Q1 – CHƯƠNG 299: DO TA LÀM CHỦ
Dịch giả: Luna Wong
“Hắn thực sự làm hội trưởng, làm sao bây giờ?”
“Chúng ta thiếu nhân tình của hắn.” Có người thấp giọng nói: “Nếu không hắn, Tây Nam đã bị giải tán.”
Tiêu Thanh Phong nói: “Các ngươi không nên quên, Tây Nam tụng sư hành hội, không chỉ là đơn thuần là Tây Nam học phủ và Tây Nam tụng hành. Nó còn là một hành hội! Nếu hắn không bảo toàn hành hội, sau này quyền lợi của toàn bộ Tây Nam tụng hành bao quát Tam Xích đường của hắn, không ai giúp hắn.”
Mao Dần ở cùng hắn kỳ quái nhìn Tiêu Thanh Phong một mắt, thấp giọng nói: “Nhưng là bất kể ngươi nói như thế nào, chúng ta quả thực thiếu nhân tình của hắn.”
“Vậy thì thế nào, ” Tiêu Thanh Phong nói: “Nếu hắn muốn dựa vào chút nhân tình này ở Tây Nam tác uy tác phúc, ta là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn.”
Mặc dù Mao Dần mới đến, nhưng thật nhiều chuyện đều nghe nói qua, nghe vậy không nói gì thêm.
Chu Nham chỉ chỉ tiền viện, nói: “Hắn sẽ nói gì với các tiên sinh?”
“Khẳng định bổ nhiệm, thay hết các tiên sinh hắn không thích.” Thái Tịch Nhiên nói: “Hơn nữa tụng hành bên kia thiếu mấy vị tiên sinh.”
Mọi người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, mười hai mười ba cá nhân lặng lẽ vòng trở lại, ở bên ngoài nghe trộm.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Lưu Vanh Cần, “Tiên sinh muốn đi tụng hành quán hay hồi phủ học?”
Lưu Vanh Cần trả lời: “Ta thích dạy học, vẫn là hồi phủ học đi.”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Lục Trán, “Lục tiên sinh đi làm tổ trưởng tổ chữ ất đi, đại tiên sinh học phủ để Lưu tiên sinh làm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Trực tiếp triệt bỏ Lục Trán.
Lưu Vanh Cần khẽ run.
Lục Trán sửng sốt nhìn nàng, “Ta không làm tụng sư rất nhiều năm rồi.”
“Tổ trưởng cũng không cần lên đường.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lục tiên sinh phục tòng an bài là được.”
Lục Trán chất vấn: “Nhưng tổ trưởng tổ chữ ất là Trịnh sư huynh!”
Trịnh Nhân ngồi ở một bên, không nói gì. Đỗ Cửu Ngôn quét mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Trịnh tiên sinh là tổ trưởng tổ chữ giáp. Về phần tổ trưởng tổ chữ bính bỏ trống, do Vương tiên sinh tới đảm nhiệm.”
Như vậy, lại thêm một vị.
Vương Đàm Linh cũng giật mình, nhưng ngại vì mặt mũi không nói gì.
“Tổ trưởng tổ chữ đinh, thì có tụng sư Yến Thông tạm thời đảm nhiệm!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lục Trán lại cười nói: “Đỗ tiên sinh, người vừa nhậm chức liền điều động dứt khoát hẳn hoi, dễ khiến đại chấn động. Bất kể là học sinh học phủ hay tụng sư tụng hành, đều tự có tiên sinh dẫn, cũng đã quen rồi.”
“Ngươi tự dưng thay đổi người, chớ nói chúng ta không thích ứng, bọn họ càng thêm không thích ứng.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây không phải là lớp trẻ nhỏ vỡ lòng, ta còn phải lo lắng trẻ nhỏ có thích ứng với tiên sinh hay không.” Nàng ngừng lại, nói: “Về phần các ngươi có thể thích ứng hay không không có quan hệ gì với ta.”
Lúc nói chuyện nàng đứng dậy, chắp tay nói: “Cho các ngươi một ngày, sáng mai bắt đầu, Tây Nam chính thức lật trang mới!”
Dứt lời, nàng đi ra cửa, liền nghe phía ngoài có một trận tiếng hoan hô.
Bookwaves.com.vn
Phương Hiển Nhiên nói: “Đỗ hội trưởng hảo!”
“Hội trưởng, ngày hôm nay người muốn ở lại chỗ này dùng bữa trưa chứ, chúng ta thông tri thực đường thêm bữa cho người?”
“Hội trưởng, ngươi tính ở phòng làm việc nào, xế chiều chúng ta đi thu thập cho người.”
Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Buổi trưa ta còn có chút chuyện, sẽ không ở tại chỗ này dùng bữa trưa, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới, chính thức nhậm chức.”
“Về phần nơi làm việc, vẫn là dùng căn phòng của Phó Hoài Cẩn lúc đầu là được, các ngươi đi thu thập một chút.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Khổ cực mọi người.”
Mọi người lắc đầu, Khâu Thính Thanh cao giọng hô: “Không khổ cực, vì hội trưởng chúng ta nên làm.”
Đỗ Cửu Ngôn hàm tiếu ra ngoài.
Bên trong gian phòng, mọi người thần sắc khác nhau, một lúc lâu Lục Trán nhìn Trịnh Nhân trước, “Trịnh sư huynh, người nghĩ như thế nào.”
“Ta có thể nghĩ như thế nào.” Trịnh Nhân cười khổ nói: “Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta còn có thể có lựa chọn gì?”
Lục Trán hàm tiếu nhìn Lưu Vanh Cần, “Nói vậy sư huynh rất thích ý đi, dù sao ngươi luôn luôn xem trọng Đỗ Cửu Ngôn mà.”
“Đúng.” Thái độ Lưu Vanh Cần đổi một cái, “Bất quá, ta không chỉ xem trọng hắn thôi đâu, càng nhiều hơn chính là cảm kích, không có hắn cũng không có Tây Nam thời khắc này. Làm người phải biết ơn.”
Lúc nói chuyện Lưu Vanh Cần đứng dậy ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đỗ hội trưởng bổ nhiệm Yến Thông làm tổ trưởng tổ chữ Đinh, ta đi thông tri hắn nhậm chức!”
Lưu Vanh Cần cao điệu đi đi ra cửa.
Hắn vừa ra ngoài, Phương Hiển Nhiên bọn họ xong lên, vây bắt Lưu Vanh Cần kỷ kỷ tra tra nói.
“Trước đây bọn họ đều không nói lời nào, hiện tại đột nhiên thay đổi lớn lối như vậy.”
“Còn không phải là bởi vì Đỗ Cửu Ngôn sao. Bởi vì vỗ cái mông ngựa của Đỗ Cửu Ngôn, nên bọn họ rốt cục xả một bụng khí, ở Tây Nam tụng hành có thể thẳng lưng rồi.” Tiêu Thanh Phong nói.
Lúc nói chuyện Tiêu Thanh Phong tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của một đám người.
Phó Nguyên Ngô bỗng nhiên ngừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Tiêu Thanh Phong, nói: “Ngươi còn chưa đi? Nếu như ta là ngươi, nhất định tự động thu thập hành lý, lăn ra khỏi Tây Nam!”
“Phó Nguyên Ngô, ngươi ngang phải không.” Tiêu Thanh Phong đi tới muốn động thủ, Phó Nguyên Ngô nắm chặt cổ tay của đối phương, mắng: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Tiêu Thanh Phong, ngươi tốt nhất nhớ kỹ những lời này!”
Lúc nói chuyện, hắn hất tay của Tiêu Thanh Phong.
Tiêu Thanh Phong lảo đảo, hắn cho tới bây giờ cũng không biết khí lực của Phó Nguyên Ngô sẽ lớn như vậy, cư nhiên một tay có thể khống chế cổ tay của hắn, còn có thể hất hắn ra.
Xem ra, Phó Nguyên Ngô vừa nhút nhác vừa vô dụng trước đây, là giả!
“Tốt, ngươi rất tốt.” Tiêu Thanh Phong chỉ vào Phó Nguyên Ngô, “Ta xem ngươi có thể đắc ý được mấy ngày!”
Phó Nguyên Ngô nói: “Mặc kệ ta có thể đắc ý được mấy ngày, thế nhưng ngươi đều kiêu ngạo không được.”
“Tiêu sư đệ.” Chu Nham ngăn Tiêu Thanh Phong, “Không nên nói nữa, chúng ta đi!”
Lúc nói chuyện, mọi người lôi Tiêu Thanh Phong đi.
Phó Nguyên Ngô đứng tại chỗ, trong lòng nhảy bùm bụp, kỳ thực hắn rất khẩn trương, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. . .
Tiêu Thanh Phong nói không có sai, hôm nay là nàng đến Tây Nam tụng hành, lần đầu tiên nở mày nở mặt nói chuyện.
Nhiều năm như vậy hắn bị người khi dễ, im hơi lặng tiếng, ngày hôm nay rốt cục có chút cảm giác ngẩng đầu làm người.
Hắn vẫn luôn tin tưởng sẽ có ngày này, nhưng lại thật không ngờ, ngày này sẽ đến nhanh như vậy!
“Nói đẹp, ” Phương Hiển Nhiên vỗ vai Phó Nguyên Ngô, “Nghe để ta nhiệt huyết sôi trào.”
Phó Nguyên Ngô lắc đầu, “Lời nói của ta có nhiệt huyết sôi trào gì đâu. Sau này, chỗ nhiệt huyết sôi trào địa sẽ rất nhiều.”
“Ta cũng thấy thế.” Phương Hiển Nhiên cười hắc hắc.
Lục Trán và Trình Công Phục cùng nhau trở về trong phòng, Vương Đàm Linh đặt chặt cửa phòng, ba người ngồi đối diện nhau, Vương Đàm Linh nói: “Trịnh sư huynh. . . Có cần gọi hắn qua hay không?”
“Không cần, hắn kinh qua sự tình lần trước, người có cái gì không đúng, chờ hắn triệt để khôi phục và tỉnh táo lại, mới nói.” Lục Trán nói.
Vương Đàm Linh cũng thấy thế, Trịnh Nhân từ sau án kiện của Tiêu Tam, cả người hắn bắt đầu hốt hoảng.
“Để học sinh làm ồn ào đi.” Lục Trán nói bới Vương Đàm Linh: “Tuy nói chuyện lần này là công lao của Đỗ Cửu Ngôn, chúng ta nên cảm tạ hắn, nhớ cái tốt của hắn. Nếu hắn muốn vào Tây Nam, tùy tiện chức vụ gì chúng ta đều nên đáp ứng.”
“Nhưng duy chỉ có chức hội trưởng đối với hắn mà nói, không thích hợp.”
“Thứ nhất, hắn không phải người của Tây Nam, hiểu quá ít về nội bộ Tây Nam, tư lịch của hắn quá cạn, làm hội trưởng khó để kẻ dưới phục tùng.”
Vương Đàm Linh thâm dĩ vi nhiên, “Hội trưởng nên do Trình Công đảm nhiệm mới đúng. Bằng không, quá không công bằng với Trình Công.”
“Ta thấy, để học sinh và các tụng sư nháo đi.” Lục Trán nói: “Cũng tốt để cho hắn biết khó mà lui, mọi người không đến mức xấu hổ.”
Vương Đàm Linh gật đầu, “Được!”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn về đến nhà, củ cải nhỏ ghé vào trên bàn đọc thư, thấy nàng trở về vội hô: “Cha a, ngày hôm nay người thuận lợi không?”
“Ngươi hỏi chuyện gì thuận lợi hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Củ cải nhỏ mặc một cái yếm bảo lam sắc, phía dưới là quần ống túm thật mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hồng phác phác, cười hì hì nói: “Chính là Tây Nam tụng hành a, người làm hội trưởng thuận lợi chứ?”
“Tạm được!” Đỗ Cửu Ngôn quạt cho hắn, “Ngươi đang làm gì?”
Củ cải nhỏ đưa thư cho nàng xem, “Thái hậu nương nương hồi âm cho ta, răng trắng lớn cũng hồi âm cho ta, ngày hôm nay ta thật bận a.”
“Thái hậu nương nương hỏi ta Thiệu Dương vui không. Cha, chúng ta có thể tặng chút đặc sản Thiệu Dương cho thái hậu nương nương còn có Tiền ma ma hay không?” Củ cải nhỏ hỏi: “Trong cung thể tặng đồ ăn chứ?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu nói: “Ngươi đưa chút đồ chơi , đồ ăn thì không cần nghĩ nữa. Nếu như xảy ra chuyện, ngươi gánh không nỗi.”
“Nga, đã biết.” Củ cải nhỏ hỏi: “Vậy còn răng trắng lớn, có thể tặng chút đồ cho hắn không?”
Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, “Răng trắng lớn có thể tặng, nhưng ngươi phải đưa cho Lỗ các lão xem trước, để Lỗ các lão chuyển giao cho hắn mới được.”
Củ cải nhỏ suy tính, “Ta ngẫm lại xem, ta tặng thứ gì cho răng trắng lớn.”
Đỗ Cửu Ngôn tựa ở trên ghế xích đu quạt, Bả Tử từ bên ngoài tiến đến, thấy nàng có chút kinh ngạc, “Không phải đi Tây Nam sao? Thế nào về sớm thế?”
“Ngày mai chính thức nhậm chức, ngày hôm nay đi chào hỏi mà thôi, ” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi đi xem Ngân Thủ sao?”
Sau khi từ ôn tuyền trở về Ngân Thủ phải đi Hạ Hà trấn. Mấy ngày nay hắn vẫn lưu ở bên kia.
Đỗ Cửu Ngôn cũng không biết Ngân Thủ rốt cuộc là tốt hay là không tốt.
Bả Tử gật đầu, Hoa Tử bưng một chén canh đậu xanh ướp lạnh cho hắn, Bả Tử vừa uống vừa trả lời: “Hắn định bản vẽ rồi, năm nay đường sông chủ yếu là thanh lý khơi thông, gia cố một ít đê ở hai bờ sông. Ngày hôm trước ta đi một lần, hắn nói không có việc gì, có thể ứng phó.”
“Thực sự là lợi hại a.” Đỗ Cửu Ngôn lộ ra dáng tươi cười từ ái kiêu ngạo, “Bản lĩnh của Ngân Thủ tiểu ca chúng ta thực sự là không nhỏ a.”
Bả Tử bật cười.
Hỏi: “Ngày mai chính thức đi Tây Nam?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Củ cải nhỏ qua đây nói chuyện với nàng, “Cha a, sau này người đều không đi Tam Xích đường nữa sao? Vậy sau này ngươi sẽ là hội trưởng Tây Nam, không còn là tụng sư nữa phải không?”
“Ngươi đoán!” Đỗ Cửu Ngôn quẹt mũi nhi tử.
Củ cải nhỏ cười hắc hắc đứng lên, nói: “Cha, mặc kệ làm cái gì, kiếm tiền mới là trọng yếu nhất nga.”
Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn.
“Cửu Ngôn!” Vừa nói chuyện, Thái Trác Như đi vào cửa, tất cả mọi người nhìn hắn, đón, “Ngươi trở về lúc nào?”
—— lời nói ngoài ——
Cùng nhau ngẫm lại đề cử thời gian chúng ta tố hoạt động sự a, có hay không tốt đề nghị?
Tay ta động bối mặt màng, nhất định phải tống đi ra, ha ha!
PS: Ngày hôm nay vẫn như cũ canh hai, ta đang nhanh chóng hồi huyết, cảm giác rất tốt, ha ha!
Chờ ta a, sao sao đát! (bất năng phát hình ảnh, ta thật là nhớ phát một tấm quang cánh tay đẩu bắp thịt ảnh chụp, a ha ha ha ha hắc)