Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 288: KHÔNG NÊN KÍCH ĐỘNG


Dịch giả: Luna Wong


Phó Hoài Cẩn nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Luôn luôn mặt ngoài lạnh nhạt, hắn lần đầu tiên lộ ra dữ tợn và phẫn nộ.


Nàng không có tin tưởng Cao Viễn là hung thủ, cũng căn bản không có tiến vào cục hắn thiết kế, trái lại nàng tương kế tựu kế, xếp đặt cho hắn một cục, chờ ngày hôm nay, hắn ở chỗ này nhảy vào.


Hoàn toàn phản kích tập thể.


Phó Hoài Cẩn cười nhạt, thấp giọng nói: “Ngươi thông minh đi nữa thì như thế nào, sự tình ta cũng không có nhúng tay.”


“Muốn định ta tội, ngươi xuất ra chứng cứ!”


Đỗ Cửu Ngôn cũng hướng về phía hắn cười, vuốt ve thái dương, nói: “Vì khích lệ của ngươi, ta càng phải nỗ lực để chứng minh, ta thông minh a!”


Phó Hoài Cẩn biến sắc.


“Trịnh tiên sinh.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta ngươi cá cược, còn giữ lời không?”


Sắc mặt Trịnh Nhân cực kỳ tái nhợt, bước chân bước về trước một bước, trầm trọng gật đầu.


Phó Hoài Cẩn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Trịnh Nhân.


“Lấy hồ sơ ngươi giao cho Phó Hoài Cẩn, cho ta!” Đỗ Cửu Ngôn đi tới, Trịnh Nhân khó khăn cho nàng một xấp hồ sơ.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vụ án này, trước đêm qua, đều là Trịnh tiên sinh tra chứng theo dõi, thẳng đến đêm qua, Phó Hoài Cẩn mới nói ra, do hắn tự mình lên đường.”


“Trước lúc này, hắn chưa từng thông báo bất luận kẻ nào đơn độc kiểm chứng, trong Tây Nam cũng không có ai đi Cao phủ tra hỏi.”


“Nhưng thú vị là.” Đỗ Cửu Ngôn mở hồ sơ, “Trịnh Nhân bởi vì biện Tiêu Tam giết người, nên lúc hắn phản chứng Cao Viễn có động cơ giết người, chỉ xác nhận Cao gia chia tài sản lần nữa, căn bản cũng không có tinh tế ghi lại, mới vừa rồi ba chứng nhân lên đường cung cấp.”


“Mọi người đều biết, chứng nhân không phải ngươi muốn gọi là có thể gọi tới, ngươi phải sớm để người tới, hầu ở ngoài cửa. Phó Hoài Cẩn, ngươi để ai đi chuẩn bị?”


“Trịnh Nhân, là ngươi sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.



Trịnh Nhân rất ủ rũ, “Không có!”


“Hắn đương nhiên sẽ không để cho ngươi đi truyền ba chứng nhân này, như thông minh của ngươi, một khi truyền, ngươi nhất định có thể dự đoán được, hắn tự thiết kế ngụy chứng.” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn về phía Phó Hoài Cẩn, “Ngươi để ai đi nói, Hồ Ẩm đi?” Phó Hoài Cẩn nói: “Năng lực của Trịnh Nhân thiếu sót, ta lo lắng nhiều một ít chưa từng báo cho hắn biết, cũng bình thường thôi.”


“Ngươi lo lắng không tới, bởi vì nếu như ngươi không nói trước quần áo dính máu của Cao Viễn nhất định là giả, ngươi vô pháp biết trước an bài chứng nhân đến. Bởi vậy có thể thấy được, chuyện này từ đầu tới đuôi ngươi đều rõ ràng!”


“Cái khác, vết máu trên y phục của Cao Viễn, ngươi làm sao xác định không phải của Cao Đức Vinh?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi ngược lại.


Tim của Phó Hoài Cẩn nhảy một cái, mới vừa rồi dưới sự kích động hắn nói lỡ miệng.


“Đó là máu, máu của người nào ta cũng không biết, ngươi làm sao mà biết được? Ngươi nói ta thông minh, nếu ta làm ngụy chứng đến phân thượng này, máu này ta nhất định sẽ dùng của Cao Đức Vinh. Nhưng ngươi xác nhận như thế bởi vì sao?”


“Bởi vì là ngươi tự mình làm! Máu phun tung toé, làm không tệ a, thật như vậy!”


Phó Hoài Cẩn đứng ở cửa, đối mặt bách tính đen thui ngoài cửa, sắc mặt như đất.


“Đỗ Cửu Ngôn, ” Hồ Ẩm hô: “Là ta, hết thảy đều là ta làm, không quan hệ đến tiên sinh chúng ta.”


“Dám làm không dám chịu.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Phó Hoài Cẩn, “Lúc này, nếu ngươi từ nơi này đi ra ngoài, Phó Hoài Cẩn ngươi chính là chuột chạy qua đường.”


“Đường đường hội trưởng Tây Nam hành hội, thiết kế cho một tụng sư nho nhỏ như ta! Phó Hoài Cẩn, đại nghiệp trong lòng ngươi chính là để đạp hư như ngươi vậy sao?”


“Thuyền của tụng sư? Nếu như tổ sư gia của ngươi biết, có người như ngươi vậy, ở trên thuyền của hắn, hắn tình nguyện phá hỏng, cũng sẽ không nguyện ý lưu ngươi gây họa!” Đỗ Cửu Ngôn phất tay áo xoay người, nhìn về phía Quế vương, “Đại nhân, án này đã rõ, hung phạm án Cao Đức Vinh bị giết là Thường Sơn, người này mặc dù bị người đầu độc, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, lúc Bả gia nói rõ ý đến bắt, hắn phản kích chống lại lệnh bắt, bộc lộ bộ mặt hung ác, nên, thỉnh đại nhân y theo luật nghiêm xử.”


“Cái khác, Phó Hoài Cẩn, Hồ Ẩm hai người, đầu độc người khác, thao tác phía sau màn giết người, tội ác tày trời, pháp không thể dung. Thỉnh đại nhân y theo luật nghiêm xử!”


Đỗ Cửu Ngôn nói xong, trở về.


Bookwaves.com.vn

Tay Phó Hoài Cẩn vịn cửa đứng, thủy chung chưa từng quay đầu lại, Quế vương vỗ, mắng: “Thường Sơn, ngươi giết người là thật, ngươi có nhận tội không?”


Thường Sơn trả lời: “Tiểu nhân nhận tội!”


“Được! Nay bổn quan y theo luật xử ngươi trảm lập quyết!” Lúc nói chuyện Quế vương nhìn về phía Tiêu Tam và Cao Viễn, “Hai người ngươi chút nữa có thể về nhà.”


Thần sắc Cao Viễn hoảng hốt, cúi đầu xác nhận, Tiêu Tam buồn buồn dập đầu.



“Phó Hoài Cẩn!” Quế vương hỏi: “Ngươi có nhận tội không?”


Phó Hoài Cẩn cũng không quay đầu lại nói: “Đại nhân, Phó mỗ không nhận tội, chuyện Đỗ Cửu Ngôn nói, đều là hư ảo, mà, đại nhân bất quá thất phẩm, dưới tình huống chứng cứ chưa đủ, không thể phán định tội của Phó mỗ.”


“Được!” Quế vương chỉ vào Ninh vương, “Ngươi tới.”


Ninh vương sửng sốt nhìn Quế vương, tiếp nhận trừng mắt của đối phương, nhất thời ho khan một tiếng, nói: “Huyện lệnh không được, việc này bổn vương làm chủ, trước bắt giữ Phó Hoài Cẩn, do Ngô Điển Dần mang về phủ nha, chọn ngày đưa về kinh, do hình bộ phán định.”


“Vâng!” Bả Tử xác nhận, tiến lên đây không khách khí chút nào thêm gông ở trên đầu Phó Hoài Cẩn.


Phó Hoài Cẩn bỗng nhiên giãy, quay đầu lại nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, bỗng nhiên cười nhạt: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi khẩn cấp muốn làm hội trưởng Tây Nam như vậy sao? Ngươi cho rằng ngươi được không?”


“Bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính, ngươi sẽ không hiểu!”

(Luna: Không ở vị trí đó thì không bàn về việc của vị trí đó)


“Ngươi quản lý Tây Nam không tốt, ngươi cũng không làm được hội trưởng. Mọi người Tây Nam sẽ hận ngươi, tất cả tụng sư thiên hạ sẽ hận ngươi, ngươi cứ chờ xem!”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy chờ xem!”


“Cuồng vọng, ngươi quá cuồng vọng!” Phó Hoài Cẩn bị Bả Tử kéo xuống, vừa đi vừa nói: “Mọi người các ngươi, người trong thiên hạ đều sẽ hối hận.”


(Luna: Lúc đầu PHC định hình cho TN rồi để mọi người khinh thường Truyền Ưng để ta rất bức xúc, sau này có 1 chương tẩy trắng nói do TN tự nhận tụng án không hỏi ý nên thôi. Ai biết hóa ra ổng như thế, tác giả bẻ lái gắt thiệt, não ta có chút theo ko kịp)


Đỗ Cửu Ngôn đứng chắp tay, thần sắc đạm nhiên.


“Đỗ tiên sinh, chúng ta tin tưởng ngươi.”


“Cha, ta cũng tin tưởng ngươi.”


“Ngươi có thể, Đỗ tiên sinh.”


Đỗ Cửu Ngôn xoay người hướng về phía mọi người cười, chắp tay.


“Xúi giục kiện tụng, bày cuộc mưu hại, đầu độc người khác tội cố sát, Hồ Ẩm, bổn quan y theo luật xử ngươi trảm hình, ngươi có phục không?”



Hồ Ẩm dập đầu xác nhận, “Nhận tội, tiểu nhân nhận tội.”


Hoàng thư lại để hắn ấn vân tay, áp hắn xuống.


Quế vương chỉ vào hai kẻ trộm ngựa, “Chuyên trộm đạo! Bất quá bản án hai người các ngươi trời xui đất khiến lập công, bổn quan không khắc chữ trên mặt các ngươi, đợi điều tra chứng minh số lượng tiền tài hai người các ngươi trộm, mới định tội. Áp xuống phía dưới.”


“Án Cao Đức Vinh bị giết, hôm nay kết án, ngày mai bổn quan viết xong bản án giao cho Ngô đại nhân mang về, thối đường!”


Bookwaves.com.vn

Trịnh Nhân đi tới trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, thần sắc khó coi, hỏi: “Ngươi đã biết từ đầu?”


“Đúng! Ta đã biết từ đầu. Đa tạ Trịnh tiên sinh tương trợ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Trịnh Nhân cười khổ lắc đầu, “Ta cũng không phải là trợ ngươi, chỉ là không tin hắn muốn làm như vậy, vốn còn muốn cho ngươi khó coi, để ngươi biết mình sai rồi.”


“Ở chỗ này, nhân không trọng yếu, quả mới là chính.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Nếu như thuận lợi, khoảng chừng chúng ta sẽ gặp ở Tây Nam.”


Trịnh Nhân hơi chắp tay, nói: “Tạm biệt.” Liền đi.


Đỗ Cửu Ngôn đáp lễ, vừa quay đầu lại nhìn Cao Viễn, bất đắc dĩ chắp tay, nói: “Cao nhị gia vẫn lấy lễ đối đãi, ta lại tương kế chưa từng báo cho biết, để ngươi chịu khổ, xin lỗi xin lỗi!”


“Thân thể đau nhức không bằng trái tim băng giá.” Cao Viễn lung tung chắp tay, “Đỗ tiên sinh không cần xin lỗi, việc này cũng không can hệ trực tiếp tới ngươi, cáo từ.”


Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, nhìn về phía Tiêu Tam đưa tay nói: “Nào, Tam gia!”


“Tiểu tử thối.” Tiêu Tam đập nàng một chút, ôm nàng vào lòng, một giọt nước mắt ở trên lưng nàng, cả giận nói: “Có việc cũng không nói rõ ràng, sợ ta tới run.”


Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng.


“Uổng công cảm động một phen.” Tiêu Tam lắc đầu, cả giận nói: “Ngươi tiểu tử này, không thể nghĩ ngươi theo phương diện tốt được.”


Lúc nói chuyện đẩy nàng ra.


“Mời khách a Tam gia.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tụng phí, đừng quên. Vốn có không cần, nhưng ngươi vừa lời nói này, ta không thể thiếu mất việc phải thu một nghìn lượng.”


Tiêu Tam xì một tiếng khinh miệt, “Ta hiện tại nghèo đến kêu đinh đinh, ngươi mau nghĩ, mang ta đi vớt thêm ít tiền đi.”


“Không có!” Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, “Gần đây không nhìn thấy cơ hội tốt a.”


Tiêu Tam trừng nàng, tiện đà cười khúc khích, nói: “Huynh đệ mà ta cả đời dùng tâm để đối xử, lại muốn đẩy ta vào tử địa, mà bằng hữu ta trong lúc vô tình kết, lại ở thời khắc ta nguy nan đứng ra.”


“Thật sự là quá chăm chọc.” Tiêu Tam nói: “Sau này Đỗ Cửu Ngôn ngươi chính là đệ đệ đồng bào của ta, chỉ cần ngươi có việc, Tiêu Tam ta dầu sôi biển lửa.”



Đỗ Cửu Ngôn cười hắc hắc, ngăn Tiêu Tam nói: “Tam gia, ngày mai đi ôn tuyền a, ngươi mời khách.”


“Đi, không có tiền!” Lúc nói chuyện Tiêu Tam vô lực nhìn lại phía sau, “Ta, ta đi hỏi hắn một chút, vì sao.”


Hắn phải đi hỏi Thường Sơn một chút, vì sao đối xử với hắn như vậy.


“Không nên quá kích động a, để tránh khỏi một khi động giết người thật!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tiêu Tam lắc đầu, hướng về phía Quế vương hành lễ, hướng về phía Ninh vương và Ngô đại nhân hành lễ, liền đi hậu nha.


“Đỗ Cửu Ngôn, có phải ngay từ đầu ngươi đã biết Phó Hoài Cẩn thiết kế ngươi hay không?” Ninh vương hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Cũng không phải, chỉ là ta vận khí không được tốt, nhận án tử không không cái nào dễ lấy chứng cứ, lúc này đây xuôi gió xuôi nước, trái lại để ta lo sợ bất an, không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.”


“Còn thật khiêm nhường.” Ninh vương lại cười nói: “Bổn vương đến, có thể nghe một hồi biện tụng của ngươi và Phó Hoài Cẩn, cũng đáng giá.”


“Đúng vậy, Đỗ tiên sinh danh bất hư truyền.” Ngô Điển Dần nhớ tới án tử Mã Ngọc Nương lần trước, Đỗ Cửu Ngôn ở công đường biểu hiện. Nàng không nói lời nào thì thôi, một khi mở miệng người khác căn bản vô pháp xen mồm và phản bác.


Có người, trời sinh chính là ăn chén cơm này, dù là ngươi cố gắng nữa, cũng không bắng một hai của nàng.


“Vương gia, hôm nay Ngô mỗ thiết yến, còn thỉnh vương gia hãnh diện, ” vừa nói vừa nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh có thể có thời gian rảnh bồi không?”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương.


Quế vương có chút mất hứng, chuẩn bị đợi lát nữa tính sổ với nàng. Nghe vậy nói: “Đi a, ăn cơm ăn cơm!”


“Án kết rồi, nhất định phải chúc mừng.”


Hắn dứt lời, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng khói lửa, ngay sau đó pháo bùm bùm vang lên, náo nhiệt không ngớt.


“Đây là…” Ninh vương không hiểu hướng ra phía ngoài nhìn lại, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhi tử ta đang thả pháo chúc mừng.”


Ninh vương nhướng mày, ha ha cười nói: “Đúng rồi, bổn vương nghe nói qua nhi tử ngươi củ cải nhỏ, là một hài tử rất tinh minh. Ở nơi nào, gọi đến để bổn vương gặp một lần.”


“Có thể đi rồi.” Đỗ Cửu Ngôn hướng ra phía ngoài nhìn, “Theo hai tiểu thúc thúc, hễ chơi đến ta cũng khó tìm.


Không thể gặp, nàng chịu không nổi có thêm người chỉ vào củ cải nhỏ nói giống Quế vương nữa, càng chịu không nổi có người nói nàng là Quế vương phi.


“Ta đi thay quần áo, lập tức đi ăn cơm.” Lúc nói chuyện Quế vương lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn ra sau, vừa đi vừa nói: “Qua đây, bổn quan có việc thương lượng với ngươi.”


(Luna: Rồi không ai nói đến ô đầu thảo lấy từ đâu luôn, cũng không nói đến vụ án 7 năm trước của TT luôn. Tác giả thiên vị cực)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận