Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 282: VƯƠNG GIA GIÁ ĐÁO

Dịch giả: Luna Wong

“Ý của ngươi là, độc ta trúng là ô đầu thảo của ta?” Tiêu Tam thấy Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, hắn ngưng mi nhớ lại, một lúc lâu lắc đầu nói: “Ta không nhớ rõ, hẳn là không có ai biết mới đúng.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi và Cao Đức Vinh có cùng quen bằng hữu, biết võ công hay không?”

“Đó chính là bộ khoái trong nha môn. Sau này Cao Đức Vinh rất ít ở lại Thiệu Dương, ta và hắn hầu như không có cùng xuất hiện.” Tiêu Tam nói: “Ngươi vừa nói như vậy, rất kỳ hoặc a.”

Tiêu Tam vừa nói xong, Cố Thanh Sơn và Mao lão đạo từ bên ngoài tiến đến.

“Chúng ta có đại thu hoạch.” Vẻ mặt Mao đạo sĩ dương dương đắc ý, “Buổi chiều ta làm bộ xem phong thủy, đi Cao phủ một chuyến xem phong thủy cho bọn hắn, các ngươi đoán ta tra được cái gì.”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

“Ta tra được, Cao gia sắp phân nhà.” Mao đạo sĩ nói: “Cao Viễn là lão nhị, trên hắn còn có một vị ca ca. Ca ca chẳng những có thể làm còn rất thông minh.”

“Nói nhanh lên một chút, bán thần bí gì.” Quế vương nói.

Mao đạo sĩ sờ sờ mũi, ha hả cười nói: “Cao Viễn và Cao Đức Vinh có tranh chấp, Cao Đức Vinh còn đánh hắn, mắng hắn bất hiếu!”

“Bởi vì tài sản phân không đều?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Mao đạo sĩ gật đầu, “Đúng!” Mao đạo sĩ nói: “Hắn có động cơ giết cha hắn.”

“Không đúng a.” Cố Thanh Sơn nói: “Nếu là hắn cảm thấy phân không đều, đó không phải là nên giết ca hắn sao, giết cha hắn có ích lợi gì, đến lúc đó hắn cái gì cũng không chiếm được.”

Mao đạo sĩ nở nụ cười một chút, nói: “Giết cha, hắn còn có nương a.”

Cha đã chết, như vậy tài sản chính là mẫu thân chia.

“Nói như vậy cũng hợp lý, một là trút căm phẫn, hai là vì tài sản.” Quế vương nói: “Nếu là như vậy, như vậy hắn nên mời sát thủ. Bởi vì từ lúc Tiêu Tam vào cửa chỉ chốc lát, hắn vẫn bên ngoài viện nói chuyện, thẳng đến hắn nói muốn vào yến hội thất mời rượu, mới phát hiện xảy ra chuyện.”

“Hơn nữa, đao kia núi cao xa làm không được.” Kiều Mặc nói.

Quế vương vỗ bàn, nói: “Được rồi, chụp Cao Viễn, thẩm hắn!”

“Tại sao ngươi không nói chuyện?” Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hắn phát hiện chỉ cần nàng không nói lời nào, nhất định là đang tồn chất vấn đối với chuyện này.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như là Cao Viễn, như vậy thì là hắn và Cao Đức Vinh cùng nhau hợp mưu, dự định hạ độc Tam gia, hạ độc Tam gia làm gì?”

“Ta không biết.” Tiêu Tam nói: “Ta phát thệ ta không có lừa bịp tống tiền cũng không có uy hiếp, ta chính là qua đòi tiền, hắn cho ta một nghìn lượng ta không hài lòng, nên ta và hắn cãi nhau.”

“Nhưng hắn đi hơn nửa năm, chúng ta đều chưa có tiếp xúc qua, làm sao vừa về lại nghĩ đến giết ta, hại ta.” Tiêu Tam nói: “Ta thừa nhận bảy năm trước, ta làm chút tay chân, nhưng là trải qua bảy năm, trong này hắn tức giận bao nhiêu lần, vì sao hết lần này tới lần khác hiện tại mới giết ta?”

“Đúng vậy, vì sao hết lần này tới lần khác hiện tại muốn giết ngươi hại ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn như có điều suy nghĩ, “Vấn đề này không giải khai, rất kỳ quái.”

Quế vương vỗ bàn một cái, nói: “Thẩm Cao Viễn.”

Đỗ Cửu Ngôn không có phản đối, “Hỏi một chút cũng tốt.”



Trong Tây Nam, Trịnh Nhân đi tìm Phó Hoài Cẩn, “… Đỗ Cửu Ngôn mang Cao Viễn về.”

“Vì sao mang Cao Viễn về, lẽ nào hắn hoài nghi là Cao Viễn giết Cao Đức Vinh?” Phó Hoài Cẩn hỏi.

Trịnh Nhân gật đầu, “Hẳn là thế.”

“Hắn vì biện tụng cho Tiêu Tam, tận hết sức lực a.” Phó Hoài Cẩn không vội thong thả nói: “Ngươi nói một tiếng với người của Cao gia, chỉ cần Cao Viễn,, chúng ta nhất định sẽ cứu người ra.”

Trịnh Nhân xác nhận đi vòng đi ra, thư đồng của hắn chờ hắn ở cửa, thấp giọng nói một câu, hắn hơi lộ ra kinh ngạc từ cửa hông ra ngoài.

Liền thấy Đỗ Cửu Ngôn tựa ở cuối hẻm đang đợi hắn, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay với chắp tay, lại cười nói: “Trịnh tiên sinh, có chuyện muốn thương lượng với người.”

“Chuyện gì?” Trịnh Nhân lộ ra vẻ đề phòng.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một chuyện thú vị!”

Bookwaves.com.vn

Sau đó mấy ngày, đều tự kiểm chứng, nha môn thẩm vấn Cao Viễn.

Cao Viễn ở trong tù hô to oan uổng, lại không chịu thừa nhận, nhưng ngày thứ tư, một tiểu nha đầu của biệt viện Cao phủ khai, Oa Tử thỉnh Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn qua đó.

Tiểu nha đầu chính là nha đầu ngày đó ôm mèo, tên là Thải Hương, năm nay mười sáu tuổi, sợ khóc lên, thê thê thảm thảm nói: “Trời xế chiều nhị gia thay đổi y phục.”

“Hắn nguyên bản mặc chính là một kiện trường quái hồ lam, sau này ta nhìn thấy hắn, hắn thay đổi một kiện trường quái thâm lam. Ta, ta đoán nhị gia có nguyên nhân gì, để hắn phải thay quần áo.”

Mọi người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Soát qua biệt viện chưa?” Quế vương hỏi Oa Tử.

Oa Tử gật đầu, “Soát qua, còn cố ý xem nói.

Quế vương đang muốn nói, Cố Thanh Sơn vội vã mà đến, chắp tay nói: “Gia, qua y phục, không phát hiện chỗ biệt đặc gì.”

“Vậy đi lần nữa.” Quế vương nhìn Thải Hương, “Xác định là trường quái hồ lam?”

Thải Hương gật đầu, quay đầu lại nhìn bà tử đi cùng nàng, “Buổi sáng hôm đó nhị gia có phải mặc hồ lam trường quái hay không? Hắn thường mặc kiện đó.”

“Vâng!” Bà tử gật đầu, “Ta còn nói nhị gia màu này nhạt quá, mặc làm việc làm dơ rửa không ra.”

Quế vương phân phó Oa Tử đi tìm.

“Ta cũng đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương đang muốn nói, Cố Thanh Sơn vội vã mà đến, chắp tay nói: “Gia, Ninh vương tới!”

“Ninh vương, hắn tới làm gì?” Quế vương nhíu mày, hắn đều sắp quên dáng dấp của Ninh vương ra sao rồi.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Bả Tử.

“Nhìn hắn làm gì, không biết là ai thì ngươi hỏi ta a.” Quế vương lôi kéo nàng đi ra, thấp giọng nói: “Ninh vương, chính là nhi tử của Hàn thái phi, một trong thứ huynh của ta.”

Đỗ Cửu Ngôn lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy, “. . . Ninh vương này, cùng ngươi cùng với thánh thượng ai lớn tuổi?”

“Ta có hai vị thứ huynh, Vũ Xương Ninh vương và Giang Tây Cát An Hoài vương, bọn họ một người lớn hơn ca ta, một người nhỏ hơn ca ta. Sinh mẫu của Ninh vương Hàn thái phi và sinh mẫu Hoài vương Vương thái phi đều còn sống.” Quế vương nói: “Còn có cái gì muốn biết?”

“Có.” Đỗ Cửu Ngôn không quan tâm những thứ này cho lắm, nên vừa nghe Hồ Quảng còn có Ninh vương, có chút kinh ngạc, “Hồ Quảng là đất phong của Ninh vương?”

Quế vương trừng mắt, “Mặt hắn to à. Vũ xương là đất phong của hắn.”

“Còn có một cái vấn đề, ” Đỗ Cửu Ngôn nhấc tay nói: “Logic của cha ngươi. . . Tiên đế không đúng a, vì sao cho phép nhi tử thứ xuất ra đời sớm hơn đích tử?”

Trong luật pháp, còn có điều lệ với đích thứ.

“Ngươi rốt cuộc có từng thi công danh hay không?” Quế vương đánh đầu Đỗ Cửu Ngôn một cái, “Phụ hoàng ta thú hai hoàng hậu, nương ta là người thứ hai.”

Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, “Ta không chú ý những chuyện lông gà vỏ tỏi này không phải rất bình thường sao? Có gì đặc biệt hơn người.”

“Hoàng gia không có việc nhỏ, ngươi đi trên đường cái hỏi một chút, người nào không biết việc này?” Quế vương khinh bỉ, khoanh tay nói: “Còn có vấn đề gì, hỏi luôn đi. Ta ở, lại còn đi hỏi người khác.”

Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, ho khan một tiếng, “Vị Ninh vương này sao tới Thiệu Dương, hắn biết ngươi ở Thiệu Dương làm huyện lệnh?”

“Có thể!” Quế vương nói.

Bookwaves.com.vn

“Ngươi nhớ kỹ hỏi hắn, tại sao tới Thiệu Dương, ai nói cho hắn biết ngươi ở Thiệu Dương.”

Quế vương gật đầu.

“Lúc ngươi. . . Thành thân, hắn có đi uống rượu mừng không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Có lẽ, phản chính ta không chú ý.” Quế vương nói: “Theo đạo lý hắn là phải đi.”

Cũng không cần hắn tiếp đãi ai, hắn chỉ cần phụ trách thành thân là được.

“Đã biết, ngươi tốc tốc đi tiếp đãi Ninh vương của ngươi đi, theo lệ, huyện lệnh như ngươi phải quỳ nghênh mười dặm.”

Quế vương cười nhạt, “Ta quỳ, hắn nếu dám đứng, ngươi xem ta thu thập hắn như thế nào.”

Lúc nói chuyện hắn đi tiền viện, Ninh vương đã nha đường chờ hắn, hắn trong sạch đơn giản không có phô trương, nên không có oanh động.

“Lão tứ.” Ninh vương năm này 33 tuổi, vóc dáng rất cao trắng mập, thấy Quế vương mang da mặt tiến đến nhất thời kích động nghênh đón, “Tứ đệ!”

Quế vương đẩy hắn, Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này.”

“Phản chính chính là có người nói cho ta biết. Cách gần như vậy, ta chỉ muốn tới thăm ngươi một chút. Huống chi, ngươi còn đang làm huyện lệnh, ta nhất thời hiếu kỳ nên tới.” Ninh vương nói: “Tứ đệ, ngươi gần đây tốt không, đeo thứ đồ chơi gì, quá xấu.”

“Vậy có mang lễ cho ta không?” Quế vương nhìn phía sau một chút.

Ninh vương cười ha hả, đặt tay lên vai Quế vương, “Vẫn giống như trước đây. Ngươi yên tâm, không mang theo lễ ta dám tới thăm ngươi sao?”

“Vậy cũng được.” Quế vương ngồi xuống đối diện hắn, “Một mình ngươi tới, đại tẩu đâu?”

Ninh vương che miệng khanh khách cười, “Bụng bốn tháng, ra không được!”

“Thật có thể sinh, cẩn thận ca ta kiêng kỵ ngươi có thể sinh, đoạn ngươi luôn.” Quế vương nói.

Khóe miệng Ninh vương run lên, cười hắc hắc nói: “Thánh thượng sẽ không. Hơn nữa, ta lão lão thật thật không có gì cả, chỉ sính thêm mấy hài tử, cũng không cho a.”

“Ngươi sinh như hèo.” Quế vương nói.

“Ngươi đố kị ta.” Ninh vương đấm bờ vai của hắn, “Nếu ngươi đố kị ngươi mau tái thú kế thất a, người trước khẳng định đã chết rồi.”

Quế vương nói: “Ai biết chết sống, nữ nhân chính là phiền phức, không có hứng thú!”

Ninh vương thấp giọng nói: “Đó là ngươi không biết tư vị của nữ nhân, biết rồi ngươi sẽ có hứng thú.”

Quế vương nhìn hắn, đuôi lông mày khươi một cái, “Ngươi biết tư vị của nam nhân không?”

“Phốc!” Một miệng trà Ninh vương phun ra ngoài, mặt đỏ tới mang tai nhìn hắn, “Ngươi. . . Ngươi học của ai, lời này đều có thể nói ra, ngươi nghìn vạn lần không nên lộ ra câu này trước mặt mẫu hậu.”

Lúc nói chuyện nhìn chung quanh, cau mày nói: “Cố Thanh Sơn bọn họ đâu, rốt cuộc làm sao hộ ngươi thế. Để ngươi bằng hữu gì cũng kết giao.”

“Cố Thanh Sơn.” Ninh vương rầy một câu, Cố Thanh Sơn tiến đến, Ninh vương cả giận nói: “Gia các ngươi đều kết bạn với ai, các ngươi theo hắn che chở hắn, hắn kết giao bằng hữu các ngươi không quan tâm chút?”

Cố Thanh Sơn chắp tay muốn giải thích, Quế vương phất tay để hắn xuống phía dưới, “Ngươi thật nhiều chuyện, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi ở đâu ra nhiều lời như vậy.”

“Ngươi không biết thì không biết đi.” Quế vương lườm hắn một cái.

Ninh vương đau lòng nhìn Quế vương, “Ngươi từ nhỏ chính là lớn lên trong lòng bàn tay chúng ta, thứ tốt gì đều giữ lại cho ngươi. Ngươi bây giờ thiếu nữ nhân, bằng không, bằng không ta cho mấy mỹ nhân đến có được hay không?”

“Nếu ngươi không ghét bỏ, đến pủ đại ca chọn cũng được, chỉ cần ngươi thích, trừ tẩu tử ngươi ra, ta đều cho ngươi.”

Quế vương liếc hắn một mắt, “Không cần người, cần tiền. Có tiền không?”

“Không có!” Ninh vương lắc đầu.

Huynh đệ hai người nói chuyện phiếm, Đỗ Cửu Ngôn đi, cùng Bả Tử mang theo hai tiểu bộ khoái đi, biệt viện Cao gia.

Ngọa thất của Cao Viễn là một gian ở đầu cùng phía tây, mấy người lục soát một lần trong phòng, lại nhìn phòng khác một lần.

Không có tìm được y phục hồ lam.

“Ngày đó Cao Viễn đang làm gì?” Bả Tử hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, nhìn trong viện có nhiều mẫu đơn, nàng ở góc tường tìm cuốc, Bả Tử tiếp nhận đào đất, bất quá đào hơn mười cái liền thấy lộ ra một bộ y phục.

Hồ lam sắc.

Bả Tử và Đỗ Cửu Ngôn liếc nhau, giũ bùn đất phía trên ra, y phục nhiều nếp nhăn chỗ tim cùng ống tay áo, đều có vết máu phun tung toé dạng gần.

“Thẩm Cao Viễn đi.” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu.

(Luna: Ô la la, thế là ta đã đoán sai)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui