Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 294: ĐUỔI YÊU TRỪ MA

Dịch giả: Luna Wong

Quế vương chắp tay trở lại viện, cửa phòng của Mao đạo sĩ mở, hắn đi ngang qua chợt nghe bên trong có thanh âm niệm kinh ông ông truyền đến, bước chân hắn ngừng lại, đến cửa Mao đạo sĩ, liền thấy hắn mặc đạo sĩ bào phục mang theo mũ, vung một thanh bảo kiếm dán phù, trong miệng nói lẩm bẩm, nhất phó tư thế đuổi quỷ bắt yêu.

“Làm gì?” Quế vương hỏi.

“Đuổi hồ ly tinh.” Mao đạo sĩ nói.

Quế vương ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi bị hồ ly tinh mê hoặc?”

Mao đạo sĩ ném một lá bùa qua, “Vương gia là người, nên đuổi yêu trừ ma!”

Quế vương đón lá bùa, nhéo thành viên ném lên ót của Mao đạo sĩ, “Lúc rảnh rỗi làm chút chính sự.”

Lúc nói chuyện trở về ngủ.

“Ai.” Mao đạo sĩ lại cầm một đống lá bùa dán tại trên cửa của Quế vương.

Quế vương nhìn lướt qua cái bóng lắc qua lắc lại trên cửa, mặc kệ hắn.

“Lần trước là cứng rắn nói với hắn, hắn không đồng ý, lần này là mềm mại hắn vẫn không đồng ý.” Quế vương ngưng mi suy nghĩ sâu xa, chuyện này quả thực không dễ làm.

Làm sao để cho người khác thích bản thân?

Hắn không có kinh nghiệm gì, có thể hai phương pháp đều dùng rồi.

Quế vương nhìn nóc nhà, cau mày, Mao đạo sĩ lặng yên không một tiếng động qua đây, dán một lá bùa lên trán của hắn, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, “Vương gia người đang suy nghĩ gì, một đôi mắt lóe ra quang mang cơ trí.”

“Đi ra ngoài đi, ” Quế vương kéo là bùa xuống, “Không nên đánh đoạn ý nghĩ của một trí giả.”

Còn trí giả, người không phải là nghĩ làm sao để một nam nhân yêu người chứ!

Mao đạo sĩ ủ rũ cúi đầu dẫn theo kiếm đến viện của Đỗ Cửu Ngôn, hất ra một thùng nước bùa, dán một đống bùa ở trong viện tử. Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay đi ra nhìn hắn, thiêu mi nói: “Thu quỷ hay trừ ma?”

“Bảo bình an.” Mao đạo sĩ cười ha ha một tiếng, “Dù sao địa phương xa lạ, dán chút bùa an toàn.”

Đỗ Cửu Ngôn đóng cửa lại, nói: “Vương gia của các ngươi bên kia có thể thực sự cần thu quỷ trừ ma.”

Người nào không biết, nhưng là, không phải hắn muốn thế nào thì thế đó.

Vương gia của bọn họ, hết cứu rồi.

“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi chính là một nam hồ ly tinh a!” Mao đạo sĩ vô cùng đau đớn, ở trong viện tử vung mạnh kiếm một hồi.

Củ cải nhỏ mở cửa của mình, vọt ra, “Mao đạo sĩ, ngươi cũng là hồ ly tinh!”

Lúc nói chuyện, quơ bảo kiếm của mình, quyết đấu với Mao đạo sĩ.

“Xem kiếm!” Mao đạo sĩ quát dẹp đường.

“Tiếp chiêu.” Củ cải nhỏ tiếp chiêu.

Hai người ở trong viện tử náo loạn hồi lâu, Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trước cửa sổ uống trà nhìn náo nhiệt, sắc mặt thích ý.

Bookwaves.com.vn

Ngày thứ hai đoàn người trở về trong thành.

Quế vương nghĩ thông suốt một sự tình, cả người dễ dàng lại sung sướng, nhẹ nhàng nói: “Ẻo lả, buổi tối ta đi nhà ngươi ăn cơm.”

Dứt lời, cười khanh khách đi.

Mục đích Đỗ Cửu Ngôn mong muốn, đối với Mao đạo sĩ mà nói là đạt thành, nhưng là Quế vương bên kia, nàng phát hiện phương pháp này căn bản vô dụng.

“Tạm biệt!” Đỗ Cửu Ngôn xuống xe, Quế vương cũng không nhìn nàng, đơn giản là tư thế đôi bên ghét nhau.

Mao đạo sĩ nhìn củ cải nhỏ, củ cải nhỏ liếc hắn một mắt cũng là quay đầu đi, đi.



Trở lại nha môn, Trần Lãng đang làm việc, nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn lướt qua, nói: “Vương gia đã trở về!”

Trần đại nhân, ” Quế vương ngồi xuống đối diện Trần Lãng, “Đỗ Cửu Ngôn thích gì?”

Trần Lãng ngạc nhiên nhìn hắn, “Tiểu nhân không biết.”

“Các ngươi không phải rất quen thuộc sao?” Quế vương nói: “Tốc tốc giúp ta nghĩ!”

Trần Lãng cho hắn xem công văn thuỷ lợi, “Tối hôm qua Ngân Thủ đã trở về, nói với ta tình huống bên kia, ta viết một phần hồ sơ, đại nhân thỉnh xem qua.”

“Không nói thì không nói, ta tự nghĩ.” Quế vương tiếp nhận nhìn.

Âm thầm của Trần Lãng thở phào nhẹ nhõm, loại sự tình này hắn ngại nói, hơn nữa, tình huống của Đỗ Cửu Ngôn rất đặc thù, nàng là nam là nữ, một ngày bại lộ, còn nguy hiểm đến tính mạng.

“Ngân Thủ đâu?” Quế vương cũng không nói nữa, ngồi xuống chủ vị, Trần Lãng nói: “Ở trong nhà, trước giữa trưa sẽ tới.”

Dứt lời, Ngân Thủ từ bên ngoài tiến đến, Quế vương đi ra ngoài đóng cửa phòng.

“Vương gia.” Ngân Thủ mặc một bộ trực chuyết hôi sắc nửa củ, người phơi nắng đen sì, nhưng cười rộ lên như một người lớn, chắp tay nói: “Tiểu nhân ngày hôm qua từ Hạ Hà trấn về, tình huống cụ thể cần tiểu nhân cùng ngươi nói rõ sao?”

“Không cần.” Quế vương phất tay nói: “Trong kinh đã phê khoản tiền, ngươi có nắm chắc không?”

“Là như vậy, vương gia nếu như người tăng cường bốn mươi vạn lượng, triệt để tu chỉnh đập nước một phen, tiểu nhân cảm thấy không đủ, nhưng người muốn bảo ba năm rưỡi, ba mươi vạn lượng như vậy đủ rồi.” Ngân Thủ nói.

Quế vương đánh giá hắn, “Nói có nắm chắc như vậy?”

“Ai dạy ngươi?” Quế vương hỏi.

Ngân Thủ cảm thấy kỳ quái, “Tiểu nhân chưa học qua mấy thứ này a, trước đây cũng không có để ý, cho rằng tất cả mọi người đều biết những thứ này.”

Ngay từ đầu hắn để mọi người kinh ngạc, là lúc hắn dẫn nước suối ở trong núi xuống cho mọi người.

Cũng không biết vì sao, mương máng hắn từ chân núi đi lên một lần, liền biết đào thế nào cho tốt, cần bao nhiêu gậy trúc, nói chung, loại chuyện này chỉ cần hắn nguyện ý động não suy nghĩ, thì đều giản đơn hơn rất nhiều chuyện.

Sau đó, chưởng quỹ đã nói hắn có thiên phú với thuỷ lợi, để hắn đi tính một lần để nước vào Diên thôn thế nào thì thích hợp nhất.

“Đã biết, ngươi có thiên phú.” Quế vương có lệ phất phất tay, “Ngô Điển Dần sẽ phái người hiểu thuỷ lợi xuống cùng đi với ngươi. Nhưng ngươi cũng không phải tùy tùng của hắn, chuyện nên làm thì làm.”

“Vâng! Đối phương có bản lĩnh tiểu nhân kính trọng hắn vài phần, không có bản lãnh, tiểu nhân tự làm chuyện của mình.” Ngân Thủ rất kinh ngạc, vương gia thật đúng là chiếu cố và nhìn trúng hắn a.

Quế vương gật đầu, “Ngươi trở về đi. Biết vì sao ta chiếu cố ngươi là được, loại sự tình này không nên dấu diếm!”

“Vâng.” Ngân Thủ nhất thời hiểu được, cười nói: “Tiểu nhân nhất định sẽ không dấu diếm!”

Qua vài ngày, phủ nha phái một vị Ngô tiên sinh hiểu thuỷ lợi, cùng Ngân Thủ đi Hạ Hà trấn tra đập nước, bốn mươi vạn lượng của triều đình cũng đến rồi.

Bookwaves.com.vn

Ninh vương nhìn chằm chằm Quế vương, đánh giá trái phải, “Hai ngày trước ta đã muốn nói rồi, mặt của ngươi xuân phong đắc ý, rốt cuộc làm cái gì?”

Quế vương sờ sờ mặt mình, khinh bỉ nói: “Ta dán da người giả Lưu huyện lệnh, ngươi cũng nhìn ra được?”

“Mắt.” Ninh vương nói: “Từ ánh mắt của ngươi, ta thấy được xuân ý.”

“Lão tứ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ninh vương hiếu kỳ, “Ngươi thật có người thích?”

Quế vương rũ mâu nhìn bản thảo trên bàn, thấp giọng nói: “Có!”

“Thật có? Tiểu thư nhà ai, thân phận gì?” Ninh vương hỏi.

Quế vương không nói chuyện.

“Không nói lời nào… vậy không có thân phận chính kinh, bích ngọc tiểu gia(con gái của mấy nhà nghèo)?”

Quế vương không để ý tới hắn.

“Sau khi mang tội?” Ninh vương đoán tiếp, “Cũng không phải thanh lâu nữ tử chứ? Loại nữ nhân này ngươi gặp dịp thì chơi là được rồi a, không cần nghiêm túc.”

“Ngươi có nghe ta nói không, không cần nghiêm túc, ai biết những người đó ôm mục đích gì.” Ninh vương.

Quế vương nhìn lướt qua Ninh vương, nói với Cố Thanh Sơn: “Ngươi đích thân tiễn Ninh vương trở về!”

“Ta không quay về.” Ninh vương nói: “Chuyện của ngươi ta không biết rõ ràng, ta không có cách nào khác ăn nói với mẫu hậu.”

Quế vương cười nhạt, “Nếu ngươi không đi, ngày mai ta lĩnh binh đánh hạ Ninh vương phủ Vũ Xương của ngươi!”

“Ngươi, ” Ninh vương lầu bầu một câu, “Được ta đi được chưa!”

Dứt lời, tâm bất cam tình bất nguyện đi.



Trong Tây Nam tụng hành, Lục Trán từ phòng học ra ngoài, mọi người tụ lại cùng nhau, “… Nghe nói hôm nay Tam Xích đường có án tử mới lên đường, Đỗ Cửu Ngôn không lên, bất quá ở ngoài nha môn nghe tụng.”

“Rất rảnh rỗi a.” Thái Tịch Nhiên nói.

“Hắn không có án tử đương nhiên rảnh rỗi. Bất quá hắn rảnh rỗi, vụ án nhỏ của Tam Xích đường trái lại nhiều hơn, ba vị tụng sư khác suốt ngày chân không chạm đất.”

“Hắn không tiếp tụng án dân sự.”

Mọi người thất chủy bát thiệt, chừng mười ngày mọi người chỉ cần nói chuyện phiếm, nhất định sẽ nói đến Đỗ Cửu Ngôn.

“Có phải hắn không tới thật chứ? Vậy triều đình sẽ có bổ nhiệm hội trưởng mới không?”

“Hội trưởng mới nhất định là Trình Công.”

“Đúng, hội trưởng mới nhất định là Trình Công, bàn về tư chất bối phận kinh nghiệm trừ hắn ra không ai có thể đảm nhiệm.”

“Không đúng! Ta nghe nói trong triều có người đề nghị muốn Tây Nam dọn đến Yến kinh tụng hành.”

Trong nháy mắt mọi người an tĩnh lại, sắc mặt rét run ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, có người lắp bắp nói: “Không, không thể nào?”

Phó Nguyên Ngô ở Tàng Quyển các cầm chổi lông gà từng chút quét bụi.

Tiết Nhiên đi hậu viện dọn sách, người không ở nơi này.

Nhưng mặc dù là ở, cũng không mở miệng.

“Tiên sinh.” Phó Nguyên Ngô thấp giọng hỏi: “Đỗ Cửu Ngôn cũng không có tới Tây Nam, hiện tại rắn mất đầu, đến tụng án cũng không có.”

“Mọi người nói, chờ Phó hội trưởng đến kinh thành, nói không chừng Tây Nam chúng ta cũng sẽ bị thánh thượng giải tán. Có khả năng hay không?”

Lưu Vanh Cần phơi hồ sơ đã chép xong trên đất, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hắn cũng chờ tin tức trong kinh.”

“Nói như vậy, thực sự sẽ bị giải tán?” Phó Nguyên Ngô thấp thỏm lo âu.

“Bây giờ còn không dễ nói, chỉ có chờ tin tức kinh thành, hy vọng sẽ không.” Lưu Vanh Cần lo lắng lo lắng, “Chuyện của Phó Hoài Cẩn, không dễ nói.”

Thời khắc này trong kinh, mấy vị đại nhân tam ti tụ chung một chỗ, Tiền thị lang nói: “Giải tán Tây Nam cũng không phải không được, nhưng người bên kia nhiều, nếu đều tới Yến kinh, quá phiền toái.”

“Không cần phải đến Yến kinh, là từ Yến kinh khiển người đi.”

“Khiển ai?” Tiền thị lang rất kinh ngạc, “Yến kinh tụng hành?”

Ngô đại nhân trừng hắn, nói: “Nửa năm này Tây nam nhiều chuyện xảy ra, liên tiếp, qua bại hoại hành phong của tụng sư. Ta thấy trực tiếp để Yến kinh phái người đi xử lý, chỉnh lý oai phong tà khí của Tây Nam.”

“Tây Nam còn cần bảo lưu sao?” Tạ đại nhân do dự nhìn hai người, “Phó Hoài Cẩn mặc dù không được, nhưng Trình Công Phục cũng không tệ lắm, bằng không để hắn làm hội trưởng thế nào?”

“Đây là hỏng từ rễ, coi như là đổi người, cũng không giải quyết được vấn đề.” Ngô đại nhân nói.

“Biến thành chi nhánh của Yến kinh, như vậy sau này Yến kinh sẽ phụ trách quản lý, không cần trở lại phiền chúng ta.”

“Chờ thánh thượng định đoạt đi.” Mặc dù Tiền thị lang không có ý kiến, thế nhưng Ngô đại nhân đồng ý nhanh như vậy, hắn lại không thể có thể sảng khoái đáp ứng.

Lúc nói chuyện hắn đi ra, tối đi tìm Lỗ Chương Chi nói chuyện, thuận miệng nhắc tới chuyện này, “Đại nhân người cảm thấy Tây Nam còn giá trị bảo tồn không?”

—— lời nói ngoài ——

Hôm nay là bôn ba một ngày, mười hai giờ từ bên này Xung Thằng cất cánh đáo Hương Cảng chuyển cơ bay lên hải, sau đó Thượng Hải xe lửa đáo Nam Kinh!

Cảm giác muốn khóc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui