Q1 – CHƯƠNG 276: HIỆN TRƯỜNG ÁN PHÁT
Dịch giả: Luna Wong
Tiêu Tam giết người?
Sắc mặt của Đỗ Cửu Ngôn cũng trầm xuống, đối diện với Quế vương, hắn nói: “Đi thôi.”
“Được.”
Hai người xuất môn, Quế vương vừa đi vừa nói: “Lưu phân nửa người trông cửa, những người khác đều theo, gọi luôn phụ tử Thi Đại.”
Oa Tử xác nhận, chạy đi gọi người.
Hàn Đương và Cố Thanh Sơn cùng với Kiều Mặc theo ở phía sau, Mao đạo sĩ vui vẻ chạy lên, hỏi: “Tiêu Tam giết người, cũng có khả năng. Bần đạo thấy hắn không giống người tốt a.”
Lúc nói chuyện lắc đầu.
Bả Tử đang từ ngoài cửa tiến đến, Quế vương nhìn hắn, “Tự tiện ròi cương vị công tác, lương tháng này trừ toàn bộ!”
“Được!” Bả Tử gật đầu, nhìn Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Làm sao vậy, nhiều người ra ngoài như vậy.”
“Oa Tử đến mà nói, Tam gia ở biệt viện Cao gia ngoài bắc thành, giết Cao lão gia.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người báo quan chính là Cao nhị công tử.”
Bả Tử ngưng mi, “Hắn sẽ không giết người!”
Bộ khoái căn bản không dùng minh đao minh thương giết bách tính, nhìn ai không vừa mắt hoặc là có cừu oán, có rất nhiều phương pháp chỉnh trị, phương pháp giết chết cũng rất nhiều.
Bắt tên trộm bỏ vào trong viện nhà hắn, sau đó sẽ đi bắt, nhẹ thì một khoản nhập trướng, nặng thì giết chết cả nhà, giấu diếm vết tích.
“Xem xong mới nói.” Đỗ Cửu Ngôn đi ở phía trước, Quế vương theo sát phía sau. Huyện nha gần trong thành, bọn họ phải xuyên qua gần phân nửa Thiệu Dương mới có thể ra cửa thành bắc.
Oa Tử dắt ngựa và xe ngựa, Đỗ Cửu Ngôn cưỡi ngựa, Quế vương vào xe ngựa.
Biệt viện Cao gia ra Thiệu Dương hướng đến Bảo Khánh, mơ hồ là có thể nhìn thấy được nóc nhà, ở trong rừng cây, trước cửa có hồ nước sau nhà có núi xanh, hai bên dưa trái cây và lúa nước.
“Phong thủy này, ” Mao đạo sĩ đứng ở bên hồ nước vẻ mặt ghét bỏ, “Cho là đào một hồ nước chính là tiền có nước chảy vào sau có núi cản a.”
“Nước chết một cái đầm này, không phá tài cũng gây tai hoạ. Tấm tắc, thiên hạ đạo sĩ không có bao nhiêu người có bản lĩnh như bần đạo.” Mao đạo sĩ vừa nói, vừa vào viện tử rộng lớn.
Viện tử tu kiến rất đẹp, sắc màu rực rỡ hương khí xông vào mũi.
Đi qua bụi hoa, chính là sáu gian chính phòng, phía sau chính phòng còn có tráo viện và trù phòng.
“Đại nhân, ” Cao Viễn ước chừng chưa tới ba mươi, dung mạo thông thường da hơi đen, người nhìn qua rất lãnh tĩnh trầm ổn, “Phụ thân ta oan mạng, cầu xin đại nhân làm chủ.”
Quế vương hỏi: “Người ở nơi nào?”
“Ngay trong yến hội thất, ta không nhúc nhích đồ vật bên trong, đại nhân thỉnh.” Cao Viễn nói.
Quế vương hỏi: “Ngươi một mực bên trong, hay thỉnh thoảng đi vào, vì sao đi vào? Phát hiện khi nào?”
“Ta một mực bên ngoài viện nới chuyện với người khác, sau đó nghe cãi nhau trong phòng, ta chỉ muốn tiến đến kính Tiêu Tam một ly rượu, không nghĩ tới liền thấy cha ta ngã vào trong vũng máu, Tiêu Tam ngồi ở cái ghế.”
Lúc nói chuyện Cao Viễn chạy xốc rèm cửa của một gian phòng bên trái, “Đang ở bên trong.”
Quế vương gật đầu, phân phó Oa Tử, “Ngươi dẫn người lục soát trong ngoài viện, cẩn thận một chút.”
Oa Tử xác nhận, phân phó mọi người đi làm việc.
Bởi vì sự tình liên quan đến Tiêu Tam, tất cả mọi người rất lo nghĩ.
Đỗ Cửu Ngôn một cước bước vào bên trong cánh cửa, liền thấy Tiêu Tam bị trói gô trên ghế, hắn mặc bộ khoái bào phục, trước ngực và tay áo phải có phun tung toé chút máu dạng gần.
Thần sắc Tiêu Tam có chút hoảng hốt, nghe được tiếng bước chân nhìn về phía bọn họ, vô hỉ vô bi.
Bookwaves.com.vn
Ở giữa gian phòng, là một cái bàn tròn, trên bàn bày sáu đĩa đồ ăn đã dùng qua, gà hầm, cá chiên, thịt kho. . . Còn có hai cái ly, bên phải gần chỗ ngồi còn có đặt một bầu rượu thanh hoa.
Ở cách bàn không xa là giường la hán đặt sát tường, một nam nhân ngã vào trong vũng máu, mặt hướng trong. . . Đỗ Cửu Ngôn đi tới quan sát, nam nhân chừng năm mươi, da rất trắng vóc người hơi béo, trên cổ to ngắn có một lỗ hổng rất sâu, tất cả máu đều là từ nơi này chảy ra, thấm ướt y phục nửa người trên của hắn.
Nam nhân đã chết, nhưng mắt trợn tròn, tựa hồ cảm thấy khiếp sợ đối với người giết hắn.
“Ta, ta không dám khép lại, sở phá hủy ở đây.” Cao Viễn nói: “Trong phòng chỉ có một mình ta đến.”
Đỗ Cửu Ngôn có chút kỳ quái.
“Ngươi bị hắn trói lại?” Quế vương hỏi Tiêu Tam.
Tiêu Tam gật đầu.
“Ta trói.” Cao Viễn nói: “Hắn giết phụ thân ta không dám chạy, lúc ta tiến vào hắn an vị trên ghế, ta mượn sợi dây trói hắn lại.”
Đó chính là Tiêu Tam nguyện ý để hắn trói! Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Tam gia, xảy ra chuyện gì?”
“Nói tự ta cũng không tin.” Tiêu Tam rất hoảng hốt, “Ta cái gì đều không nhớ rõ, chỉ có thể nhớ lúc Cao Viễn tiến vào.”
“Cửu Ngôn, quan ti này ngươi phải giúp ta biện, ta khẳng định không có giết người.” Tiêu Tam nói: “Trừ phi ta vừa thất tâm phong.”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi không nói chuyện.
“Ngươi sao lại không có giết người?” Cao Viễn chỉ vào Tiêu Tam, “Không phải ngươi giết, lẽ nào phụ thân ta tự sát. Ai tự sát chứ phụ thân ta sẽ không tự sát.”
Quế vương hỏi: “Vì sao phụ thân ngươi sẽ không tự sát?”
“Phụ thân ta suốt đời yêu hưởng thụ, du sơn ngoạn thủy bằng hữu khắp thiên hạ.” Cao Viễn nói, “Ai tự sát, hắn cũng không thể tự sát.”
Loại vết thương này, tự sát không làm được, Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Thi Đại tiến lên đây kiểm tra thực hư, nói: “Nhìn kỹ một chút trên người hắn có vết thương khác hay không, tỷ như vết tích tranh đấu.”
“Được.” Thi Đại xác nhận, mang theo Thi Thường Dương khám nghiệm tử thi.
Đỗ Cửu Ngôn ở trong phòng đi một vòng, Bả Tử nhìn đao của Tiêu Tam nhét vào bên cạnh bàn.
Đao ra khỏi vỏ rồi, bên trên có máu, vỏ đtặ ở tay vịn bên trái sát giường la hán.
Nhìn qua chính là tay trái cầm đao ngồi xuống, tay phải rút đao, vỏ đao tự nhiên lưu tại bên trái.
“Là cây đao này?” Đỗ Cửu Ngôn đi tới.
Bả Tử đưa cho nàng xem, “Vết máu không giống như là sau khi giết người vẩy lên, cây đao này chắc là hung khí.”
Đỗ Cửu Ngôn đi hỏi Tiêu Tam: “Một điểm đều không nhớ rõ?”
“Không nhớ rõ.” Tiêu Tam nói: “Ta nói tình huống với ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Ta cùng Cao Đức Vinh quen biết có bảy năm rồi. Mấy năm này có lui tới gián đoạn, hắn thường xuất môn, tháng gần đây mới vừa về, sau khi ta biết dự định tới gặp hắn. Vốn có dự định chậm một chút, nhưng vừa lúc Tiền Đường Câu đến báo quan, nói Tạ Bảo mất tích, ta tiện đường tới.”
“Khi ta tới, ở trong viện tử này gặp được bảy người, Cao Đức Vinh, Cao Viễn còn có bốn nha hoàn, phỏng chừng hậu viện hẳn là còn có bà tử nấu cơm, mấy người ta cũng không biết.”
Cao Viễn nói bổ sung: “Trong viện tử này ngày hôm nay thêm luôn ta và cha ta, có mười một người, tất cả mọi người ở phía sau, ta không để cho bọn họ đi.”
Đỗ Cửu Ngôn quan sát Cao Viễn một mắt, lại nói với Tiêu Tam: “Ngươi nói tiếp.”
“Chúng ta ngay trong gian phòng này nói chuyện, sau đó nha hoàn mang thức ăn lên mang rượu lên, chúng ta hàn huyên một hồi.”
Tiêu Tam nói: “Sự tình phía sau ta mơ mơ hồ hồ không quá nhớ rõ, chờ thanh tỉnh liền thấy Cao Đức Vinh chết ở trên giường la hán, Cao Viễn tiến đến, lúc trói ta ta cũng không phản kháng, tình huống này phản kháng cũng không có ý nghĩa gì.”
“Là ta để hắn cho người đi báo quan.” Tiêu Tam nói.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lúc ngươi tỉnh lại, trong phòng có không có gì đặc biệt, ngươi chú ý tới cái gì?”
“Ngoại trừ Cao Đức Vinh đã chết, thì có một con mèo mun đi ra ngoài, ” Tiêu Tam nói: “Trừ cái này ra không ai cũng không có địa phương khác với hiện tại.”
Cao Viễn nói: “Là nuôi một con mèo mun, nuôi đã nhiều năm.”
Tất cả mọi người rất lãnh tĩnh, Tiêu Tam bởi vì hiểu nên không làm khó, lãnh tĩnh tự sự. Cao Viễn cũng rất lãnh tĩnh, không khóc ồn ào muốn báo thù, cầu làm chủ.
Bầu không khí rất quái lạ, không giống như là hiện trường giết người, như là lễ truy điệu.
“Đại nhân.” Thi Đại đi lên nói: “Một đao mất mạng, hung khí phải là bội đao của Tam gia. Trên người tạm thời không có phát hiện vết thương khác, cũng không có dấu hiệu trúng độc.”
“Hơn nữa, người giết người là một người thường dùng đao.” Thi Đại nhìn thoáng qua Tiêu Tam, “Võ công cũng không tệ.”
Tiêu Tam rũ vai.
Bookwaves.com.vn
Quế vương nhìn Thi Đại, “Có thuốc uống gì để người điên rồi giết người, bản thân lại không nhớ rõ, hay, có thể để cho người mất đi ngắn ngủi hay không?”
“Ô Đầu thảo, chính là thuốc bột phách hoa tử thường dùng.” Thi Đại nói: “Loại phấn thuốc này hút vào một ít sẽ cho người ngất xỉu ngắn, nhưng nếu là dùng một bộ phận, nhẹ thì té xỉu nặng thì chết người. Nhưng có một đặc điểm, chính là vừa dùng không lâu lại dùng nước cam thảo hay nước đường mạch nha, có thể lập tức giải độc.”
“Nghe nói người trúng độc tỉnh lại xong, sẽ không nhớ rõ chuyện xảy ra trước sau khi bản thân té xỉu.” Thi Đại nói.
Tiêu Tam gật đầu, “Ta vừa rồi cũng cảm thấy là cái này. Nhưng nếu như ta trúng độc, vậy chỉ có thể là Cao Đức Vinh, nhưng hắn không có lý do gì.”
“Nếu đút giải dược, trong miệng ngươi có thể có vị đắng ngọt?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Tiêu Tam chép chép miệng, lắc đầu nói: “Không có, mùi rượu thì còn lưu lại.”
“Cao Đức Vinh có trúng ô đầu thảo hay không, có thể nhìn ra không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Thi Đại.
Thi Đại nhìn móng tay và mắt của Tiêu Tam, quay đầu lại nhìn Cao Đức Vinh, Không nhìn ra.”
Đó chính là không xác định Cao Đức Vinh là trúng độc xong bị người giết, hay là lúc tỉnh bị người giết rồi?
Đỗ Cửu Ngôn đi bên cạnh bàn, nói với Thi Đại: “Ngân châm có thể thử độc không?”
Thi Đại lấy ngân châm ra, nhất nhất thủ qua rượu, không có phản ứng, hắn nói: “Không phải tất cả độc đều có thể thử ra được.”
“Ngửi trong miệng một cái.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy Cao Đức Vinh ra ngửi một cái, ngoại trừ mùi rượu ra, cũng không có thứ khác, nàng lại ngửi Tiêu Tam, tựa hồ có chút mùi ngọt.
Thi Đại cũng ngửi được, thấp giọng nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Mùi này của Tam gia, quả thật có chút giống, thế nhưng cũng không dễ nói.”
Đỗ Cửu Ngôn xem qua cá chiên trên bàn, gật đầu.
Cao Viễn ở một bên tĩnh táo nhìn, xoay người đi ra nói với nha hoàn phía ngoài: “Ngươi cầm danh thiếp của ta đi Tây Nam tụng hành tìm Trịnh Nhân, nói lão gia bị người giết, hung thủ là Tiêu Tam, muốn thỉnh Đỗ Cửu Ngôn làm tụng sư.”
“Để cho bọn họ tốc tốc tìm một tụng sư qua đây cùng nhau điều tra.”
Nha hoàn xác nhận đi.
Cao Viễn đứng ở cửa nhìn, bao quát Lưu huyện lệnh ở bên trong, phương diện này tất cả mọi người thiên hướng Tiêu Tam, coi như là điều tra án, cũng là cùng nhau suy đoán có người hãm hại, mà không phải là Tiêu Tam giết người.
Nếu là hắn không mời tụng sư, vụ án này tất nhiên sẽ bị bọn họ lừa cho qua, khó tránh khỏi tìm người nào đó gánh tội thay.
“Cao Viễn, ” Quế vương phân phó Cao Viễn, “Gọi hết tất cả hạ nhân nhà ngươi đến viện.”
Cao Viễn xác nhận, phân phó một tiểu nha hoàn đi tìm người.
Bả Tử đi ra cửa hỏi chuyện.
“Soát người, ” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ y phục của Tiêu Tam, Quế vương đẩy tay nàng ra, tự mình ra trận cởi sợi dây của Tiêu Tam ra. Tiêu Tam hỗ trợ lấy mọi thứ trên người ra.
Trong ví có một xấp ngân phiếu mệnh giá nghìn lượng, tổng cộng có năm tờ.
“Của ngươi?” Quế vương hỏi.
“Có một tấm là Cao Đức Vinh lúc ăn cơm cho ta.” Ánh mắt của Tiêu Tam lóe lóe, “Bốn tờ khác không biết.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn vết máu trên áo Tiêu Tam, đúng là máu phun tung toé ở dạng gần, chí ít nàng dùng mắt thường không nhìn ra vấn đề.
Cao Viễn ở cửa hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiêu Tam, ngươi vì sao không đề cập tới lúc ăn cơm cãi nhau với phụ thân ta, vì sao không đề cập tới ngươi chính là tới cửa lừa bịp tống tiền?”
“Cãi nhau?” Quế vương hỏi.
Tiêu Tam ho khan một tiếng, “Nháo hai câu, thanh âm rất lớn, nhưng ta không cần thiết giết hắn.”
“Nói những thứ vô ích này.” Cao Viễn nói: “Ngày hôm nay ngươi cùng phụ thân ta ở trong phòng uống rượu nói chuyện, trừ ngươi ra chính là chúng ta.”
“Ta không có khả năng giết phụ thân ta, hạ nhân trong nhà càng không có khả năng.” Cao Viễn nói: “Tiêu Tam, nếu như, biến thành tư thế người khác hãm hại ngươi thì không có ý nghĩa, là nam nhân thì dám làm dám chịu.”
Tiêu Tam nói: “Sao ta phải nhận, ta không có giết người!”
“Ta thỉnh tụng sư.” Cao Viễn nói: “Dù ngươi là bộ khoái thì thế nào, lưới pháp luật tuy thưa, ngươi lại không thể lọt.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Cao Viễn, hỏi: “Ý thức luật pháp của ngươi rất mạnh, từng đọc sách ở Tây Nam?”
“Lúc sớm ta từng thi.” Cao Viễn nói: “Nhưng không có đậu.”
“Tiêu Tam tuy là bộ khoái, nhưng còn thỉnh đại nhân và các vị bộ khoái không nên bất công, theo lẽ công bằng xử lý án này.”