Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 284: BIỆN CHỨNG TẠI ĐƯỜNG


Dịch giả: Luna Wong


Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Phó Hoài Cẩn mặc tụng sư phục thiên thanh sắc không nhanh không chậm đi tới, theo sau lưng hắn, còn lại là Trịnh Nhân, ôm hồ sơ hiển nhiên hôm nay là làm phó thủ.


Mọi người tránh ra, Phó Hoài Cẩn vào nha môn, mọi người lại tụ lại, ngoài cửa nha môn người ta tấp nập.


“Nhường một chút.” Có người hô: “Tri phủ đại nhân đến!”


Xôn xao!


Mọi người vẻ mặt kinh ngạc lần thứ hai tránh ra, vừa quay đầu lại liền thấy một chiếc xe ngựa đậu ở cửa, Ngô Điển Dần một thân quan phục từ trong xe xuống.


Tri phủ cũng tới?


Ngô Điển Dần đi nhanh tiến nha môn, Quế vương ngồi ở giữa, thấy hắn tiến đến không quá tình nguyện đứng lên, làm một hình dạng chắp tay.


Ngô Điển Dần không dám nhận lễ này cũn không dám quá nhiệt tình, bước lên phía trước bái kiến Ninh vương, “Nghe nói vương gia người đến Thiệu Dương nghe đường, hạ quan không có nghênh đón từ xa, thật sự là thất lễ!”


Ninh vương mặc thâm lam sắc cẩm, dung mạo thanh tú trắng trắng mập mạp, cười khanh khách nói: “Vô phương, ta làm việc đi ngang qua, vừa lúc gặp phải nơi này có án tử, liền nghe một chút.”


“Vừa vặn, lại là hội trưởng Tây Nam và Đỗ Cửu Ngôn biện tụng, thì càng không thể bỏ qua.”


Ngô Điển Dần chắp tay, nói: “Vâng, hạ quan cũng nghe một chút.”


Hoàng thư lại để người bưng trên ghế, Ngô Điển Dần ngồi ở đầu dưới của Ninh vương.


Phó Hoài Cẩn và Đỗ Cửu Ngôn lúc này mới đi tới hành lễ với Ninh vương cùng với Ngô Điển Dần.


“Phó tiên sinh gặp qua, trái lại Đỗ Cửu Ngôn nghe đại danh đã lâu chưa từng thấy qua.” Ninh vương đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, gật đầu: “Anh hùng xuất thiếu niên a, tuổi còn nhỏ hưởng dự nổi danh, đúng là tuấn tú lịch sự.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Vương gia quá khen, học sinh không được nổi danh, bất quá là làm chuyện bổn phận.”



“Hay cho một câu chuyện bổn phận.” Ninh vương cười nói: “Bổn vương chăm chú lắng nghe!”


Đỗ Cửu Ngôn và Phó Hoài Cẩn chắp tay lui về.


“Cửu Ngôn, ” Tiền Đạo An thấp giọng nói: “Trước khi lên cũng không biết là Phó Hoài Cẩn, xem ra hắn nắm chắc. Ngươi nhất định lưu tâm nhiều hơn.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn về phía Phó Hoài Cẩn, so với Tiết Nhiên Phó Hoài Cẩn trầm ổn rất nhiều, đứng ở công đường ánh mắt đạm nhiên, hình dạng vận trù duy ác, khí thế cực đủ.


Nếu không phải quen biết, nàng cũng sẽ vì phần khí thế này của hắn mà bội cảm áp lực, khẩn trương hoảng loạn.


“Thăng đường!” Quế vương nói: “Dẫn đám người tới.”


Tiêu Tam và Cao Viễn bị dẫn theo lên.


“Tụng sư nguyên cáo, ngươi nói trước đi.” Quế vương vỗ kinh đường mộc, cho Đỗ Cửu Ngôn một ánh mắt khích lệ.


Phó Hoài Cẩn tiến lên một bước, hơi chắp tay ra hiệu với mọi người, mở miệng nói: “Buổi chiều hai mươi sáu tháng trước, Cao thị Thiệu Dương, Cao Đức Vinh chết ở biệt viện ngoài bắc thành. Đao ở trên cổ, từ trái rạch sang phải, một đao mất mạng!”


“Người phát hiện báo quan, còn quỳ dưới đường thứ tử của Cao Đức Vinh Cao Viễn.”


“Hiện trường do Lưu đại nhân tự mình kiểm chứng, truy tầm hung khí một thanh.” Phó Hoài Cẩn mang đao của Tiêu Tam lên, “Kinh qua ngỗ tác khám nghiệm tử thi, vết thương ăn khớp, người chết Cao Đức Vinh xác thực bị cây đao này giết chết.”


“Trừ hung khí ra, lúc đầu Tiêu Tam cùng uống rượu với hắn, ở hiện trường, mặc quần áo dính máu khí định thần nhàn ngồi ở trên ghế. Cao Viễn tiến vào, dùng dây thừng trói lại. Trong quá trình này Tiêu Tam vẫn không phản kháng cũng không mở miệng cãi lại.”


“Tiêu Tam.” Phó Hoài Cẩn hỏi: “Trước án phát, ngươi có cùng Cao Đức Vinh uống rượu không?”


Tiêu Tam đáp: “Có!”


“Có từng có người ngoài tiến nhập?”


“Không có.”


Bookwaves.com.vn


Phó Hoài Cẩn gật đầu, chắp tay với mọi người, nói: “Lúc đầu, trừ mười một hạ nhân ở biệt viện cùng với Cao Viễn ra, cũng chỉ có Tiêu Tam một mình ở trong biệt viện.”


“Trừ hung khí, nhân chứng ra, động cơ giết người của Tiêu Tam cũng không phải phi thường rõ ràng.” Phó Hoài Cẩn xuất ra một phần công văn võ quan quan phủ lập, “Một phần này, là công văn lập hồ sơ của võ quán Thường Thắng, Tiêu Tam và bạn tốt của hắn Thường Sơn cùng nhau mở võ quán ở Du Tiền thôn. Hôm nay đang sửa trang, theo Tiêu Tam nói, trừ hai người bọn hắn ra nửa năm trước Cao Đức Vinh từng đáp ứng cùng nhau kết phường, nhưng bởi vì không có đất, sau đó Cao Đức Vinh lại ra ngoài, đến nay Cao Đức Vinh chưa từng tham dự chuyện võ quán.”


“Võ quán đầu nhập rất lớn, Tiêu Tam đã xuất gần bốn nghìn lượng, trứng chọi đá hắn rốt cục đợi được Cao Đức Vinh. Vì vậy không kịp chờ đợi đi tìm Cao Đức Vinh. Hai người gặp mặt ôn chuyện xong, Cao Đức Vinh xuất ra một nghìn lượng ngân phiếu cho hắn.”


“Tiêu Tam bất mãn, vì vậy hai người khắc khẩu, tức giận Tiêu Tam ném bể ly rượu, tỏ vẻ đe dọa, sau đó, hắn rút đao giết Cao Đức Vinh, ăn cắp bốn nghìn lượng ngân phiếu của hắn giấu ở trong hà bao, người lại tính trước kỹ càng lưu tại hiện trường.”


Phó Hoài Cẩn lấy mảnh vỡ cùng bốn nghìn lượng ngân phiếu ra.


“Nên, hung khí, nhân chứng, động cơ hung thủ giết người của bản án, mạch lộ rõ ràng vừa xem hiểu ngay vừa xem hiểu ngay, này đây, thỉnh đại nhân y theo luật phán định Tiêu Tam phạm tội cố sát, trảm lập quyết!”


Phó Hoài Cẩn nói xong hơi chắp tay, lui về phía sau.


Biện chứng rõ ràng, sạch sẽ lưu loát đây là Phó Hoài Cẩn a, Đỗ Cửu Ngôn tiến lên chắp tay, nói: “Đại nhân, hôm nay bổn đường học sinh vì Tiêu Tam biện tụng vô tội.”


Mọi người kinh ngạc.


Ngô Điển Dần lo âu nhìn nàng, Phó Hoài Cẩn nói không có sai, vụ án này mạch lộ quá thật giống như cột chặt đáy hài, một cây châm cũng không chen vào lọt.


Biện tụng có tội đều khó khăn, còn nói gì vô tội.


Nhưng lệnh Ngô Điển Dần ngạc nhiên là, bách tính phía ngoài lại an tĩnh không ngớt, không người cảm thấy kinh ngạc với ngôn từ của Đỗ Cửu Ngôn, thật giống như tất cả mọi người liệu đến, vốn nên như vậy như nhau.


“Bách tính Thiệu Dương, kiến thức nhiều.” Ninh vương thấp giọng nói với Ngô Điển Dần.

Ngô Điển Dần thâm dĩ vi nhiên, thấp giọng trả lời: “Lúc sớm có Tây Nam, , hôm nay có Đỗ Cửu Ngôn, tụng án từng kiện từng kiện đặc sắc, bách tính nghe tụng lỗ tai đều dưỡng đến gian xảo.”


Ninh vương gật đầu.


Phó Hoài Cẩn nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, thần sắc đạm nhiên, cũng không có kinh ngạc.



“Hiện trường án phát, chứng cứ, mới vừa rồi Phó tiên sinh trần thuật rất hoàn chỉnh, ta và người thỉnh tụng của ta Tiêu Tam, đều không dị nghị.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng có một nghi điểm, Phó tiên sinh không có đề cập, đó chính là Tiêu Tam nhắc tới hắn chưa từng nhớ kỹ quá trình phát, không có ký ức.”


“Việc này có chút kỳ hoặc, do nha môn đứng ra hỏi đại phu, cũng có ngỗ tác Thi Đại nghiệm chứng, dược phấn ô đầu thảo đặc sản của Lưu gia ao, có công hiệu này. Hút vào có thể khiến người ngất xỉu ngắn, hút số lượng vừa phải có thể khiến người tử vong, nhưng nếu đúng lúc này uống nước cam thảo hoặc nước đường mạch nha đậu đen liền có thể giải độc, nhưng sau khi tỉnh lại, đương sự không nhớ rõ tất cả chuyện trước sau khi ngất.”


“Loại mất trí nhớ ngắn này, nhìn qua rất gượng ép. Ngay cả ta vừa nghe được thì, cũng biểu đạt nghi vấn với Tiêu Tam. Dưới tình huống như vậy, độc từ đâu tới đây, ai hạ độc hắn, hạ độc là vì cái gì?”


“Còn có, sau khi hạ độc, là ai giết Cao Đức Vinh.”


“Rất hiển nhiên, một ngày tin Tiêu Tam nói, vụ án này từ miệng Phó tiên sinh, mạch lộ của án kiện rõ ràng chứng cứ vô cùng xác thực, biến thành án rắc rối phức tạp không có đầu mối giết người.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bất quá, mặc dù trắc trở trọng trọng, nhưng công phu không phụ lòng người, dưới mấy lần đi biệt viện Cao phủ, ta mắt thấy mèo mun Cao phủ ăn cá ngất xỉu.”


“Lúc đầu, Cao Viễn câu mười một con cái, Tiêu Tam và Cao Đức Vinh dùng cơm uống rượu, bày lên bàn chín con, Cao Đức Vinh không ăn cá, nên một con là do Tiêu Tam ăn, xương cá trước bàn cơm của hắn cũng có thể nói rõ. Sáu án phát bàn cơm còn lại tám con cá chiên, ngày thứ hai mèo mun nhà hắn trộm một con bỏ vào ổ, sau khi ăn xong, mèo trúng độc, đồng thời dấu hiệu cực kỳ tương tự bệnh trạng trúng độc ô dược ô đầu thảo.”


(Luna: Chương trước nói đại gia câu cá, lúc này lại thành nhị gia, không phải ta dịch sai nha @@)


“Vì vậy, chúng ta mang hết tất cả thức ăn trên bàn về kiểm chứng.”


“Bảy con cá bảy con mèo, trước ăn cá, vô sự, sau khi ăn đồ ăn còn thừa cũng vô sự!”


“Đây biểu thị, toàn bộ trên bàn cơm, chỉ có hai con cá Tiêu Tam và mèo mun Cao gia ăn là có độc.”


“Ai có thể hạ độc tinh chuẩn như vậy? Đáp án chỉ có một người, đó chính là Cao Đức Vinh hoặc Cao Viễn. Bọn họ hận Tiêu Tam, nếu muốn báo thù chuyện năm đó, nên, dùng thuốc bột ô đầu thảo, hạ độc Tiêu Tam.”


Bookwaves.com.vn

“Vậy là ai giết Cao Đức Vinh?” Ninh vương nhịn không được hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Là Cao Viễn.” Đỗ Cửu Ngôn lấy quần áo dính máu của Cao Viễn ra, giũ ra. “Mặt trên có máu phun tung toé rõ ràng. Dường như Phó tiên sinh nói, lúc đầu biệt viện Cao gia cũng không có người khác đi vào, nên hung thủ giết người nhất định là Tiêu Tam, kỳ thực không phải, lúc đầu mặc dù không có người ngoài đi vào, nhưng Cao Viễn ở.”


Hắn thấy Tiêu Tam té xỉu, đao trong tay, hắn cử đao giết phụ thân của hắn, thuận lợi thu thập hiện trường, xây dựng thành Tiêu Tam giết người.”


Đỗ Cửu Ngôn từ quần áo dính máu của Cao Viễn tìm được mảnh vỡ của ly rượu, “Lúc đầu chỉ một mảnh Phó tiên sinh lấy được, còn dư lại không thấy hình bóng. Nhưng ngay mấy ngày trước đây, chúng ta dưới nhắc nhở của nha hoàn Cao gia, trong bùn đất trồng mẫu đơn của biệt viện, tìm được hai thứ này.”


“Nên, hung thủ thật sự của án này không phải Tiêu Tam, mà là Cao Viễn càng có thời gian và động cơ gây án!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Phó Hoài Cẩn hỏi: “Động cơ giết người của Cao Viễn là cái gì?”


“Gia sản!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Từ lúc nửa năm trước, Cao Đức Vinh đề cập qua muốn phân nhà, giao sản nghiệp trong nhà cho trưởng tử xử lý, Cao Viễn chỉ có thể được hai ba phần mười gia sản, hắn ghi hận trong lòng, nên giết chết phụ thân hắn, mẫu thân kỳ sủng ái hắn có thể làm chủ phân lại.”


“Đây chính là động cơ giết người của hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.



Phó Hoài Cẩn hỏi ngược lại: “Ngươi nói ngươi là được một tiểu nha hoàn Cao gia chỉ dẫn, tìm được chứng cớ phạm tội của Cao Viễn?”


“Đúng!”


“Đại nhân, thỉnh truyền nha hoàn làm chứng.” Phó Hoài Cẩn.


Quế vương gật đầu, chỉ Oa Tử đi làm, ngẩn người phát hiện Bả Tử hôm nay vẫn không lên đường.


“Nô tỳ Thải Hương khấu kiến đại nhân.” Sát vách, Thải Hương lên tiếng nói.


Phó Hoài Cẩn hỏi: “Ngươi nói với Đỗ tiên sinh thế nào, thỉnh lặp lại một lần nữa.”


“Nô tỳ nói, lúc đầu nhị công tử chúng ta thay đổi y phục, để Đỗ tiên sinh đi thăm dò.” Thải Hương nói.


Phó Hoài Cẩn chất vấn: “Chuyện trọng yếu như vậy, sao ngươi không sớm nói?”


“Ngay từ đầu nô tỳ không nghĩ ra, cũng không có nghĩ đến trên người nhị công tử, sau này… Sau này nô tỳ bị đánh, thật sự là đau không sống được, liền, liền nghĩ đến chuyện này.”


Phó Hoài Cẩn hơi gật đầu, chắp tay nói với Quế vương: “Đại nhân, chứng nhân bất quá làm chứng, đại nhân không nên dụng hình.”


“Bổn quan muốn đánh thì đánh. Thế nào, ngươi dự định quay đầu chỉ trích bổn quan?” Quế vương chất vấn.


Phó Hoài Cẩn trả lời: “Không dám.” Lúc nói chuyện hắn khẽ run lần thứ hai nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Nên, ngươi bởi vậy mà nghĩ đến là Cao Viễn giết Cao Đức Vinh?”


“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Phó Hoài Cẩn nghiêm túc, chỉ vào quần áo dính máu, nói: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi xác định quần áo dính máu này không có vấn đề?”


“Hạ nhân Cao gia đều xác nhận.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Phó Hoài Cẩn nói: “Ngươi nói sạo, ngươi vì biện tụng cho hảo hữu của ngươi Tiêu Tam, ngươi cư nhiên công nhiên làm ngụy chứng, miệt thị luật pháp đùa cợt công đường, quả thực tội ác tày trời!”


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay uống say, chóng mặt… Phát hiện xuất môn gõ chữ, thật là một lời khó nói hết!

Sự tồn tại của ta ở lạnh run.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận