Q1 – CHƯƠNG 295: ĐẠI HỌA LÂM ĐẦU
Dịch giả: Luna Wong
“Lưu có chỗ tốt của lưu. Nhưng Yến kinh đã hỏi qua, bọn họ có người thích hợp đi xử lý không?” Lỗ Chương Chi hỏi.
Tiền thị lang gật đầu, “Còn chưa hỏi, bất quá bây giờ bên kia là cục diện rối rắm, Yến kinh bên này không nhất định sẽ nguyện ý làm loại chuyện mệt nhọc không được cám ơn này.”
“Mấy người các ngươi thương lượng xong với nha môn thỉnh thánh thượng định đoạt là được.” Lỗ Chương Chi nói hơi ngừng, tựa hồ nhớ tới chuyện gì, “Ta thế nào nghe nói hội trưởng Phó Hoài Cẩn của Tây Nam, là bởi vì đánh cuộc với Đỗ Cửu Ngôn thua, mới bị áp giải vào kinh?”
“Có chút quan hệ đến chuyện này.” Tiền thị lang nói một lần chuyện khi đó, “…Cho nên, chúng ta mới cảm thấy Tây Nam không thể lưu.”
Lỗ Chương Chi gật đầu, “Ta thấy Đỗ Cửu Ngôn cũng không tệ, người trẻ tuổi này tuy nói tính cách cao điệu, nhưng hành sự cũng rất chính phái.”
“Chính là tư lịch cạn một ít.” Lỗ Chương Chi nói: “Việc này, mấy người các ngươi thẩm tra cho tốt, cẩn thận quyết định.”
Tiền thị lang xác nhận.
Sáng sớm hôm sau, về chuyện lưu hay bỏ Tây Nam, tại triều đường náo loạn một hồi. Kiến nghị Tây Nam tụng hành dọn đến Yến kinh tụng hành được hoan hô rất cao.
“Tây Nam tụng hành nhiều năm như vậy, mặc dù không có bao nhiêu kiến thụ, nhưng quy củ. Trẫm cho rằng Phó Hoài Cẩn thông minh bản phận, lại thật không ngờ, hắn cư nhiên làm ra loại chuyện này.”
“Thực sự quá làm cho trẫm thất vọng rồi.” Triệu Dục nói.
“Nên, chúng thần cho rằng, không bằng dọn Tây Nam đến Yến kinh. Hoặc là từ Yến kinh điều nhân thủ đi quản lý Tây Nam. Chỉ có như vậy, Tây Nam mới có lý do lưu.”
“Sao trẫm nghe nói Phó Hoài Cẩn và Đỗ Cửu Ngôn đánh đố, chuyện này các ngươi ai biết?” Triệu Dục hỏi.
Mọi người lập tức nghị luận chuyện này, có người nói hồ đồ, có người nói Đỗ Cửu Ngôn có năng lực có năng lực tốt, có người còn lại là răn dạy Phó Hoài Cẩn không hề có nguyên tắc và phẩm đức làm tụng sư.
Triệu Dục như có điều suy nghĩ, ngưng mi nói: “Nghe như vậy, vấn đề của Tây Nam quả thực rất lớn. Không có biện pháp thỏa đáng, sau này loại sự tình này nhất định còn có thể phát sinh nữa.”
“Đi ọi Thân Đạo Ngo đến đây.” Triệu Dục nói.
Lập tức có người mang hội trưởng Yến Kinh tụng sư hành hội Thân Đạo Nho đến.
Thân Đạo Nho năm nay sáu mươi có ba, làm hội trưởng Yến Kinh tụng sư hành hội đã có chín năm.
Hắn hành qua lễ, lẳng lặng đứng thẳng chờ Triệu Dục hỏi chuyện.
“Trẫm hỏi ngươi, nếu như đưa cả Tây Nam cho ngươi xử lý, ngươi có lòng tin hay không?”
Thân Đạo Nho đã nghe nói chuyện của Phó Hoài Cẩn. Đối với Phó Hoài Cẩn hắn từng có vài lần gặp mặt, không cảm giác đặc biệt gì, bây giờ trở về nhớ lại, phi thường không rõ ấn tượng với người này.
Một hội trưởng và một tụng sư đánh đố, cuối cùng bại bởi tụng sư.
Loại sự tình này, khoảng chừng cũng chỉ có thể phát sinh ở Tây Nam.
“Hồi lời của thánh thượng, nếu để cho vi thần xử lý, vi thần tự tin, trong vòng ba năm nhất định có thể trọng chỉnh Tây Nam.”
Triệu Dục gật đầu.
“Thế nhưng, bởi vì thân phận của vi thần, nếu như bây giờ làm hội trưởng Tây Nam, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng.” Thân Đạo Nho nói: “Theo vi thần thấy, đề bạt một vị có năng lực xuất chúng trong nội bộ Tây Nam đảm nhiệm.”
Triệu Dục hỏi: “Ai?”
“Lúc đầu trước khi Phó Hoài Cẩn làm hội trưởng, người ngoài đều chỉ biết là Tây Nam có Trình Công. Thánh thượng, Trình Công Phục vô luận làm tụng sư, hay làm hội trưởng đều sẽ rất xuất chúng.”
Triệu Dục không nhớ rõ người này, hắn gật đầu: “Ngươi nói như vậy cũng có vài phần đạo lý. Trẫm suy nghĩ lại một chút, mới định đoạt việc này, ngươi đi xuống đi.”
“Thân Đạo Nho nói có đạo lý.” Triệu Dục nói: “Các ngươi lại tỉ mỉ điều tra một phen, xem dân ý thế nào.”
“Kể lại chuyện đã tra rõ mới báo cho trẫm nghe.”
Mấy người Tiền thị lang xác nhận.
Bookwaves.com.vn
Thân Đạo Nho xác nhận lui ra, thư đồng của hắn ở cửa chờ hắn, ra hoàng thành tò mò hỏi: “Hội trưởng, vì sao người không tiếp Tây Nam? Là cho Trình Công cơ hội thật sao?”
“Cũng không phải! Tây Nam hôm nay bấp bênh, lúc này ta tiếp nhận bọn họ sẽ không cảm thấy ta là tới cứu bọn họ.”
“Trong tuyết đưa than mới có thể làm người cảm kích.” Thân Đạo Nho nói.
Tiểu thư đồng hiểu. Chỉ có chờ Tây Nam thực sự ngã, hội trưởng của bọn họ nhận, những người này mới chân chính xem hắn là ân nhân.
Hiện tại đi, những người đó nói không chừng còn cho rằng, Yến kinh khi dễ bọn họ.
Lúc đó, Phó Hoài Cẩn vừa tới Tương Dương, bằng hữu của hắn ở Tương Dương đón hắn ngoài thành, sai dịch áp giải Phó Hoài Cẩn mở một con mắt nhắm một con, tùy hai người ngồi ở cạnh xe nói chuyện.”
“. . .giải tán Tây Nam?” Thần sắc của Phó Hoài Cẩn hơi thay đổi, lập tức cười ha ha, lắc đầu nói: “Chuyện ta lo lắng, đúng là vẫn tới.”
“Tây Nam đã không còn!” Phó Hoài Cẩn cười khổ nói: “Nghề tụng sư, cũng ở ba năm năm này, tất nhiên có một trận sóng to!”
“Bọn họ sẽ hối hận.” Phó Hoài Cẩn cười lạnh nói: “Những người đó, sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.”
Hắn vừa cười xong, bằng hữu của hắn do dự một chút, thấp giọng nói: “Nhưng bây giờ, bọn họ đều nói, bởi vì ngươi triều đình mới phải giải tán Tây Nam.”
“Có quan hệ gì với ta đâu, là vấn đề của Đỗ Cửu Ngôn!” Phó Hoài Cẩn cười nhạt, “Lúc này đây, để mọi người xem thật kỹ một chút, bản lĩnh của hắn rốt cuộc bao lớn.”
Bạn hắn đang muốn nói, bỗng nhiên cửa thành có người hướng về phía xe vừa chỉ nói: “Đó chính là Phó Hoài Cẩn!”
“Chính là hắn phá hỏng danh tiếng của chúng ta.”
“Đánh hắn!”
Vừa nói chuyện, một đám người từ bên trong thành xông lên, chỉ vào Phó Hoài Cẩn mắng: “Chính là ngươi, phá hủy thanh danh của chúng ta!”
“Tụng hành của chúng ta đi vào hành hội của các ngươi, đều bị người nhạo báng, nói các ngươi thượng lương bất chính chúng ta hạ lương oai!”
Sắc mặt Phó Hoài Cẩn tái nhợt, bằng hữu của hắn trả lời: “Các ngươi làm sao có thể nói như vậy, hắn làm việc, ước nguyện ban đầu là vì tốt cho mọi người.”
“Tốt cho mọi người, ta thấy hắn là nhìn Đỗ Cửu Ngôn không vừa mắt mà thôi.”
“Nhưng là ngành này không phải thay đổi từng đời một. Mặc dù Đỗ Cửu Ngôn tuổi còn trẻ nhưng từng kiện tụng án của người ta đều sạch sẽ!”
“Lời vô ích cái gì, đánh!”
Một đám người xông tới muốn đánh, sai dịch theo ngăn cản, rút đao quát dẹp đường: “Các ngươi đều là người hiểu luật pháp, biết nếu là dám tới vây công , dù là ta giết các ngươi cũng là chuyện đương nhiên.”
“Không muốn chết thì tránh xa một chút.”
Mọi người không dám qua đây, có người chỉ vào Phó Hoài Cẩn nói: “Chúng ta liên danh viết thư đi kinh thành, thỉnh Đỗ Cửu Ngôn làm hội trưởng Tây Nam.”
“Tức chết ngươi!”
Lúc nói chuyện, đám người lòng đầy căm phẫn đi.
Tay của Phó Hoài Cẩn xuôi ở bên người, kịch liệt run.
Lúc này Trình Công Phục cũng kinh ngạc, “Muốn giải tán Tây Nam?”
Xem ra, ảnh hưởng và kết quả của chuyện Phó Hoài Cẩn, còn nghiêm trọng và không xong hơn hắn tưởng tượng.
“Người xem xem phong thư này.” Lục Trán đưa thư trong tay cho Trình Công Phục, “Đây là bạn tốt của ta sai người đưa tới.”
Sau khi xem xong mặt của Trình Công Phục trầm xuống, “Dọn Tây Nam đến Yến kinh? Đây chẳng phải là Yến kinh độc quyền sao?”
“Tiên sinh, ta hoài nghi chuyện này chính là người Yến kinh ở phía sau làm, bọn họ không phải vẫn muốn Tây Nam chúng ta sao?” Lục Trán nói: “Ta dám khẳng định, nếu như thánh thượng giải tán Tây Nam, sau một khắc, người của Yến kinh sẽ tiếp nhận.”
Lục Trán hỏi: “Làm sao bây giờ!”
“Đừng nóng vội, thánh thượng còn chưa đồng ý, ta lại nghĩ biện pháp vận tác kinh thành.” Trình Công Phục thấp giọng nói, liền nghe phía ngoài truyền đến hàng loạt tiếng động lớn tiếng ồn ào.
Bookwaves.com.vn
“Tiên sinh.” ngoài cửa tới mười mấy học sinh Tây Nam, “Tiên sinh, triều đình thực sự muốn giải tán Tây Nam sao?”
“Tiên sinh, người mau nghĩ một chút biện pháp, Tây Nam đã nhiều năm như vậy, không thể mạc danh kỳ diệu bị giải tán a!”
Trình Công Phục xuất môn, giơ tay lên nói với mọi người: “Mọi người an tâm một chút chớ nóng, chuyện giả hay thật còn chưa biết rõ, chờ ta điều tra rõ xong, ta sẽ đi xử lý, giơ tay lên chỉ cần thanh thản ổn định là được!” “Có ta ở đây, mọi người an tâm.” Trình Công Phục nói.
Mọi người xác nhận, đều thở dài một hơi.
“Đều trở về đi.” Trình Công Phục phất tay nói.
Mọi người an tâm đi trở về.
“Tiên sinh, ngươi tính tìm ai?” Lục Trán hỏi.
“Tìm Tiền thị lang, ” Trình Công Phục nói: “Hắn sẽ giúp một tay. Huống chi, nếu như Tây Nam bị giải tán đối với hắn mà nói, không có lợi.”
“Ta đây viết thư, ra roi thúc ngựa gửi đi.”
Lục Trán xác nhận.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trình Công Phục để người đưa thư đi kinh thành, nhưng qua mười ngày, Tiền thị lang bên kia không có tin tức không có tin tức, trái lại Yến kinh tụng hành bên kia có người viết thư đến nói cho bọn hắn biết, tam ti chủ sự đều đồng ý giải tán Tây Nam.
“Thảo nào không có tin tức.” Đầu lông mày của Trình Công Phục khóa chặt, không biết nên thế nào cho phải.
“Tiên sinh, ” Lục Trán nói: “Làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Trình Công Phục phát chìm, lắc đầu nhìn về phía Lục Trán, “Không biết.”
“Lẽ nào Tây Nam thực sự sẽ bởi vì chuyện lần này, mà bị giải tán sao?” Lục Trán không phục, “Quyết không thể như vậy.”
Lục Trán dứt lời, bên ngoài có thư đồng gõ cửa, đẩy cửa tiến đến nói: “Tiên sinh, Tiết tiên sinh tới.”
Trình Công Phục và Lục Trán liếc nhau.
Qua một khắc Tiết Nhiên vào cửa, nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Tây Nam bị giải tán?”
“Hiện còn chưa biết.” Trình Công Phục nói.
Tiết Nhiên ngưng mi, nhìn hắn, “Ta đây viết thư vào kinh, đề cử ngươi làm hội trưởng, chỉ cần có hội trưởng Tây Nam nhất định sẽ không có việc gì.”
“Tiết Nhiên.” Trình Công Phục nói: “Ngươi chuẩn bị viết thư cho ai?”
Tiết Nhiên nói: “Tiền thị lang.”
“Trình Công viết qua.” Lục Trán ngăn cản Tiết Nhiên, nói: “Ngươi còn quen người khác không?”
Tiết Nhiên lắc đầu, một lát sau trầm giọng nói: “Mặc kệ thế nào, cũng không thể để thánh thượng giải tán Tây Nam.” Lúc nói chuyện hắn mở rộng cửa ra ngoài, Lục Trán theo hỏi hắn: “Ngươi dự định làm cái gì?”
“Ta đi kinh thành.” Tiết Nhiên nhìn Lục Trán, “Dù là muốn ta bồi cái mạng này, ta cũng sẽ không tiếc.”
Lục Trán giật mình, nói: “Dù là ngươi thường cái mạng này cũng vô ích.”
“Không bằng ngươi đi tìm Lưu Vanh Cần.” Lục Trán nhìn Tiết Nhiên, “Để hắn. . . Đi tìm Quế vương gia.”
Nếu như Quế vương còn nói chuyện với người nào của Tây Nam, vậy cũng chỉ có thể là Lưu Vanh Cần.
Không bởi vì cái khác, mà là Đỗ Cửu Ngôn từ trước đến nay đối xử bất đồng với Lưu Vanh Cần.
—— lời nói ngoài ——
A a a, đây là tối hậu chương một tồn cảo, muốn chết!
Hy vọng sau khi về đến nhà ta năng dài hơn ra một đầu lai, cà cà cà địa gõ chữ!