Q1 – CHƯƠNG 296: LÒNG CÓ CHÍ LỚN
Dịch giả: Luna Wong
“Được!” Tiết Nhiên đi Tàng Quyển các, Lưu Vanh Cần đang thu thập, nghe được bước chân của Tiết Nhiên, hắn dừng lại quay đầu lại, chợt nghe đối phương nói: “Tây Năm sắp bị giải tán rồi, ngươi đi tìm Quế vương gia và Đỗ Cửu Ngôn đi.”
Lưu Vanh Cần ngưng mi, lập tức suy nghĩ hiểu được các khâu trong đó, “Là bởi vì Phó Hoài Cẩn?”
“Mặc kệ bởi vì ai, cửa ải khó khăn này nhất định phải qua.”
“Mặc kệ trước đây có mâu thuẫn gì, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta đều là người của Tây Nam. Nếu như không có Tây Nam, chúng ta cái gì cũng không phải.” Tiết Nhiên nói.
Câu nói sau cùng Lưu Vanh Cần tán thành, hắn gật đầu: “Ta chỉ có thể đi thử một chút. Nhưng vương gia và Đỗ Cửu Ngôn là bạn tốt, hắn có thể hỗ trợ hay không, ta không biết.”
“Thử xem đi.” Tiết Nhiên trầm giọng nói: “Nếu như không được, ta… Ta đi kinh thành lấy cái chết thỉnh mệnh.”
Lưu Vanh Cần quan sát Tiết Nhiên một mắt, đứng lên nói: “Ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Lúc nói chuyện, trở về phòng thay đổi một kiện y phục, ra khỏi Tây Nam.
Gần trưa rồi, phía ngoài người đi đường như dệt cửi phi thường náo nhiệt, hắn tìm một gian tiệm ăn nhỏ ngồi xuống, gọi một bầu rượu nhỏ, chọn thêm hai món lại có bánh chẻo, chậm rãi ăn.
Qua buổi trưa hắn tính tiền lại đi ở ngoài, rồi trở về Tây Nam.
“Lưu tiên sinh, ” Thư đồng của Trình Công Phục qua đây, hành lễ nói: “Trình Công mời người đi một chuyến.”
Lưu Vanh Cần gật đầu, đi phòng Trình Công Phục.
“Phó hội trưởng bây giờ không có ở Tây Nam, ngươi không cần ở lại Tàng Quyển các nữa, hồi phủ học đi, bên kia hiện tại thiếu các vị tiên sinh, công khóa đều xếp không được.” Trình Công Phục nói: “Chuyện trước kia ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều, mỗi người làm việc đều có suy tính của mình, cũng qua rồi!”
“Đối với năng lực của ngươi, vô luận là ta hay học sinh, đều là khẳng định.” Trình Công Phục nói.
Lưu Vanh Cần chắp tay xác nhận.
“Ngươi mới vừa rồi… Đi tìm Quế vương gia? Hắn nói như thế nào?”
Lưu Vanh Cần trầm mặc một chút.
“Ngươi nói cho hắn biết, nếu như hắn nguyện ý hỗ trợ, chúng ta nguyện ý để Đỗ Cửu Ngôn làm hội trưởng Tây Nam, hết thảy đều lấy Đỗ Cửu Ngôn dẫn đầu, đều nghe hắn.” Trình Công Phục nói.
Lưu Vanh Cần gật đầu, nói: “Trình Công, lời ta quả thực nói với Quế vương gia rồi, thế nhưng… Hắn nói chuyện này không có quan hệ gì với hắn.”
“Hắn nhúng tay chuyện trong triều không hay.” Lưu Vanh Cần nói.
Sắc mặt Trình Công Phục hơi trầm xuống.
“Chuyện này không có đường sống dàn xếp sao?” Lưu Vanh Cần hỏi: “Trong triều còn chưa hạ thánh chỉ, có thể thấy được thánh thượng cũng không có đồng ý, người xem, đi tìm người thêm lần nữa?”
Trình Công Phục chắp tay đi hai bước rồi quay lại, thấp giọng nói: “Không phải ta không muốn tìm người, mà là Phó hội trưởng làm quá khó coi!”
“Ta ngay cả đưa hai phong thư đi, trong kinh đều không có hồi âm.” Trình Công Phục nói: “Nếu như Quế vương gia không đồng ý hỗ trợ, ta chỉ có thể đi cầu Ninh vương gia.”
Lưu Vanh Cần chắp tay, nói: “Lúc này Tây Nam chỉ có thể dựa vào Trình Công người.”
“Ngươi đi làm việc đi.” Trình Công Phục nhức đầu không thôi phất, phất tay với Lưu Vanh Cần.
Lưu Vanh Cần hành lễ ra ngoài.
Bookwaves.com.vn
Trình Công Phục mời Tiết Nhiên tiến đến, vẻ mặt buồn khổ đem lời của Lưu Vanh Cần nói cho Tiết Nhiên nghe.
“Ta đi kinh thành.” Tiết Nhiên nói: “Hành lý ta cũng đã thu thập xong, hôm nay khoái mã khởi hành, nửa tháng sau đến kinh thành, các ngươi chờ tin tức ta.”
Lúc nói chuyện, hắn cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
“Tiết Nhiên!” Trình Công Phục hô hai tiếng, Tiết Nhiên đã đi xa.
Trình Công Phục thở dài.
“Tiên sinh, ” Yến Thông từ một bên qua đây, chắp tay nói: “Có hai sư đệ muốn đi, người xem làm sao bây giờ?”
Trình Công Phục ngẩn ra, hỏi: “Vì sao muốn đi?”
Yến Thông rất xấu hổ, thấp giọng trả lời: “Hôm nay… Tây Nam nhận không được tụng án, danh tiếng lại rất kém. Các sư huynh đệ ra ngoài như chuột chạy qua đường.”
“Có người không muốn lưu lại, cũng có thể hiểu được.” Yến Thông nói.
Trình Công Phục giận dữ, phất tay áo nói: “Nếu bọn họ muốn đi cũng không cần lưu. Người như vậy Tây Nam cũng không cần.”
“Vâng!” Yến Thông xác nhận đi.
Trình Công Phục uống một chun trà, thì có hai thông bao đến, một buổi chiều năm vị tung sư đi khỏi Tây Nam.
Học phủ bên kia, cũng nghe nói có người đang thu thập hành lý.
“Để mọi người đến học phủ quán!” Trình Công Phục phân phó Lục Trán, “Ta có lời muốn nói với mọi người.”
Lục Trán xác nhận.
Một lát sau, tất cả mọi người đến rồi, Trình Công Phục nhìn đám người không có chủ tâm cốt, mắng: “Tây Nam nhiều năm như vậy, chuyện gì chưa trải qua, ngươi xem một chút các ngươi giống bộ dáng gì, một chút việc liền hoảng thành như vậy!”
“Từ hôm nay trở đi, nếu ai còn muốn chạy, đều không giữ người đó. Người đó từ Tây Nam bước ra một khắc kia trở đi, thì không phải là người của Tây Nam nữa.”
“Đều nghe rõ chưa?”
Mọi người chắp tay xác nhận.
“Tản đi, nên làm gì, thì làm nấy.”
Mọi người xác nhận đều tự tản ra, có người thấp giọng hỏi: “Trình Công nhất định sẽ có biện pháp chứ?”
“Khẳng định có biện pháp. Trình Công nhiều năm như vậy ở trong triều quen không ít người.”
“Có Trình Công ở, Tây Nam nhất định không có việc gì.”
Trình Công Phục nghe thái độ hơi khá hơn một chút, mang theo các vị tiên sinh trở về phòng làm việc của mình, Trình Công Phục nói: “Hai ngày này ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, chuyện trong nhà giao cho các vị.”
“Tiên sinh muốn làm nhất định là chuyện quan trọng, người cứ đi, trong nhà có chúng ta.” Lục Trán trả lời.
Trình Công Phục gật đầu đang muốn nói, đã có người tới hồi bẩm, nói: “Trình tiên sinh, sư huynh đệ tổ chữ giáp và tổ chữ ất cãi vả.”
“Đang tốt, vì sao cãi nhau?” Trình Công Phục hỏi.
“Nói… Nói chuyện của hội trưởng.” Tiểu thư đồng cẩn cẩn dực dực nhìn thoáng qua Trình Công Phục, “Nói, nói người năm đó vì sao bại bởi Phó hội trưởng, là, là bởi vì năng lực của người không được.”
“Nói người chỉ thích hợp lên công đường biện tụng, làm đại tiên sinh tụng hành quán.”
Trình Công Phục rất tức giận, nhưng trên mặt cũng không lộ nửa phần, gật đầu: “Truyền lời của ta, có rảnh thì làm chút chuyện khác đi.”
Thư đồng xác nhận đi.
Đến đến hai tổ cãi nhau, vẫn không có ngừng, Trình Công Phục nhịn không quản, sáng sớm hôm sau, để phòng thu chi Tây Nam ra một vạn lượng ngân phiếu, hắn quần áo nhẹ ra đi thẳng đến Vũ Xương.
Mấy chỗ vận tác, năm sáu ngày sau, trạm dịch Tương Dương truyền đến tin tức, Tiết Nhiên sinh bệnh, ở lại Tương Dương dưỡng bệnh.
Trình Công Phục từ Vũ Xương trở về.
Lục Trán đi cửa thành đón hắn, vừa lên xe lại hỏi: “Tiên sinh lần này đi, có tin tức tốt không?”
“Không có!” Trình Công Phục lắc đầu, “Ninh vương gia sai người nghe tin tức, hắn nói chuyện này chỉ sợ là tám chín phần mười!”
Lục Trán cau mày, “Vậy làm sao bây giờ, thật chẳng lẽ phải giải tán sao?”
“Thân Đạo Nho không có đồng ý.” Trình Công Phục nói: “Hắn chẳng những không có đồng ý, còn đề cử ta làm hội trưởng.”
Lục Trán cũng không biết là nên cao hứng hay không.
Hai người đều trầm mặc.
Trở về Tây Nam, mọi người đón.
Trình Công Phục không có nhiều lời, chỉ sai người đi đón Tiết Nhiên trở về.
. . .
Bookwaves.com.vn
Trong Tam Xích đường, Đỗ Cửu Ngôn đá đá Quế vương nói: “Tây Nam giải tán, ngươi có biện pháp nào thu lại viện tử của bọn họ không?”
“Có thể a.” Quế vương gật đầu nói: “Ngươi muốn viện tử của bọn họ, mở Tam Xích đường của ngươi?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Viện tử của Tây Nam bây giờ rất chi tiết, ta vẫn thích.”
“Việc nhỏ này, chờ ta viết thư trở về nói một tiếng. Đuổi hết người bên trong đi.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Vương gia, người thực sự là tiểu áo bông đông ấm hạ mát a.”
“Thích ta không?” Quế vương hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Thích còn kém chút, thế nhưng thưởng thức ngươi!”
Không thích thế nhưng thưởng thức, tâm tình của Quế vương cũng không tệ lắm, chạm cốc với Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng nói: “Có tiến bộ. Thưởng thức và thích chỉ thiếu chút nữa.”
“Vương gia, người mỗi ngày đùa giỡn lưu manh như vậy không tốt lắm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia như vậy, không lễ phép.”
Quế vương nói: “Ngươi trước đây không như thế với ta. Hiện tại ta làm thế có cái gì không đúng?”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, đổ trà, “Uống trà!”
Người này gần đây, không chỉ tốc độ khoa trương da mặt đang càng ngày càng dày, hơn nữa, mỗi khi nói, cũng sẽ dùng lời như vậy chọc nàng.
Trước kia có phải nàng quá nhàm chán không?”
“Được.” Quế vương lại cười nói: “Bất quá lời này ta chỉ sẽ nói với mình ngươi.”
“Sau này cũng chỉ sẽ nói với mình ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa trán, cúi đầu làm việc.
Vẻ mặt mọi người hoảng sợ nhìn bọn họ, Tiền Đạo An nói: “Tuy rằng ta cũng cảm thấy viện tử của Tây Nam rất tốt, nhưng cũng không có khả năng như Cửu Ngôn nghĩ. Dù sao Tây Nam cũng mấy trăm năm, cao ốc nghiên, chúng ta bỏ đá xuống giếng có phải rất ti tiện hay không?”
“Ân, không, không, không biết xấu hổ, hổ.” Tống Cát Nghệ ghét bỏ nói.
Quế vương nộ nhìn hắn, “Ngươi lặp lại lần nữa.”
“Hay!” Tống Cát Nghệ lập tức đổi giọng dựng thẳng một ngón tay cái lên, Quế vương chỉ vào bọn họ, nói: “Đây là chiều hướng phát triển, có quan hệ gì đến chúng ta. Chúng ta bỏ đá xuống giếng thế nào?”
Đỗ Cửu Ngôn theo gật đầu, “Đúng vậy, không có!”
Tiền Đạo An thở dài, ngẫm lại cũng đúng, chắp tay nói: “Đại nhân nói phải, học sinh nghĩ sai lệch.”
“Cửu Ngôn, ” Đậu Vinh Hưng đẩy cửa tiến đến, “Có người tìm ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn vừa quay đầu lại, liền thấy Lưu Vanh Cần vào cửa, nàng chắp tay nói: “Lưu tiên sinh!”
“Ta có việc, chút nữa nói với ngươi.” Lưu Vanh Cần thấp giọng nói một câu với nàng, đi tới trước mặt Quế vương, chắp tay hành lễ, nói: “Tại hạ Tây Nam Lưu Vanh Cần.”
Khí sắc của hắn không tệ, nhưng trong thần sắc toát ra một tia quẫn bách.
Quế vương nhìn hắn ngưng mi nói: “Ngươi bảo ta giúp Tây Nam?”
“Vâng.” Lưu Vanh Cần ngưng mi nói: “Trong triều có người đề nghị muốn dọn Tây Nam nhập vào Yến kinh tụng hành. Hiện tại người trong tụng hành hoảng loạn. Nên, muốn vương gia xuất thủ giúp đỡ.”
Lúc nói chuyện, hướng về phía Quế vương chắp tay thi lễ, “Cầu vương gia cứu Tây Nam.”
“Việc này ta không biết.” Quế vương chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi nói với hắn.”
Lưu Vanh Cần nhìn Đỗ Cửu Ngôn trước.
Đậu Vinh Hưng dời cái ghế qua đây, Lưu Vanh Cần ngồi xuống.
“Là ai để tiên sinh tìm đến vương gia?” Đỗ Cửu Ngôn cũng ngồi xuống nhìn Lưu Vanh Cần.
Lưu Vanh Cần nói: “Mặc dù ta không có cách nghĩ và hành vi giống những người đó, thế nhưng Tây Nam vô tội, làm người của Tây Nam, mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm giữ gìn.”
“Thế nhưng bây giờ biến thành như vậy, trong lòng ta cũng rất phẫn nộ, nhưng sự tình đã rồi, phẫn nộ không giải quyết được nguy cơ!”
Lúc nói chuyện, Lưu Vanh Cần bất đắc dĩ thở dài.
—— lời nói ngoài ——
Ngã lưỡng ban máy bay, thật vất vả đáo bôn ba liên tục chiến đấu ở các chiến trường thiếu chút nữa lầm xe lửa, sau đó kéo nhất cái rương ba túi lớn từ hồng kiều sân bay đường sắt ngầm đáo trạm xe lửa, sau đó ở trạm xe lửa nội lên lầu, xuống lầu, cuồn cuộn, bây giờ tay đều đang run run, muốn khóc!