Q1 – CHƯƠNG 280: THÊM TIẾN TRIỂN MỚI
Dịch giả: Luna Wong
“Ngươi làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.
“Tiễn ngươi về nhà.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn hé mắt, “Ta một nam nhân, cần ngươi tiễn? Huống chi, trời mới đen người đi đường như dệt cửi, ở đâu ra nguy hiểm?”
“Ta đây cũng lo lắng.” Quế vương vòng qua nàng đi ở phía trước, đi mấy bước quay đầu lại nhìn nàng, “Đi a, muốn ta cõng ngươi?”
Đỗ Cửu Ngôn theo sau, “Vương gia, nếu như ngươi còn muốn đi làm tiền, làm phiền ngươi đưa tiền lương thực củi lửa, tiền đưa cho ổn thỏa.”
“Được.” Quế vương nói: “Ta ăn ít, một bữa cơm mười văn tiền.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Giá tiền tự nhiên sẽ có người nói với ngươi.”
Hai người về nhà, Đỗ Cửu Ngôn giao chuyện thu phí cơm gạo củi lửa của Quế vương cho củ cải nhỏ, củ cải nhỏ chạy đi tìm Quế vương, nói: “Nghĩa phụ a, hôm nay tiên sinh mua mua thức ăn tổng cộng tốn mười lượng bạc, nhà của chúng ta tổng cộng sáu người, hơn nữa người chính là bảy người nga.”
Quế vương đề phòng nhìn củ cải nhỏ.
“Ba tiểu hài tử chúng ta ăn rất ít, cha ta nga cũng ăn rất ít, tiên sinh nga cũng ăn rất ít. Chỉ có người cùng Bả Tử thúc tương đối có thể ăn.”
“Như vậy đi, mười lượng bạc chia ba phần, năm người chúng ta một phần tư lượng bạc, người cùng Bả Tử thúc mỗi người ba lượng, được chưa?”
Quế vương quét mắt nhìn hắn một cái, nhìn trên bàn bốn món một canh. Hai mặn hai chay cộng thêm canh gà.
“Chỉ cái này, ngươi báo với ta mười lượng bạc?” Quế vương gõ bàn một cái nói, “Ngươi cho ta chưa từng ăn cơm có phải hay không?”
Củ cải nhỏ chống nạnh, “Ta nói mười lượng là mười lượng.”
Quế vương nói: “Một bàn này tính luôn tiền công Trần Lãng đi mua, tính ngươi hai lượng bạc.” Lúc nói chuyện hắn moi nửa xâu tiền ném lên bàn, “Được chứ?”
“Nghĩa phụ a, người có hai lựa chọn.” Củ cải nhỏ chống nạnh nói: “Một, chính là không ăn, một nữa chính là trả tiền.”
Quế vương nhìn hắn chằm chằm.
Củ cải nhỏ cũng nhìn hắn chằm chằm.
“Ngươi keo chết, quên đi.” Quế vương sờ soạng bốn lượng bạc đưa cho củ cải nhỏ, “Mấy ngày hôm trước đọc kinh thư lẽ nào ta thua thiệt ngươi sao?”
Củ cải nhỏ thu bạc, đỡ Quế vương ngồi xuống, cười híp mắt nói: “Nghĩa phụ, ta đi bới cơm cho người nga.”
Lúc nói chuyện, chạy đi.
Đỗ Cửu Ngôn và Trần Lãng ngồi ở một bên xem náo nhiệt, uống xong một ly trà, Hoa Tử và Nháo nhi muốn cười không dám cười.
Nhãn phong của Quế vương quét tới, hai người chạy vào phòng bếp ẩn núp.
Củ cải nhỏ tri kỷ bưng cơm lên, một chén lớn, “Nghĩa phụ, ăn cơm thôi.”
“Ân.” Quế vương liếc nhìn hắn, trong lòng thoải mái hơn.
Trịnh Nhân đưa hồ sơ kiểm chứng chỉnh lý xong cho Phó Hoài Cẩn.
“Người xem xem.” Trịnh Nhân nói: “Vừa chỉnh lý xong động cơ giết người.”
Hiện trường án phát, cùng với chứng cứ di lưu và lời khai của chứng nhân, án này ngoại trừ Tiêu Tam không có khả năng còn có người thứ hai.
Nên, hắn sửa sang lại chứng cứ một lần xong, điều tra động cơ giết người của Tiêu Tam.
Phó Hoài Cẩn tinh tế nhìn một lần, hỏi: “Hai người nguyên bản thương lượng xong trù bị võ quán, nhưng Cao Đức Vinh vừa đi nửa năm, một phân tiền không có ra, nên sau khi hắn trở về, nguyên bản liền khẩn cấp đi?”
“Vì tiền giết người! Động cơ giết người này, Đỗ Cửu Ngôn bên kia tất nhiên sẽ có phản bác, trừ cái này ra, hết rồi?”
Trịnh Nhân trả lời: “Có!”
“Tiêu Tam bởi vì trù bị võ quán, mượn bằng hữu hai nghìn lượng, bằng hữu này gần đây cần tiền, bảo hắn trả.”
Phó Hoài Cẩn ngưng mi, “Tiêu Tam không nên đến hai nghìn lượng cũng không có.”
“Vốn là có, thế nhưng năm ngoái hắn đưa tiền cho tiểu cữu tử hắn làm tư muối, tiểu cữu tử bị bắt giết nửa đường, hắn thua thiệt không ít tiền. Sau này cùng Đỗ Cửu Ngôn xông đến đổ phường Du Tiền thôn lấy một ít tiền, số tiền này chống đỡ đến bây giờ.”
“Đổ phường không đủ.” Trịnh Nhân nói: “Nên, động cơ vì tài giết người thành lập.”
“Có thể.” Phó Hoài Cẩn gật đầu, “Hung khí xác nhận?”
Trịnh Nhân xác nhận, “Hung khí xác nhận, chính là đao của Tiêu Tam.”
“Đi hiện trường một lần nữa, xem có bỏ sót gì không.” Phó Hoài Cẩn nói: “Tiêu Tam nói hắn hôn mê, không nhớ rõ chuyện, Đỗ Cửu Ngôn bên kia tra như thế nào?”
Trịnh Nhân trả lời: “Ngày hôm nay hắn đi Lưu gia ao, chắc là kiểm chứng chuyện dược phấn ô đầu thảo, nhưng không có được đầu mối.”
Phó Hoài Cẩn uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Vụ án này ngươi tự mình lên, có nắm chắc với Đỗ Cửu Ngôn không?”
“Chứng cứ vô cùng xác thực, không có vấn đề.” Trịnh Nhân nói.
Bookwaves.com.vn
“Vụ án này, muốn so với hắn không?” Nhân hỏi.
Phó Hoài Cẩn gật đầu, “So!”
“Vậy, ngày mai ta đây đi tra chút nữa.” Trịnh Nhân vốn có rất nhẹ nhàng, nhưng vừa nói đến tỉ thí hắn liền khẩn trương. Tiết Nhiên là vết xe đổ, hắn sợ hắn thua xong, cũng không có thể ở lại Tây Nam nữa.
Càng then chốt chính là, ba lần tỷ thí, lúc này đây cực kỳ quan trọng.
Nếu như thắng, còn có cơ hội lần thứ ba, nếu như thua, vậy triệt để thua.
Nếu Phó Hoài Cẩn bởi vì hắn thua ly khai Tây Nam, vậy hắn là tội nhân thiên cổ.
“Hội trưởng, bằng không người lên?” Trịnh Nhân nói.
Phó Hoài Cẩn nói: “Án tử không khó, ta có lên hay không cuối cùng mới nói.”
“Được.” Trịnh Nhân thấp thỏm bất an.”Ta đây điều tra thủ chứng tiếp, tận lực làm đến vạn vô nhất thất.”
Phó Hoài Cẩn gật đầu, “Không cần có áp lực, vô luận kết quả gì chúng ta đều nên tiếp thu.”
“Vâng!” Trịnh Nhân xuất môn, đi vòng đi tìm Trình Công Phục, đưa hồ sơ vụ án cho hắn xem qua. Trình Công Phục xem qua xong, ngưng mi hỏi: “Chỉ từ hồ sơ và chứng cứ mà nhìn không vấn đề chút nào. Nhưng lúc này đây hội trưởng muốn tỷ thí, vẫn là phải cẩn thận một chút.”
Trình Công Phục dừng một chút, đề nghị: “Ngươi phản chứng một chút, giả thiết Tiêu Tam không có giết người có thể thành lập hay không?”
Thông thường khâu này không cần, bởi vì bọn họ có chứng cứ, lại là nguyên cáo, tìm hung thủ chứ không phải nhằm vào Tiêu Tam, nên dù là Tiêu Tam không phải, như vậy cũng là vấn đề của nha môn, không có vấn đề gì với cùng bọn họ.
Thế nhưng lần này là biện tụng với Đỗ Cửu Ngôn, quan hệ đến đi ở của Phó Hoài Cẩn, thắng bại đặc biệt trọng yếu.
“Được.” Trịnh Nhân nói: “Ta nghe người, ngày mai đi kiểm chứng.”
Trình Công Phục nói: “Vứt đi ân oán không nói, phương hướng kiểm chứng của Đỗ Cửu Ngôn đúng. Nói vậy sáng mai, hắn sẽ đi tìm chứng nhân mục kích.”
“Ngoại trừ Tiêu Tam ra, ngày hôm nay còn có ai đi biệt viện Cao gia. Còn có, Cao Viễn bên kia ngươi cũng thử một phen.”
Trịnh Nhân nhất nhất xác nhận, lại cẩn thận nhớ kỹ lời của Trình Công Phục.
“Ngươi không cần khẩn trương, từng bước một mà là sẽ không có sai.” Trình Công Phục nói: “Nhìn tình huống, Tiêu Tam là hung thủ không thể nghi ngờ. Đỗ Cửu Ngôn trừ phi làm chứng giả, bằng không không có cách nào khác, chỉ có thể làm biện tụng có tội.”
Trịnh Nhân thở dài, hắn đã lâu không lên đường, không nghĩ tới bây giờ nhận tụng án, cư nhiên trọng yếu như vậy.
Thật sự là áp lực quá lớn.
Hắn cáo từ đi ra, một đêm làm rất nhiều chuẩn bị, sáng sớm hôm sau đi biệt viện Cao gia ngoài bắc thành.
Đến thời gian, liền thấy Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm bên cạnh bờ ruộng nói chuyện phiếm với nông dân đang làm việc, hắn dừng một chút đi tới, “Đỗ tiên sinh.”
“A, Trịnh tiên sinh, ” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, chắp tay nói: “Thật là đúng dịp, ăn điểm tâm chưa?”
Trịnh Nhân ngẩn ra, ha hả cười nói: “Ăn rồi. Đỗ tiên sinh tới thật sớm a.”
“Đúng vậy, vốn có muốn hỏi một chút xem có ai thấy người khác vào biệt viện Cao gia không, đáng tiếc, không có thu hoạch. Trịnh tiên sinh cũng tới hỏi?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Trịnh Nhân gật đầu, “Đúng vậy, bất quá ngươi hỏi qua, ta không hỏi nữa.”
“Ta đây đi thăm dò, Trịnh tiên sinh đi xem đi.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói.
Trịnh Nhân chắp tay.
Chờ Đỗ Cửu Ngôn vừa đi, Trịnh Nhân liền hỏi nông dân trong ruộng, “Đỗ tiên sinh vừa hỏi các ngươi cái gì?”
“Thì hỏi ngày hôm qua thấy mấy người vào biệt viện Cao gia. Ta đã nói liền thấy Tiêu Tam gia, buổi chiều đi vào, không phát hiện người khác.” Nông dân nói.
Trịnh Nhân dừng một chút, hỏi: “Vậy có thấy ai đi ra biệt viện Cao gia không?”
“Tiên sinh người hỏi lời này thú vị. Không ai vào, đương nhiên sẽ không có người ra a.”
Trịnh Nhân chắp tay, xoay người vào viện tử.
Đỗ Cửu Ngôn ở viện tử đi dạo, hắn tiến lên hỏi: “Có thu hoạch?”
“Không có!” Đỗ Cửu Ngôn buông tay, bất đắc dĩ nói: “Vụ án này, Tam gia sợ là không thể được rồi, Trịnh tiên sinh đến lúc đó người thủ hạ lưu tình a.”
Trịnh Nhân một điểm cũng không tin, nhưng không có nói án kiện này Phó Hoài Cẩn muốn tranh tài.
Nói ra, Đỗ Cửu Ngôn nhất định sẽ càng thêm chăm chú nắm chặt.
Chờ trước khai đường tiền mới nói.
“Ta vào trong xem.” Đỗ Cửu Ngôn vào yến hội thất, không có khác hôm qua, nàng đi chung quanh xem một chút, liền phát hiện con mèo mun kia ngồi xổm góc tường, trừng một đôi mắt xanh mượt nhìn chằm chằm nàng.
Nàng đi tới, mèo đề phòng cong thân thể lên hướng về phía nàng hô một tiếng, liền nhảy ra ngoài.
“Mèo này thật đúng là hung.” Đỗ Cửu Ngôn ngượng ngùng cười, Trịnh Nhân nói: “Đúng vậy, mèo này rất hung.”
Hắn đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, nàng như là một khách nhân qua đây, chơi bời lêu lổng nhìn đông nhó tây, cũng không có tìm kiếm kiểm chứng cụ thể.
Đỗ Cửu Ngôn vẫn luôn là kiểm chứng như vậy?
Trịnh Nhân cũng tùy tiện lật xem, dư quang đánh giá Đỗ Cửu Ngôn.
“Ta đi trở về.” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên đi ra ngoài, “Người chậm rãi tra!”
Trịnh Nhân có lệ hồi lễ, đứng ở trong cửa sổ nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, chờ tới khi nàng ly khai, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bookwaves.com.vn – Luna: Ông TN này. . .Tây Nam thua nhiều nên ổng có bóng ma rồi, tự lòi đuôi luôn
Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy kỳ quái, theo đạo lý Trịnh Nhân không nên khẩn trương như vậy, hắn là nguyên cáo, nhiều chứng cứ và chứng nhân nắm ở trong tay như vậy, thản thản đãng đãng chờ khai đường là được.
Vì sao lại chạy tới?
Là sợ nàng phản chứng thành công?
Để ý cẩn thận như vậy sợ thua, đoán chừng là Phó Hoài Cẩn cảm thấy vụ án này nắm chắc, nên dự định khai trận thứ hai với nàng?
Nàng đi một vòng, đi Tiền Đường Câu.
Tạ Bảo ngồi ở cửa chơi, trên người bẩn thỉu, ngẩng đầu một cái thấy nàng cũng không phản ứng gì, tiếp tục cúi đầu chơi bùn.
“Đỗ tiên sinh, ” Đường Lục đang cầm bát ăn cơm từ phòng bếp đi ra, “Sao người lại đến? Có phải có việc hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tạ Bảo, “Hắn không biết ta?”
“Diệu Tổ!” Đường Lục mắng: “Đỗ tiên sinh tới sao ngươi không chào hỏi?”
Tạ Bảo ngẩng đầu nhìn một mắt, tiếp tục chơi bùn.
“Cũng không biết sao lại vậy nữa, hai ngày này lại sỏa rồi.” Đường Lục rất phiền, “Bảo hắn xuống ruộng nhổ cỏ, hắn liền lăn dưới ruộng, đè gãy nhổ hết lúa của ta.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi không phải còn có hai nhi tử sao, sức lao động đủ chứ, vì sao để hắn xuống ruộng?”
“Lão đại ra ngoài làm việc, lão nhị ở nhà. Ba mẫu đất rất khổ cực.” Đường Lục nói: “Đỗ tiên sinh người chưa từng trồng ruộng nên không biết, chuyện trồng trọt, làm không xuể.”
Làm không xuể cũng liền ba mẫu đất, Đỗ Cửu Ngôn chưa ăn qua thịt heo cũng từng nhìn heo đi.
“Hắn có thể đi đọc sách.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Đường Lục.
Đường Lục phất tay, “Thôi đi, cơm đều ăn không đủ no còn đọc sách, không có tác dụng gì. Hơn nữa, ngươi xem hài tử một chút cũng không thông minh, thực sự là không biết trước đây ai khen hắn thông minh.”
Đỗ Cửu Ngôn không nói tiếp, thay đổi đề tài, “Ngày đó ngươi báo quan nói Tạ. . . Diệu Tổ mất tích, làm sao mất, lúc đó có tình huống gì?”
“Chính là ta để hắn xuống ruộng làm việc, hắn đè gãy lúa, ta nói hắn một câu, không nghĩ tới hắn quay đầu bỏ chạy.” Đường Lục nói: “Vào ngọn núi cả buổi cũng không đi ra.”
“Ta liền báo quan.” Đường Lục nói.
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, “Bản thân ngươi không đi tìm?”
“Tìm không tìm được.” Đường Lục nói: “Không nghĩ tới thời gian Tiêu Tam gia tới, hài tử này đã trở về.”
“Ý thức báo quan của ngươi cao như vậy, vì sao năm đó mất Diệu Tổ, vì sao ngươi không có báo quan?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Đũa của Đường Lục nắm không ổn nhặt lên lau ở trên người, tiếp tục đổ bát cháo vào trong miệng, nuốt xuống xong mới trả lời: “Chúng ta nào nghĩ tới báo quan, là một lão bá qua đường nói, hài tử mất phải mau đi báo quan, nếu là có người nhặt, sẽ trả lại cho.”
“Nếu như phách hoa tử, quan phủ tra một cái, bất định có thể tìm được.” Đường Lục nói: “Ta vừa nghĩ tới lần trước mất ta không báo quan bị thua thiệt nhiều, lần này thế nào đều phải báo quan.”
“Lão bá dạng gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Đường Lục lắc đầu, “Chính là một lão bá nuôi râu, hàn huyên vài câu liền đi. Xem bộ dáng là đi ngang qua.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, sờ sờ đầu Tạ Bảo, “Chơi bùn như thế không có ý nghĩa, có thể sờ heo dê, thú vị hơn.”
Ánh mắt của Tạ Bảo ngây ngốc nhìn Đỗ Cửu Ngôn, phản ứng gì.
“Hài tử này lại sỏa rồi.” Đường Lục quát dẹp đường: “Còn không ném bùn đi lăn xuống ruộng nhổ cỏ?”
Tạ Bảo ngồi chồm hổm mệt mỏi, đơn giản ngồi dưới đất, rất nghiêm túc tiếp tục chơi bùn.
Đỗ Cửu Ngôn cáo từ đi, phía sau là thanh âm của Đường Lục mắng Tạ Bảo.
Đỗ Cửu Ngôn đi tìm Oa Tử, đi tìm người hôm qua tới tìm hắn báo quan mất bò.
“Đỗ tiên sinh, vì sao tìm lão bá này, hắn liên quan đến chuyện của Tam gia sao?” Oa Tử hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Không biết, hỏi một câu không phí.”
“Đỗ tiên sinh, Tam gia sẽ không có việc gì chứ?” Oa Tử rất lo lắng.
Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Làm hết sức mình, nghe mệnh trời.”
Oa Tử gật đầu.
Hai người đi nhà lão bá ngày hôm qua báo quan mất bò, Đỗ Cửu Ngôn hàn huyên một hồi, thoại phong nhất chuyển hỏi: “Ngày hôm qua tại sao phải bò mất, bình thường đều thả như thế?”
“Chỉ buộc ở cửa cho ăn cỏ.” Lão bá chỉ vào bò nói: “Ngày hôm qua cũng không biết có phải có quỷ hay không, sợi dây tự dưng đứt.”
“Ta dọc theo núi tìm nửa ngày cũng không có tìm được.” Lão bá nói.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Là ai bảo ngươi đi báo quan?”
“Làm sao tiên sinh biết có người để ta đi báo quan?” Lão bá nói: “Là có một lão nhân gia đi ngang qua, thấy ta tìm bò, liền nói để ta đi báo quan. Đến lúc đó có người nhặt được bò sẽ đưa đến đi nha môn.”
Nhặt của rơi không giao nộp, là phải bị phạt.
“Nên ta mau nha môn.” Lão bá nói.
(Luna: Sợ Tạ Bảo cũng trúng ô đầu thảo nên mới ngây ngô như vậy. Tội thằng nhỏ ghê, ở Tạ gia được cho ăn học, về đây toàn bị mắng. Hai vk ck Đường gia chắc là nghe nói con mình thông minh nên mới sống chết đòi lại. Mà ta nhớ Yến Thông từng điều tra có người nói lúc Tạ Bảo mất tích có báo quan mà, lúc này ổng lại nói không có???)
—— lời nói ngoài ——
Vụ án này phía sau sẽ có một xoay ngược lại, sở dĩ khai não động thời gian khả dĩ hoán một phương hướng.
Ngày hôm nay ngồi xe, an vị trên xe lửa cà bình luận, ha ha!