Q1 – CHƯƠNG 297: QUÁ ĐỀ CAO RỒI
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương, Quế vương hướng về phía nàng thiêu mi, ý tứ đang hỏi: Ngươi không phải mới vừa nói viện tử của Tây Nam tốt sao, hiện tại đây là mềm lòng?
Chẳng lẽ muốn cường thủ hào đoạt? Đỗ Cửu Ngôn cũng nhướng đầu lông mày.
Quế vương nháy mắt một cái: Giữ nguyên kế hoạch.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: Ân, ta đi làm hội trưởng.
“Ta thật khó khăn.” Quế vương nhìn Lưu Vanh Cần, “Bởi vì ta rất không thích Tây Nam.”
Đỗ Cửu Ngôn đạp mũi chân của hắn, ra hiệu hắn không nên nói như vậy với Lưu Vanh Cần, Lưu Vanh Cần không có làm gì sai.
Quế vương thật biết điều, phản ứng nhạy bén thoại phong nhất chuyển, nói: “Nhưng, ta rất thưởng thức ngươi.”
Lưu Vanh Cần ngẩn ra.
Đáy mắt Đỗ Cửu Ngôn có tiếu ý xẹt qua.
“Thử xem.” Quế vương nói: “Kỳ thực loại sự tình này, ta xuất mãn không bằng Đỗ Cửu Ngôn xuất mã, hắn là tụng sư, hắn nói càng có sức thuyết phục hơn ta.”
Lưu Vanh Cần tán đồng gật đầu, nói: “Quả thực như vậy.” Lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi không phải đánh đố với Phó hội trưởng, hắn thua sau này Tây Nam giao cho ngươi xử lý sao?”
Lưu Vanh Cần nói: “Hiện tại Tây Nam cần ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, Lưu Vanh Cần bỗng nhiên đứng dậy đi mở cửa viện.
Cửa vừa mở ra, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy cửa không lớn có mười mấy học sinh Tây Nam đứng đó… Phó Nguyên Ngô, Phương Hiển Nhiên, Khâu Thính Thanh, còn có thật nhiều gương mặt trẻ tuổi nàng không quen.
“Đỗ tiên sinh, ” mọi người cùng hô lên: “Thỉnh người thực hiện đổ ước a, đi Tây Nam làm hội trưởng của chúng ta.”
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Còn có như vậy?”
“Nếu ngươi đồng ý cược thì thẳng phải nhận chứ!” Mọi người nói: “Thắng phải nghiêm túc, không thể có đầu không có đuôi.”
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.
“Thuyết pháp này có ý mới.” Quế vương nở nụ cười, nói: “Buộc người thắng đi lấy tiền cược. Bất quá, Tây Nam chỉ có mấy người các ngươi tới, Đỗ Cửu Ngôn đi có phải lại có một đống chuyện phiền toái hay không?”
Lưu Vanh Cần nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Đâu có phiền phức, nhưng có người trời sinh đã có năng lực giải quyết phiền toái. Hơn nữa, hiện tại đi, thời cơ rất tốt!”
Lần trước hắn không đến, là bởi vì cảm thấy thời cơ không tốt, hiện tại tới, là cho rằng thời cơ không tệ, có thể làm ít công to.
“Tiên sinh, người như vậy quá đề cao ta, ” Đỗ Cửu Ngôn khiêm tốn nói: “Ta không làm được hội trưởng, vẫn là làm tiểu tụng sư hợp.”
Lưu Vanh Cần hỏi: “Ngươi không muốn đi Tây Nam diễu võ dương oai?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vốn là định đi, nhưng cũng chỉ là diễu võ dương oai mà thôi, không muốn cúc cung tận tụy đến chết cho bọn họ.”
“Quan trọng nhất, ta đi cũng không giải quyết được nguy cơ bây giờ a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Thế nhưng, quần long Tây Nam có đầu, sự tình có người phụ trách, năng lực của ngươi hữu mục cộng đổ, chúng ta tin tưởng ngươi.” Lưu Vanh Cần nói.
Đỗ Cửu Ngôn ngồi trở lại, nàng không sợ không cái gì, chẳng qua là cảm thấy phiền phức mà thôi.
“Được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “… Sáng mai ta qua đó, diễu võ dương oai một phen, chấn nhiếp những người ghét ta.”
Lưu Vanh Cần hàm tiếu gật đầu, “Xin đợi đại giá của ngươi.”
“Chợt phát hiện Lưu tiên sinh người cũng không phải chính trực như mắt nhìn a.” Đỗ Cửu Ngôn tiễn Lưu Vanh Cần ra ngoài, “Ta có thể có chút hiểu lầm với hình tượng và tính cách của ngươi.”
Lưu Vanh Cần nói: “Chính trực và khéo đưa đẩy cũng không xung đột, giống như ngươi!”
“Tiên sinh nói có lý.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lời khen này ta nhận.”
Lúc nói chuyện, hướng về phía từng gương mặt trẻ tuổi bên ngoài, nói: “Ta sẽ rất cao điệu, nên, các ngươi cũng phải cao điệu chút, phải khen ta nga.”
“Vâng!” Mọi người xác nhận, cao hứng theo Lưu Vanh Cần trở về.
Bookwaves.com.vn
“Tiên sinh, Đỗ Cửu Ngôn tới, có phải Tây Nam chắc chắn sẽ không bị giải tán hay không?”
Lưu Vanh Cần nói: “Nên thế. Tây Nam hiện tại, hắn nhận là đương nhiên nhất, cũng thích hợp nhất.”
“Lấy tính cách và năng lực của hắn, chỉ cần hắn nguyện ý quản, nhất định sẽ làm được tốt nhất.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn mọi người, Đậu Vinh Hưng nói: “Cửu ca, ngươi muốn đi Tây Nam? Không phải ngươi mới vừa muốn bỏ đá xuống giếng sao?”
” Người như ta vậy, làm sao có thể làm chuyện bỏ đá xuống giếng.” Đỗ Cửu Ngôn khiển trách.
“Ân, thế nhân đều biết, chỉ có ngươi không biết!” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn rất tán thành gật đầu với hắn.
Đậu Vinh Hưng không nói gì, nhất thời không biết nói cái gì, thổn thức không ngớt.
Tống Cát Nghệ nói: “Ta, ta còn biết, vì, vì, vì có có, người, người khen.”
Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay cái lên, gật đầu: “Đúng!”
“Bành trướng!” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu thở dài.
Quế vương gật đầu, “Tiếp tục bành trướng, ta thích.”
Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Thu liễm, thu liễm một chút.”
“Bổn vương cần thu liễm?” Quế vương hỏi ngược lại: “Bổn vương đời này chưa từng thu liễm.”
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.
Quế vương càng thêm đắc ý, Đỗ Cửu Ngôn bây giờ nói không lại hắn… Không phải là bởi vì thực sự nói không lại, mà là bởi vì nàng không nỡ nói.
Nhất định là như vậy.
“Vương gia, ” Đậu Vinh Hưng lấy can đảm, thấp giọng nói: “Người, người như vậy không đúng. Nếu quả thật xem Cửu ca là bằng hữu, người hẳn là thích hợp nhắc nhở hắn một chút, không thể quá khoe khoang a.”
Quế vương nhíu mày, không vui nói: “Có bổn vương ở, hắn không cần thu liễm.”
“Vương gia, ” Đậu Vinh Hưng nói với Tiền Đạo An: “Xong. Cửu ca vốn là không sợ trời không sợ đất, hiện tại thêm vương gia che chở, vậy thì càng khó lường, muốn lên trời rồi.”
Tiền Đạo An cười, nói: “Ngươi là muốn hắn lên trời, vẫn là ủy khuất khiêm tốn một chút?”
“Vậy vẫn là lên trời.” Đậu Vinh Hưng cười hì hì.
Lưu Vanh Cần tìm đến Đỗ Cửu Ngôn, cũng không có để tất cả mọi người biết, sáng sớm ngày thứ hai, đám người Phó Nguyên Ngô mỗi người làm một chuyện, nhưng so sánh với khiêm tốn trước kia, ngày hôm nay rõ ràng bất đồng.
“Ngày hôm nay bọn họ làm sao vậy?” Tiêu Thanh Phong hỏi.
“Không biết a, cảm giác như thật cao hứng. Có cái gì để cao hứng, hiện tại Tây Nam bốn bề thọ địch, cao hứng.” Thái Tịch Nhiên nói xong, chợt thấy mười hai người Phó Nguyên Ngô và Phương Hiển Nhiên như một trận gió chạy ra cửa, bọn họ thấy vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.
“Làm sao vậy, đây là?” Có người hỏi.
“Đỗ Cửu Ngôn tới.” Một tiểu thư đồng vội vã chạy vào, la lớn: “Đỗ, Đỗ Cửu Ngôn tới!”
Trong viện thanh âm huyên náo nhất thời tiêu thất, người nói chuyện riêng hoặc đang nói chuyện phiếm hoặc đọc sách đều ngừng lại, nhìn cửa.
Đã nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn mặc một bộ trường bào thiên thanh sắc, cười khanh khách đi tới, ở sau lưng nàng theo mười hai người vừa ra ngoài lúc nãy, tư thế lấy nàng cầm đầu, nhắm mắt theo đuôi.
Mọi người biến sắc, có người nói: “Đi nói cho các vị tiên sinh.”
“Mạch nước ngầm” dâng lên, mọi người đề phòng nhìn nàng.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đánh giá Tây Nam, ở đây nàng trước sau đã tới bốn lần, lần đầu tiên tới ghi danh, lần thứ hai đến thi, hai lần còn lại là đến đàm chuyện giải hòa với Yến Thông.
Mỗi một lần đến, tâm tính đều không giống nhau.
Hôm nay cảm giác kỳ diệu nhất.
Bookwaves.com.vn
“Đỗ Cửu Ngôn, ” Tiêu Thanh Phong nhảy ra, như bất cứ giá nào, “Không phải ngươi nói không đến Tây Nam sao? Vì sao lại nữa rồi?”
Đỗ Cửu Ngôn lười nói chuyện với hắn, trực tiếp đến giữa viện, ngồi xuống ghế Phương Hiển Nhiên nâng ra.
“Đi gõ trống, để tất cả mọi người đi ra.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Phương Hiển Nhiên hưng phấn xác nhận, cùng Khâu Thính Thanh đi gõ trống.
Chỉ chốc lát sau tất cả mọi người của Tây Nam đi ra, tụ tập ở giữa học phủ.
Vương Đàm Linh các vị tiên sinh, cũng ngồi xuống, bọn họ không kinh ngạc Đỗ Cửu Ngôn đến, hiện tại trái lại cảm thấy hắn tói,w cư nhiên mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Cửu Ngôn thả chung trà, khai môn kiến sơn nói: “Trong triều có người đề nghị, giải tán Tây Nam. Các ngươi nói một câu, cách nghĩ và biện pháp của mỗi người.”
Có biện pháp, cũng sẽ không cầm mỗi người đều ủ rũ.
“Nếu không có, vậy ta nói.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, tất cả mọi người nhìn nàng, tựa hồ cảm thấy kinh ngạc, vừa tựa hồ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Ngay cả không thích nàng, nhưng năng lực của nàng, cũng không có người nghi vấn.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta lấy danh nghĩa của Tây Nam, viết một phong tự kiểm thư, liệt kê ra tệ nạn và không đủ hiện nay của Tây Nam, mọi người các ngươi ấn dấu của mình lên đó.”
“Để người đưa đi kinh thành, cầu thánh thượng trách phạt, chúng ta tu chỉnh!”
“Vứt bỏ tất cả, xuất phát lần nữa, tìm về phong thái ngày xưa của Tây Nam, thế nào?”
Tất cả mọi người nhìn nàng, Lục Trán hàm tiếu hỏi: “Ngươi cho rằng, chỉ dựa vào thánh thượng sẽ cho chúng ta cơ hội sao?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thư chủ yếu là để thánh thượng biết thái độ của tất cả mọi người, tự trách, thành khẩn, nguyện ý cải chính.”
“Về phần cơ hội, không có bất cứ quan hệ gì với phong thư này. Mà là ta sẽ tìm người hỗ trợ!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lục Trán ngạc nhiên, và Trình Công Phục liếc nhau.
Ý của nàng là đang nói, nàng viết thư chỉ là tỏ thái độ với thánh thượng mà thôi, về phần chuyện khác, nàng là tìm người làm.
Cho nên nói, quen người trong triều dễ làm việc.
“Ngươi tìm ai?” Trình Công Phục hỏi.
“Bí mật!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như vậy hiện tại, ngoại trừ các vị tiên sinh ra, mỗi người trở về lấy góc độ và quan điểm của mình, liệt kệ mười điều không đủ hoặc tệ nạn của Tây Nam.”
“Hai canh giờ sau giao cho ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu muốn Tây Nam tốt, thì nghiêm túc chút.”
Tất cả mọi người không nói gì, mà là nhìn Trình Công Phục.
“Đi đi.” Trình Công Phục nói: “Chăm chú viết!”
Mọi người xác nhận, tản!
Đỗ Cửu Ngôn bất kể giác những thứ này, buổi chiều thu thư, viết tấu chương đưa đi phủ thành.
Ngày thứ hai Ngô Điển Dần đóng dấu phủ thành, để chuyển phát nhanh tám trăm dặm kịch liệt đưa đi kinh thành.
—— lời nói ngoài ——
Khốn thành chó, viết không nổi nữa, cảm giác chất lượng cũng không trách địa. Ta đi ngủ một lát mà, cô nương khoái rời giường!
Không có tồn cảo tâm ngận hoảng, sở dĩ ngày hôm nay yếu nuốt lời, chỉ có thể canh lưỡng chương.
Ta đi ngủ một lát mà đứng lên gõ chữ!
Hơn nữa, xem tình hình khả năng mấy ngày nữa sẽ tinh phẩm, a a a a a… Bỗng nhiên có loại bản thân truồng chạy ở trên đường bị người quan sát lo nghĩ và cảm thấy thẹn cảm.
Ta phải mặc quần áo.
Phi thường xin lỗi, ta xấu hổ cổn đi ngủ, trời đã sáng còn muốn chi tiết, phản chính hiện tại cũng không đầu óc suy nghĩ.