Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 291: ĐẾN DỌC NƯỚC A

Dịch giả: Luna Wong

“Oai phong của Tây Nam bất chính, chính là hội trưởng như ngươi đưa tới. Thượng bất chính hạ tắc loạn, ngươi cút ra khỏi Thiệu Dương, vĩnh viễn cũng không nên về nữa.”

“Ngô đại nhân, làm phiền người viết thư cho thánh thượng, nói cho hắn biết, Thiệu Dương chúng ta không người chào đón Phó Hoài Cẩn. Nếu như Phó Hoài Cẩn còn có thể bình an vô sự trở về, thỉnh hắn mang Tây Nam ra khỏi Thiệu Dương, cút ra Bảo Khánh phủ.”

“Đúng đó, chúng ta tình nguyện không đánh quan ti, cũng không có thể tìm tụng sư như vậy.”

Phó Hoài Cẩn bị người tát bạt tai, xé nát y phục, hội trưởng Tây Nam phong độ phiên phiên ngày xưa , lúc này chật vật bất kham, giống như khất cái.

“Hội trưởng…” Giữa đám học sinh, có người nhỏ giọng thầm thì một câu, nhất thời bị đồng bạn bụm miệng, kéo ra bên ngoài, “Đi!”

Học sinh Tây Nam và đám tụng sư lặng lẽ trốn.

“Tất cả dừng tay.” Ngô Điển Dần nói: “Các ngươi như vậy là trái pháp luật, bổn quan cảnh cáo một lần, nếu như có người không lùi xuống nữa, bắt lại hết.”

Mọi người đánh cũng đánh rồi, lui xuống.

Ngô Điển Dần nhìn Phó Hoài Cẩn, hắn tựa ở trên vách xe hỏng, trên mặt đều là vết hồng, y phục dường như vải rách, mâu sắc đỏ đậm, thần sắc tan vỡ.

“Lên xe.” Ngô Điển Dần gọi xa phu lái xe, chỉ vào Phó Hoài Cẩn, “Lên xe.”

Phó Hoài Cẩn đi lại lảo đảo trên mặt đất lên cái xe chỉ còn lại có cái bệ xe, xa phu vội vã dắt dây cương kéo ra ngoài.

Phó Hoài Cẩn quay đầu lại nhìn lâu Thiệu Dương thành, nghĩ đến lúc đầu hắn được tuyển làm hội trưởng Tây Nam đi kinh thành, mọi người khuôn mặt tươi cười đưa tiễn hắn… Bất quá mấy năm mà thôi, biến thành như vậy.

“Các ngươi… Sẽ hối hận, người vô tri!”

Một đám người bị bịt mắt. Đỗ Cửu Ngôn có thể làm cái gì, nàng bất quá là một tụng sư biết làm náo động mà thôi… Tương lai của tụng sư nàng nắm không được, nàng chỉ làm cho ngành tụng sư mang đến tai ương ngập đầu.

Chờ lúc tai nạn tới, các ngươi sẽ hiểu, các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì.

Phó Hoài Cẩn ngửa mặt lên trời cười to.

Ngô Điển Dần nhức đầu không thôi, vẫy tay nói: “Đi, đi mau.”

Phó Hoài Cẩn người này, Đỗ Cửu Ngôn nói một chút cũng không sai, lơ lửng trên không trung không có một cái rễ, còn cho là mình nhìn cao nhìn xa, mọi người đều say chỉ có ta tỉnh.

Không biết một trận gió thổi qua, ngươi đến chút cặn của cốt nhục còn có dư lại hay không.

Bất quá, người như thế hắn cũng không muốn khuyên, cũng không có gì để khuyên.



Ngoài cửa thành nam Tống gia trang, bởi vì là Đỗ Cửu Ngôn thuê thôn trang, lại bỏ trống mùa ế hàng, nên đông gia thôn trang Tống Vũ miễn tất cả phí dụng cho nàng.

Tặng bọn họ ở một ngày không cần trả tiền.

Cao hứng nhất là củ cải nhỏ, vừa xuống xe giống như Hoa Tử Nháo nhi như con chim nhỏ bay vào.

Rường cột chạm trổ, phú quý lại thanh u.

“Chờ, chờ, chờ ta. . .” Tống Cát Nghệ đi theo phía sau củ cải nhỏ, lưng cõng một bao phục to vọt vào bên trong cánh cửa.

Đỗ Cửu Ngôn hỏi Chu Tiếu, “Bao phục của hắn vì sao lớn như vậy?”

“Tối hôm qua lúc ăn cơm hắn đáp ứng củ cải nhỏ và Hoa Tử, ngày hôm nay mang theo đồ ăn vặt.” Chu Tiếu lại cười nói: “Trong bao phục chỉ có một kiện y phục, những thứ khác đều là đồ ăn.”

Đỗ Cửu Ngôn tán thưởng không ngớt, “Đoán chừng là mang hết toàn bộ gia sản của bản thân đến.”

Chu Tiếu cười khẽ.

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn đi lấy bao phục của mình, ngẩng đầu một cái thấy được Quế vương không mang da mặt từ trên xe nhảy xuống, hôm nay hắn mặc một kiện y phục mới ngân hồng sắc nạm kim ở viền, hướng về phía nàng đuôi lông mày khươi một cái, nói: “Nếu bơi không?”

“Ao, bơi?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi có thể thử.”

Quế vương ngưng mi, từ trên xe kéo một bao phục lớn hơn xuống, gọi Cố Thanh Sơn, “Vác.”

Hắn chắp tay đi tới đánh giá nàng, “Vì sao không thể bơi?”

“Đó là ao.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bất quá vương gia nếu ngươi muốn bơi ta vẫn rất muốn xem, lột hết chứ?”

Mặt Quế vương đỏ lên, trừng nàng, “Mặt mũi đâu?”

“Đều là nam nhân, sợ cái gì!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi ở phía trước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, “Nhắc tới, đội ngũ của chúng ta có phải quá đơn điệu hay không?”

Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Bả Tử.

“Đơn điệu không có quan hệ gì với ta, các ngươi tiếp tục.” Hắn bước nhanh vào cửa.

Đỗ Cửu Ngôn ho khan nói: “Nên mời Lộ tiểu thư tới.”

Quế vương bĩu môi.

Đoàn người đi vào, Mao đạo sĩ mới tài quỷ quỷ túy túy tiến đến, Kiều Mặc kỳ quái nhìn hắn, “Ngươi làm sao vậy, có người muốn tìm ngươi báo thù?”

“Suỵt!” Mao đạo sĩ nói: “Ta không muốn gặp củ cải nhỏ.”

Kiều Mặc kỳ quái, “Vì sao?”

“Không thể trêu vào thì núp a.” Lúc nói chuyện Mao đạo sĩ nhảy lên vào một gian trong viện.

Mới vừa vào, nghe phía sau hô: “Mao đạo sĩ, mau tới ngâm ôn tuyền a, nước nơi này thật thoải mái a!” Ba!

Mao đạo sĩ khóa cửa.

“Ngươi không ngâm?” Kiều Mặc đứng ở cửa hỏi.

Mao đạo sĩ vẫy tay, “Ta thay quần áo.”

Tiểu tử kia quá xấu, nắm tất cả cơ hội tới lừa hắn.

Bất ngờ không kịp đề phòng, hắn vẫn cẩn thận một chút cho tốt.

“Gia, chúng ta ở chỗ này sao?” Kiều Mặc thấy Quế vương cũng tiến vào.

Quế vương gật đầu, “Căn này áo lớn chút.”

Đỗ Cửu Ngôn ở sát vách.

Trong đại viện có năm tiểu viện tử, trong từng viện đều có ao nhỏ độc lập. Ngoại trừ năm ao nhỏ ra, giữa viện tử còn có hai áo lớn liền nhau, bên trên có mái che, bốn mặt mùa đông treo rèm bông, mùa hè chính là sa mạn.

Lúc này, sa mạn thuần trắng lay động, hơi có chút tiên cảnh tuyệt vời của dao trì.

Quế vương hẹn Đỗ Cửu Ngôn đến viện của hắn, Đỗ Cửu Ngôn lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt hắn, cũng yêu cầu sau nửa canh giờ, mọi người cùng nhau đến ao lớn dọc nước!

“Dọc nước?” Mao đạo sĩ nhìn Quế vương, “Vương gia, người xác định?”

Quế vương lườm hắn một cái, “Không ai bảo ngươi dọc nước với ta, ngươi tự sang một bên dọc một mình đi.”

Mao đạo sĩ sờ sờ mũi, nghĩ tới tướng mạo của Đỗ Cửu Ngôn, cười hắc hắc, xoa xoa tay nói: “Vương gia, đi dọc nước.”

Quế vương liếc nhìn hắn, “Ngươi. . . Hoài nghi Đỗ Cửu Ngôn là nữ nhân?”

“Vương gia thì sao?” Mao đạo sĩ hỏi.

Quế vương ho khan một tiếng, “Muốn!”

Hắn không phải hoài nghi, hắn là muốn! Muốn Đỗ Cửu Ngôn là nữ nhân, như vậy hắn cũng không cần rầu rĩ như thế.

Trời biết, hắn thống khổ biết bao, thống khổ đến cam chịu.

(Luna: Bởi người ta hay nói, khí thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng)

“Như vậy, vương gia người không phải là đoạn tụ, đúng không!” Mao đạo sĩ khinh bỉ cười.

Quế vương liếc hắn, “Có quan hệ với người sao, ngươi muốn dọc nước với hắn?”

“Ta?” Mao đạo sĩ phất tay, “Không, không phải, bần đạo chỉ là muốn nghiệm chứng một chút hắn là nam hay nữ.”

Quế vương không nói chuyện.

“Vương gia, bần đạo là đạo sĩ!” Mao đạo sĩ nói: “Người ngoài lề.”

Quế vương không để ý tới hắn, thay đổi một kiện nội y màu bạc thật mỏng, phía dưới là khỏa khố màu đậm, vóc người cân xứng một chút thịt dư thừa cũng không có, chân dài bước nhanh, như bức hoạ cuộn tròn cực đẹp.

Hắn bước nhanh đến bên ao, Hoa Tử và Nháo nhi còn có củ cải nhỏ đều ở, Bả Tử khoanh tay ngồi ở một bên nhìn, cánh tay trắng lung linh của Tống Cát Nghệ, phù phù thả vào trong ao, Tiền Đạo An ở bên bờ hô: “Ao không sâu, ngươi đừng dập trúng đầu.”

Đảo mắt, Tống Cát Nghệ đầu óc choáng váng đập xuống đất, bưng đầu muốn khóc lại ngại.

“Ha ha, ” Đậu Vinh Hưng cười ha ha, “Ngu xuẩn!”

Bookwaves.com.vn

Quế vương quét một vòng, không có Đỗ Cửu Ngôn, liền tìm một cái ghế nằm xuống, hạ nhân biệt viện bưng canh đậu xanh hơi lạnh lên, hắn từng thìa từng thìa mạn bất kinh tâm uống.

Phía sau, cánh tay lõa lồ của Mao đạo sĩ, cái chân đầu lông chạy tới, không kịp chờ đợi cởi hài nhảy vào, vừa cọ thân thể vừa hô, ‘dô dô dô. . .”, chỉ chốc lát sau trước ngực của ăn xuất hiện đất bẩn tròn.

“Mao lão đạo!” Quế vương chỉ vào hắn, “Ngươi muốn chết có phải hay không?”

Hắn vừa hô tất cả mọi người thấy Mao đạo sĩ đang làm gì, hoa lạp lạp, như vịt dọc nước bị người đánh một gậy, nhào vào trên mặt nước hô lạp lạp đổi sang ao đối diện.

“Làm sao vậy?” Mao đạo sĩ lặng lẽ thả đất bẩn xuống đáy nước, hướng về phía mọi người ha hả cười, “Bần đạo, người ngoài lề!”

Quế vương ghét bỏ không ngớt, chỉ vào hắn, “Ngươi ở trong ao đó, không cho phép đổi chỗ.”

Mao đạo sĩ cười hắc hắc, vậy ao là của một mình hắn.

“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn đâu?

Quế vương bĩu môi, hắn cũng không biết.

“Không biết có phải, xấu hổ không dám tới hay không?” Mao đạo sĩ nói.

Đang nói, chỉ thấy ngoài mành đối diện, mơ hồ thấy một người trắng trắng qua đây, gầy teo vóc dáng không cao, mặc một khỏa khố, cánh tay lõa lồ nghênh ngang đi tới.

Cách một ao độ rộng, Quế vương từ bước đi tư thế nhận ra Đỗ Cửu Ngôn.

“Vương gia, dọc nước a!” Đỗ Cửu Ngôn vén mành, cánh tay lõa lồ chống thắt lưng, tuy rằng cánh tay chân nhỏ, nhưng trước ngực bằng phẳng, ngoại trừ cơ ngực có chút lộ ra. . .

Không phải nữ nhân!

Chén trong tay Quế vương rơi, sờ sờ mũi, trong lỗ mũi chảy ra một vết máu chà trong ở lòng bàn tay.

“Ta. . .” Mao đạo sĩ phù phù phù phù vẩy nước xông qua đối diện, “Đỗ Cửu Ngôn ngươi đứng yên đừng nhúc nhích.”

Đỗ Cửu Ngôn chống thắt lưng, rất phách lối cười to, “Mao đạo sĩ, ngươi muốn dọc nước với ta?”

“Mao đạo sĩ qua đây chơi a.” Củ cải nhỏ ngoắc ngoắc bên kia, Mao đạo sĩ không tin tà nhào đến bên người Đỗ Cửu Ngôn, “Bần đạo không dọc nước!”

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía củ cải nhỏ nháy mắt ra dấu.

Củ cải nhỏ và Hoa Tử Nháo nhi lôi kéo Tống Cát Nghệ thấp giọng nói: “Chúng ta đi khi dễ Mao đạo sĩ.”

Lúc nói chuyện, một đám vịt ôm củ cải nhỏ ha ha cười nhào qua bên này.

Mao đạo sĩ bị bắt được, phù phù phù phù mặt toàn nước.

Bả Tử xoa mi tâm, qua đây nhắc nhở: “Được rồi, ngươi đừng khoa trương như vậy.”

“Thú vị a.” Đỗ Cửu Ngôn vuốt ve “Thân thể” của mình, “Thì ra lộ tay là loại cảm giác này.”

Bả Tử không nói gì, “Ngươi bình thường nhìn tay của người ta?”

“Ân, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bả gia, ngươi cũng lột thử xem?”

Bả Tử trừng nàng một mắt.

“Lẽ nào trên người ngươi xăm thanh long bạch hổ quạ đen?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Bả Tử muốn đẩy nàng xuống, “Ngươi lại khoe khoang.”

“Là có chút.” .” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía đối diện phất tay, “Vương. . .” Hô một câu, phát hiện Quế vương không ở đối diện, nàng sửng sốt chuyển hướng bên trái, đã nhìn thấy Quế vương cũng lộ tay nghênh ngang đi tới chỗ nàng.

Da hắn đặc biệt đẹp, như một tiểu cô nương, một khối sẹo lồi cũng không có, vô luận là mặt hay vóc người và chân, cũng không thể xoi mói.

Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, vuốt lỗ mũi nói với Bả Tử: “Ta. . .khoe khoang có chút quá, phải không?”

“Ngươi mới biết được?” Bả Tử không lời chống đở.

Quế vương dừng lạiở trước mặt nàng, đánh giá cơ của nàng, ưỡn ngực một cái, “Tỷ thí!”

Lai so cơ bắp? Đỗ Cửu Ngôn ngang đầu nhìn hắn, “Thế nào?”

Quế vương nhìn chằm chằm xem, cảm thấy có chút. . . Phản chính không quá giống hắn.

Nhưng là không giống ở đâu thì lại không nói ra được, hắn nghi ngờ nói: “Ẻo lả đều như vậy?”

“Có thể đi.” Đỗ Cửu Ngôn rùng mình, Ai nha lạnh quá, ta phải đi về.”

Lúc nói chuyện xoay người muốn đi, Quế vương kéo cánh tay nàng, “Không phải muốn dọc nước sao, dọc a!”

(Luna: Tay lõa lồ là biểu hiện cho lộ nửa thân trần, không phải sắn tay áo lộ tay đâu nha mọi người, nó là loại từ nói giảm nói tránh ý)

—— lời nói ngoài ——

Còn có nay minh hai ngày, hậu thiên tựu về nhà!

Chờ ta trở về ta yếu hùng khởi địa gõ chữ, cảm giác gần nhất trạng thái quá kém.

Ái các ngươi, sao sao đát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui