Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 275: TIÊU TAM LÀM VIỆC

Dịch giả: Luna Wong

“Người xem xem.” Hắn đưa quá trình ghi lại của án kiện của Chu thị tới, “Vừa mới tới, ta tiếp đãi xong để nàng về rồi.”

Phó Hoài Cẩn thả chung trà, nhận lấy tinh tế nhìn một lần, nhìn Vương Đàm Linh nói: “Vụ án này, ảnh hưởng quá nhỏ, ngươi có thể cho người bên dưới luyện tay.”

“Mặc kệ đối phương có phải trộm bắt hài tử hay không, sinh mẫu đến tìm trả lại không gì đáng trách. Không có biện!” Phó Hoài Cẩn nói.

Vương Đàm Linh xác nhận, nói: “Ta đây để người tra một chút, xem tình huống phải thân không, nếu không có vấn đề thì nhận.”

Phó Hoài Cẩn gật đầu.

“Hội trưởng, Tiết Nhiên bên kia… Để hắn ở Tàng Quyển các?” Vương Đàm Linh hỏi.

Phó Hoài Cẩn ngưng mi, nói: “Hắn tự chủ trương nhận tụng án. Vụ án giết người của Ngũ, Vệ hắn vốn có thể không nhận, trước khi nhân cũng có thể đến hỏi ý kiến của ta.”

“Hiện tại thua, lại muốn cho mọi người chúng ta thay hắn chịu phụ trách nhiệm. Cơ hội ba lần tỷ thí, hắn dùng án kiện như vậy lãng phí một lần, điều này để ta làm sao ăn nói với mọi người.” Phó Hoài Cẩn vừa thất vọng vừa phẫn nộ, “Hắn quá tự tin cũng quá háo thắng rồi.”

Vương Đàm Linh xác nhận, Tiết Nhiên quả thực quá háo thắng.

Độ khó của vụ án kia cao như vậy, nếu như đối phương không phải Đỗ Cửu Ngôn, còn có thể biện thử, cuối cùng Ngũ, Vệ không nhất định sẽ định trảm lập quyết.

Hắn đi tới, không có cải biến gì cả, còn không công đưa cho Đỗ Cửu Ngôn một cơ hội thắng.

“Vụ án này, đối phương sẽ mời người nào?” Phó Hoài Cẩn đột nhiên hỏi.

Vương Đàm Linh lắc đầu, “Thẩm thị chưa từng đề cập qua, nhưng đối phương là một nhà Tạ Thuận bán thịt trong chợ bán thức ăn, nếu như muốn thỉnh tụng sư, nên là đi Tam Xích đường.”

“Phòng ngừa Đỗ Cửu Ngôn tự mình lên, ngươi khảo sát xong nếu như có thể nhận thì giao cho ta, ta sẽ ở trong tổ chữ gáp chọn một hậu bối lên.” Phó Hoài Cẩn nói.

Vương Đàm Linh xác nhận, lập tức để người đi thăm dò, hai ngày sau người kiểm chứng trở về, Vương Đàm Linh cầm hồ sơ qua đây, cho Phó Hoài Cẩn, “Tỉ mỉ thăm viếng Tiền Đường Câu và Lưu gia ao, người xem thử.

Phó Hoài Cẩn nhìn kỹ.

Bốn năm trước mùng hai tháng tám, hai phu thê Đường Lục sáng sớm đi làm việc ở ruộng, Đường Diệu Tổ hai tuổi mười tháng và Đường Diệu Đức bảy tuổi, Đường Diệu Huy chín tuổi cùng với nữ nhi Đường Quyên mười một tuổi ở nhà.

Chờ buổi trưa hai người về ăn cơm, phát hiện đã mất Đường Diệu Tổ.

Hai người tìm thật lâu ở gần nhà, còn thỉnh người trong thôn vớt hồ nước phía sau thôn, cũng không có.

Ba người ca ca tỷ tỷ một hỏi ba không biết, đều nói lúc đó Đường Diệu Tổ chơi ở chỗ phơi thóc, bọn họ cũng không biết mất lúc nào.

Người trong thôn cũng không có người thấy Đường Diệu Tổ ra thôn, cũng không nhớ rõ ngày đó có người ngoài đến thôn hay không, về phần hai phu thê Tạ Thuận thu heo, mọi người cũng không nhớ rõ có đi qua hay không.

Về phần Lưu gia ao bên kia không đầu mối gì.

“Lưu gia ao có ghi lại, trong thôn thường có người làm chuyện lừa bán.” Phó Hoài Cẩn nói: “Bất quá cũng không có gì, chỉ cần xác nhận hài tử bị mất là được. Ngươi đi gọi Yến Thông đến, án này giao cho hắn xử lý đi.”

Vương Đàm Linh xác nhận, đi gọi Yến Thông tiến đến.

Buổi chiều, bọn họ mời Đường Lục và Thẩm thị tới ký kết khế ước.

“Bị cáo Lý thị trở về chưa?” Yến Thông hỏi.

Thẩm thị lắc đầu, “Vẫn chưa, nhưng quan phủ đang tập nã, nghe nói có tin tức.”

“Ân, các ngươi về nhà trước, việc này ta sẽ đốc xúc huyện nha mau chóng hoàn thành, trước khi thăng đường sẽ đi thông tri các ngươi.” Yến Thông nói.

Thẩm thị và Đường Lục trở về nhà.

Yến Thông giao đơn kiện cho nha môn, yêu cầu Tiêu Tam mau chóng tìm Lý thẩm về.

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lý thẩm và Tạ Bảo đột nhiên chạy đến nhà nàng, xoa xoa trán nói: “Lý thẩm, người có thể trốn thế cả đời sao?”

“Nhưng bọn họ đoạt tiểu Bảo của ta, ta không thể trả lại tiểu Bảo cho bọn hắn.” Lý thẩm nói.

Đỗ Cửu Ngôn khuyên nói: “Ta nói lời công đạo, chuyện này người tốt nhất thương lượng với sinh phụ mẫu của tiểu Bảo, có phương pháp điều hòa hay không, đây đối với ngươi mà nói mới là tốt nhất.”

“Nháo nhi, ” Đỗ Cửu Ngôn ăn nói nói: “Ngươi đi nha môn mời Tam gia tới.”

Lý thẩm sợ khóc lên.

“Nếu ta giúp ngươi núp ở đây, chính là hại ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn trầm giọng nói.

Một hồi, Tiêu Tam đến rồi chỉ vào Lý thẩm nói: “Ngươi chạy a, sao không chạy, ta còn tưởng rằng ngươi phải ở bên ngoài ngây ngô tám mười năm nữa.”

“Bây giờ người ta thỉnh tụng sư, tố cáo ngươi.” Tiêu Tam cả giận nói.

Lý thẩm sợ không nhẹ mờ mịt nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, làm thế nào?”

“Thỉnh tụng sư Tây Nam?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ai?”

Tiêu Tam trả lời: “Yến Thông tổ chữ giáp, đồ đệ của Lưu Công Tể, sóng vai với mấy người Khu Hằng cùng Tây Nam, cũng không tệ lắm.”

“Cáo cái gì?”

“Cáo phu phụ Tạ Thuận lừa bán hài tử.” Tiêu Tam nói: “Nếu như hắn thắng, ngươi chờ ngồi tù đi.”

“. . . tiểu Bảo thì sao?” Lý thẩm vẫn là nhớ quy chúc của nhi tử.

Tiêu Tam nói: “Hắn đều thắng, đương nhiên Tạ Bảo về với hắn a. Hơn nữa, vốn chính là ngươi không có lý, mặc kệ ngươi có trộm hài tử của người ta hay không, hài tử kia đều là bọn họ sinh, đạo lý về với sinh phụ mẫu ngươi không hiểu a.”

Lý thẩm nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, bất cứ giá nào nói: “Đỗ tiên sinh, người. . . Người giúp ta đánh quan ti đi, người đánh quan ti nhất định có thể lưu tiểu Bảo lại, ta, ta ngồi tù thì ngồi tù.”

Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút, nói: “Nhưng tố cầu của ngươi ta không thỏa mãn được. Có thể xem xét thử, Tạ Bảo không giữ được, nhưng ngươi có thể không ngồi tù.”

“Nương.” Tạ Bảo khóc lên.

Vẻ mặt Lý thẩm tuyệt vọng.

“Người của ngươi ở, hai nhà có thể lui tới, Tạ Bảo cũng thật tốt, ngươi vẫn có thể thăm hắn a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như ngươi nguyện ý, ta thay ngươi đi tìm đối phương giải hòa, cũng không cần lên công đường.”

Mẫu tử hai người khóc.

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Tạ Bảo vẫy tay, “Nào, ta nói chuyện với ngươi.”

Tạ Bảo đi qua, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi rất thông minh?”

“Người khác đều nói ta thông minh.” Tạ Bảo nói.

Phải không đần! Đỗ Cửu Ngôn ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu, nhướng mày nói: “Nghe hiểu không?”

“Hiểu!” Tạ Bảo lau nước mắt, quay đầu lại tìm Lý thẩm, “Nương, ta quay về nhà bọn họ, chờ ta trưởng thành rồi, ta sẽ đến thăm người. Ta sẽ không quên người.”

“Hài nhi của ta.” Lý thẩm khóc nửa ngày, lau nước mắt nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Đỗ tiên sinh, làm phiền người giúp ta nói với cùng bọn họ, ta trả lại tiểu Bảo cho bọn hắn.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, sờ sờ đầu Tạ Bảo, “Trở về cũng không nên quên nương ngươi tốt với ngươi, sau này trưởng thành rồi, trở về nhiều chút.”

“Ân, ta nhớ kỹ, sẽ không quên.” Tạ Bảo nói.

Buổi chiều, Đỗ Cửu Ngôn đi Tây Nam, tìm được Yến Thông đà. Chuyện giải hòa.

“. . . Đỗ tiên sinh, có giải hòa hay không ta phải hỏi qua người thỉnh tụng. Ngày mai giờ Thân người trở lại được không?” Yến Thông chắp tay nói.

Đỗ Cửu Ngôn cũng chắp tay đáp lễ, nói: “Được, làm phiền Yến tiên sinh!”

Lúc nói chuyện, nàng hàm tiếu đi.

Nàng vừa đi, sát vách lao tới rất nhiều tụng sư, vây bắt hắn, “Nói cái gì, có chỉ cao khí dương mắng chửi người hay không?”

“Vậy thì không có, chỉ nói chuyện giải hòa, ta bảo hắn ngày mai trở lại, hắn cũng không có ý kiến.” Yến Thông nói: “Cảm giác không quá giống hôm trước cải cọ với hội trưởng vào ngày đó, còn hồi lễ với ta.”

Có người cười nhạt, có người cảm thấy kinh ngạc.

“Giải quyết việc chung đúng không, kỳ thực cũng hoàn hảo a, làm việc là làm việc, ân oán là ân oán.”

“Cái này gọi là trang mô tác dạng, ngươi xem trước đây hắn biện tụng hình dạng trương cuồng, đâu có thể nào hữu lễ hữu tiết.”

Mọi người tranh luận không ngớt, Yến Thông đi Tiền Đường Câu.

Ngày thứ hai Đỗ Cửu Ngôn đúng hẹn tới.

“Người thỉnh tụng của ta nói có thể.” Yến Thông nói: “Chuyện này coi như xong. Sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ đến đón hài tử trở về, người xem được không?”

Đỗ Cửu Ngôn không ý kiến, ấn tượng với ấn tượng cũng không tệ, “Được, cứ quyết định như vậy đi, sáng sớm ngày mai để cho bọn họ nhà Tạ Thuận nhận hài tử.” Lúc nói chuyện chắp tay, “Cáo từ.”

“Đi thong thả.” Yến Thông tiễn hai bước, nhìn theo Đỗ Cửu Ngôn ly khai, như có điều suy nghĩ.

Bookwaves.com.vn

Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Lục và Thẩm thị qua đây mang Tạ Bảo đi.

Đỗ Cửu Ngôn không có đi xem, không quá thích trường hợp như vậy, để người rầu rĩ.

Lý thẩm bị bệnh một hồi, qua hơn mười ngày cửa hàng thịt heo mới khai trương trở lại, lúc Tiêu Tam đi ngang qua, Lý thẩm cho hắn một đao thịt, hắn khoác tay nói: “Một đao thịt ta vẫn ăn không nỗi? Đi, đi!”

Lúc nói chuyện, chắp tay sau đít đi.

Lý thẩm đỡ bàn ngồi xuống, trước đây người béo đôn đôn, đột nhiên thoáng cái gầy không ít.

Tiêu Tam lắc đầu, “Vì nhi tử của người ta, nghiêm túc như vậy?”

Dứt lời, từ Du Tiền thôn dạo một vòng trở về nha môn. Mới vừa đi vào Oa Tử vừa lúc đi ra, nói: “Tam gia, vừa rồi Đường Lục đến báo, nói nhi tử nhà hắn lại mất rồi.”

“Ngươi đi hàng thịt của Tạ Thuận chưa?” Tiêu Tam hỏi.

Oa Tử gật đầu xác nhận, “Vâng!”

Tiêu Tam phất phất tay, “Ta mới từ bên kia về, phụ cận Tiền Đường Câu không đi tìm, liền đến báo?”

“Thuộc hạ chuẩn bị đi qua hàng thịt của Tạ Thuận, lại đi Tiền Đường Câu xem.” Oa Tử vừa nói xong, ven đường có một lão bá tới, khóc nói: “Bộ khoái đại ca, ta muốn báo quan, bò nhà ta mất rồi.”

Oa Tử rất phiền táo, đang muốn nói, Tiêu Tam nói: “Ngươi đi với hắn, ta đi Tiền Đường Câu xem thử, lúc trở lại tiện đường còn có thể làm ít chuyện. Bả Tử về, trong nhà giao cho hắn là được.”

“Vậy được.” Oa Tử vẫy lão nhân gia, “Mất ở đâu, đi a!”

Lão nhân gia nói liên miên cằn nhằn vừa đi vừa nói chuyện.

Tiêu Tam đi nhà Tạ Thuận một chuyến, không có tìm được Tạ Bảo. Hai phu thê biết Tạ Bảo mất tích, lúc này liền theo Tiêu Tam cùng đi Tiền Đường Câu.

Chờ bọn hắn đến, Tạ Bảo đã trở về.

“Đi nơi nào, cũng không nói một tiếng với người nhà.” Tiêu Tam cả giận nói.

Tạ Bảo cúi thấp đầu không nói lời nào.

Lý thẩm đánh giá Tạ Bảo, “Thế nào gầy nhiều như vậy, trong nhà có phải không có ăn hay không, ngày mai ta đưa chút thịt đến.”

“Ngươi muốn đưa thì đưa đi.” Thẩm thị nói: “Nhà của ta cũng không phải không có ăn, là lượng cơm ăn của hài tử này ít mà thôi.”

Tạ Bảo nhìn lướt qua Lý thẩm, rũ mi mắt.

“Đừng làm rộn, một hồi tự trở về.” Tiêu Tam nói.

Tạ Thuận và Lý thẩm xác nhận.

Tiêu Tam chuyển đường ra Tiền Đường Câu đi một chỗ thôn trang ở thành bắc.

Lúc này Quế vương nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, nghi ngờ nói: “Nỡ mời ta ngâm ôn tuyền?”

“Mời!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mọi người cùng nhau đi a, Mao đạo sĩ cùng đi.”

Mao đạo sĩ đang muốn vào cửa, sau khi nghe được nhất thời xua tay, “Không, không đi, các ngươi đi là được.”

“Ta mời khách, không lấy tiền của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xác định rồi, hai ngày này ta đi thuê biệt viện, phản chính viện tử to, nhiều người trái lại có lợi.”

Quế vương nở nụ cười, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn nhíu mày đầu, nói: “Chuyện này quyết định rồi, nếu là ngươi dám đổi ý, bổn vương giết chết ngươi.”

“Quyết định.” Đỗ Cửu Ngôn rất sảng khoái, phất phất tay nói: “Ta phải đi nói một tiếng với Tam gia, để hắn cùng đi.”

Lúc nói chuyện nàng đi vòng ra ngoài, cùng Oa Tử đụng đầu, nàng nói: “Làm sao vậy, gấp gáp như vậy?”

“Đỗ tiên sinh, ngươi tiến đến ta nói chung luôn.” Oa Tử lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn tiến đến, Quế vương cũng nhìn hắn.

“Biệt viện Cao phủ ngoài bắc thành, Cao lão gia bị giết rồi.” Oa Tử nói.

Quế vương đứng dậy, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Vừa lúc, có việc làm.”

“Không đi!” Đỗ Cửu Ngôn xoay người muốn đi, Oa Tử giậm chân, nói: “Người giết người, là Tam gia!”

—— lời nói ngoài ——

Mỗi sáng sớm mở mắt ra chính là nã trên điện thoại di động APP gặp các ngươi nhắn lại, đặc biệt cao hứng. Sáng sớm bắt đầu mở vấn an, buổi tối bắt đầu đả tạp nói ngủ ngon, hảo có ái!

Ái các ngươi, sao sao đát!

Nhớ kỹ vé tháng, đầu hoàn đoạt tiền lì xì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui