Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 287: LIỀN MUỐN BỨC NGƯƠI


Dịch giả: Luna Wong


Bị cáo thứ ba?


Đến Quế vương đều kinh ngạc một chút, ẻo lả này, lại có bị cáo thứ ba, cũng không nói cho hắn biết.


“Truyền!” Quế vương mất hứng, trừng mắt Phó Hoài Cẩn một cái.


Phó Hoài Cẩn cúi thấp đầu, thần sắc coi như trấn định, Trịnh Nhân nhịn không được, hỏi: “Hội trưởng, vụ án này… Không đúng a.”


Phó Hoài Cẩn không để ý tới hắn.


Mọi người nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy Bả Tử dắt một sợi dây kéo ba nam nhân lên, ba người bị đánh mặt mũi bầm dập.


Hai người phía trước mọi người nhìn lạ mặt, thế nhưng người cao mã đại cuối cùng nhìn tựa hồ có chút quen mặt, cũng không phải người Thiệu Dương, thế nhưng gần đây nên thường xuất hiện.


Nhất thời, lại nhớ không nỗi là ai.


Ba người bị bắt lên công đường.


Ba người quỳ xuống lai, Tiêu Tam không kịp chờ đợi quay đầu nhìn lại, lập tức sửng sốt bật thốt lên hô: “Thường Sơn?”


Thường Sơn cúi thấp đầu, không dám nhìn Tiêu Tam.


“Hai người này!” Quế vương vỗ bàn chỉ vào hai người khác, “Kẻ trộm ngựa!”


Hai kẻ trộm ngựa ngẩng đầu len lén quan sát Quế vương một mắt, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không biết.


Không thôi, bọn họ xong đời, trộm đến trên đầu huyện thái gia.


“Đỗ Cửu Ngôn.” Quế vương hỏi: “Ai là bị cáo thứ ba, hai người khác lại là chuyện gì?”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đại nhân, vị này chính là Thường Sơn, hắn chính là người nằm vùng ở Cao phủ.”



Lúc nói chuyện nàng nhìn về phía Tiêu Tam, “Tam gia, ngươi quen hắn chứ?”


“Quen.” Tiêu Tam trầm giọng nói: “Hắn là sư huynh tập võ lúc ta còn nhỏ, chúng ta quen biết gần hai mươi năm rồi.”


“Gần đây chúng ta kết phường xây dựng võ quán, ta ra phần lớn tiền, hắn chủ yếu phụ trách xuất lực dạy.” Sắc mặt Tiêu Tam thật không dễ nhìn.


Quế vương hỏi: “Hắn quen biết Cao Đức Vinh?”


“Từng gặp một lần.” Tiêu Tam trả lời.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cao Đức Vinh và Thường Sơn còn cùng quên một người, người nọ chính là quản sự của Phó Hoài Cẩn, Hồ Ẩm.”


Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn đi tới trước mặt Thường Sơn, chắp tay hỏi: “Thường Sơn, là ngươi nói, hay là ta thay ngươi nói?”


“Đỗ Cửu Ngôn, ” Phó Hoài Cẩn nói: “Bản án đã xuất hiện bị cáo thứ ba, mời ngươi nghiêm túc một chút, đây không phải là trò đùa, mà là quan ti hình sự liên quan đến nhân mạng.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Ta nói đi, Thường Sơn bị gãy răng cửa, hắn nói không rõ lắm.”


“Nhắc tới tra đến Thường Sơn cũng là trùng hợp. Vụ án này thật là quá nhiều trùng hợp.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Phó Hoài Cẩn, “Ngươi cho mèo mun ăm cá đã hạ độc, làm cho ta hoài nghi số cá chiên bị hạ độc kỳ quái, do đó hoài nghi Cao Viễn… Điểm này ta phải cảm tạ ngươi a, ngày đó, lúc ta tìm kiếm trong ổ mèo, tìm được cái này.”


Đỗ Cửu Ngôn mở lòng bàn tay ra, bên trong thình lình có nửa cái răng.


“Thi Đại khám nghiệm tử thi, các đốt ngón tay phải của Cao Đức Vinh có vết tích đánh nhau, ta vẫn kỳ quái, vết tích này ở đâu ra, thẳng đến ta thấy được nửa cái răng.”


Nàng nhìn Thường Sơn, “Thường Sơn, răng này của ngươi sao?”


“Phải!” Thường Sơn nói.


“Lúc đầu kế hoạch chia bốn bước. Thứ nhất, Hồ quản sự để Đường Lục và lão bá mất bò đi báo quan, Tiêu Tam đi Tiền Đường Câu. Từ Tiền Đường Câu trở về sẽ đi cửa thành bắc, Tiêu Tam sẽ tiện đường đi tìm Cao Đức Vinh ở biệt viện.”


“Thứ hai, Thường Sơn sớm nằm vùng ở bên trong biệt viện Cao phủ, đợi Tiêu Tam đến. Quả nhiên, đến lúc xế chiều, Tiêu Tam tới, hắn đang chờ đợi thời cơ chín mùi thực thi kế hoạch.”


“Cùng thời khắc đó, Cao Đức Vinh thực thi kế hoạch của hắn. Hắn cần có được ô đầu thảo, hạ độc Tiêu Tam. Hắn cũng không phải là muốn giết Tiêu Tam, hắn muốn dùng phương pháp của Tiêu Tam năm đó đối với hắn, để nói xấu hắn trả thù, nên, trong ví Tiêu Tam có bốn nghìn lượng ngân phiếu hắn cũng không biết.”


“Tiêu Tam trúng độc hôn mê xong, Cao Đức Vinh muốn trói hắn lại, Thường Sơn xuất hiện.”


“Hắn và Cao Đức Vinh đã từng gặp, Thường Sơn là bạn của Tiêu Tam, Cao Đức Vinh cho rằng chuyện của mình đã bại lộ, nên giơ quyền đánh nhau với Thường Sơn. Hắn không phải là đối thủ của Thường Sơn, nên chiến lợi phẩm duy nhất, chính là cái răng gãy nửa của Thường Sơn.”



“Thường Sơn, ngươi biết ta làm sao phát hiện ngươi không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Thường Sơn lắc đầu.


“Trừ nửa cái răng của ngươi ra, còn có ngựa của ngươi. Ngày đó ta ngươi gặp nhau, ngươi dắt ngựa của ngươi. Con ngựa kia là là bằng hữu ta Triệu công tử, ta từng khen diệm mạo nó đẹp.”


Huyết sắc trên mặt Thường Sơn trong nháy mắt biến mất, chỉ không ngừng run rẩy nhìn Đỗ Cửu Ngôn, thảo nào ngày đó Đỗ Cửu Ngôn rất nhiệt tình vỗ vỗ ngựa của hắn.


“Ta tìm được hai kẻ trộm ngựa!” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn về phía hai người khác, “Các ngươi lúc nào, ở đâu, bán ngựa?”


“Chúng ta buổi chiều hai mươi sáu tháng tư. Chúng ta ở ngoại cửa thành bắc bán ngựa, Thường Sơn từ biệt viện Cao gia ngoài cửa thành bắc qua đây, thấy ngựa của ta rất rất, dùng sáu lượng bạc mua.” Kẻ trộm ngựa nói.


“Thường Sơn là thế này phải không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Thường Sơn gật đầu.


“Ngươi nhận tội sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Thường Sơn phù phù quỳ nằm trên đất dập đầu, “Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân thật là nhất thời tin lời của người khác, bị ma quỷ ám ảnh, mới làm ra chuyện ngu xuẩn, tiểu nhân không phải cố ý.”


“Nhận tội sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Nhận, ngươi nói không sai, ngày đó ta sớm đi biệt viện Cao gia chờ thời cơ, thời cơ đã đến, ta tiến đến giết Cao Đức Vinh liền nhanh chóng ly khai. Đợi đến cửa thành, ta cho rằng không sao, tiêu sáu lượng bạc mua một con ngựa.”


Hắn cho rằng tham tiện nghi, lại không nghĩ rằng, nạp mạng.


Tiêu Tam quát hỏi: “Thường Sơn, ta xem ngươi như huynh đệ, ngươi cư nhiên hãm hại ta!”


“Ta, ta bị ma quỷ ám ảnh.” Thường Sơn nói.


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Thế nào bị ma quỷ ám ảnh? Ai mê tâm hồn ngươi?”


“Là hắn.” Thường Sơn chỉ vào Hồ Ẩm, “Hắn nói với ta, ta và Tiêu Tam ở Thiệu Dương mở võ quán, sau này dù là kiếm tiền cũng không có khả năng có phần của ta, hắn còn nói cho ta biết, Du Tiền thôn kia, vốn là một đổ phường, là Tiêu Tam mang người vọt vào, giết mọi người bên trong, lấy được chỗ đó.”



“Hắn nói, nếu tiền Tiêu Tam cũng lấy ra rồi, không bằng bỏ Tiêu Tam qua một bên. một mình ta mở võ quán!”


“Hắn nói cho ta biết, chờ ở gian phòng cách vách yến hội thất biệt viện Cao phủ vào hai mươi sáu tháng tư, buổi chiều Tiêu Tam sẽ đi, ta chỉ cần chờ Tiêu Tam bị Cao Đức Vinh hạ độc làm choáng, ta tiến giết Cao Đức Vinh. Những chuyện khác ta không cần phải xen vào, không có vấn đề gì với ta, hắn sẽ giúp ta giải quyết tốt hậu quả.”


“Ta vừa nghĩ giết không phải Tiêu Tam, lấy thủ đoạn mà mạng giao thiệp của Tiêu Tam chắc chắn sẽ không bị chém đầu, ta liền đi.” Thường Sơn nói: “Không, không nghĩ tới…”


Hắn cho rằng không có chuyện gì, không nghĩ tới cuối cùng hắn thành hung thủ giết người.


“Hồ Ẩm?” Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, hỏi Thải Hương sát vách, “Còn ngươi, quen Hồ Ẩm không?”


Thải Hương oa một tiếng khóc lên, “Quen, quen. Hắn nói với ta, ngày đó nhị gia chúng ta thay đổi y phục, chỉ cần nói ta có thể được thả.”


“Ta vốn không muốn nói, nhưng là ở trong tù ta đặc biệt sợ, ta, ta đã nói.”


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn đi tới bên người Hồ Ẩm, hàm tiếu hỏi: “Hồ quản sự?”


“Là ta! Hết thảy đều là ta thiết kế.” Hồ Ẩm nói: “Bởi vì người cùng hội trưởng chúng ta đánh đố, ta không muốn hội trường chúng ta thua ở trong tay một tiểu nhi vô sỉ như ngươi vậy, nên ta thiết kế án kiện này.”


“Muốn giết muốn quả tùy tiện, ta nhận tội!”


Đỗ Cửu Ngôn buông tay, nhìn về phía Phó Hoài Cẩn, “Hắn thật trung tâm a, Phó tiên sinh.”


Bookwaves.com.vn

“Hồ đồ!” Phó Hoài Cẩn nói với Hồ Ẩm: “Ta tỷ thí với hắn là quang minh chính đại, không cần ngươi chen chân, như ngươi vậy, là đưa ta đến nơi bất nghĩa.”


Hồ Ẩm dập đầu, nói: “Hội trưởng, người một lòng vì ngành tụng sư, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, kết quả là còn phải so với tiểu nhi như Đỗ Cửu Ngôn, ta đau lòng người, không muốn người chịu khuất nhục như thế.”


“Đây là chuyện của ta, ngươi làm điều thừa.” Phó Hoài Cẩn cả giận nói.


Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay cười khẽ, cắt đứt lời của hai người, “Được rồi nhị vị, đẩy tới đẩy lui không có chút ý nghĩa nào, một chủ tử sai sử nô tài đi làm, nô tài có tội, chủ tử làm sao có thể tẩy sạch.”


“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi đừng vội nói bậy, việc này là một mình ta gây nên, không có can hệ đến tiên sinh chúng ta!”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Hồ Ẩm, ngày đó Thẩm thị ngồi ở cửa nha môn khóc, là ngày thứ hai ngươi tới. Ngươi giựt giây Đường Lục đến báo quan, bất quá là ngày thứ hai mười ngươi tới Thiệu Dương!”


“Cục như thế, ngươi có thể thiết kế sao?”


“Ta đương nhiên có thể.” Hồ Ẩm nói: “Ta đây một đống tuổi, so với ngươi đi được mấy chục năm đường, chuyện gì ta chưa từng trải qua chứ?”


Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha một tiếng, nói: “Ngươi nói sạo!”



“Chuyện này, ngươi làm không được. Ân oán của Cao Đức Vinh và Tiêu Tam là chuyện của bảy năm trước, ân oán của Lý thẩm và Thẩm thị là ở trước nửa tháng ngươi tới Thiệu Dương, người quen biết Tiêu Tam và Thường Sơn cũng không phải là ngươi, về phần Ninh vương gia và Ngô đại nhân đột nhiên đến thăm, ngươi càng không có năng lực mời được!”


Ninh vương ngẩn ra, “Ta tới cũng nằm ở trong kế hoạch?”


“Vương gia vì sao người đến?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Ninh vương, “Ai nói cho người biết, tin tức người phải tới nơi này?”


Ninh vương ngẩn ra, ngưng mi nói: “Là môn khách trong phủ ta, hắn họ Hàn!”


“Vị môn khách họ Hàn này, hắn cùng trường ba năm với Phó Hoài Cẩn, thậm chí giao hảo!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Ninh vương biến sắc, nhìn về phía Phó Hoài Cẩn, lập tức trầm mặt sắc.


“Ngô đại nhân, người làm sao biết Ninh vương gia tới đây?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Ngô Điển Dần trả lời: “Là biết là…là Phó hội trưởng viết thư cho ta.”


“Là ta mời vương gia và Ngô đại nhân, thì như thế nào?” Phó Hoài Cẩn nói.


Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn hắn, “Ngươi vì sao mời vương gia và Ngô đại nhân? Là bởi vì ngươi rất muốn bọn họ tới chứng kiến, ta làm ngụy chứng thế nào, ngươi sợ Lưu đại nhân sẽ công nhiên thiên vị!”


“Người đang làm, trời đang nhìn! Ngươi chuyển ngoặt nhiều lần, mượn tay nhiều người như vậy, vẫn như cũ không che nổi diện mục chỉ vì cái trước mắt của ngươi.”


“Ngươi nói ta có lỗi với tổ sư gia, ta không cần xin lỗi tổ sư gia , ta chỉ muốn có thể đối diện với chính mình, không làm thất vọng bốn chữ này là được.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào bảng hiệu: “Gương sáng treo cao!”


Phó Hoài Cẩn nói: “Bản án ngươi thắng, ta nguyện thua cuộc, ngay hôm nay ta từ chức hội trưởng Tây Nam, Tây Nam giao cho ngươi tới xử lý.”


Hắn chắp tay, ý muốn ly khai.


“Hiện tại, không phải ngươi từ chức là có thể xong việc.” Đỗ Cửu Ngôn ngăn hắn.


Phó Hoài Cẩn nói: “Ngươi muốn làm gì!”


“Ta muốn điều tra rõ chân tướng, trả cho bản thân ta, trả cho Tiêu Tam một thuần khiết!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một mũi thương thay người đánh nhau, không đáng cho ta nộ!”


—— lời nói ngoài ——


Hai chương này lổi chính tả ta không có sửa, o(╯□╰)o

Ta đợi sáng mai sớm độc một lần nhìn lổi chính tả.

Ta tiên đi ngủ, cảm giác lớn tuổi thức đêm thật là thống khổ, ha ha!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận