Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 272: SINH MẪU DƯỠNG MẪU


Dịch giả: Luna Wong


Lộ Diệu cũng véo người?


Quế vương nghĩ tới thái hậu.


Quế vương đi nhanh đi vào, nhìn chằm chằm Lộ Diệu, “Trời không còn sớm, một nữ hài tử xuất môn không an toàn.”


Lộ Diệu nhìn trời chiều, không đen, rực sáng.


“Chuyện của Tất Vi còn nhớ rõ không?” Vẻ mặt Quế vương thành thật nghiêm túc, “Gần đây bổn quan bề bộn nhiều việc, không muốn xử lý thêm án kiện như vậy nữa, tốc tốc trở về.”


Lộ Diệu hành lễ, đáp: “Vâng, đại nhân!”


Lúc nói chuyện, lưu luyến không rời phất tay với củ cải nhỏ, lại cùng Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cửu ca, ngày mai ta tới tìm ngươi.”


“Ngày mai cũng không nên tùy tiện xuất môn.” Quế vương nói: “Nữ hài tử phải có quy củ của nữ hài tử, Lộ phủ cũng không phải cửa nhỏ nhà nghèo, làm sao có khuê tú thiên kim tùy tiện vào nhà nam nhân.”


“Một nhà này đều là người không vợ!” Quế vương nói: “Không thích hợp.”


Lộ Diệu sợ dẫn theo váy chạy.


“Người… Người không vợ?” Nháo nhi và Hoa Tử liếc nhau, yên lặng đi trù phòng.


“Nghĩa phụ!” Củ cải nhỏ nói: “Người không vợ là cái gì?”


Quế vương trả lời: “Chính là các loại nam tử mất vợ hay chồng, chưa thú, hòa ly!”


“Nghĩa phụ, ta… Ta cũng là người không vợ?” Củ cải nhỏ trợn tròn cặp mắt, lần đầu tiên nghe được cái từ này.


Quế vương nghiêm túc trả lời: “Phải!”


“Nghĩa phụ không vợ!” Củ cải nhỏ quay tròn, cười hì hì nói.


Khóe miệng Quế vương run lên, ngồi xuống nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đầu ta đau!”


“Đau đầu uống thuốc a.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Làm tiền có thể trị đau đầu?”


Quế vương hí mắt nhìn nàng, “Làm tiền tâm tình tốt, tâm tình tốt có thể trị đau đầu. Nếu ngươi không phục, thì nhịn.”



“Vừa lúc.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo hắn đi trù phòng, chỉ vào một cái thịt chân heo lớn trên bàn, “Cắt, buổi tối có mà ăn.”


Quế vương nhìn nàng.


“Không thôi, mọi người chúng ta cùng nhau đói bụng!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương hừ một tiếng, hô: “Hàn Đương, qua đây cắt thịt!”


“Gia…” Hàn Đương đứng ở cửa phòng bếp, giấu bội đao của mình ở phía sau, “Không biết a.”


Quế vương nói: “Biết giết người sẽ biết cắt thịt, không khác nhau!”


Hàn Đương chậm chạp vào trù phòng, Trần Lãng cũng không cần khách khí, cấp tốc rửa thịt, đưa đao.


Tại trù phòng truyền đến tiếng chặt thịt mang theo oán khí.


“Thật lâu không ăn bánh chẻo.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, “Muốn ăn bánh chẻo không.”


Tay của Hàn Đương mềm nhũn, thiếu chút nữa băm luôn tay mình.


“Ai nha nha, ” Mao đạo sĩ ôm bụng, “Đau bụng, ta muốn đi nhà xí.”


Lúc nói chuyện, lòng bàn chân như bôi dầu chạy rất nhanh, củ cải nhỏ đi tới kéo hắn, hai người nói nhỏ ở bên tường, Mao đạo sĩ đưa cho hắn năm lượng bạc, củ cải nhỏ cười hì hì buông lỏng tay.


Mao đạo sĩ chạy rồi.


Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc liếc mắt nhìn nhau.


“Nghĩa phụ!” Củ cải nhỏ ôm chân Quế vương, “Ta chưa từng ăn thịt người băm, ta muốn ăn hoằng thắn bánh chẻo còn có… Còn có… Thịt viên.”


Quế vương đánh giá củ cải nhỏ, “Ngươi là cố ý?”


“Không phải.” Củ cải nhỏ rất nghiêm túc lắc đầu, “Ta thực sự thực sự rất muốn ăn cũng rất muốn xem nghĩa phụ băm thịt.”


Quế vương quay người lại kéo Đỗ Cửu Ngôn, đưa đao trong tay Hàn Đương cho nàng, lại tự lấy một cây đao, cắt thịt heo chân ra làm hai, “Ẻo lả, tỷ thí!”


“Ngươi ấu trĩ sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Quế vương gật đầu, “Ấu trĩ a, thì sao?”


Bookwaves.com.vn

“Tỷ thí!” Một đao Quế vương đâm vào thịt, vén tay áo, “Ngươi thua, đêm nay chúng ta đi ngâm ôn tuyền.”



Đỗ Cửu Ngôn dở khóc dở cười nhìn hắn, đang muốn nói, bỗng nhiên cửa viện có người vừa chạy vừa hô: “Đỗ tiên sinh, Đỗ tiên sinh cứu mạng a.”


“Nghiệp vụ tới.” Đỗ Cửu Ngôn đặt đao vào trong tay Quế vương, vỗ vỗ tay hắn, “Đại nhân, buổi tối muốn ăn bánh chẻo!”


Lúc nói chuyện, nàng cười khanh khách ra ngoài, liền thấy nam nhân của Lý thẩm Tạ Thuận bào một cánh tay, trên người không biết bị ái cắt từng vết thương có máu, hắn liên tục chắp tay thi lễ, “Đỗ tiên sinh, bọn họ tới cửa đoạt nhà của ta nhà của ta, đều, đều đánh nhau rồi, van cầu người đi xem đi, không thôi sắp xảy ra nhân mạng.”


“Tìm bộ khoái a.” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi hướng về phía trù phòng hô: “Đại nhân, có người báo quan.”


Quế vương đi nhanh ra ngoài, “Ở đâu đánh nhau, đi xem.” Vừa đi vừa phân phó Hàn Đương, “Buổi tối ăn bánh chẻo!”


Hàn Đương khổ ha ha lên tiếng.


Tạ Thuận ngẩn ra, hắn đến chính là thỉnh Đỗ Cửu Ngôn, không nghĩ tới Lưu huyện lệnh cũng ở, nhất thời không biết làm sao mà hỏi thăm: “Đỗ, Đỗ tiên sinh, Lưu đại nhân cũng đi?”


“Ngươi ghét bỏ đại nhân không có tác dụng?” Đỗ Cửu Ngôn cũng theo Quế vương ra ngoài, Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc theo ở phía sau.


Tạ Thuận chạy lên, lắc đầu, “Không dám không dám, có đại nhân và người ở, ta cái gì cũng không sợ.”


“Ngày hôm nay vận khí của ngươi tốt, vừa lúc gặp đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn cười nhìn bóng lưng Quế vương, không khỏi bật cười, người này cũng không biết là thực sự muốn giữ gìn trị an hay không muốn băm thịt nữa.


Đoàn người đến chợ bán thức ăn.


Đã nhìn thấy sạp thịt heo của Tạ gia bị đẩy ngã, mặt đất ướt nhẹp, lá rau rơi rải rác với thịt heo, hài, hoa cài tóc, đai lưng cùng nhiều loại đồ vật, một mảnh hỗn độn.


Hiển nhiên, mới vừa trả qua một trận khổ chiến.


Lúc này, hai nhóm nhân mã giằng co, một phe là đến đoạt hài tử, phe bên kia là người quen bằng hữu của cả nhà Tạ Thuận trong chợ bán thức ăn.


Lý thẩm ôm Tạ Bảo cuộn ở trong góc, trên mặt nàng cũng bị cắt rất nhiều vết máu, mắt sưng lên khóe miệng cũng có máu, hài trên chân cũng không biết rơi đi đâu.


Nhưng Tạ Bảo ngoại trừ có chút hoảng trương ra, nhìn qua không có chuyện gì lớn.


Tiêu Tam mang người vội vã chạy tới.


“Hỏi!” Quế vương phân phó Tiêu Tam, hắn lại tìm một chỗ sạch sẽ để đứng, có người dời cái băng cho hắn, hắn vững vàng ngồi xuống, rất có uy nghiêm của huyện lệnh.


Tiêu Tam xác nhận, tiến lên chỉ vào hai phe, khiển trách: “Các ngươi là ăn no rửng mỡ đúng không, đánh nhau ở địa bàn của lão tử. Ai gây chuyện, đứng ra cho lão tử!”



Giọng hắn cực cao, vừa hô hai phe nhất thời không có khí thế nữa, Lý thẩm ôm Tạ Bảo chạy tới quỳ, khóc nói: “Đại nhân, bọn họ đoạt hài tử của ta.”


“Không phải, ” một phụ nhân vọt tới, “Đại nhân, Tam gia, chúng ta không phải đoạt hài tử, Kiển Kiển vốn chính là nhi tử ta.”


Tiêu Tam quen Lý thẩm, nên hỏi phụ nhân, “Tên gì, người ở nơi nào, sao lại là nhi tử ngươi?”


Tướng công của phụ nhân tiến lên đây, cũng quỳ theo hàng, là một nam tử nhỏ gầy chừng ba mươi, hồi đáp: “Tiểu nhân Tiền Đường Câu ngoài Thiệu Dương thành Đường Lục, đây là ta tức phụ của ta Đường Thẩm thị. Chúng ta đến tìm nhi tử của chúng ta Đường Diệu Tổ, chính là hắn chính là hắn. . .”


Đường Lục chỉ vào Tạ Bảo, “Hắn chính là nhi tử của chúng ta, bốn năm trước đã lạc mất, không nghĩ tới bị Tạ Thuận trộm về. Đại nhân, Tam gia các ngươi phải làm chủ cho chúng ta a.”


“Hài tử do tức phụ ta mệt mỏi vất vả sinh ra, đột nhiên bị mất tích, chúng ta tìm nhiều năm, chúng ta khổ a!”


Tiêu Tam nhìn Tạ Thuận và Lý thẩm cùng qua đây quỳ.


“Bọn họ nói thật chứ?”


Tạ Thuận trả lời: “Đại nhân, Tam gia, Tạ Bảo quả thực không phải hài tử của chúng ta, nhưng không phải chúng ta trộm. Là bốn năm trước chúng ta ở ngọn núi phụ cận Lưu gia ao nhặt được.”


“Lúc đó chúng ta còn đi báo quan, nhưng đợi nửa năm không ai đến nhận, chúng ta liền nuôi ở nhà.”


“Các ngươi trộm cũng có thể làm bộ nhặt a.” Đường Lục nói: “Lưu gia ao cách Tiền Đường Câu chúng ta sơn đạo xa như vậy, Kiển Kiển nhà của ta làm sao có thể đến địa phương xa như vậy, không phải là các ngươi trộm còn có thể là gì?”


Tạ Thuận chỉ vào mũi Đường Lục gắt một cái, “Không phải! Chúng ta ở Thiệu Dương cả đời, thành thật bản phận bán thịt heo, cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện thương thiên hại lý, càng không thể nào trộm hài tử của ngươi.”


“Đại nhân, Tam gia, chúng ta thực sự không trộm!” Tạ Thuận nói.


Đường Lục nói: “Được, coi như các ngươi không trộm. Thế nhưng hiện tại chúng ta tìm tới, ngươi trả hài tử lại cho chúng ta cũng có thể chứ?”


“Nhưng đây hài tử của chúng ta!”


Lý thẩm sợ, gào khóc: “Ta nuôi nhiều năm như vậy, còn quý giá hơn tâm can của ta, ta không thể trả lại cho các ngươi. Trả lại cho các ngươi ta không sống nổi a.”


Nàng khóc, Tạ Bảo cũng khóc theo, quỳ trên mặt đất lau nước mắt cho Lý thẩm, “Nương, ta không đi đâu hết, ngươi chính là nương ta.”


“Hài nhi của ta!” Lý thẩm ôm thật chặt Tạ Bảo.


Tạ Thuận cũng ở một bên lau nước mắt.


“Ngươi hài tử này, rốt cuộc có lương tâm hay không a?” Thẩm thị cũng khóc lên, lau nước mắt, “Lúc ta sinh ngươi thiếu chút nữa thì chết, ngươi bây giờ cũng không nhận ta, ta tạo nghiệt gì a?”


Nếu như trước đây, Tiêu Tam không cần lo lắng, trực tiếp xác nhận hài tử có phải của Đường Lục hay không, nếu phải, cho hắn lĩnh đi.


Về phần cả nhà Tạ Thuận có cảm giác gì, không có quan hệ gì với hắn.


Hắn làm việc theo pháp mà thôi.


“Đại nhân, ” Tiêu Tam cầu cứu nhìn Quế vương, “Người xem?”


Quế vương nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.



“Ta cũng không biết, ” Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ, “Định không rõ.”


Bookwaves.com.vn

Quế vương ngưng mi, “Nghiệm thử, nếu như là nhi tử của Đường Lục, trả lại cho phu thê bọn họ.”


“Đại nhân, ” Lý thẩm dập đầu, đầu thùng thùng vang trên mặt đất, “Cầu van xin người, cầu van xin người. Tiểu Bảo là mạng của ta a, hắn vừa đi chúng ta không sống nổi.”


Quế vương nói: “Vậy sinh phụ mẫu của hắn làm sao bây giờ?”


Lý thẩm cũng không biết, dập đầu khóc.


Thẩm thị cũng lau nước mắt, “Ta sinh hắn khổ cực như vậy, tìm bốn năm năm mới tìm được. Van cầu các ngươi trả lại hài nhi của ta cho ta đi.”


“Ai còn khóc nữa, ta cắt mũi người đó!” Quế vương cả giận nói.


Lý thẩm và Thẩm thị đều sợ không dám khóc.


“Vậy mỗi nhà nuôi nửa năm đi.” Quế vương cảm thấy chuyện này rất phiền phức, loại phương pháp điều hòa này cũng không tệ lắm.


Thẩm thị nhất thời hô: “Không được, nhi tử của ta, làm sao có thể cho người trộm hài tử nuôi nửa năm.”


“Ta không có trộm hài tử.” Lý thẩm cả giận nói.


Thẩm thị nhào tới đoạt hài tử, “Lúc đó hắn chỉ có hơn hai tuổi, làm sao có thể từ cửa nhà chạy đến khe núi của Lưu gia ao. Các ngươi chính là trộm, còn hồ ngôn loạn ngữ trốn tránh trách nhiệm.”


“Ta không trộm!” Lý thẩm ôm hài tử.


Tạ Bảo bảy tuổi hơn, vóc dáng không tính là cao dung mạo quả thực có vài phần tương tự Đường Lục, giương mắt nhìn hai vị phụ nhân, gương mặt sợ hãi.


Thẩm thị nắm cánh tay Tạ Bảo, Lý thẩm bảo hộ hông của Tạ Bảo, ai cũng không buông tay.


Tạ Bảo khóc lên.


“Buông tay!” Quế vương cả giận nói: “Ta xem còn ai dám đoạt nữa, bổn quan bắt người đó vào ngục a.”


Thẩm thị thả tay, lý thẩm gắt gao ôm, nói vài câu bên tai Tạ Bảo, mẫu tử hai người bỗng nhiên đứng lên, liều mạng chạy ra hướng hướng cửa thành.


—— lời nói ngoài ——


Liếc mắt đưa tình gì cũng không kiền còn là không được, chúng ta phải nghiêm túc điểm! Ha ha.


Nói, ngày hôm nay nhất hào, từng đặt độc giả hào đều có biếu tặng vé tháng, nhớ kỹ đầu hắc. Không cần lưu đáo cuối tháng chờ gấp đôi, chúng ta không hợp lại tiền tam, không muốn thưởng.


Bảo lục tranh ngũ, cạc cạc. . .


Trùng áp, tháng chín cửu gia!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận