Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 289: CHỜ NÀNG ĐẾN A


Dịch giả: Luna Wong


“Chuyện lớn như vậy, ngươi cư nhiên không nói cho ta biết, ngay cả ta đều gạt, ngươi có ý gì?” Quế vương cả giận nói.


“Cho ngươi trải nghiệm cảm giác kinh hồn táng đảm một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Kích thích không?”


Quế vương hừ một tiếng muốn động thủ, “Cũng để cho ngươi kích thích một chút.”


“Ôn tuyền!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có đi không?”


Quế vương thu tay, nói: “Lần này cũng không so đo với ngươi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.” Lúc nói chuyện hắn bắt đầu cởi quan phục, Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay nhìn hắn, cũng không nói đi, Quế vương cởi cởi bỗng nhiên ngây ra một lúc, quay đầu lại nhìn nàng, “Ngươi không đi ra?”


“Đều là nam nhân, sợ cái gì!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương cầm quần áo ôm chặt, đẩy nàng ra ngoài, “Ra ngoài ra ngoài!”


“Ngươi không muốn cho ta xem? Ta nghĩ ngươi rất muốn.” Đỗ Cửu Ngôn bị đẩy đi ra, “Bất quá không có việc gì, ngày mai chúng ta ôn tuyền mà.”


Quế vương đóng cửa lại, khóe miệng run lên.


Ẻo lả này…da đúng là thật dày.





Trịnh Nhân từ cửa hông tiến đến, Trình Công Phục và Vương Đàm Linh tiên sinh của ba quán và tụng sư cùng với học sinh đều đứng ở trắc môn, nhìn hắn.


Trịnh Nhân mệt mỏi lực tẫn, thần sắc mệt mỏi nhìn mọi người, chắp tay, nói: “Các vị đều biết rồi chứ, Trịnh mỗ cũng không giải thích!”


“Quả thực như vậy?” Trình Công Phục hỏi.


Trịnh Nhân gật đầu, “Quả thực như vậy!”


Trong lúc nhất thời Trình Công Phục không biết nói cái gì, Vương Đàm Linh nói: “Ai nhốt hội trưởng, Ninh vương gia?”


Quế vương bây giờ là Lưu huyện lệnh, chỉ có thể là Ninh vương.


“Phải!” Trịnh Nhân nói: “Ngày mai do tri phủ Ngô đại nhân mang về phủ nha, mấy ngày sau áp đi kinh thành.”


Ngoại viện hơn trăm người, lặng ngắt như tờ, có người nói: “Làm sao có thể như vậy, hắn là hội trưởng của Tây Nam.”


“Phải đó, hội trưởng Tây Nam có lệnh của thánh thượng triều đình đích thân bổ nhiệm, ai cũng không thể giải chức.”



“Chúng ta không thể để hội trưởng không minh bạch đi kinh thành như vậy, chúng ta viết liên danh thư cho thánh thượng, cáo Đỗ Cửu Ngôn!”


Trịnh Nhân mệt chết đi, hắn hiện tại một điểm cũng không muốn nói việc này, bất đắc dĩ nói: “Tùy các ngươi đi, ta, ta đi nghỉ ngơi một chút.”


Hắn nói xong, do thư đồng của mình đỡ, tập tễnh xuyên qua đám người ly khai.


Đối với Phó Hoài Cẩn hắn là tôn kính, tuy rằng hắn ở Tây Nam vô luận tư lịch hay khoa cử năm đó đều không phải là tốt nhất, nhưng thái độ làm người của hắn ôn hòa lại giỏi về giao tế, hắn tiền nhiệm xong địa vị của Tây Nam ở trong triều rõ ràng đề thăng không ít, phần thưởng trong cung năm xưa, những thứ có thể miễn của năm xưa đều được miễn, nhưng năm nay lại thiên lý đưa tới cho bọn hắn.


Một phần khẩu dụ của thánh thượng và ban thưởng một nghìn lượng.


Bao nhiêu tiền cũng không sao, nhưng đây biểu thị thánh thượng và triều đình nhìn trúng Tây Nam.


Nhưng là. . . Hắn thế nào cũng thật không ngờ, Phó Hoài Cẩn sẽ làm chuyện như vậy, vì thắng Đỗ Cửu Ngôn hắn cư nhiên xếp đặt một cục để mưu hại nàng!


Rõ ràng mấy ngày hôm trước hắn còn đang nói Tiết Nhiên chỉ vì cái trước mắt cầu thắng sốt ruột.


Thế nào chỉ chớp mắt, hắn lại làm chuyện ác liệt hơn Tiết Nhiên, để kẻ khác khinh thường.


Hắn cũng không thích Đỗ Cửu Ngôn, chỉ cảm thấy thanh niên này quá mức bừa bãi tự tin, nhưng là, không thích người hơn đi nữa, trong tụng án, cũng không có thể động tay chân như thế.


Tụng án, không phải việc tư, vô luận như thế nào cũng không nên như vậy.


Hắn thực sự khó có thể tiếp thu!


Trịnh Nhân ly khai, tràng diện ong ong vang, Trình Công Phục nói: “Tất cả giải tán đi.”


“Trình Công, chúng ta phải làm chút gì, không thể mắt mở trừng trừng nhìn hội trưởng. . .”


Lời của Tiêu Thanh Phong còn chưa dứt, Trình Công Phục xua tay cắt đứt hắn, “An tâm một chút chớ nóng, sự tình rốt cuộc làm sao còn không rõ ràng lắm. Lát nữa, ta sẽ đi đưa bái thiếp, đi chỗ Ninh vương gia hỏi một chút.”


Tất cả mọi người xác nhận, theo Trình Công Phục đi trở về.


Bookwaves.com.vn

“Trình Công, mọi người chúng ta đều nguyện ý làm chứng cho hội trưởng, hắn ở Tây Nam trong hai năm qua cẩn thận, chúng ta đều kính yêu và tôn kính hắn.”


“Đúng vậy, cho dù có chút sai sot, nhưng hắn là hội trưởng Tây Nam a, trong triều không thể đối xử với hắn như thế.”


Một số người kháng nghị, một số người trầm mặc theo, dần dần tản.


Trình Công Phục và các vị đại tiên sinh Tây Nam đến phòng mình, Lục Trán nói: “Nếu là trong triều nhận đánh đố của hội trưởng và Đỗ Cửu Ngôn, có thể thực sự để Đỗ Cửu Ngôn làm hội trưởng hay không?”



“Chuyện này đúng vậy.” Vương Đàm Linh nói: “Đỗ Cửu Ngôn vừa từ kinh thành trở về không lâu, nói không chừng sẽ có người giúp hắn nói chuyện.”


“Quan trọng nhất, ở giữa còn có vương gia ở. Nghe nói nhi tử hắn do thái hậu nương nương làm chủ, nhận vương gia làm nghĩa phụ.”


Ngươi một câu ta một câu, tình thế càng nói càng cảm thấy nghiêm trọng.


Vào lúc ban đêm, Trình Công Phục gặp được Ninh vương, bất quá nói vài câu liền cáo từ trở về, tất cả mọi người đang đợi tin tức của hắn, Trình Công Phục nhìn mọi người nặng nề lắc đầu, nói: “Vương gia nói, người tất nhiên phải đưa đến kinh thành, nhưng về phần xử thế nào, hội trưởng do ai làm, đánh đố rốt cuộc có tính không, hắn cũng nói không rõ.”


“Đây, đây hết nói rồi sao?”


Trình Công Phục lắc đầu.


“Chúng ta đây ngày mai đi cửa thành cản, chúng ta nên thỉnh mệnh cho hội trưởng.”

Có người phụ họa.


Trình Công Phục nói: “Không nên hồ nháo, hai vị vương gia đều ở đây, nếu như thỉnh mệnh thì được, sự tình cũng sẽ không nháo đến đất ruộng này.”


“Vậy làm sao mới tốt bây giờ?” Có người thấp giọng khóc lên.


Trình Công Phục trở lại trong phòng mình, Lục Trán gõ cửa tiến đến, thấp giọng nói: “Tiên sinh, người có tính toán gì không?”


Lục Trán năm đó tiến Tây Nam, là học sinh của Trình Công Phục.


“Ngươi đã đến rồi, ngồi.” Trình Công Phục nhìn hắn, hỏi: “Ngươi có ý kiến gì?”


Lục Trán nói: “Phó Hoài Cẩn xuống, hội trưởng này lẽ ra phải do người tới đảm nhiệm.” Kỳ thực, trước khi Phó Hoài Cẩn nhậm chức, tất cả mọi người nghĩ là Trình Công Phục.


Thật không ngờ, cuối cùng là Phó Hoài Cẩn.


“Nên, người để mọi người thỉnh lệnh đi, náo hung một chút, dù là triều đình muốn phạt Phó Hoài Cẩn, cũng sẽ cho Tây Nam mặt mũi, bảo người nhậm chức.” Lục Trán nói.


Dường như đòi tiền “Lưu huyện lệnh” này, một cái đê mở miệng chính là bốn trăm vạn lượng, nhưng triều đình nhiều nhất cho bốn mươi vạn lượng.


Nên, các nha môn đòi tiền làm việc, mở miệng đều là con số kinh thiên, sau đó, triều đình sẽ ở giảm giá trên con số.


Mặc dù biết trình tự này kỳ quái, nhưng lại hợp lý nhất, giữ lại dư địa cho đôi bên, có tiến có thối.


Chuyện của Phó Hoài Cẩn, hắn cảm thấy nên làm như vậy.


“Thỉnh mệnh vô ích.” Trình Công Phục nói: “Vương gia vỏn vẹn chỉ là thỉnh mệnh có thể làm tốt chuyện này, ngày hôm nay Phó Hoài Cẩn cũng sẽ không bị nhốt.”



Nhốt Phó Hoài Cẩn, đây biểu thị ở trong mắt mọi người, một hội trưởng Tây Nam hành hội, căn bản không quan trọng gì.


Một hội trưởng không quan trọng gì, riêng là thỉnh mệnh, triều đình không có khả năng đồng ý.


Tiên sinh, vậy làm sao bây giờ?” Lục Trán hỏi.


Trình Công Phục nói: “Ta đã viết thư gửi vào kinh, có thể có chút cơ hội.”


Chỉ cần không phải Đỗ Cửu Ngôn làm hội trưởng là được. Về phần nàng và Phó Hoài Cẩn đánh đố. . . Hiện tại Phó Hoài Cẩn đã như thế, nàng tìm Phó Hoài Cẩn tính sổ là được.


“Tiên sinh, người nói Phó Hoài Cẩn thực sự ăn gian sao?” Lục Trán hỏi.


Trình Công Phục gật đầu, “Chuyện này tính là hắn sai, cho rằng vạn vô nhất thất, lại thật không ngờ Đỗ Cửu Ngôn đã sớm liệu đến.” Lại nói: “Không chỉ như thế, còn phản một quân, đẩy hắn vào cục.”


Lục Trán cười cười, Phó Hoài Cẩn và Đỗ Cửu Ngôn đánh đố trái lại thích nghe ngóng, bởi vì vô luận là Đỗ Cửu Ngôn thua không làm tụng sư, hay Phó Hoài Cẩn thua không làm hội trưởng.


Đối với bọn hắn mà nói, đều là chuyện tốt.


Hiện tại sẽ chờ lệnh mới triều đình hạ xuống, “Lúc này đây, nhất định là tiên sinh.”


Lục Trán cười nói.


“Cũng đừng ôm nhiều kỳ vọng lớn.” Trình Công Phục nói.


Lục Trán xác nhận.


Bookwaves.com.vn

Ngoài cửa, Phương Hiển Nhiên và Khâu Thính Thanh cùng với Phó Nguyên Ngô đứng ở phía sau viện ngồi nói, Phó Nguyên Ngô nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói: “Các ngươi không nên đắc ý, để người nhìn ra suy nghĩ gì.”


“Sự tình chưa có kết quả, triều đình có thừa nhận hay không đều là hai chuyện khác. Trước lúc này, chúng ta ổn trọng một ít.”


Phương Hiển Nhiên gật đầu, .”Ta nói một chút với các ngươi, yên tâm đi, cùng người khác ta nhất định bi bi thương thích vẻ mặt tiếc nuối.”


“Tiếc nuối cái gì a, dù là đối phương không phải Đỗ Cửu Ngôn, chúng ta cũng không cần tiếc nuối a.” Khâu Thính Thanh nói: “Hội trưởng không chỉ trái với đạo đức của tụng sư, còn trái với luật pháp. Nhốt hắn là đúng rồi.”


Phó Nguyên Ngô thở dài một tiếng, “Không nên nói nữa, nếu như bị người nghe thấy được, không đợi Đỗ Cửu Ngôn đến, ngươi sẽ không ở Tây Nam nữa.”


Khâu Thính Thanh xua tay, “Ta không ở Tây Nam? Ta thấy là Chu Nham bọn họ không ở Tây Nam đi! Ta nghe nói, ngay từ đầu người làm khó Cửu ca, chính là bọn họ. Cửu ca mang thù nhất, chờ hắn tới xem thu thập bọn họ thế nào.”


Phương Hiển Nhiên che miệng cười.


“chuyện của Tây Nam các ngươi không hiểu.” Phó Nguyên Ngô thở dài, Phó Hoài Cẩn đi, nhưng Tây Nam còn có người khác a, “Đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”


Lúc nói chuyện hắn lắc đầu, “Trở về đọc sách đi, hiện tại như trước không nên đi tìm Lưu tiên sinh, ghi nhớ kỹ!”


Phó Nguyên Ngô ly khai chỗ ngồi, đi tiền viện, lúc đi qua đình viện, chợt nghe lương đình bên kia truyền đến từng đợt tiếng nghị luận nghĩa phẫn điền ưng, đầu lông mày của hắn hơi ninh, bước nhanh ly khai.


Trời của Tây Nam, thật sự sắp đổi rồi.



Hơn nữa tới đột nhiên như vậy.


“Các ngươi đoán, khi nào hắn sẽ đến Tây Nam?”


“Ngày mai sẽ đến. Nhất định là dương dương đắc ý.”


“Chúng ta không thể để cho hắn đắc ý, phải nghĩ biện pháp, khóa nhuệ khí của hắn, báo thù thay hội trưởng.”


Tất cả mọi người nhìn Tiêu Thanh Phong.


“Giản đơn chút, ta bỏ tiền tìm người giữ cửa, đánh hắn một trận đi. Đánh cho hắn mặt mũi bầm dập.” Tiêu Thanh Phong nói.


“Hắn có võ công.” Thái Tịch Nhiên nói.


Tiêu Thanh Phong nghĩ đến chân của hắn, cười lạnh một tiếng, nói: “Song quyền nan địch tứ thủ, ta chọn thêm mấy người, xem hắn còn ngoan cái gì. Ngày mai ta để bọn họ đi tới chờ, ta dám đánh cuộc, ngày mai hắn nhất định sẽ đến diễu võ dương oai.”


Tất cả mọi người nhìn hắn, Chu Nham do dự một chút, nói: “Không nói một tiếng với Trình tiên sinh trước?”


“Là chuyện của ta, không cho tiên sinh nào biết, chuyện này qua đi ta liền đi.” Tiêu Thanh Phong nói: “Có trách nhiệm gì, một mình ta gánh chịu.”


Mọi người một trận kinh ngạc, muốn khuyên hắn lại biết, hắn ly khai là đúng.


Lấy cừu hận giữa hắn và Đỗ Cửu Ngôn, hắn căn bản không khả năng ở lại Tây Nam.


“Ai!” Có người thở dài, “Tiêu sư đệ, ngươi. . . Vẫn là không nên nháo sự mới tốt.”


Lời nói này không có lực đạo gì, mọi người trầm mặc một trận xong, Tiêu Thanh Phong đi.


“Chờ ngày mai hắn tới mới nói.” Chu Nham nhìn về phía Lỗ Chiêm Phong, “Ngươi có biện pháp sai người tiến ngục thăm hội trưởng không?”


Lỗ Chiêm Phong lắc đầu, “Trước đây có thể, hiện tại bọn họ chắc chắn sẽ không để ta vào.”


“Vậy thì thôi.” Chu Nham nói: “Hiện tại kỳ vọng sau khi hội trưởng đi kinh thành, có thể hóa hiểm vi di.”


Tất cả mọi người trầm mặc lại, nghĩ đến ngày mai Đỗ Cửu Ngôn sẽ đến, từng người một tim đập cực nhanh, hoảng loạn bất an.


Người kia, thật sự là quá khó nói chuyện, một khi có mâu thuẫn với nàng, trừ phi có lý tuyệt đối, bằng không cũng sẽ bị nàng nhục nhã xấu hổ vô cùng.


Sau này, mọi người còn không biết gặp dạng ngày gì nữa.


—— lời nói ngoài ——


Vé tháng đệ nhị, thật là cao hứng, xoay quanh quyển!

Ta đây thứ thủ động mặt trái màng về nhà, lần sau sống đụng đến bọn ta tố thưởng cho ba, ha ha!

Duy trì liên tục hai canh, mãi cho đến số mười một hết hạn, không phải là không muốn canh ba, mà là căn bản không có canh ba ra!

Khốc chít chít! Cảm tạ các ngươi thông cảm, ái các ngươi!

Đầu hoàn phiếu, nhớ kỹ đoạt tiền lì xì hắc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận