Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 286: CỤC NGƯƠI THIẾT KẾ


Dịch giả: Luna Wong


“Phó tiên sinh!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Phó Hoài Cẩn, “Một phen lời vừa, nói năng có khí phách, leng keng hữu lực. Nếu như tất cả là thật, Đỗ mỗ phàm là có một chút lòng liêm sỉ, nên lập tức tự vẫn tạ tội.”


“Nhưng rất đáng tiếc, ngươi nói những thứ này không phải thật, mà lòng liêm sỉ của Đỗ mỗ cũng ít chút, tự vẫn là chuyện không thể nào.”


Phó Hoài Cẩn nói: “Phó mỗ nguyện ý nghe ngươi biện bạch, bằng không, chuyện như vậy chỉ sẽ trở thành sỉ nhục của người làm tụng sư, Phó mỗ làm hội trưởng Tây Nam, cũng không muốn nhìn thấy.”


“Phó tiên sinh quan tâm thật nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên lất mặt, lườm hắn một cái, phất tay áo xoay người.


Phó Hoài Cẩn ngẩn ra, lần đầu tiên đích thân trải nghiệm Đỗ Cửu Ngôn vô sỉ trên công đường, người khác nho nhã lễ độ với nàng, nàng lại có thể không cố kỵ chút nào đưa tay đánh mặt người tươi cười.


Người này, quyết không thể khách khí với nàng, làm bộ cũng vô dụng.


“Phó tiên sinh mới vừa nói đúng, Cao Viễn quả thực không phải hung thủ!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nàng.


‘Vậy ngươi chính là làm ngụy chứng a.” Ninh vương không nhịn được nói.


Quế vương tằng hắng một cái, nói: “Vương gia, nghe đường như xem cờ, không cần nói.”


Ninh vương gật đầu, bưng trà uống không cho mình nói chuyện.


“Ngụy chứng? Đây chính là ngụy chứng, nhưng lại không phải ngụy chứng ta làm, mà là có người làm xong ngụy chứng, giao vào trong tay ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tất cả những chứng cứ nhằm vào Cao Viễn, đều giống như măng mùa xuân sau cơn mưa, từng cây từng cây nhổ ra, không kịp chờ đợi ném về phía ta ném mị nhãn uốn người, để ta phát hiện muốn bọn họ.”


Ninh vương bị trà sặc, ho khan.


“Ta từ chính đồ chứng minh Tiêu Tam vô tội, bị một cái tay vô hình, vung khăn mê hoặc ta biến thành chứng minh Cao Viễn là hung thủ và quẹo trên đường.”



Tất cả mọi người chờ nàng nói.


“Đầu tiên, ta làm tụng sư của Tiêu Tam, ta muốn phản chứng hắn vô tội, như vậy tất cả những chứng cứ bất lợi trong ở hiện trường án phát chỉ có Tiêu Tam nói, chuyện hắn bị người hạ độc, là một đầu mối miễn cưỡng.”


“Nên, ta nắm đầu mối hư vô này, đi Lưu gia ao trước, bởi vì ô đầu thảo của toàn bộ Thiệu Dương, đều là từ Lưu gia ao ra, thậm chí còn toàn bộ Hồ Quảng, đều là xuất từ Lưu gia ao. Ta đi điều tra xong, thật đáng tiếc, chỉ có Tiêu Tam nửa năm trước lấy ô đầu thảo, mà thuốc này hôm nay còn hoàn hảo đặt ở đáy giường của hắn.”


“Không có thuốc, đầu mối chặt đứt. Vì vậy, ta nghĩ tới một việc, lúc đầu Tiêu Tam vì sao đi Cao phủ? Hắn không phải cố ý, hắn là bởi vì phá án tiện đường đi Cao phủ.”


“Đã trải qua mấy cái trùng hợp. Lúc đầu, bộ khoái Oa Tử nhận được Tiền Đường Câu Đường Lục báo quan, nói nhi tử hắn Đường Diệu Tổ mất tích, vì vậy Oa Tử phải đi, ở cửa đụng phải Tiêu Tam đang muốn phải ly khai, lại thêm một vị lão bá, chuyện đương nhiên Oa Tử đi làm chuyện của lão bá, mà Tiêu Tam phải đi Tiền Đường Câu.”


“Chuyện của Tiền Đường Câu xong xuôi, Tiêu Tam mới đi biệt viện Cao gia. Ta rất hiếu kỳ vì sao buổi sáng hôm đó, có nhiều án kiện như vậy, vì vậy ta hỏi Đường Lục. Đường Lục nói, là có một lão nhân gia nói cho hắn biết, để hắn đi báo quan, vì vậy Đường Lục đến huyện nha… Sau đó ta đi đến nhà lão bá mất bò, rất trùng hợp, lão bá cũng nói, ngày đó có một lão nhân gia, nói cho hắn biết mất bò nên báo quan.”


“Đây là trùng hợp đầu tiên, làm ta kinh ngạc.”


Kinh ngạc thứ hai. Lần thứ hai ta đi Cao phủ kiểm chứng, trùng hợp đụng phải Thải Hương cho mèo mun của Cao Đức Vinh ăn, sau đó mèo té xỉu. Chính như phía trước nói, mèo trúng độc ô đâu thảo, đồng thời té xỉu ở trước mặt ta.”


“Ta đi vài lần, lúc này đây trùng hợp gặp, vì vậy ta đương nhiên một lần nữa nghĩ tới độc dược, nghĩ tới người duy nhất có cơ hội tinh chuẩn hạ độc, cũng chỉ có phụ tử Cao Đức Vinh.”


“Cao Đức Vinh vì sao độc Tiêu Tam, hắn độc xong dự định làm cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đó là một vấn đề, ta không biết, thế nhưng Cao Đức Vinh phải có đồng mưu, bằng không ở biệt viện hắn giấu diếm, cũng vô pháp bằng vào sức một mình, làm gì Tiêu Tam, nên, ta thuận lý thành chương nghĩ tới Cao Viễn.”


Bookwaves.com.vn – Luna: Ta cũng bị lừa -,-!


“Trùng hợp thứ ba, tra xong những thứ này, Oa Tử đến nói cho ta biết, Thải Hương bị đánh xong, nói Cao Viễn thay quần áo. Một tiểu nha đầu, sau khi bị đánh, không có hồ ngôn loạn ngữ, mà là ngôn từ cẩn thận nói Cao Viễn thay đổi y phục, tiến có thể công lui có thể thủ a.”


“Vì vậy, ta đi trong vườn hoa biệt viện, tìm được quần áo dính máu của Cao Viễn, cùng mảnh sứ vỡ ta vẫn tìm không được.”


Nàng dựng bốn ngón tay thẳng lên, nói: “Trùng hợp thứ tư, Mao đạo sĩ làm bộ xem phong thủy, đi Cao gia xem phong thủy. Hắn nghe được một tin tức cực kỳ trọng yếu, gia sản của Cao gia chia không đều, Cao Đức Vinh thiên vị trưởng tử. Nên, động cơ giết người, thời gian giết người, chứng nhân cùng với y phục của Cao Viễn đều tìm được.”

“Như vậy, động cơ giết người của Cao Viễn còn thật hơn Tiêu Tam.”



“Vì vậy, xảy ra một màn vừa rồi, từng câu chất vấn leng keng hữu lực của Phó tiên sinh, hỏi ta nghẹn họng nhìn trân trối, vô lực phản bác.”


“Vì sao nhiều trùng hớp như vậy? Là ai đẩy nhiều trùng hợp như thế đến trước mặt của ta?” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên hướng về phía sát vách, hỏi: “Thải Hương, ngươi sớm không nói muộn không nói, ngươi không nói thứ khác như đúng thời điểm, nhắc tới nhị gia các ngươi thay đổi một bộ y phục.”


Sắc mặt Thải Hương trắng nhợt.


“Cá bị hạ độc, vì sao không phải ba con, không phải bốn con không phải một con, hết lần này tới lần khác lại là hai con?”


“Mao đạo sĩ vừa đi lại nghe được chuyện bí tân như thế.”


“Vì sao buổi sáng hôm đó một lần tới hai án tử, người ủng hộ hai nhà báo quan, là ai?”


Đỗ Cửu Ngôn sầu khổ, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Phó Hoài Cẩn, “Phó tiên sinh, người cảm thấy ta nói có đạo lý không?”


“Ngươi nói những thứ này, bất quá là bản thân phỏng đoán bịa đặt, sự thực làm sao chúng ta sẽ biện, cũng không phải là ngươi cường điệu có đạo lý, chính là có thể tin.” Phó Hoài Cẩn nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đúng vậy, không có chứng cứ, hết thảy đều là phỏng đoán.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đại nhân, học sinh yêu cầu truyền chứng nhân.”


Quế vương gật đầu.


Đường Lục và lão bá mất bò được đưa lên công đường, Thẩm thị ở sát vách.


Lập tức một vị lão giả tuổi chừng sáu mươi mấy bị Oa Tử áp giải lên, quỳ xuống hành lễ, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Đường Lục, lão bá, ngươi nhị vị có biết hắn không?”


“Chính là hắn, ngày đó là hắn để chúng ta tới báo quan.”


Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn sát vách, “Thẩm thị, ngươi có biết người này không?”


“Người này, cùng ngày ta đi Tây Nam thỉnh tụng sư, chính là hắn kiến nghị ta đi.”



Mọi người hấp khí một trận, không hiểu nhìn vị lão nhân này.


“Ngươi bề bộn nhiều việc a, một hồi để cho người khác báo quan, một hồi để người thỉnh tụng, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn lão nhân, “Hồ quản sự ngươi bận rộn như thế, là bởi vì chủ tử nhà ngươi cũng bề bộn nhiều việc sao?”


Hồ Ẩm hừ lạnh một tiếng, nói: “Đều là trùng hợp, không liên quan gì đến chủ tử nhà của ta.”


“Phải không, phó tiên sinh, Hồ Ẩm tới ngươi ở Thi châu xây dựng tụng hành còn có người còn có người quản sao?”


Mọi người sửng sốt, Trịnh Nhân cũng nhìn về phía Phó Hoài Cẩn, không dám tin tưởng.

Phó Hoài Cẩn cư nhiên ở địa phương khác còn mở tụng hành? Nên trước đây thời gian dài như vậy hắn đều không về?


“Phó tiên sinh nhiều người thông minh, nên ta rơi vào cái tròng của hắn a, vì vậy, ta vừa đứng ở công đường, bị Phó tiên sinh liên tục chất vấn, như đinh đóng cột phán định cho ta ngụy chứng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta oan uổng a!”


Phó Hoài Cẩn nói: “Các trùng hợp khác không có quan hệ gì với ta, nhưng Hồ quản sự là quản sự của ta, hắn luôn luôn thích thích chõ mũi vào chuyện người khác, ngươi nói hắn dụng tâm kín đáo, phân minh chính là nói xấu.”


Bookwaves.com.vn

“Cao Đức Vinh đã chết, chết không có đối chứng nên ngươi không sợ đúng không.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương hỏi: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi nói từ đầu, bổn quan thích nghe.”


“Vâng, đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Ngày ấy, ở dưới một loạt trùng hợp, Tiêu Tam thuận lợi đi biệt viện Cao gia, Cao Đức Vinh cầm ô đầu thảo chuẩn bị xong trước đó, đổ chút thuốc bột lên con cá nhỏ.”


“Tiểu tam ăn con cá có chứa động. Cho nên lúc đó chúng ta tra, thức ăn trên bàn kiểm chứng không ra, vết tích có độc.”


“Tiêu Tam té xỉu xong, đồng dạng được người nào đó ám chỉ, người đầu độc tiến vào. Hắn nửa đêm nằm vùng ở biệt viện Cao phủ, sau khi giết người thừa dịp mọi người hoảng loạn, người bên ngoài tiến đến xem náo nhiệt, thuận lợi đào tẩu.”


“Chuyện về sau, chúng ta đều biết. Cao Đức Vinh đã chết, Tiêu Tam thành hung thủ giết người, mà chứng cứ vô cùng xác thực, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay người kia.”


“Ý tứ của ngươi, là có người âm thầm thiết kế án mưu sát này?” Quế vương hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đại nhân nói thật đúng, , có người âm thầm bày ra.”


“Nói?” Quế vương hỏi.



Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Phó Hoài Cẩn, “Phó tiên sinh, ngươi đoán, ai có bản lĩnh như thế, có thể bày ra án tử như vậy?”


“Thứ cho ta nói thẳng, lời của ngươi lời hồ ngôn loạn ngữ không hề ăn khớp, thật sự là mất tiêu chuẩn!” Phó Hoài Cẩn nói: “Ta đoán không được cũng không muốn suy đoán.”


Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha một tiếng, “Phó tiên sinh người thật sỏa nga, ta nói rõ ràng như vậy. Không thôi ta tới hỏi người khác.”


“Vương gia, người biết ta nói người nào không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Ninh vương.


Ninh vương nhìn về phía Phó Hoài Cẩn.


“Vương gia thật thông minh.” Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay cái lên.


Da mặt của Ninh vương run.


“Ngô đại nhân, người đoán được không?”


Ngô Điển Dần gật đầu.


“Các ngươi đoán được không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi tất cả bách tính nghe tụng bên ngoài.

“Phó Hoài Cẩn!” Mọi người cùng kêu lên đáp.


Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay, rất bội phục nói: “Đều là người thông minh, ta vừa nói các ngươi đều đoán được.” Nàng chuyển tới trước mặt Phó Hoài Cẩn, nhìn hắn nói: “Ta cũng không tin, một tụng sư thông minh, có kinh nghiệm như thế, không nên đần như vậy a.”


“Nếu ngươi nghe không hiểu, cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là ngươi cố ý làm bộ nghe không hiểu.”


“Dùng lời của ngươi nói với ta, ta trả lại cho ngươi!” Đỗ Cửu Ngôn lớn tiếng nói: “Ta đối với ngươi, quá thất vọng rồi, vô cùng thất vọng!”


Phó Hoài Cẩn nói: “Vẫn là phỏng đoán, mời ngươi cho ra chứng cứ, để chứng minh suy luận của ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như ngươi mong muốn!”


“Đại nhân, ta muốn truyền bị cáo thứ ba lên đường.”


(Luna: Chội…không ngờ luôn)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận