Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 281: THÊM THU HOẠCH MỚI


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lão nhân có bộ dạng gì, bao nhiêu tuổi, có dung mạo đặc thù hay không?”


“Nuôi râu, mặc một bộ trường quái màu xám tro, như một người buôn bán, ta cũng không dễ nói, phản chính sạch sẽ.” Nói: “Nếu nói đặc thù, thật đúng là không có, chính là lão nhân sạch sẻ, phỏng chừng lớn hơn ta chút, chừng năm mươi tuổi đi.”


Đỗ Cửu Ngôn nói lời cảm tạ, cùng Oa Tử ly khai.


“Là người bảo hắn báo quan có vấn đề?” Oa Tử đã hiểu.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đường Lục đi nha môn báo quan, cũng nói là một lão nhân mặc trường quái hôi sắc kiến nghị hắn báo quan.”


“Có người ở đang dẫn Tam gia đi Tiền Đường Câu lại đi Cao phủ?” Oa Tử kích động không thôi, “Đỗ tiên sinh, ngươi thật lợi hại, thậm chí ngay cả cái này cũng có thể nghĩ ra được.”


Đỗ Cửu Ngôn cười khổ, “Đó là bởi vì bây giờ không có đầu mối.”


“Vậy bây giờ phải đi tìm lão nhân này sao? Nuôi râu, sạch sẽ. . . Hình như không dễ tìm cho lắm.” Oa Tử nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tìm được rồi cũng không tiện chứng, loại nhân chứng cùng chứng cứ không cụ bị tính xác thực này, mang lên đường, sẽ khiến tranh luận quấy đục án kiện, càng khó biện.”


“Nhưng cũng không phải là không hữu dụng, chí ít có thể cho chúng ta một chút lòng tin.”


Oa Tử gật đầu, “Đỗ tiên sinh, may là có ngươi, không thôi kiếp này của Tam gia chúng ta khẳng định đi không qua.”


Hai người đi Cao gia biệt viện.


Trịnh Nhân không ở, Cao Viễn cũng không ở, Đỗ Cửu Ngôn vào yến hội thất án phát.


Cùng Oa Tử hai người lần thứ hai tế tế kiểm chứng, trong phòng không có thiếu đồ cũng không có thêm cái gì.


“Cùng ai đánh nhau?” Đỗ Cửu Ngôn đi hậu viện, hai tiểu nha hoàn đưa lưng về phía nàng đưa com cho mèo, vừa đầy ngập đáng tiếc, “Lão gia đi, sau này ngươi đáng thương rồi, không người thương ngươi như lão gia nữa.”



“Bất quá ngươi cũng đừng sợ, chúng ta sẽ không để cho ngươi chết đói.”


Hai tiểu nha đầu thấp giọng nói chuyện, lại cùng thở dài, “Lão gia tốt với con mèo này hơn cả đại gia. Làm súc sinh gặp phải một chủ tử tốt, cũng là phúc khí đã tu luyện mấy đời a.”


“Ai nói không phải chứ.” Một tiểu nha đầu khác sờ sờ đầu mèo mun, đứng dậy đi.


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống bên cạnh ổ mèo, “Mèo mun mèo mun, mau cho ta chút đầu mối đi.”


Mèo mun hướng về phía nàng meo meo kêu, nhảy ra ngoài, chạy bảy tám thước bỗng nhiên lộn mèo trên mặt đất, nằm không thể động.


“Làm sao vậy?” Đỗ Cửu Ngôn ngẩn ra, tiến lên, mèo mun nhìn nàng cả người vô lực lại sợ hãi, nàng ngưng mi hô: “Oa Tử!”


Oa Tử qua đây, nhìn cũng là ngẩn ra, “Đỗ tiên sinh, mèo này làm sao vậy.”


“Ngươi gọi hết mọi người ở đây tới.”


Oa Tử xác nhận, tìm mọi người trong viện đến, bao quát hai tiểu nha hoàn vừa cho mèo ăn, mọi người thấy hình dạng của mèo mun giật nảy mình, “Đỗ tiên sinh, mèo mun làm sao vậy, người làm gì nó?”


“Khi ta tới liền thấy nó như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, mèo mun đã hôn mê, nàng phân phó một vị lão bà tử lớn tuổi nhất, “Đi, nấu nước đường mạch nha đậu đen cho nó uống.”


Lão bà tử xác nhận vội đi nấu.


“Các ngươi vừa cho nó ăn cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hai tiểu nha hoàn.


Tiểu nha hoàn liếc nhau, trả lời: “Không ăn cái gì, chỉ là cơm nước đêm qua chúng ta ăn dư. Tất cả mọi người không khẩu vị, nên cơm nước còn dư lại đều cho nó.”


Đỗ Cửu Ngôn đưa mèo mun cho tiểu nha hoàn, nàng đi tới bên ổ mèo, xem qua trong bát thực vật của mèo, quả thực không có gì đặc biệt, nàng đứng dậy muốn đi, suy nghĩ một chút đơn giản xốc ổ mèo.


“Các ngươi bao lâu quét tước một lần?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Rơm rạ dưới ổ mèo, bên trên có vải bông nửa cũ, dọn dẹp rất sạch sẽ.


“Hai chúng ta ba ngày quét tước một lần, lúc lão gia ở, mỗi ngày phải thu thập một chút.” Tiểu nha hoàn ôm mèo trả lời: “Giặt sạch phơi vải bông thay rơm rạ.”



Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống, lật vải bông một lần, thấy đồ sửng sốt, kẹp trong tay lập tức cầm lấy một cái xương cá hoàn chỉnh, “Con cá này cũng là các ngươi vừa cho?”


“Chúng ta không ai cho ăn cá a.” Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lắc đầu theo, lập tức tiểu nha đầu ôm mèo nói: “Cá này là hôm qua đại gia bắt về, chiên cá khô cho Tiêu Tam gia nhắm rượu.”


“Ngày hôm qua câu về?” Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến đĩa cá, “Tổng cộng chiên mấy con?”


Nếu như nàng không có nhớ lầm, ngày hôm qua nàng đến, đĩa trên bàn chỉ có tám con cá chiên. Nhưng mới vừa đi vào nàng không có để ý, “Oa Tử, ngươi đi đếm một chút trên bàn còn dư bao nhiêu con cá.”


Oa Tử chạy đi kiểm tra, tiểu nha hoàn trả lời: “Tổng cộng mười hai con cá, lúc chiên ta, ta ăn một con, cho đại hắc ăn hai con, bất quá xương của con cá này không phải của ngày hôm qua, ta sợ đâm phải nó, trước khi cho nó ăn đã làm sạch.”


Nói như vậy, lên bàn có sáu con cá, gặp chuyện không may xong còn có tám con.


Là Tiêu Tam ăn hay Cao Đức Vinh ăn?


“Vì sao nói cho Tiêu Tam gia nhắm rượu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Tiểu nha hoàn trả lời: “Lão gia chúng ta răng không tốt, có lần bị mắc xương cá, sau đó không bao giờ ăn cá nữa.”


“Cho nên nói cá là cho Tam gia ăn?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Tiểu nha đầu gật đầu, “Có lẽ vậy, phản chính lão gia trước đây thật lâu không ăn cá.”


“Đỗ tiên sinh, ” Oa Tử chạy về, nói: “Trong đĩa còn bảy con cá, hơn nữa, chỉ có một bên có xương cá bị phun ra.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Mang cá còn lại và thức ăn về, tìm mèo ăn thử.”


“Oa Tử xác nhận.” Đi thu thập cá.


Bà tử nấu canh bưng nước đường mạch nha đậu đen qua đây, đút cho mèo, tất cả mọi người chờ ở một bên, ước chừng qua tầm thời gian uống cạn một chun trà, mèo mun tỉnh, mặc dù không thể động thần tình hoảng hốt, thế nhưng xác xác thật thật đã tỉnh lại.


Cái đó và giống độc ô đầu thảo như đúc.


“Cá chiên, các ngươi có ai từng tiếp xúc, mọi người tiếp xúc qua theo chúng ta quay về nha môn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.



Tất cả mọi người hoảng loạn, trùng hợp Cao Viễn tiến đến, có chút kỳ quái nói: “Đỗ tiên sinh, là tìm được chứng cớ gì sao, tại sao muốn mang các nàng về nha môn?”


Đỗ Cửu Ngôn nói một lần chuyện đã xảy ra, “.;.. Cao công tử cảm thấy thích hợp không?”


“Hợp.” Cao Viễn nhìn về phía hạ nhân trong nhà, “Theo Đỗ tiên sinh đi nha môn đi, đại nhân chỉ là hỏi, các ngươi không cần sợ hãi.”


Hắn nói xong nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi xem, ta có cần theo không?”


“Đang muốn nói.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bookwaves.com.vn

Cao Viễn xác nhận, để người khóa cửa nhà, ôm mèo đi ra, Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm trước ổ mèo hí mắt nhìn một hồi, lại đem mấy gian phòng sát vách yến hội thất đều tra xét một lần, một lúc lâu mới ra ngoài.


“Cửu ca, ” Oa Tử thấp giọng nói: “May mà chúng ta tới đúng lúc, không thôi thế nào cũng không nghĩ ra cá chiên có vấn đề.”


“Lúc đó Thi Đại không phải từng kiểm tra thực hư sao, không có điều tra ra a.”


“Có thể, tra không chuẩn.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong nhìn về phía Cao Viễn.


“Cao công tử, trên mu bàn tay của Cao lão gia có vết hồng, Thi Đại nói giống đánh nhau hay gì đó. Ngươi cũng biết, phụ thân ngươi có biết hai ngày này đánh nhau với ai không?”


Cao Viễn nghe ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói: “Ta cũng không biết.”


“Cũng không nhất định là cùng ai đánh nhau chứ, có thể hay không đập phải chỗ nào không?” Cao Viễn hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có khả năng.”


Nàng trở về nha môn, giao Cao Viễn và hạ nhân Cao gia cho Bả Tử, bản thân đi ra một chuyến, một lát sau trở lại, gọi Bả Tử đến phòng làm việc của Quế vương.


“Hạ nhân nói như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Đều nói không biết. Không ai có phấn ô đầu thảo, càng không biết dùng như thế nào.” Bả Tử nói: “Có chuyện rất trọng yếu, cá chiên các ngươi mang về, ta tìm bảy con mèo hoang ăn cá.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.


“Đợi nửa canh giờ, bảy con mèo hoang không có vấn đề.” Bả Tử nói: “Sau nửa canh giờ, ta đưa cả thức ăn cho chúng nó ăn, như trước không có việc gì.”


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, hắn cau mày nói: “Nói như vậy, một cái đĩa có mười một con cá, cũng chỉ có Tiêu Tam và mèo mun ăn trúng độc?”



“Đây cũng quá rối.” Quế vương gõ bàn, nói: “Còn phải đoán chắc Tiêu Tam ăn con nào?”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Quế vương.


“Nhìn ta làm gì, độc cũng không phải ta hạ.” Quế vương nói.


“Ngươi nói không có sai. Cao Đức Vinh không ăn cá, nên độc hạ bên trong cá, như vậy trước khi hắn chết nhất định là thanh tỉnh. Mặc dù Tiêu Tam ăn cá, nhưng người hạ độc lại không có thể khống chế, hắn sẽ ăn con cá nào.”


“Nên, độc là Cao Đức Vinh hạ.”


Quế vương và Bả Tử kinh ngạc, ánh mắt đối diện nhau muốn xác nhận cho nhau cái gì, nhưng lại cấp tốc ghét bỏ tách ra.


“Vậy là được rồi.” Bả Tử nói: “Chỉ có Cao Đức Vinh hạ độc tiện nhất.”


Quế vương nhắc nhở: “Nhị vị, động cơ của Cao Đức Vinh là cái gì? Báo thù?”


“Không rõ ràng lắm, có lẽ là báo thù đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại chúng ta tới suy nghĩ một chút, ai tiến đến giết Cao Đức Vinh.”


“Người này rất có thể ngay từ đầu hợp mưu với Cao Đức Vinh. Nhưng người hợp mưu với hắn hiển nhiên không phải một lòng với Cao Đức Vinh, sau khi đi vào dùng đao của Tiêu Tam giết Cao Đức Vinh mà giá họa Tiêu Tam.”


“Nếu như nói như vậy, như vậy người này nhất định là đều quen Tiêu Tam còn có Cao Đức Vinh.” Quế vương nói.


“Biết nhau, đồng thời võ công không tệ, có thể một đao cắt cổ người.” Bả Tử nói bổ sung.


“Còn có một vấn đề, độc từ đâu tới, hiện tại đến xem, chỉ có ô đầu thảo trong tay Tiêu Tam.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn phải đi gặp Tiêu Tam, để hắn hồi ức một chút.”


Quế vương phân phó Kiều Mặc: “Gọi Tiêu Tam tới.”


Một lát sau Tiêu Tam bị mang tới.


“Tam gia, chuyện ngươi có ô đầu thảo, ai biết?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


—— lời nói ngoài ——


Đang đến gần chân tướng loan trên đường, quẹo qua khứ sau đó tựu sẽ phát hiện tưởng hất bàn tử, cạc cạc…

Tuy rằng ta không ở, nhưng vẫn là yếu đầu phiếu, có phiếu tựu đầu, hắc hắc.

Sao sao đát, ái các ngươi, hy vọng ngày hôm nay lúc rảnh rỗi năng gõ chữ, tâm tính thiện lương luy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận