Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 290: TIỄN HẮN MỘT ĐOẠN


Dịch giả: Luna Wong


Tống Cát Nghệ đứng ở đầu Kê Mao hạng, đợi hơn nửa ngày, rốt cục thấy Đỗ Cửu Ngôn một đường chào hỏi nói đùa đi đến đây.


“Cửu, Cửu ca.” Tống Cát Nghệ chạy tới, kéo Đỗ Cửu Ngôn trở về nhà, ba một tiếng đóng cửa viện khóa lại.


Đỗ Cửu Ngôn không giải thích được nhìn hắn.


“Cửu ca, ” Tống Cát Nghệ thấp giọng nói: “Ngươi, ngươi, ngươi là, làm, làm, làm hội trưởng, Tây Nam, Nam, hay, hay lưu, lưu lại?”


“Làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn vào cửa, mấy người Tam Xích đường đều đang ở.


Tống Cát Nghệ ôm cổ nàng, “Cửu ca ngươi đừng đi, chúng ta không thể không có ngươi.”


“Ngươi đi!” Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn ra.


Chu Tiếu hỏi: “Ngươi và Phó Hoài Cẩn đổ ước, thiên hạ đều biết, hiện tại hắn bị bắt, nên, kế tiếp hội trưởng Tây Nam nhất định là ngươi đi.”


“Cửu ca đi làm hội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?” Đậu Vinh Hưng nói.


Tiền Đạo An nói: “Tam Xích đường mặc dù ở Thiệu Dương không tệ, nhưng rốt cuộc cũng không thể đánh đồng với Tây Nam, Cửu Ngôn đi làm hội trưởng Tây Nam, đương nhiên tốt hơn ở lại Tam Xích đường.”


“Then chốt, hắn là hội trưởng Tây Nam tụng sư hành hội, như trước sẽ quản Tam Xích đường, chỉ là chức vụ cao chút.”


Đậu Vinh Hưng gật đầu, “Thế nhưng có chuyện, nếu như hắn làm hội trưởng, sau này có phải không thể đơn giản lên công đường biện tụng hay không?”


“Vậy thì phải.” Tiền Đạo An nói xong nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi đi không?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta thích…đại viện kia của Tây Nam!”


“Sẽ không phải ngươi muốn thu viện tử của Tây Nam vào tay chứ?” Chu Tiếu bật cười, hỏi.


“Ta chỉ là suy nghĩ một chút, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Về phần Tây Nam, sau này có đi không ta còn chưa xác định, nhưng bây giờ khẳng định không thể đi.”


“Ý của ngươi là… chuyện của Phó Hoài Cẩn sẽ có kế tiếp?” Tiền Đạo An hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Nếu là tiểu tụng sư, cũng thì thôi, nhưng hắn là hội trưởng, chuyện này nhất định sẽ có kết tiếp.”



“Yên lặng theo dõi kỳ biến!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Cha a, ” củ cải nhỏ từ bên ngoài chạy vội tiến đến, “Cha a, nghĩa phụ nói người muốn mời hắn ngâm ôn tuyền ngoài thành?”


Hắn chạy thở hồng hộc, rất khẩn trương nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Ân, ta đáp ứng rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Đầu lông mày của củ cải nhỏ run lên, tiểu tâm dực dực hỏi: “Cái kia… Thôn trang một ngày bao nhiêu tiền?”


“Không biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Ta biết.” Đậu Vinh Hưng nói: “Thôn trang kia to, một ngày năm mươi lượng.”


Ngực củ cải nhỏ quặn đau, “Năm mươi lượng, đắt như vậy?”


“Đương nhiên a, bên trong cái gì cũng có, còn có hai ao lớn, bên kia chỉ có một con suối, sẽ ở đó một cái trong thôn trang, bây giờ trời nóng, người không nhiều, giá rẻ chút.” Đậu Vinh Hưng nói.


Củ cải nhỏ lộ ra biểu tình vô cùng đau đớn.


“Không quan hệ, đây là tiền nên tiêu.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống, ở bên tai củ cải nhỏ nói: “Bả Tử thúc lấy cho ta một tấm da giả, lần này cha dự định gặt hái long trọng, duy nhất trấn áp bọn họ.”


Nhãn tình của củ cải nhỏ sáng lên, “Giải quyết như thế nào?”


Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói vài câu, củ cải nhỏ lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy, nói: “Được, ta đây đồng ý cho ngươi mời khách.”


“Cho ít tiền.” Đỗ Cửu Ngôn đưa tay, “Ngươi bây giờ là củ cải nhỏ giàu có nhất.”


Củ cải nhỏ nhăn nhăn nhó nhó, “Cha a, ngươi không phải có tiền riêng sao?”


“Vậy bốn trăm lượng?” Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên nhìn hắn, “Đó là chuyện khi nào rồi? Đã sớm dùng hết rồi.”


Bookwaves.com.vn

Củ cải nhỏ ồ một tiếng, nói: “Phản chính ta phải đi cùng, đến lúc đó ta trả tiền.” Lúc nói chuyện, từ trong ví mình cầm mười lượng ra, “Cái này cho ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn thu, chỉ đầu của nhi tử một cái, “Ngươi cứ keo đi. Chờ sau này ngươi thú tức phụ trở về, quy củ ta một ngày để cho nàng trạm mười hai canh giờ.”


“Vì sao quy củ đứng?” Củ cải nhỏ không giải thích được.


Đỗ Cửu Ngôn cũng là vừa học được, không muốn giải thích cho hắn, Đậu Vinh Hưng nói: “Cửu ca, ngày hôm nay có muốn đi Đức Khánh lâu ăn cơm chúc mừng hay không?”



“Ngươi mời khách?” Buổi trưa Đỗ Cửu Ngôn vừa ăn xong.


Đậu Vinh Hưng nói: “Dùng tiền của Tam Xích đường, ăn một bữa.”


“Ta không ý kiến.” Tiền Đạo An nói.


“Ta đồng ý!” Củ cải nhỏ nhấc tay.


Nhất trí đi qua, buổi tối mọi người đi Đức Khánh lâu mở một bàn.





Quế vương và Ninh vương hai người ngồi đối diện nhau, Quế vương nói: “Khi nào ngươi về a?”


“Tứ đệ, ngươi đây cũng không phải là đạo đãi khách.” Ninh vương nói: “Ta đến Thiệu Dương cũng không có ăn dùng tiền của ngươi, ngươi đuổi ta như thế, không đủ ý nghĩa.”


Quế vương nói: “Vậy ngày mai và ngày một ngươi tự chơi đi, chiều mai ta về.”


“Ngươi đi đâu?” Ninh vương hỏi.


Quế vương uống trà, không nói cho hắn biết.


Ninh vương càng thêm hiếu kỳ, nhìn chằm chằm Quế vương, “Sắc diện này của ngươi… Xuân tâm nhộn nhạo, không phải là… Có người rồi?”


“Ta có mười bốn phòng thiếp thất.” Quế vương nói.


Ninh vương cười khúc khích, “Thiếp của ngươi vì sao đến trong lòng ngươi không biết sao? Vậy cũng là danh môn vọng tộc các nơi ở Quảng Tây quy phục để dùng, ngươi ngủ qua chưa?”


Quế vương nói: “Đó cũng là thiếp của ta. Nếu ngươi buồn chán thì tự chơi đi, ta đi nghỉ ngơi.”


Hôm nay hắn chưa nói chuyện với Đỗ Cửu Ngôn cho tốt.


Dứt lời, tự nhiên đi ra, Ninh vương nhìn bóng lưng Quế vương như có điều suy nghĩ, một lúc lâu gọi Kiều Mặc tới, hỏi: “Vương gia các ngươi, có cô nương yêu thích chưa?”


“Không có cô nương yêu thích.” Kiều Mặc nói.


Thế nhưng có nam nhân yêu thích!



“Vậy kỳ quái.” Ninh vương không giải thích được, y theo kinh nghiệm của hắn, bộ dáng như vậy của Quế vương phân minh chính là trong lòng có người.


Ninh vương xuất môn, chỉ thấy Bả Tử và Tiêu Tam sóng vai qua đây, hai người chào hỏi hắn, , Ninh vương nhìn Bả Tử, hỏi: “Ngươi, họ gì?”


“Tại hạ không tên không họ, vì thời niên thiếu đã què một châm nên có cái tên Bả Tử này.” Bả Tử nói.


Ninh vương ồ một tiếng, lại nhìn Tiêu Tam, “Ngươi vận khí tốt, nếu như lúc khác, ngươi khẳng đi bị chém đầu.”


“Nhờ phúc của vương gia, tiểu nhân nhặt về một cái mạng.” Tiêu Tam nói.


Ninh vương cười, “Không phải nhờ phúc của bổn vương, là nhờ phúc của đại nhân các ngươi.” Lúc nói chuyện mang người đi ra ngoài.


Bookwaves.com.vn

Bả Tử nhìn thoáng qua Ninh vương, trả lời câu lúc nãy của Tiêu Tam, “Ngươi đánh chết hắn, ngươi sống tốt chứ?”


“Lão tử con mẹ nó nuốt không trôi khẩu khí này.” Tiêu Tam cả giận nói: “Lão tử đối với hắn như thân ca ca, hắn cư nhiên nghe lời người khác lẩm bẩm hai câu liền hại ta. Đánh không chết ta cũng đánh hắn nửa sống nửa chết.”


Tiêu Tam làm loại sự tình này có chừng mực, Bả Tử không xen vào hắn, “Ngươi trước hết nghĩ xem võ quán làm thế nào chứ!”


“Không biết, lại không tiền lại không người. Còn làm ra loại chuyện xui này, thật sự là sốt ruột.” Tiêu Tam chỗ chỗ đều đau, nếu không không thể giết người, lúc này hắn muốn làm thịt Phó Hoài Cẩn và Thường Sơn.


Mần đến trên đầu hắn, thật coi Tiêu Tam hắn là bùn dễ khi dễ. “Đi thôi.” Bả Tử nói: “Xử lý tốt chuyện này trước, đừng để cho Phó Hoài Cẩn vào kinh xong còn có thể nguyên lành đi ra là được.”


Nói tới Phó Hoài Cẩn, Tiêu Tam nghĩ đến một việc, “Cửu Ngôn muốn đi Tây Nam làm hội trưởng sao?”


“Cũng sẽ không. Hắn rất lười, đi làm hội trưởng còn phải đấu trí so dũng khí với một đống người.” Bả Tử nghĩ đến Đỗ Cửu Ngôn, không khỏi bật cười, “Tam Xích đường là hắn một cước một ấn mà có, hắn không nỡ buông tay.”


Tiêu Tam gật đầu, lại lắc đầu, “Chuyện này, chưa chắc hắn làm chủ được.”


Bả Tử thiêu mi, không nói chuyện.


Sáng sớm ngày thứ hai, ba chiếc xe ngựa hạo hạo đãng đãng đi thôn trang ngoài thành.


Trong Tây Nam tụng hành, tất cả mọi người đang đợi, đợi tới chiều, cũng không thấy Đỗ Cửu Ngôn đến, Tiêu Thanh Phong vội vàng xao động đến khó nhịn, la hét nói: “Ta đi xem.”


Lúc nói chuyện hắn đi ra ngoài.


Chu Nham và mọi người khẩn trương xem sách, nhưng một chữ cũng không có vào não, đợi một lúc lâu Tiêu Thanh Phong một cước đá văng viện môn, mọi người bị kinh ngạc vừa nhảy lên ngẩng đầu không hiểu nhìn hắn, có người khẩn trương nói: “Tới rồi sao?”


Tiêu Thanh Phong phi một cái, nói: “Hắn ra ngoài thành ngâm ôn tuyền. Nghe nói là để ăn mừng thắng lợi.”


“Ngâm ôn tuyền?” Mọi người kinh ngạc và không hiểu, “Hắn không đến diễu võ dương oai?”


Tiêu Thanh Phong lắc đầu, “Sáng sớm đã đi rồi. Nghe người trong nha môn nói, hắn căn bản không có ý định đến Tây Nam.”



“Không đúng a, lúc đó hắn còn bảo Tiết tiên sinh chờ hắn mà.”


“Đó chính là thay đổi chủ ý?”


“Sợ chúng ta đánh hắn?”


Mọi người thất chủy bát thiệt, âm thầm thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy rất thất vọng.


“Đọc sách!” Chu Nham nói: “Nếu hắn có cốt khí, thì vĩnh viễn đừng tới.”


“Cái kia… Chúng ta có nên đi cửa thành tiễn hội trưởng không, hắn, ngày hôm nay hắn sẽ phải theo Ngô tri phủ cùng đi Bảo Khánh.”


Mọi người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, Chu Nham đứng dậy, nói: “Đi đi, cùng nhau.”


Trong hậu viện, Trình Công Phục nghe được Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài thành ngâm ôn tuyền, nhướng mày nói: “Đi với người nhà?”


“Vâng! Còn có Lưu đại nhân, Bả Tử, Tiêu Tam trong nha môn cùng với các vị tụng sư Tam Xích đường, hạo hạo đãng đãng đi ba chiếc xe bốn con ngựa.” Thư đồng nói.


Trình Công Phục gật đầu, “Ngô Điển Dần đi rồi chưa?”


“Vân chưa, phỏng chừng sắp rồi.” Thư đồng nói xong lại nói: “Có vài vị tụng sư và học sinh bên học quán đều đi cửa thành bắc.”


Trình Công Phục gật đầu, “Để cho bọn họ đi đi, tôn sư trọng đạo là nên.”


Thư đồng xác nhận ra ngoài, Trình Công Phục uống trà, thần sắc đạm nhiên.


Cửa thành bắc, mọi người đợi một hồi, hai chiếc xe ngựa tới rồi, phía trước là Ngô Điển Dần, phía sau còn lại là Phó Hoài Cẩn.


Dù sao cũng là người đọc sách vừa chưa triệt để định tội, Ngô Điển Dần vẫn là lưu mặt mũi cho Phó Hoài Cẩn.


“Trong xe phía sau chắc là hội trưởng.” Tiêu Thanh Phong chỉ vào xe bên kia, đang muốn đi qua, bỗng nhiên một cái trứng gà lăn qua đám người, đập vào xem, có người hô: “Phó Hoài Cẩn ngươi tên bại hoại này, cút khỏi Thiệu Dương vĩnh viễn cũng không nên trở về!”


“Trong xe là Phó Hoài Cẩn, hắn sắp đi?”


“Ngô đại nhân áp hắn đi kinh thành.”


“Đánh hắn!”


Bỗng nhiên, không biết là ai hô một tiếng.


Học sinh còn chưa đi lên, nhất thời bị đoàn người bốn phương tám hướng trào tới tách ra, ngựa bị kinh, xa phu phản ứng rất nhanh, cấp tốc cởi dây cương ra, dặt ngựa đi ẩn núp.


Trong nháy mắt, thùng xe bị vô số đôi tay, trực tiếp mở ra, ngồi ở bên trong Phó Hoài Cẩn bị người từ trong xe kéo ra.


Tràng diện hỗn loạn, để người nghẹn họng nhìn trân trối.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận