Q1 – CHƯƠNG 278: BẰNG HỮU THƯỜNG SƠN
Dịch giả: Luna Wong
“Giả thiết, án kiện này là Tiêu Tam làm thì sao? Hắn lừa bịp tống tiền, cãi nhau, ném ly người khác hãm hại không được.” Mao đạo sĩ nói: “Bộ khoái, cũng không có một ai là hiền lành, huống chi, cái loại lão thủ làm bộ khoái vài chục năm ở Thiệu Dương như Tiêu Tam này, không đi tra rõ, tra một cái, các ngươi sẽ phát hiện vô cùng thê thảm.”
Lúc nói chuyện dư quang của Mao đạo sĩ liếc Bả Tử.
“Biện chứng tra án, ” Kiều Mặc nhắc nhở Mao đạo sĩ, “Nếu như ngay từ đầu nhận định Tiêu Tam là hung thủ, vụ án này còn tra cái gì?”
“Hắn vốn chính là hung thủ a, biện chứng, biện chứng ra chứng cứ gì có lợi đối với hắn không?” Mao đạo sĩ nói.
Kiều Mặc lắc đầu, “Hiện nay không có.”
“Vậy không phải đúng rồi sao!” Mao đạo sĩ buông tay, “Nên ta nói, vụ án này không có tra, người chính là hắn giết. Ngươi xem bao nhiêu vấn đề của các ngươi hiện tại một chút, đến độc hạ ở nơi nào cũng không biết.”
“Có tiến bộ a.” Quế vương nhìn hai người, “Không bằng các ngươi biện thứ, chúng ta nghe.”
Mao đạo sĩ xua tay, “Bần đạo cũng không bản lãnh này, mọi người tiếp tục, tiếp tục.”
“Nếu như án kiện là Tam gia làm, quả thực không có gì để tra, định án là được.” Đỗ Cửu Ngôn nói: Nên, như Kiều Mặc nói, biện chứng tra án, trái lại thử xem có thể đẩy lại chứng cứ đã thành lập hay không.”
“Từ độc được hạ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Thứ nhất, giả thiết độc này là Cao Viễn hạ, động cơ giết người của hắn là gì?”
“Thứ hai, giả thiết độc này là bà tử hậu viện hạ, động cơ của nàng là cái gì, nếu như là bị người sai sử, động cơ của người sai sử là cái gì?”
“Thứ ba, giả thiết loại độc này là Cao Đức Vinh hạ, động cơ của hắn là cái gì, là ai giết hắn?”
Đỗ Cửu Ngôn nói xong nhìn mọi người.
Quế vương ngưng mi nhìn nàng, “Nếu như là Cao Viễn đầu độc, như vậy giết Cao Đức Vinh chính là hắn. Nếu độc do bản thân Cao Đức Vinh hạ, như vậy ai giết hắn?”
“Thế nhưng Cao Viễn tự mình động thủ có khả năng không lớn. Một đao này, người thường không có lực đạo này.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, nên ta càng thiên hướng người ngoài đến, còn là một vị võ công cao cường. Tiếp tục tra.”
“Nếu như không tra được thì sao?” Kiều Mặc hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Hung thủ tĩnh táo hơn nữa, cũng không thể nào không đấu vết!”
Kiều Mặc nhướng mày, nói: “Nhạn bay qua để lại tiếng, rắn bò qua để lại dấu vết?”
“Nhắc nhở ta, ” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, nói: “Ta đi gần đó bài tra một chút, nhìn xem xế chiều hôm nay ngoại trừ Tiêu Tam ra, có còn người đi qua biệt viện Cao gia hay không.”
Quế vương cũng theo đứng lên, “Ta đi cùng ngươi.”
“Đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Giống như Trịnh Nhân nói, ở vụ án này, nha môn quả thật có chút không đủ khách quan. Làm tụng sư của bị cáo, ta đi kiểm chứng là đủ rồi.”
“Chí ít, chúng ta không thể cùng nhau.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương liếc nàng một cái, ghét bỏ vẫy tay, “Đi đi đi đi!”
“Ta đi cùng ngươi.” Bả Tử đứng dậy, Quế vương bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, dừng một chút lại gật đầu, “Ngươi đi cũng đúng, giết người giết Cao Đức Vinh võ công sẽ không kém, nếu một mình hắn gặp phải, đoán chừng phải bị người phanh thây.”
Bả Tử gật đầu xác nhận.
Bookwaves.com.vn
“Ta đi võ quán trước.” Đỗ Cửu Ngôn vừa đi vừa nói với Bả Tử: “Tiêu Tam mở võ quán có nói với người không?”
Bả Tử lắc đầu, “Không có nói, ta chỉ là đoán đại khái.”
Đỗ Cửu Ngôn nhíu mày, “Trực giác nói cho ta biết, chuyện này là một án kiện có dự mưu.”
Bả Tử hỏi: “Nói như thế nào?”
“Tiêu Tam nói, sáng sớm hôm nay, Đường Lục đến báo quan nói Tạ Bảo mất tích, vốn là Oa Tử đi, nhưng lúc này, lại đến một án kiện.”
“Oa Tử thuận lý thành chương đi xử lý vụ án, Tiêu Tam đi Tiền Đường Câu. Hắn vốn là không có ý định hôm nay đi, nhưng ngày hôm nay lại trùng hợp đi ngang.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi có cảm thấy kỳ quái hay không?”
“Ngươi vừa nói như vậy, quả thực rất kỳ quái.” Bả Tử nói: “Chờ ta đi điều tra án kiện ngày hôm nay đến báo một chút.”
Hai người vừa nói chuyện, đến Du Tiền thôn.
Trước mặt hầm cầu vốn là của đổ phường bị lấp bằng, cửa mở bên ngoài, cũng không cần chui nữa, mà là trực tiếp xuống cầu thang.
Phía dưới rộng mở như trước, chung quanh đốt cây đuốc.
Bảy tám thợ mộc gõ đánh làm việc, một nam nhân cao lớn vạm vỡ, râu quai nón từ hậu viện đi tới, thấy bọn họ chắp tay nói: “Nhị vị, xin hỏi tìm ai?”
“Thường Sơn?” Bả Tử hỏi.
Thường Sơn ngẩn ra, đáp: “Tại hạ chính là, người là Bả gia của nha môn?”
“Hạnh ngộ.” Bả Tử hồi lễ, “Nghe Tâm gia nói về sư huynh của hắn Thường Sơn, võ nghệ siêu quần, hiệp can nghĩa đảm, hôm nay vừa thấy danh bất hư truyền.”
Thường Sơn cười ha ha, nói: “Hắn hiện tại tốt rồi, trước đây tuổi nhỏ, gặp người thì khoác lác nói võ nghệ của ta rất cao. Cũng bởi vì hắn, ta không biết bị bao nhiêu người khiêu chiến, bị đánh hơi bị thảm.”
Tiếng cười của Thường Sơn rất to, đậm khí tức giang hồ.
“Vị này chính là Đỗ Cửu Ngôn Đỗ tiên sinh.” Bả Tử giới thiệu.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, phát hiện răng cửa của người này bị gãy nửa, nói có chút không rõ ràng lắm, sinh ra một phần dáng điệu thơ ngây.
“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!” Thường Sơn rất hưng phấn mà nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Trước khi đến Thiệu Dương, đã nghe nói Đỗ tiên sinh, muốn nhìn Đỗ tiên sinh người biện tụng. Đáng tiếc lúc tới Đỗ tiên sinh người không ở, mấy ngày nay người cũng không lên đường.”
“Mỗi ngày có quan ti cũng không phải chuyện tốt a.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Thường sư phụ, bọn họ đang làm cái gì?”
Thường Sơn trả lời: “Làm bàn ghế còn có công cụ cần luyện công.” Thường Sơn nói: “Còn chưa hỏi, nhị vị quang lâm làm có việc gì?”
Bả Tử nói ra chuyện của Tiêu Tam.
“Sẽ không.” Thường Sơn không dám tin tưởng, “Tiền đủ dùng rồi, dù là Cao Đức Vinh đổi ý, chúng ta cũng góp được.”
“Hơn nữa, Tiêu Tam cũng không có khả năng vì một nghìn lượng giết người, đây coi là một chuyện gì.”
“Phương diện này khẳng định có hiểu lầm.” Thường Sơn lo lắng nói: “Có chỗ cần ta lên đường làm chứng hay không? Ta nguyện ý lên đường.”
Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Được, nếu có cần, chúng ta nhất định sẽ tới quấy rầy.”
Lúc nói chuyện nàng muốn đi, bỗng nhiên dừng lại hỏi: “Thường sư phụ, võ quán này chuẩn bị lấy tên gì?”
“Thường Thắng võ quán.” Thường Sơn nói: “Bả gia, Đỗ tiên sinh, có thể đi thăm Tiêu Tam hay không?”
(Luna: 1 cái tên thôi đủ để thấy được ai là hung thủ rồi)
Bả Tử nói: “Hai ngày này không được, qua hai ngày nữa ngươi đi nha môn tùy tiện tìm người, để hắn dẫn ngươi đi thăm hắn.”
“Được.” Thường Sơn nói: “Thỉnh tiện thể nhắn cho hắn, ta ở bên ngoài chờ hắn, bảo hắn không phải sợ.”
Bả Tử gật đầu.
Hai người ra Du Tiền thôn, Bả Tử nói: “Ngươi vốn là dự định lục soát?”
“Có ý nghĩ này, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta muốn biết, Tiêu Tam rốt cuộc có vơ vét tài sản lừa bịp tống tiền Cao Đức Vinh hay không.”
“Nhưng có Thường Sơn ở, nếu như hắn không phải đồng mưu, như vậy tiền của Tiêu Tam không có khả năng giấu ở đây, nếu như là đồng mưu, nói vậy ta là tìm không được.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi, chúng ta đi Lưu gia ao.”
Hai người đi Lưu gia ao, tìm trưởng thôn.
Bookwaves.com.vn
“Bả gia, chúng ta gần đây lão lão thật thật, không có làm qua chuyện gì.” Trưởng thôn là một lão nhân trắng trắng mập mập sáu mươi tuổi, tuy là nông dân, nhưng một chút cảm giác nông dân cũng không có, giảo hoạt.
“Đỗ tiên sinh, thực sự, chúng ta bây giờ đều thành thật làm ruộng.”
“Thuốc bột phách hoa tử, trừ Lưu gia ao của bọn ngươi làm tốt nhất ra, ở Bảo Khánh còn có ai?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Trưởng thôn ngẩn ra, trả lời: Nếu như người muốn hỏi vấn đề này… Dõng dạc nói một câu, toàn bộ Đại Chu cũng sẽ không có nơi nào làm tốt như chúng ta.”
“Chúng ta có bí phương, quản hắn tỉnh lúc nào. Muốn hắn quên thì hắn sẽ quên.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Gần đây, có người đến mua thuốc bột của cùng các ngươi hay không. Thuốc bột của cùng các ngươi đều là do chuyên gia, hay tùy tiện ai cũng có thể lấy được?”
“Thuốc bột trong thôn Thôn chúng ta đều ở chỗ ta quản lý, ai cần, đến chỗ ta đăng ký. Đỗ tiên sinh, thứ này dù sao cũng là độc dược, nếu như ai lấy đi người, các ngươi điều tra chúng ta phải xui xẻo.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đem đăng ký mấy ngày nay của ngươi ra xem.”
Trưởng thôn đưa sổ sách cho Đỗ Cửu Ngôn, nàng mở ra nhìn một lần, cười khổ đưa cho Bả Tử, “Tiêu Tam tới lấy.”
Bả Tử tiếp nhận lật nhìn một lần đưa cho trưởng thôn.
Nửa năm qua, tổng cộng đưa ra sáu túi thuốc bột, loại này một bao phân lượng không nhiều lắm, nhưng là có thể dùng thật lâu.
Mùng ba tháng ba, Tiêu Tam qua đây lấy ra một bao.
“Tam gia tới tìm ta lấy.” Trưởng thôn nói: “Gói thuốc còn dư lại đều là người trong thôn cầm.”
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống ghế, nói: “Ngoại trừ Tiêu Tam, ngươi gọi năm người này tới.”
Trưởng thôn gọi năm người trong thôn đến.
Năm túi thuốc bột, đều chưa dùng hết, đều cầm qua cho nàng xem.
“Gần đây không dám tùy tiện ra ngoài.” Trưởng thôn nói: “Thực sự không lừa các ngươi, nếu như trước đây một bao thuốc chúng ta một tháng đã dùng hết rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn không có hỏi nhiều nữa, cùng Bả Tử ly khai Lưu gia ao, đi Tiền Đường Câu
Thẩm thị và Đường Lục xác định buổi chiều gặp qua Tiêu Tam, giờ Mùi qua nửa hắn rời đi.
Hai người từ Tiền Đường Câu đến biệt viện Cao Đức Vinh, đều là đường nhỏ, một đường đi tới một người đều không nhìn thấy.
“Ngày mai trở lại.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào mảnh lúa nước, “Ngươi xem ruộng lúa, ban ngày khẳng định có người làm việc trông ruộng.”
Bả Tử gật đầu.
Hai người kéo một vòng đến Cao phủ.
Trịnh Nhân đi rồi, Cao gia tới rất nhiều người, từng người một mắt hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc.
“Đỗ tiên sinh, Bả gia!” Mắt Cao Viễn cũng là đỏ, khắc chế tâm tình, chắp tay nói: “Có phải muốn tra cái gì hay không? Chúng ta đều phối hợp.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cao Viễn, ngươi cảm thấy động cơ Tiêu Tam giết người là cái gì?”
“Việc này ta không dễ nói. Còn cần Trịnh tiên sinh đi thăm dò chứng cứ.” Cao Viễn trả lời.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi nói Tiêu Tam từng lừa bịp tống tiền phụ thân ngươi, là chuyện khi nào, vì sao lừa bịp tống tiền, lừa bịp tống tiền bao lâu bao nhiêu tiền?”
—— lời nói ngoài ——
Cảm tạ vé tháng! Nhớ kỹ đầu hoàn phiếu lãnh bao tiền lì xì hắc!
Lánh: Ta bắt đầu từ ngày mai phải ra khỏi môn tham gia tiêu tương tác giả phòng khách, đáo mười hai hào tài bình thường, ở nơi này trung gian ta sẽ cố gắng ổn định canh tân, nhưng là mới có thể ổn định không được.
Đi ra ngoài chơi và ra ngoài làm việc, một ngày luy thành cẩu rồi trở về gõ chữ, không phải chịu không nổi mà là đầu óc là cây đu đủ, viết gì đó căn bản không cảm giác.