Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 270: SINH BỆNH RỒI A


Dịch giả: Luna Wong


“Tiểu yêu tinh, ” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào một tảng đá, “Dọn cái này xuống.”


Quế vương ngạc nhiên nhìn nàng, “Bảo bổn vương làm việc, bổn vương thấy mặt ngươi còn to hơn cả tảng đá này.”


“Dời hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Quế vương hừ một tiếng, nói: “Không dời, bổn vương chỉ huy là được, loại sự tình này không liên quan đến bổn vương.”


Lúc ngữ khí của hắn bình hòa, cũng sẽ không tự xưng bổn vương, một khi muốn nạp nặng lượng cho mặt mũi, một ngụm một ngụm bổn vương. Đỗ Cửu Ngôn liếc hắn một mắt, “Ở đây không có vương gia, chỉ có thợ mỏ và ăn quịt, ngươi chọn một cái để làm.”


“Ta chính là vương gia.” Quế vương chọn một tảng đá nằm xuống lai, ngáp lên, “Tối hôm qua ngủ quá muộn, ngủ bù.”


Vừa nhắm mắt lại, bỗng nhiên trên cánh tay đau xót.


Hắn mở mắt ra, liền thấy Đỗ Cửu Ngôn dùng cục đá thật nhỏ, đập hắn, hắn bị đánh một cái lại bị đánh một cái, đứng lên, bế tảng đá lớn lảo đảo tiến lên, “Ngươi tên đập nát, đập dập tối này có bánh thịt người ăn.”


Đỗ Cửu Ngôn quay đầu chạy, quay đầu lại ném một tảng đá, lại chạy xuống, Quế vương ôm tảng đá theo nàng xuống, chờ đến cửa Diêm Sơn thôn, Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào đống loạn thạch, nói: “Được rồi, để tảng đá xuống đây đi, tốt xấu cũng chuyển một khối chứ.”


Quế vương nhét tảng đá vào trong chày đá, nhìn đã có hình dạng Diêm thôn, chống nạnh nói: “Nước, ngươi nghĩ ra nên làm thế nào chưa?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Loại sự tình này ta không biết, Ngân Thủ nói hắn có biện pháp.”


“Hắn tối hôm qua vẫn cùng ta trò chuyện vấn đề đập nước, bằng hữu gì đó của ngươi, không làm việc đàng hoàng, cư nhiên trò chuyện thuỷ lợi với ta!” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bây giờ hắn đang làm việc chính đáng, ngươi đừng làm hư hắn.”


“Nên, bổn vương vật tẫn kỳ dùng, để hắn đi xem đập nước.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn nhíu mày, “Triệu Đỉnh, một huyện lệnh như ngươi mới làm mấy ngày, bản thân làm bao nhiêu chuyện, liền an bài chuyện cho tất cả mọi người bên người, còn muốn an bài chuyện cho người bên cạnh ta.”


“Ngươi tới nói cho ta biết, chuyện của ngươi đều bị người làm, vậy ngươi làm cái gì?”

Quế vương nói: “Ta là Quế vương, bọn họ có phải hay không?”


“Đầu thai cũng là bằng bản lãnh. Ngươi để cho bọn họ từ nhỏ làm vương gia, đến đây phân phó ta làm việc sao?” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn bị tức nở nụ cười, “Nên, tất cả bản lĩnh của ngươi dùng hết vào lúc đầu thai rồi sao?”



“Ngươi có thể hiểu như vậy.” Quế vương từ trong túi sờ soạng ra chút hạt dưa, chơi bời lêu lổng nẻ, “Hiện tại ta không cần chứng minh ta có bản lĩnh.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy ngươi vì sao tạo phản?”


“Ta rảnh rỗi a.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên nghĩ đến lúc nàng còn chưa biết Quế vương, tiến hành một phen suy đoán hắn, cho rằng người này rất thông minh, rất có ý nghĩ, tất cả làm ầm ĩ đều là giả.


Hiện tại nàng có thể phải thu hồi đánh giá lúc đó rồi.


Bởi vì có người, thực sự quá rảnh rỗi thật là làm cho người ta phỉ nhổ.


“Nếu ngươi muốn làm rõ, bổn vương để hắn đi xem đập nước, sửa thuỷ lợi, là cho hắn cơ hội.” Quế vương nói: “Nếu là hắn biểu hiện tốt, bổn vương tìm cho hắn một sư phụ!”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.


Bookwaves.com.vn

“Cát theo dòng nước, cát theo nước đi.” Quế vương nhìn nàng, “Từng nghe qua chưa?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu.


“Ngươi có phải tú tài hay không? Cổn Thủy Bá của Phan Ân Xuyên, ngươi cũng không biết?” Quế vương nói: “Làm một tú tài, ngươi nên biết.”


Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, nói: “Ngươi rốt cuộc nói hay không, không nói thì thôi a.”


“Trị Thủy Bá!” Quế vương nói: “Đi đọc sách.”


Đỗ Cửu Ngôn xoay người rời đi, Quế vương theo đứng lên, “Ngươi đi làm gì a.”


“Đọc sách a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Khóe miệng của Quế vương run lên, cười theo, “Thế nào, có phải phát hiện ra ta rất có học vấn, cái gì cũng biết hay không a?”


Đỗ Cửu Ngôn khẽ liếc hắn một cái, “Nếu ngươi muốn chứng minh bản thân có bản lĩnh, vẫn là dùng thân thể cường tráng của ngươi, giúp khiêng thêm chút đá, lao động chân tay phi thường thích hợp với ngươi.”


Quế vương không để ý tới nàng, từ tìm chỗ ngủ, vừa nhắm mắt lại, chợt nghe thanh âm của củ cải nhỏ quanh quẩn ở trong núi, “Nghĩa phụ, nghĩa phụ ngươi còn sống không?”


“Nghiệt tử.” Quế vương tức giận chạy xuống, đang muốn quát lớn, củ cải nhỏ cười khanh khách cho hắn một miếng dưa, “Nghĩa phụ, ăn dưa.”


Quế vương tép miệng, nhận lấy dưa ăn, “Ngày hôm nay sao lại tốt như vậy a?”



“Nghĩa phụ a, ” củ cải nhỏ song song ngồi xổm ở đỉnh núi ăn dưa với Quế vương, “Ngươi để Ngân Thủ ca đi tu sửa đập nước?”


Quế vương gật đầu, “Đúng vậy, hắn không phải rất thích sao, chuyện mình thích thì phải làm nhiều a.”


“Vậy có tiền không?” Củ cải nhỏ hỏi.


Nhãn phong của Quế vương quét tới, “Ngươi tham tiền không biết xấu hổ, bổn vương đây là đang cho hắn tiền đồ. Hắn là đạo tặc chậu vàng rửa tay chữ cũng không biết hết, ngươi muốn thế nào?”


“Được rồi, chuyện ngày hôm nay, người tương đối có đạo lý.” Củ cải nhỏ dùng cành cây vẽ vòng trên mặt đất, “Bản thân Ngân Thủ ca không đọc sách, không thể trách người.”


Quế vương thoải mái.


“Củ cải nhỏ, mau về, trời sắp mưa rồi.” Quế Hương chỉ vào mây đen trên đỉnh đầu, “Mau về!”


Củ cải nhỏ ồ một tiếng, chạy đi.


Quế vương tức giận dùng răng mài dưa.


“Nói đi là đi, bất hiếu!” Lúc nói chuyện Quế vương lảo đảo xuống núi, mới đi phân nửa, bầu trời như chậu nước đổ xuống, mưa bụi dày đặc để mắt người đều không mở ra được, thoáng qua trong lúc đó cả người hắn ướt đẫm.


Tóc y phục đều dính vào y phục.


“Triệu công tử, ” Mã Ngọc Nương đứng ở cửa hô, “Đi nhanh chút a, mắc mưa sẽ sinh bệnh.”


Quế vương lau mặt một cái, nói: “Không có việc gì, thân thể ta tốt!”


Hắn không nhanh không chậm trở về thay đổi y phục, ngủ một giấc, nửa đêm nóng rần lên, rầm rì lật qua lật lại.


Đỗ Cửu Ngôn ngủ đang ngon, chợt nghe tiếng đập cửa, nàng cường chống ngáp mở cửa, đen như mực liền thấy Quế vương đứng ở cửa, đỡ khuông cửa suy yếu nói: “Ta muốn uống nước, ta ngã bệnh rồi.”


“Đi xa như vậy uống nước, thật đúng là có khí.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, nóng hổi, “Ngày hôm nay gặp mưa cho ngươi uống canh gừng, vặn như dây thừng. Ta đưa ngươi trở về.”


Quế vương bấu víu cửa, “Trước hết ngươi để cho ta uống nước a, ta đi không nỗi.”


“Ngủ ở đây?” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn củ cải nhỏ lăn qua lăn lại ở kháng, “Ta ngủ ở đâu?”


Quế vương nói: “Đồng tình tâm đâu, ta sinh bệnh rồi.”


“Được rồi được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn đỡ hắn vào, rót nước cho hắn, Quế vương sờ soạng uống nước xong ngã xuống giường, “Ngươi đốt đèn a, tối thui tối mù.”



Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi ngủ trước, ta đi hỏi tiên sinh phát sốt phải làm sao, có muốn đi thỉnh đại phu hay không?”


Nàng vừa mặc quần áo, đốt lén trang sau lưng Quế vương, muốn đi tìm Trần Lãng.


Không cần.” Quế vương hừ nói: “Ngươi ngồi bên cạnh, nhìn ta không để cho ta chết là được.”


Đỗ Cửu Ngôn cổ quái nhìn hắn, “Ta nhìn ngươi, bệnh của ngươi sẽ tốt?”


“Ân.” Quế vương cúi đầu ừ một tiếng, cà cà trên gối đầu của Đỗ Cửu Ngôn, tay khẽ động đụng phải cái mông nhỏ tròn vo, hắn ghé mắt liếc nhìn, ghét bỏ nói: “Hắn ngủ đều như thế?”


Đỗ Cửu Ngôn rót trà đặt bên cạnh, “Ân, đều ngủ như thế.”


“Tựa như con khỉ.” Quế vương nói.


Củ cải nhỏ lại trở mình, chân nhỏ trắng noản nộn nộn nộn nện ở trên bụng của Quế vương đầu nhỏ cũng nhào qua đâu cọ, lầu bầu nói: “Nương a, người phải rời giường sao?”


“Nương?” Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, mơ mơ màng màng hỏi: “Gọi ngươi?”


Đỗ Cửu Ngôn cũng nhìn hắn, thần sắc trấn định nói: “Gọi ngươi!”


“Ta?” Khóe miệng Quế vương run lên, nhìn về phía củ cải nhỏ ghét bỏ nói: “”Tiểu hài tử này, thật khờ.”


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đúng vậy, gen không tốt lắm.”


“Cái gì là gen?” Quế vương hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chính là phụ mẫu xấu, hài tử có khả năng xấu sẽ lớn hơn xinh đẹp. Phụ mẫu đần sinh hài tử, trí tuệ cũng ít hơn người.”


“Có chút đạo lý.” Quế vương mí mắt trên dưới đánh nhau, “Ngươi ngu xuẩn, nên nhi tử ngươi đần!”


Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, nói: “Ngủ đi, nói chuyện không nỗi với ngươi nữa.”


Quế vương ngủ.


Sốt cao vẫn không lùi, Đỗ Cửu Ngôn đi tìm Trần Lãng.


“Trời vừa sáng liền vào thành sao.” Trần Lãng cau mày nói: “Hắn là vương gia, không thể qua loa.”


Bả Tử gật đầu, “Trời sắp sáng rồi, ta đi chuẩn bị xe ngựa.”


Trời vừa sáng, mọi người thu thập xong, cáo từ người trong mỏ, Mã Ngọc Nương và Khương thị tiễn các nàng xuống núi.


“Phu nhân có chuyện gì thì viết thư cho ta. Nếu tới coi như ở đây là nhà của mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai cũng không dám quản người.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Những đại nam nhân này loạn tao tao, các ngươi vừa đến đã hoàn toàn khác, các ngươi quá trọng yếu.”


Mã Ngọc Nương bật cười, “Chúng ta cũng chỉ là phụ đạo nhân gia, cũng chỉ biết làm mấy chuyện lặt vặt. Người yên tâm, chúng ta cũng sẽ rất tốt.”



Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói với mọi người: “Qua một thời gian ngắn, chúng ta trở lại.”


Lúc nói chuyện nàng lên ngựa, Quế vương nằm ở trong xe, củ cải nhỏ cầm khăn đắp cho Quế vương, “Nghĩa phụ a, thân thể của người rất hư a.”


“Sinh bệnh liền suy yếu, ngươi phải biết rằng ta rất nhiều không bị bệnh rồi.” Quế vương hừ một tiếng.


Củ cải nhỏ nói: “Nhưng là ngày hôm qua tất cả mọi người mắc mưa, chỉ một mình ngươi sinh bệnh a.”


Quế vương nói: “Biết ta là ai không, ta là vương gia! Bọn họ có thể so với ta?”


“Quý giá, hiểu hay không?”


Củ cải nhỏ lắc đầu, “Người nên khiêng thêm chút đá, như vậy thân thể sẽ cường tráng chút. Không thôi là thợ rèn cũng được, thân thể thúc thúc bá bá đen bóng, đặc biệt cường tráng.”


“Không nói với ngươi, ” Quế vương trở mình, mặt hướng bích, một hồi liền ngủ.


Củ cải nhỏ cũng tựa ở bên cạnh hắn ngủ gật.


Đoàn người ở Tân Hóa nghỉ ngơi một ngày, Quế vương uống thuốc ra một thân mồ hôi xong đã khá nhiều, Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hắn, “Cảm giác thế nào?”


“Lạnh!” Quế vương nói: “Ta phải ngâm ôn tuyền cho ra mồ hôi trừ độc mới được.”


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Còn nhớ nhung ôn tuyền?”


“Ân.” Quế vương nhìn nàng, “Ngươi thua, hứa trước phải ngâm ôn tuyền rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa trán, nói: “Được, ngâm ôn tuyền!”


Quế vương nở nụ cười, hàm răng trắng trắng như tiểu hài tử thấy kẹo. Bất quá dáng tươi cười thoáng qua lại biến mất, hừ một tiếng, nói: “Miễn cưỡng như vậy. Đặc biệt cho phép ngươi ngâm ôn tuyền với bổn vương, là cho ngươi mặt mũi, ngươi nên xem mộ tổ tiên nhà ngươi có bốc khói xanh hay không?”


“Khói xanh không có, có thể sủi bọt, bọt khí!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương vẫy tay, “Ngươi bỏ đi, để ta bệnh chết cho rồi. Bệnh chết ngươi liền chờ chôn cùng đi.”


“Vậy bây giờ đi chết đi.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương, “Đi, đi. Vừa đi vừa thương lượng cách chết được không?”


Quế vương trừng mắt nàng, “Không có đồng tình tâm.”


Hai người ở bên trong cãi nhau, Bả Tử lái xe bên ngoài, thần sắc rất cạn, nhìn không ra tâm tình.


(Luna: Bả nữ chủ này nợ ông này chắc luôn)


—— lời nói ngoài ——


Sinh bệnh trung mơ mơ màng màng vương gia, bỏ qua một lần tê áo may-ô cơ hội…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận