“Vương gia, chuyện quá khứ không đề cập nữa, ta hiện tại chỉ là Trần Lãng.” Trần Lãng chắp tay nói.


Quế vương nói: “Người nhà ngươi từ bỏ?”


“Nhi nữ đã lập gia đình, song thân và phu nhân đều qua đời, không có gì cần ta lo lắng quải niệm.” Trần Lãng nói: “Còn thỉnh vương gia hỗ trợ giữ miệng cẩn thận.”


Quế vương nói: “Ngươi đã không muốn bị phát hiện, tại sao muốn tự mình viết tấu chương?”


Bút tích của Trần Lãng, hắn biết.


“Chỉ là chào hỏi mà thôi. Vương gia người đang Thiệu Dương, ta vẫn tránh né cũng không phải kế lâu dài.” Trần Lãng nói.


Quế vương hừ một tiếng, gõ bàn một cái nói, “Muốn ta bảo mật có thể, ngươi phải đáp ứng bổn vương một điều kiện.”


“Vương gia, Trần mỗ hai bàn tay trắng.” Trần lang nói.


Quế vương chỉ chỉ đầu óc, “Có cái này là được. Chờ từ nơi này trở về, ngươi mỗi ngày đi nha môn hai canh giờ, giúp bổn vương làm việc.”


“Vương gia, ta chưa từng ra ngoài, chuyện huyện nha ta không biết.” Trần Lãng nói.


Quế vương nói: “Cho ngươi mấy ngày suy nghĩ!”


“Nếu vương gia không ngại, vậy chỉ có thể như thế.” Trần Lãng thở dài.


Hắn bị Quế vương uy hiếp, rất muốn nói cho Đỗ Cửu Ngôn biết.


“Đỗ Cửu Ngôn bên kia ngươi tự nghĩ biện pháp giải thích đi.” Lúc nói chuyện Quế vương đi ra.


Trần Lãng bật cười, Đỗ Cửu Ngôn bên kia hoàn toàn không cần giải thích, nàng thông minh như vậy, không hỏi chỉ là tôn trọng, trong lòng nàng rõ như kiếng, chuyện gì cũng không gạt được nàng.


Bookwaves.com.vn


“Tiên sinh.” Ngân Thủ chạy vào, cười nói: “Bả Tử ca vừa tới, cư nhiên bắt một con hươu ở trong núi, buổi tối có thịt hươu nướng rồi.”


Trần Lãng cười nhìn hắn, nói: “Thu thập cũng phiền toái, muốn ta hỗ trợ sao?”


“Không cần. Đào nương tử và Kim Tú tỷ tỷ các nàng biết thu thập, nói chúng ta chờ ăn là được.” Ngân Thủ ha ha cười, lại như một trận gió đi ra ngoài.


Trần Lãng bật cười, một đám nam nhân thả mấy vị nữ tử tiến đến, bầu không khí liền hoàn toàn khác, toàn bộ Diêm sơn đều trở nên đâu vào đấy, Mã Ngọc Nương các nàng còn có Quế Hương an bài tất cả mọi chuyện ngay ngắn rõ ràng, lúc nào uống nước lúc nào ăn cơm lúc nào nên nghỉ ngơi. . .


So với các nam nhân ở chỗ này làm mấy năm còn rõ ràng hơn.


Nữ nhân thật thần kỳ, chỉ cần cho các nàng có cơ hội phát huy, các nàng sẽ tặng kinh hỉ, thật là làm người không kịp nhìn.


. . .


Khôn Ninh cung, thái hậu ngủ trưa tỉnh lại, Tiền ma ma hầu hạ nàng rửa mặt, thái hậu chỉ vào mấy sợi tóc bạc trong đám tóc đen, “Mau, nhổ đi.”


“Được, được.” Tiền ma ma tiểu tâm dực dực nhổ, cười nói: “Hai sợi thôi, người đừng sợ.”


Thái hậu thở dài nói: “Ai gia vẫn là già rồi a, nhưng thằng nhóc kia còn ở bên ngoài lêu lổng, không về đây sống cho tốt.”


“Nương nương, chỉ cần vương gia cao hứng, người để hắn chơi đi. Không thôi người bảo hắn làm cái gì, thật chẳng lẽ để hắn vào triều làm quan sao?” Tiền ma ma cười nói.


Thái hậu cau mày nói: “Vậy cũng phải có trước mới chơi sau a. . .Nói đến, gần đây hắn ở Thiệu Dương thế nào, làm huyện lệnh thế nào?”


“Nô tỳ đang muốn nói với người, hôm nay hình bộ đưa tới công văn của Thiệu Dương, tổng cộng nói hai chuyện, kiện thứ nhất là một vụ án giết người, là vương gia tự mình điều tra, nghe nói còn đi hiện trường giết người, cùng Đỗ tụng sư từng chút từng chút vén màn, tự mình bắt được hung thủ.”


Thái hậu nở nụ cười, “Hắn biết cái gì, nhất định là Đỗ Cửu Ngôn làm, hắn theo phía sau quấy rối đi.”


“Vương gia của chúng ta thông minh lắm, loại sự tình này hắn nhất định có thể làm tốt.” Tiền ma ma nói: “Hơn nữa, án tử là hắn thẩm lý, hình bộ chưa nói xử không tốt, vậy là không có vấn đề rồi.”


“Vương gia cũng không phải học sinh xuất thân khoa cử, hắn có thể thẩm án, làm việc theo nếp xử thỏa thỏa đáng đáng, cũng đã là chuyện cực kỳ không dễ dàng.”


“Nên a, người giải sầu đi, vương gia lợi hại, một chút cũng không hồ đồ.” Gương mặt của Tiền ma ma kiêu ngạo.


Thái hậu liếc nàng một cái, “Trong mắt ngươi hắn có chỗ nào không tốt?”



Tiền ma ma nở nụ cười, “Đó là vương gia thực sự tốt.”


“Không phải nói còn có một việc sao, chuyện gì?” Thái hậu hỏi.


Tiền ma ma nhắc tới chuyện sửa đê, “Thuỷ lợi từ trước đến nay là đại sự, vương gia mới làm huyện lệnh một tháng, liền nghĩ đến những thứ này. Tấu chương cũng viết đặc biệt tốt, nghe nói hôm nay sẽ đưa đến trong tay thánh thượng.”


“Chuyện này không dễ dàng.” Thái hậu gật đầu, nói: “Hắn có thể chuyện thực tế, đúng là trường tiến.”


Tiền ma ma cũng gật đầu, đang muốn nói, Cung đại cô cô tiến đến hồi bẩm nói, “Nương nương, thánh thượng đến.”


“Đoán chừng là vì Quế vương.” Thái hậu nhắc tới một câu liền cau mày, “Ngươi nói thử xem, đây gọi là phong hào gì. Nào có người tự tìm phong hào như vậy cho mình chứ.”


Tiền ma ma cười, nói: “Sự đã thành định cục, người cũng đừng chê.”


Thái hậu đi ra ngoài, Triệu Dục đã ở, đưa sổ con cho nàng, “Mẫu hậu người xem xem, tấu chương từ Bảo Khánh.”


Thái hậu và Tiền ma ma liếc nhau, lộ ra biểu tình quả nhiên như vậy. Nàng tiếp nhận tấu chương càng xem càng cười to, nói với Triệu Dục: “Tấu chương viết tốt, nên khẳng định không phải hắn viết.”


Bookwaves.com.vn

“Phản chính là học giỏi.” Triệu Dục bật cười, “Trước đây quấn quít lấy trẫm cứ muốn đi làm huyện lệnh, còn nói thể nghiệm và quan sát dân tình, lại bảo chứng kỳ hạn một năm. Lúc này trẫm mới đáp ứng, không nghĩ tới hắn còn thật có thể làm chút chuyện.”


“Án tử kia làm cũng không tệ, nhanh chuẩn ổn. Phối hợp với Đỗ Cửu Ngôn tương đối tốt.”


“Mẫu hậu nói rất đúng, người phải có bạn tốt, như vậy mới có thể có tiến bộ. Ngươi xem hắn cùng với Đỗ Cửu Ngôn cùng với Đỗ Cửu Ngôn mấy tháng, đã lột xác rồi.” Triệu Dục nói.


Hắn đáp ứng Quế vương, thuần túy là bị mài không có cách nào. Lại nghe An quốc công khuyên, nói hắn đi Thiệu Dương làm huyện lệnh luôn tốt hơn đi Quảng Tây kéo cờ tạo phản.


Bây giờ còn thật là đúng, nhanh như vậy đã có trường tiến, còn biết trước mùa mưa thu thập thuỷ lợi.


“Bất quá, tiền này quá nhiều, đám người trong triều kia sẽ không cho.” Thái hậu nói.


Triệu Dục gật đầu, “Một Thiệu Dương, không cho được nhiều tiền như vậy. Nhưng các phủ huyện thành địa phương khác đòi tiền, đều là như thế này, công phu sư tử ngoạm, mặc cả tới tới lui lui, cuối cùng chốt lại là được.”


“Bốn mươi vạn lượng, tạm được đi.” Thái hậu gật đầu: “Hắn khó có được muốn làm chút chuyện, ngươi chớ đả kích nhiệt tình của hắn.”


Triệu Dục xác nhận, “Mẫu hậu, bằng không người viết cho Đỗ Cửu Ngôn phong thư, âm thầm hỏi hắn một chút?”


“Cũng tốt, ai gia vừa lúc cũng muốn viết thư cho củ cải nhỏ.” Lúc nói chuyện thái hậu đã có hăng hái, để Tiền ma ma mài mực.


Thư viết phân nửa, thái hậu nói: “Ai gia đều vài chục năm không ra khỏi cung, viết viết, cũng muốn ra ngoài xem a.” Lại nói: “Có phải người cũng chưa ra ngoài hay không?”


“Tết Nguyên Tiêu năm nay, nô tỳ không phải đi Thành Hoàng miếu sao?” Tiền ma ma lại cười nói: “Bất quá, đời này nô tỳ không ra khỏi kinh thành, cũng không biết bên ngoài có dạng gì.”



Thái hậu cũng thật tiếc nuối, “Ta khi còn bé, ước chừng bảy tám tuổi, theo phụ thân đi qua Bảo Định một lần. Lần kia ngươi không đi?”


“Không có, hình như là nô tỳ leo cây té gãy chân, nằm trên giường ba tháng.” Tiền ma ma nói.


Thái hậu nghĩ tới, ha ha nở nụ cười, “Hái lựu đúng không? Ngươi ăn tạp, cứ muốn ăn.”


“Nào có a nương nương, là người muốn ăn. Hơn nữa cũng không phải lựu, là hồng!” Tiền ma ma nói: “Cây kia không phải trước lúc người tiến cung đã chặt bỏ rồi sao?”


Thái hậu sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Ai gia nhớ rồi, còn vì thế khóc một hồi, nói không muốn vào cung.”


“Lúc đó nháo nói trong Phượng Ngô cung có quỷ, hồn của tiên hoàng hậu, không đúng, tiên thái hậu nương nương đi lại trong phượng Ngô cung, người không chịu vào ở Phượng Ngô cung, vừa tiến đến liền ở Khôn Ninh cung không chịu đi.” Tiền ma ma nghĩ đến chuyện trước kia, chỉ cảm thấy phảng phất như cách một thế hệ.


“Thời gian trôi qua thật nhanh a, thời gian một cái nháy mắt, thánh thượng và vương gia đều lớn như vậy.”


Thái hậu gật đầu, vẻ mặt đau khổ, “Đáng thương ai gia chỉ có một tôn tử, ngươi nói giận hay không!”


“Nương nương, người nói thế nào lại nói về chuyện này.” Tiền ma ma bật cười, “Người đừng đưa thư không, ban thưởng chút cho củ cải nhỏ đi. Lần trước vương gia không phải nói củ cải nhỏ thích tiền sao, người cho tiền là được, cái khác cũng vô dụng.”


Thái hậu gật đầu, “Thưởng hắn. . . Năm nghìn lượng. Tiền này đủ hắn vui vẻ một trận đi?”


“Nhất định có thể.” Tiền ma ma nói.


Triệu Dục cáo từ đi ra, Tiết Án qua đây đón, cười nói: “Thánh thượng, thái hậu nương nương có phải rất vui không?”


“Ân.” Triệu Dục cũng nhịn không được bật cười, “Nhìn như vậy, để hắn đi Thiệu Dương cũng không phải là không có chỗ tốt.”


Tiết Án gật đầu, “Vương gia lần này không có đi Trấn Viễn cũng không đi qua Quảng Tây.”


“Hắn làm việc một mạch, chờ sức mạnh qua đi thì sẽ chọn lại, hắn cao hứng là được.” Triệu Dục nói.


Tiết Án cười xác nhận, “Thánh thượng thật tốt với vương gia.”


“Thái hậu muốn đưa thư đến Thiệu Dương, ngươi thu thập mấy thứ đồ chơi của Chu nhi năm cùng tuổi mang theo, cứ nói. . .nói ngươi tặng, cho nhi tử của Đỗ Cửu Ngôn chơi.”


Tiết Án nói: “Việc này phải đi cầu hoàng hậu nương nương, buổi chiều nô tỳ đi hỏi một chút.”


“Ân.” Triệu Dục không có nói thêm nữa, đi làm việc tiếp.


—— lời nói ngoài ——


Buổi tối kiểm tra khuê nữ từ đơn, phía trước cõng phía sau quên, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói không phải tiếng mẹ đẻ quên mất bình thường, tức giận đầu ta đông.

Tiểu bằng hữu bối từ đơn, thật là một lời khó nói hết. . .



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận