Q1 – CHƯƠNG 273: TIỄN TA VỀ NHÀ
Dịch giả: Luna Wong
“Đuổi theo!” Tiêu Tam vẫy tay để bộ khoái đuổi theo.
Người trong chợ bán thức ăn bỗng nhiên như ong vỡ tổ ngăn chặn đường, kêu: “Đại nhân, phu thê bọn họ không dễ dàng, thật vất vả nuôi lớn tiểu Bảo, trả lại bọn họ không sống nổi!”
Lúc nói chuyện, mọi người quỳ xuống cản đường.
Bộ khoái đẩy ra, nhưng quá nhiều người, trơ mắt nhìn hai mẫu tử Lý thẩm và Tạ Bảo tiêu thất trước mắt.
“Trả nhi tử cho ta, trả nhi tử cho ta!” Thẩm thị mang người tiến lên, Quế vương chỉ vào Tiêu Tam, “Mang Tạ Thuận, Đường Lục đi!”
“Ai còn dám đánh nhau nữa, mỗi người phạt mười lượng bạc!” Quế vương nói.
Tiêu Tam gào thét nói.
Nhất thời, tất cả mọi người không dám cử động nữa, ai quay về chỗ người đó, Tiêu Tam để người giam giữ Tạ Thuận và Đường Lục.
“Đại nhân, người làm sao có thể bắt nam nhân ta, chúng ta mất hài tử đáng thương biết bao, người không thể bắt nam nhân ta a.” Thẩm thị khóc nói.
Tạ Thuận một mực trong thành, thấy nhiều rồi, bộ khoái bắt hắn cũng không dám lộn xộn kêu la, Đường Lục thì khác, nhảy hô, “Đại nhân, người không thể bắt chúng ta, chúng ta chỉ là muốn lấy lại hài tử của mình.”
“Ồn ào cái gì, ” Tiêu Tam dùng vỏ đao vỗ chân Đường Lục, “Quần ẩu nháo sự, nhốt ngươi ba năm cũng có lý.”
Đường Lục không dám cử động nữa.
Thẩm thị ở một bên cấp khóc.
“Mang về.” Quế vương đứng lên nhìn Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Đừng hỏi ta xử lý như thế nào, loại sự tình này ta không biết.”
Quế vương châm chọc cười, “Ngươi không bành trướng?”
“Lúc này không sức.” Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, “Về nhà ăn bánh chẻo.”
Quế vương đi theo nàng phía sau, “Ân, về nhà!”
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại theo dõi hắn, hé mắt, “Đại nhân, người gần đây luôn xáp gần ta, bầu không khí như thế… Ngươi sẽ không phải…đoạn tụ thật chứ?”
“Ngươi không phải nói, ái tình không phân giới tính sao?” Quế vương cũng không nhìn nàng, nghễnh đầu nói: “Thế nào, lời của chính ngươi nói đã quên mất rồi?”
Đỗ Cửu Ngôn mục trừng khẩu ngốc, dẫu môi lắp bắp nói: “Cho, cho nên?”
“Ái tình a.” Quế vương đè thấp mũ, che khuất lỗ tai dường như hỏa thiêu, nghiêm trang nói: “Ta vốn có không biết, đa tạ ngươi phổ cập kiến thức a.”
Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa mặt, hướng về phía Quế vương cười, “Ngươi biểu lộ trực tiếp như vậy, ta vừa mừng rõ vừa tiếc nuối.”
“Tiếc nuối cái gì?” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Ta không phải đoạn tụ a, ta thích nữ nhân, trong lòng ta có thê tử của ta.” Lúc nói chuyện, vỗ vỗ vai Quế vương, “Vương gia, kiếp sau… Ta ngươi mới thử hẹn ước nha?”
Lúc nói chuyện, chắp tay đi ở phía trước, vừa đi vừa lắc đầu, vừa tốn hơi thừa lời!
Tạo nghiệt a!
Nàng điên rồi, đầu óc hỏng rồi đi, nói cái gì ái tình không phân giới tính với hắn chứ.
Hối hận, biết vậy chẳng làm a.
Đỗ Cửu Ngôn xoa mi tâm, chợt nghe bên tai truyền đến thanh âm ôn hoà du dương của Quế vương, “Ngươi tin thật?”
Không phải? Đỗ Cửu Ngôn sắc mặt khôi phục, nhướng mày nói: “Đúng vậy, ta cảm thấy tiếc nuối cho vương gia người, thanh niên tốt như vậy, thế nào thì… Đáng tiếc.”
“Hoàng thất cần nối dõi tông đường kéo dài con nối dòng, như ngươi vậy không tốt a, có lỗi với kỳ vọng của thái hậu nương nương với người a.”
Quế vương gõ đầu của nàng, “Đầu óc ngươi hỏng rồi đi, bổn vương nơi nào nhìn giống đoạn tụ!”
“Phải chứ, ta nói mà.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ cánh tay Quế vương, “Đi, đi, trở về ăn bánh chẻo.”
Quế vương đi theo phía sau nàng, vừa đi vừa nhấn mạnh, “Ta không có đoạn tụ, ngươi đừng tự mình đa tình a.”
“Sẽ không, sẽ không!” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.
Bookwaves.com.vn
Về nhà, mọi người đang làm vằn thắn, Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói: “Ta đi thay kiện y phục, bị nhiễm chút bùn rồi.”
Sau đó vào phòng, đóng cửa, một đầu ghim vào trong gối đầu, lầu bầu nói: “Tổ sư gia a, mang tôn tử của người đi đi…ta sắp tự làm tự chịu rồi.”
“Người còn như vậy, ta sẽ không giúp đỡ chính nghĩa đi đỡ thiên hạ nữa. Lấy trình độ bành trướng của ta hiện tại, ta có thể thực sự cảm thấy cũng có thể như người năm đó vậy, nhất thống thiên hạ thay đổi triều đại.”
“Đến lúc đó người đừng hối hận!”
“Chạy rồi đi.” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, hủy bỏ ý nghĩ của chính mình, suy nghĩ một chút, nàng ngồi xuống, mâu sắc lãnh tĩnh, ngưng mi nói: “Chẳng lẽ là bởi vì trường kỳ không chạm nữ nhân?”
Đỗ Cửu Ngôn mở rộng cửa ra ngoài, Quế vương ngồi ở trong viện tử, ưu tai du tai uống trà.
Như một ăn cơm trở về nhà chờ ăn cơm.
“Vương gia a, ” Đỗ Cửu Ngôn kéo một ghế nhỏ qua đây ngồi đối diện Quế vương, ngữ trọng tâm trường nói: “Gần đây thanh nhàn, không suy xét quay về Quảng Tây nữa?”
Quế vương ngưng mi, “Quảng Tây rất ổn định, không cần ta trở về, ngươi có vấn đề?”
“Bên kia là ngươi đánh hạ, ngươi cứ mặc kệ như vậy, không sợ ca ngươi thu hồi sao?”
“Có phải ngươi sỏa hay không? Ta đánh hạ ca ta cho ta làm đất phong, hắn thu cái gì, tước phiên?” Quế vương nói: “Nương ta còn sống một ngày, hắn không dám tước phiên.”
Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, ân cần thiện dụ, “Vậy ngươi cũng phải đi về trông nom, một viện thiếp của ngươi, không tịch mịch?”
“Nếu ngươi tịch mịch ngươi đi a, ” Quế vương nói: “Ta không ngại.”
Biến thành đoạn tụ, không thích nữ nhân? Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Sẽ không, thê tử của huynh đệ không thể khi dễ.”
“Ta ngươi là huynh đệ?” Tư thái của Quế vương rất cao, liếc nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Bớt dám vàng lên mặt mình đi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.
Hắn trừng Đỗ Cửu Ngôn, mâu quang tỷ nghễ, thần thái kiêu ngạo.
Cái dạng này thật thiếu đòn! Đỗ Cửu Ngôn tốn hơi thừa lời, ngoài cười nhưng trong không cười, “Ta đây không phải dát vàng, vương gia, người ăn cơm xong về sớm một chút nghỉ ngơi a.”
“Thân thể không tốt.” Quế vương nói: “Giường trong phòng cho ta ngủ đi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhấc chân đá ghế của hắn, Quế vương nhất cái mông ra, ghế ngã hắn lăng không ngồi chồm hổm trung bình tấn, cười khẩy nói: “Công phu mèo quào!”
“Phải không.” Đỗ Cửu Ngôn thu hồi chân, đầu ngón chân móc một cái… Quế vương chỉ cảm thấy chân nhỏ đau xót, phù phù ngồi xuống đất, hắn một bước xa xoay người đứng lên, nắm sau áo của Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn theo lực đạo lăng không trở mình, tay Quế vương vặn không dùng sức nên không thể không buông lỏng, nhưng lập tức tay trái nắm lấy cổ tay nàng, bóp một cái.
Khuỷu tay của Đỗ Cửu Ngôn chỏ vào bụng hắn.
Quế vương tránh ra, nhưng không buông tay.
Trong viện, ba bốn ánh mắt nhìn trợn mắt hốc mồm, củ cải nhỏ kéo chổi qua đây mắt lom lom nhìn Quế vương.
“Nghỉ một lát đi.” Trần Lãng lại cười nói: “Bánh chẻo sắp xong rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn rút tay.
Quế vương không buông, phát hiện nàng rất ốm, trên cổ tay một chút thịt cũng không có.
Hắn kéo Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống.
Đỗ Cửu Ngôn sống mà không thể yêu nhìn hắn, “Buông tay a.”
“Ta không phải đoạn tụ!” Quế vương thấp giọng nói.
“Ta biết, ngươi không cần nhấn mạnh.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói.
“Ta cảm thấy ngươi không tin ta.” Tay Quế vương dời xuống một chút, da trên tay nàng cũng đặc biệt tốt, lòng bàn tay có chút chai mỏng của tập võ lưu lại, nhưng nhẵn nhụi mềm mại hơn tay hắn.
Tại sao có người thể có tay sờ thư thái như vậy.
“Ta tin tưởng ngươi, ta dùng thái tổ gia gia của ngươi phát thệ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Thái tổ gia gia không biết ngươi.” Quế vương nói.
“Ngươi buông tay.” Đỗ Cửu Ngôn cúi đầu nhìn hắn dắt tay của mình, nam nhân này, cũng quá không biết xấu hổ.
“Không buông, ngươi bảo chứng ngươi tin tưởng ta, ta mới buông.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta bảo chứng.”
Quế vương mặt không thay đổi nghễnh đầu, cũng không nhìn nàng.
Bookwaves.com.vn
Trần Lãng bưng bánh chẻo tiến đến, hắn biết nghe lời phải buông ra, cầm đũa như người vô sự ăn cơm.
Đỗ Cửu Ngôn xê dịch ra ngoài.
Một bữa cơm, bầu không khí cực kỳ cổ quái.
Cơm nước xong, Quế vương cũng không nói đi, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, sắc trời không còn sớm, sớm trở về đi.”
“Ngươi có hai lựa chọn, ” Quế vương nói: “Một tiễn ta về, hai, ta ở lại đây ngủ.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta cũng không lựa chọn thì sao?”
“Đó chính là chọn cái thứ hai.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, dùng tay làm dấu mời, “Vương gia, xin khởi giá!”
“Ân.” Quế vương chắp tay ra ngoài, sờ sờ đầu củ cải nhỏ, “Nghĩa phụ đi.”
Củ cải nhỏ hỏi: “Ngày mai đi niệm kinh văn cho người nghe nga.”
“Không cần. Tâm tình ta bây giờ bình tĩnh rồi.” Quế vương nói.
Củ cải nhỏ nhìn bóng lưng Quế vương rời đi như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói với Trần Lãng: “Tiên sinh, ta cảm thấy vương gia nga, có điểm bất đồng.”
“Ân, bất đồng thế nào?” Trần Lãng nói.
Củ cải nhỏ nói: “Đoạn thời gian trước nga, hắn rất củ kết, tâm sự nặng nề. Còn phải nghe kinh văn mới có thể làm cho mình bình tĩnh.”
“Hiện tại đột nhiên không củ kết nữa, chính là… Ân…”
“Như thích phụ trọng(gánh trách nhiệm)?” Trần Lãng nói.
Củ cải nhỏ lắc đầu, cảm thấy cái từ này của Trần Lãng không đúng, “Là, phá quán tử phá suất, nhận mệnh!”
“Ở đâu học ra cái từ này?” Trần Lãng bất đắc dĩ xoa xoa đầu của hắn, “Không nên nói vương gia như vậy, mặc dù hắn làm ầm ĩ, nhưng là một người có đại phân tấc, không chỉ là một mặt ngươi thấy.”
Củ cải nhỏ biểu thị hoài nghi, ngưng mi nói: “Thực sự?”
“Sau này ngươi sẽ biết.” Trần Lãng nói.
Củ cải nhỏ vẫn là không tin, nói thầm: “Sao ta cảm thấy vương gia muốn ỷ lại?”
Thực sự là cảm giác kỳ quái.
Đỗ Cửu Ngôn tiễn Quế vương trở về, hai người sóng vai mà đi, Quế vương đi sát nàng, Đỗ Cửu Ngôn nhường, Quế vương lại qua đây, “Ta sợ lạnh, ngươi cản chút gió.”
“Ngươi xác định có gió?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Ân.” Quế vương mở ra tay, “Ngươi tới sờ sờ, tay của ta thật lạnh.”
Đỗ Cửu Ngôn nhét tay của mình trong tay áo, cười với Quế vương, “Giống như vậy, ấm áp nga.”
“Phải không.” Quế vương dừng lại, nhét tay mình vào trong tay áo của Đỗ Cửu Ngôn, “Di, thật đúng là ấm áp.”
Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn run run, “Vương gia, người thật đoạn tụ?”
“Không có, ta đường đường nam nhân, ngươi nói như vậy chính là vũ nhục ta!” Quế vương tiếp tục nhét tay trong tay áo nàng.
“Vậy tại sao như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Ta lạnh a!” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn không thể nhịn được nữa, nhấc chân đá hắn, “Triệu Đỉnh, ngươi tìm đường chết đúng không!”
Quế vương tránh ra.
Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc còn có Hàn Đương tìm một bậc thang xếp hàng ngồi xuống.
Ánh trăng mười lăm tháng tư cũng rất tròn rất sáng.
Hai người đánh một hồi, một con mắt xanh tím trong da mặt của Quế vương, nhưng tay của Đỗ Cửu Ngôn bị hắn cầm, túm ở trong tay.
Cho tới bây giờ Đỗ Cửu Ngôn không phát hiện, có người có lực tay lớn như vậy.
“Ấm áp như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn bị hắn kéo đi, trên đường không có một bóng người, tiếng bước chân của hai người quanh quẩn trong an tĩnh.
Đến cửa nha môn Quế vương buông nàng ra, nói: “Một mình ngươi trở về có sợ không, ta tiễn ngươi trở về.”
“Không cần.” Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Không dám làm phiền vương gia, để Hàn Đương tiễn ta.”
Hàn Đương leo tường vào trong viện.
“Hắn có việc.” Quế vương nói.
“Vương gia, người còn như vậy nữa, liền chạm tới ranh giới cuối cùng của ta, ta sẽ tức giận.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Được rồi.” Quế vương chuyển biến tốt thay đổi bất ngờ không kịp đề phòng, “Tự cẩn thận.”
Đỗ Cửu Ngôn xoay người bước nhanh đi.
Quế vương nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên thật cao, chà xát lòng bàn tay ướt còn chút ấm, tung tăng vào cửa.
—— lời nói ngoài ——
Cảm tạ vé tháng, ái các ngươi, lão Lý bỉ đại tâm tâm!