Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 271: TIN TỨC LINH THÔNG


Dịch giả: Luna Wong – bão xong rồi hen, bắt đầu từ mai lịch up chương bình thường


Đến Thiệu Dương đã là mười lăm tháng tư, khí trời ôn hoà, xe ngựa vào thành Đỗ Cửu Ngôn đuổi Quế vương về nha môn.


Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc cùng với Mao đạo sĩ đều ra đón.


“Ngươi.” Cố Thanh Sơn muốn chất vấn, nhưng lời đến khóe miệng tim lại nhảy một cái, sửa miệng, “Đỗ tiên sinh, vương gia chúng ta làm sao vậy?”


Ngữ khí ôn nhu, thái độ khiêm tốn.


Đỗ Cửu Ngôn không che giấu kinh ngạc, nhìn tứ tôn tôn bên người Quế vương đứng trước mặt, thần sắc thái độ của bốn người thay đổi khác trước, đầy nhiệt tình nhìn nàng. Nàng sờ sờ cái trán của Kiều Mặc, nói với Quế vương: “Bọn họ cũng sốt, nóng cháy hỏng đầu óc rồi?”


“Cái gì gọi là cũng?” Quế vương nói: “Nói bọn họ thì bọn họ, không nên tính luôn phần của ta.”


Quế vương quét cái trán của Kiều Mặc một mắt, hừ lạnh một tiếng, xuống xe, “Đi trở về.”


“Đỗ Cửu Ngôn.” Mao đạo sĩ chắp tay, “Nhi tử ngươi đâu?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cũng không nên làm hư nhi tử ta, hắn thông minh ngây thơ đơn thuần khả ái, là một tấm giấy trắng!”


Nhi tử nàng khả ái đơn thuần ngây thơ? Khóe miệng Mao đạo sĩ run lên, nói: “Đã biết, không hỏi. Tạm biệt tạm biệt.”


Không thể trêu vào!


Đỗ Cửu Ngôn về nhà, Trần Lãng bọn họ đang thu thập gian nhà, mọi người bận rộn nửa ngày, Trần Lãng mang rổ ra ngoài, “Ta đi mua thức ăn, buổi tối đều ở nhà ăn cơm chứ?”


“Ở mà.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Bả Tử.


Bả Tử lắc đầu, nói: “Chút nữa ta phải đi nha môn.”


Trần Lãng xác nhận, mang rổ đi.


“Khi nào ngươi đi Hạ Hà trấn, Ngân Thủ ở bên kia chờ ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.



Bả Tử trả lời: “Hai ngày này. Thế nhưng công bộ còn chưa có ý kiến phúc đáp, nếu như ý kiến phúc đáp không được, hiện tại đi cũng bất quá dạo một vòng.”


“Coi như bồi Ngân Thủ đi một chút đi.” Đỗ Cửu Ngôn cũng rất kinh ngạc, Ngân Thủ lại còn có tài năng ở phương diện này, “Quế vương nói, nếu là hắn làm tốt, có thể giới thiệu cho Ngân Thủ một sư phụ rất lợi hại.”


Bả Tử nói: “Là truyền nhân của Phan Ấn Xuyên đi? Theo ta được biết, hậu nhân của Phan Ấn Xuyên, tại thế còn là quan trong triều.”


“Muốn bái sư, không cần Quế vương, ta cũng có thể.” Bả Tử nói.


Mắt Đỗ Cửu Ngôn chiếu sáng, “Bả gia, kỹ năng người giấu dường như bảo tàng, cảm giác đào thế nào cũng đào không hết a.”


“Ta đi.” Bả Tử cười đi ra.


Đỗ Cửu Ngôn hỗ trợ thu dọn đồ đạc, củ cải nhỏ và Hoa Tử ở bên ngoài ngõ nhỏ mua hoa quả trở về, hai người rửa, mọi người vây quanh bàn ăn dưa và trái cây.


“Sao tiên sinh vẫn chưa về.” Nháo nhi ra cửa xem, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Thường ngày tiên sinh mua thức ăn mất bao lâu?”


Nháo nhi nói: “Tối đa nửa canh giờ.”


“Ta đi xem.” Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy một quả đào đi ra ngoài, vừa tới cửa Trần Lãng vẻ mặt bất đắc dĩ đẩy cửa tiến đến, nàng tiếp nhận rổ, hỏi: “Tiên sinh làm sao vậy?”


Trần Lãng thở dài, không đợi hắn nói, chỉ thấy phía sau có một phụ nhân mập mạp đi theo, trên vai khiêng một cái chân heo trước, hướng về phía nàng cười, nói: “Đỗ tiên sinh”


“Lý thẩm!” Đỗ Cửu Ngôn lấy đào trong miệng ra, “Ngày hôm nay tiên sinh chúng ta mua nhiều thịt như vậy a?”


Mau vào!”


Đỗ Cửu Ngôn để Lý thẩm vào trong, rỗi rãnh cùng Trần Lãng nhìn nhau một mắt, “Trần Lãng ngưng mi gương mặt bất đắc dĩ, thật nhanh nói: “Nàng tới tìm ngươi, thịt là tặng.”


Tìm nàng? Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Lý thẩm cười, mời nàng ngồi.


Bookwaves.com.vn

Lý thẩm đưa chân heo đi trù phòng, Hoa Tử củ cải nhỏ và Lý thẩm chào hỏi rồi ra viện chơi, Nháo nhi đi pha trà.


“Đỗ tiên sinh.” Lý thẩm lau tay trên tạp dề, có chút câu nệ nói: “Ta muốn hỏi người chuyện này, chúng ta không biết chữ cái gì cũng đều không hiểu.”



“Thẩm tử ngồi trước, ” Đỗ Cửu Ngôn tiếp nhận trà pha xong, Trần Lãng đã ngồi xuống đối diện, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Là trong nhà đã xảy ra chuyện?”


Lý thẩm gật đầu, có chút thẹn thùng nói: “Là như vậy, tiểu Bảo nhà của ta… nhà của ta không phải ta sinh, là ta, là ta, ta nhặt được.”


“Nhặt, hay nhận nuôi? Khi hắn mấy tuổi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Vứt bỏ và nhận nuôi hài tử, lấy ba tuổi làm giới hạn, trên dưới quy định có chút không giống nhau.


“Là nhặt. Ba tuổi chưa tới đi, ta cũng không phải quá rõ ràng, lúc đó nhìn cũng liền chưa tới ba tuổi, bước đi lảo đảo nghiêng ngã, cũng không biết nói. Chúng ta nhặt về đều tưởng là một kẻ ngu si.” Lý thẩm tử nói: “Hỏi hắn, hắn cũng không nói, phu thê vợ chồng chúng ta sinh một nữ nhi, vẫn không có nhi tử, nên muốn giữ ở bên người, kẻ ngu si thì kẻ ngu si.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Người tiếp tục.”


“Bốn năm trước, ta và cha hắn đi Lưu gia ao bên kia thu heo sống, sau đó thấy được tiểu Bảo nhà của ta. Lúc đó trời sắp tối rồi, ngọn núi đó không yên ổn, chúng ta ôm hài tử đi một đường, hô nửa ngày cũng không có người đến tìm.”


“Vào lúc ban đêm chúng ta đưa về nhà, ngày thứ hai ta lại ở chỗ cũ đợi một ngày, cũng không có ai tìm đến, vì vậy trở lại báo quan.”


“Trong nha môn nên còn có ghi lại đi. Sau đó vừa chờ chính là nửa năm, cũng không có ai tìm đến, chúng ta đi nha môn làm hộ khẩu cho tiểu Bảo, nuôi nhà của chúng ta. Hài tử kia hơn nửa năm đều không mở miệng, sau này có một ngày đột nhiên mở miệng nói chuyện, không chỉ nói rõ ràng, còn biết tính toán nữa.”


“Người chưa thấy qua tiểu Bảo nhà của ta, từ lúc hắn bốn năm tuổi, hắn ngồi ở phía sau quầy thịt tính tiền cho chúng ta.” Lý thẩm nói: “Quá để người đau lòng. Ngày hôm nay chúng ta còn muốn đưa hắn đi thư viện Thanh Sơn đọc sách, nhưng bọn họ bảo chúng ta sang năm trở lại, ta vì chuyện này còn từng cầu Trần tiên sinh.”


Lúc nói chuyện Lý thẩm hướng về phía Trần Lãng cười cười.


Trần Lãng rất xấu hổ, cười lại.


“Ân, người nói tiếp, sau đó thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Lý thẩm muốn uống nước, lại nhìn cái ly quá xinh đẹp lại nhịn, nói tiếp: “Mùng tám tháng tư, ngày đó có một nữ nhân đến cửa hàng chúng ta mua thịt, đột nhiên nhào lên, ôm tiểu Bảo nhà của ta, nói, nói là nhi tử nàng đi lạc.”


“Còn nói chân trái của tiểu Bảo có một bớt đỏ sậm.” Lý thẩm tử nói: “Nàng nói nhi tử nàng hai tuổi mười tháng đi lạc, vẫn luôn không có tìm được.”


“Nàng bảo ta trả lại tiểu Bảo cho nàng.” Lúc nói chuyện Lý thẩm khóc, “Chớ nói một hài tử, liền, coi như là một con chó nhỏ, ta nuôi bốn năm cũng có cảm tình. Huống chi tiểu Bảo nhà của ta, mặc dù không phải ta sinh, nhưng lại là gốc mạng của ta a.”



“Ta không nỡ.” Lý thẩm nước mắt lả chả nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh làm sao bây giờ, triều đình có quy định, ta nhất định phải trả hài tử lại cho nàng hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có! Nàng thật là sinh mẫu, lại thật là làm mất, như vậy ngươi phải để hài tử quy tông, trả lại cho nàng.”


“Ông trời của ta a.” Lý thẩm từ trên cái băng trợt xuống ngồi dưới đất, dùng tạp dề đầy mỡ lau nước mắt, “Ta làm sao bây giờ, tiểu Bảo của ta a… Trả lại, mạng của ta cũng không còn a.”


Đỗ Cửu Ngôn thở dài và Trần Lãng liếc nhau, Trần Lãng cũng rất bất đắc dĩ.


“Thẩm tử, ” Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Người xem, có thể thương lượng một chút với đối phương hay không, xem xét đến tình cảm của người, để hài tử qua lại giữa hai nhà?”


Lý thẩm tử lắc đầu, “Ta không có hỏi, ta, ta đây liền mang theo tiểu Bảo về nhà mẹ đẻ.”


Lúc nói chuyện, nàng đứng lên, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn lung tung chắp tay hành lễ, “Ta đi, cảm tạ Đỗ tiên sinh.”


Lúc nói chuyện, chạy ra ngoài, chạy vài bước rớt hài, lại chạy về nhặt hài lên chạy tiếp, cũng không quay đầu lại.


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn uống trà.


Trần Lãng nói: “Lý thẩm là nổi danh mạnh mẽ. Có người nói ở chợ bán thức ăn không người dám chọc, nàng có thể vung đao đuổi người chạy nửa con phố.”


“Hy vọng có thể có một kết quả viên mãn.” Đỗ Cửu Ngôn cũng không biết nói cái gì, sự tình không đổ trên đầu mình, nói cái gì nói cái gì cũng rất lãnh tĩnh.


Vấn đề quy thuộc của hài tử, nếu như chỉ là là dựa theo luật pháp để làm, cũng không sao. Nhưng hài tử là người không phải vật chết, “Không dễ làm a!”


Đỗ Cửu Ngôn không nghĩ chuyện này.


“Thịt heo làm sao bây giờ?” Trần Lãng nói: “Lúc này thịt sẽ hôi.”


Đau đầu! Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Lộ Diệu mặc quần lụa mỏng đậu lục sắc cười khanh khách chạy vào, nói: “Cửu ca, ngươi xem như về rồi a, chúng ta chờ ngươi trở về mời ăn cơm, chờ thật khổ cực a.”


“Người nhà cũng khỏe chứ, một nhà Lộ nhị lão gia còn chịu nỗi không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Lộ Diệu gật đầu, “Cũng không chém đầu, còn có cái gì không thể chịu được, bọn họ cảm tạ trời đất đi.”


“Khi nào ngươi rảnh, ta về nhà nói với cha ta, chuẩn bị thỉnh các người ăn cơm nha.” Lộ Diệu nói: “Cửu ca, gần đây đổ phường Du Tiền thôn bên kia có người đến xây võ quán, có người ra ra vào vào, đặc biệt náo nhiệt.”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Võ quán? Chuyện khi nào?”


Chỗ đó Tiêu Tam lưu cho bản thân dùng, lẽ nào chuyển cho người khác?



“Thì gần đây hơn một tháng đi, vốn cũng không động tĩnh gì. Ta nghe quản sự trong nhà nói, có một Cao sư phụ mở ra.?”


Đỗ Cửu Ngôn có chút ngạc nhiên.


Củ cải nhỏ từ trong phòng chạy đến, nhào vào trên người Lộ Diệu, “Diệu di di, ngươi có nhớ ta hay không a?”


Lộ Diệu ôm hắn, đánh giá nói: “Nhớ a, mỗi ngày đều nhớ. Bất quá, nhìn thế nào đen không ít rồi.”


“Đen chút đẹp mắt. Trái lại Diệu di di lại trở nên xinh đẹp.” Củ cải nhỏ nói.


Lộ Diệu cười khanh khách, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Cửu ca, củ cải nhỏ có thể lợi hại hơn ngươi, tương lai ngươi sẽ mua được một viện tử ngũ tiến, không thôi đám nhi tức phụ ở không hết.”


“Phỏng chừng sẽ không.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Lộ Diệu: “Nuôi tức phụ, phải tiêu rất nhiều bạc.”


Lộ Diệu ngẩn ra nhìn củ cải nhỏ.


Củ cải nhỏ gật đầu, “Một đã đủ nhức đầu rồi, nuôi nhiều, rất đáng sợ.”


Nhìn nương hắn đả đủ tốt rồi, nhưng vẫn là sẽ mua đồ a. Nếu như giống Lộ Diệu, vậy cũng thật không biết một ngày phải xài bao nhiêu tiền.


“Tiểu keo kiệt, đến thú một tức phụ đều phải tính toán. Vậy sau này tức phụ dùng tiền, có phải ngươi cũng tiếc hay không a? Nếu ngươi như thế, tiểu cô nương sẽ không thích ngươi.” Lộ Diệu bóp mũi hắn.


Củ cải nhỏ ngưng mi, vẻ mặt buồn tư, “Diệu di di, ta còn là tiểu hài tử, vấn đề này của ngươi hỏi quá thâm ảo, ta không nghĩ ra được.”


“Ngươi tên tiểu quỷ này.” Lộ Diệu ôm hắn lên, hôn một cái, “Di di thực sự là quá thích ngươi.”


Củ cải nhỏ ôm Lộ Diệu cười hì hì, “Di di a, ta cũng quá thích ngươi.”


“Ai u!” Tim của Lộ Diệu cũng sắp tan chảy rồi, khổ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu ca, bằng không ngươi thiệt thòi chút thú ta đi, cả đời ta không sinh hài tử, chỉ nuôi củ cải nhỏ.”


Đỗ Cửu Ngôn cười, nãi thanh nãi khí: “Diệu di di, không bằng người gọi ta là củ cải lớn đi!”


“Phốc!” Lộ Diệu ôm củ cải nhỏ cười bò trên bàn, đứng dậy nhéo cánh tay của Đỗ Cửu Ngôn,” Cửu ca thật đáng ghét, vì không thú ta, ngay cả mặt mũi cũng không cần.”


Nàng nói xong, Quế vương dán da mặt xuất hiện ở cửa, ánh mắt rơi vào trên tay của Lộ Diệu, vừa nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.


—— lời nói ngoài ——


Những người bạn nhỏ khai giảng lạp, gần nhất có phải hay không đều bề bộn nhiều việc, bất quá, sau này tốt xấu năng nghỉ ngơi nửa ngày! Ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, a ha ha ha ha



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận